Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 291: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (54)
 
Bạch Chỉ Lan không phải là một tờ giấy trắng thuần khiết, ngược lại, từ nhỏ đến lớn cô đều sống trong hoàn cảnh thật sự ác liệt, cho nên cô so với ai khác càng hiểu được nhân tính tàn nhẫn đến mức độ nào, người thân không phải là người thân, người yêu cũng không phải là người yêu, bạn  bè cũng chưa hẳn là bạn bè, chỉ cần dụ hoặc một chút, bất luận kẻ nào cũng có thể phản bội mình. Trước khi gặp được mẹ, thậm chí từng có lúc cô thật sự cho rằng thế giới này hoàn toàn là bóng tối, không có ánh sáng và hy vọng, cái gì cũng không có.
 
Cho nên sau khi cô bình tĩnh lại, cô lập tức ý thức được chuyện váy hỏng cũng không phải là ngoài ý muốn. Vừa hay lúc cô đang phát sóng trực tiếp, công ty liền cho người đưa lễ phục đến, hơn nữa chỉ thuê một cái, chọn cũng không được chọn; vừa hay chuyên viên tạo hình kéo một cái, khóa liền bị đứt, cô làm trò trước mắt người xem cả nước, thiếu chút nữa bị lộ. Phải biết rằng, lúc đó cô căn bản không mặc nội y, chỉ có nhũ dán, một khi váy tuột ra, hậu quả có thể tưởng tượng ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nhiều sự trùng hợp như vậy, Bạch Chỉ Lan rất khó tin rằng sau lưng không người thao túng. Huống chi công ty phái người đi liên hệ với công ty J không phải là người am hiểu nhất việc xử lý tranh cãi của bộ phận quan hệ công chúng là Serena, mà là lính không quân* Phương Lâm Lâm, này liền biết là có vấn đề. Ai không biết Phương Lâm Lâm là thiên kim của cao tầng trong công ty, tính tình không tốt lại không có năng lực, được xưng là lạn quán vương**. Chuyện gì giao vào tay cô ta cuối cùng đều trở thành một đống cục diện rối rắm, cô ta làm sao mà có thể xử lý tốt?
 (*người không kinh nghiệm)
(**người chuyên môn phá đám, năng lực làm việc không tốt).
Quả nhiên, công ty J đã bị Phương Lâm Lâm chọc giận, đăng một weibo, tuyên bố chính thức tuyệt giao với Bạch Chỉ lan. Sau đó, tất cả những nhãn hiệu dưới trướng của J cũng đều chuyển phát weibo này, rất nhiều nhãn hiệu thời trang cao cấp đều xếp Bạch Chỉ Lan vào danh sách cự tuyệt tới lui, này quả thật là một hồi tai nạn.
 
Bạch Chỉ Lan mạnh mẽ cướp điện thoại của Tiểu Quả, lướt nhìn những bình luận ác ngôn ác ngữ cùng với châm chọc mỉa mai, biểu tình dần trở nên chết lặng. Cô vẫn luôn biết, trong công ty có người không muốn nhìn thấy mình tốt, về sau không có bài hát, không có phim để quay, ngay cả giới thời trang cũng không thể bước vào, vậy sao còn có thể lăn lộn trong giới giải trí? Không bằng giải nghệ...
 
“Tiểu Quả, tôi quyết định nhận thua.” Cô nhìn trần nhà, ngữ khí bình tĩnh mà nói.
 
Tiểu Quả gấp muốn chết, ghé vào mép giường không ngừng an ủi cô, lại hoàn toàn vô dụng.
 
Bạch Chỉ Lan lại tiến vào trạng thái tự mình phong bế, mở to mắt nằm trên giường, giống như thanh tĩnh, lại giống như nghe không thấy, nhìn không được. Qua hồi lâu, lâu đến nỗi tròng mắt khô khốc, cô mới mệt mỏi nhắm mắt lại, mơ mơ màng màng mà ngủ đi. Trước khi mất đi ý thức, cô tủi thân mà thầm nghĩ: Mẹ người ở chỗ nào? Vì sao người không đến an ủi con? Người có biết bây giờ con có bao nhiêu đau lòng?
 
Trước kia số lần cô bị người khác ngầm hãm hại vô cùng nhiều, thủ đoạn cũng độc ác, nhưng trước nay đều không yếu đuối như vậy, bởi vì cô biết, một khi chính mình yếu đuối mà cúi đầu, nghênh đón cô sẽ chỉ là điên cuồng chèn ép. Nhưng bây giờ, cô đã không còn là một mình, cô đã có mẹ, năng lực phản kích ngược lại giảm đi. Cả đêm cô bị vây trong giấc mộng đen tối, vì thế, khi tỉnh dậy tâm tình thật sự không được tốt, nhưng cô vẫn đi vào phòng tắm như cũ, đối mặt với gương cưỡng bách chính mình nở ra một nụ cười sáng lạn.

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Tiểu Quả canh chừng ở mép giường cô cả một đêm, thấy bộ dáng miễn cưỡng cười vui của cô, nhịn không được mà nói: “Chị Chỉ Lan, không muốn cười thì đừng cười.”
 
“Không cười sao được, còn đang quay tiết mục mà.” Bạch Chỉ Lan dùng hai ngón trỏ kéo kéo khóe môi của mình.
 
Trong Tiểu Quả lại đau lòng, nhưng cũng không biết nên an ủi như thế nào. Đúng lúc này, cửa phòng bị gõ vang lên, Lâm Đạm ở bên ngoài từ từ nói: “Chỉ Lan, ra thử mặc lễ phục đi.”
 
“Lễ phục gì? Bây giờ mới là mấy giờ, lễ phục mới đã tới sao?” Bạch Chỉ Lan mở cửa phòng, trên mặt mang theo nụ cười tiêu chuẩn, nhưng mà, khi thấy chiếc váy lông chim màu hồng nhạt trên tay Lâm Đạm kia, tươi cười của cô dần biến mất, trong mắt là những tia sáng không dám tin tưởng.
 
An Trọng Anh khẽ cười nói: “Surprise! Mẹ con đã mua lễ phục trước đó, tốn cả một đêm mới đổi nó thành váy đuôi cá, con nhìn xem mắt bà ấy thức cả đêm đến nỗi đỏ lên rồi. Mau thử mặc váy một chút, để chúng ta nhìn xem hiệu quả ra sao. Mau lên! Mau lên!”
 
Bạch Chỉ Lan nhìn cái váy xa hoa lộng lẫy kia, lại nhìn đôi mắt đỏ bừng của mẹ mình, cổ họng lập tức như nghẹn lại một khối vô cùng khó chịu.
 
“Mẹ, sao mẹ lại một đêm không ngủ...” Tay cô run run mà nhận chiếc váy, miệng khẽ mở, lại bỗng nhiên không biết nên nói cái gì. Thì ra mẹ không phải không đến an ủi cô, mà là đang giúp cô làm váy. Cô sớm nên nghĩ ra, mẹ không thích nói nhiều, bảo bà nói mấy lời lừa tình không bằng giết bà còn hơn, bà chỉ biết vùi đầu mà trả giá, cũng không yêu cầu được hồi đáp.
 
Mũi của Bạch Chỉ Lan cay cay, nước mắt liền rơi xuống. Từ lúc ba tuổi, cô rốt cuộc đã không còn khóc, sau khi gặp lại mẹ khóc một lần rồi lại một lần, thật là quá không có tiền đồ! Nhưng mà khi không khóc trái tim cô là đau đớn, khi khóc rồi, trái tim ngược lại là ngọt ngào.
 
Lâm Đạm rất không am hiểu ứng đối với những trường hợp này, đẩy Bạch Chỉ Lan vào trong phòng, thúc giục nói: “Mau thử mặc lễ phục, có chỗ nào không hợp ta còn phải tranh thủ thời gian sửa lại, đợi chút nữa con còn phải lên máy bay.”
 

Bạch Chỉ Lan không tình nguyện mà bị đẩy mạnh vào phòng, thỉnh thoảng lại quay đầu lại nhìn mẹ mình, mặt đầy quyến luyến.
 
Quần chúng canh giữ ở phòng phát sóng trực tiếp trái tim đều sắp tan chảy rồi, tự đáy lòng mà nói: [Tôi cũng muốn có một người mẹ như mẹ Bạch vậy!]
 
[Mẹ Bạch như vậy không chỉ là mẹ, mà là thần bảo hộ đi?]
 
[Số Bạch Chỉ Lan tốt quá! Tôi cũng muốn đổi với cô ấy.]
 
[Tôi cũng vậy]
 
Người xem nhìn Lâm Đạm trên màn hình gọi thẳng là mẹ, toàn màn hình đều là mấy chữ “mẹ”, dày đặc, tầng tầng lớp lớp, tình cảnh quả thực hoành tráng. Một đêm qua đi, “người mẹ quốc dân” quả thực đã trở thành danh hiện riêng của Lâm Đạm, mà Bạch Chỉ Lan trở thành đối tượng hâm mộ của mọi người.
 
Đây là váy mà mẹ mình tự làm, hơn nữa còn đẹp như mộng ảo như thế, quả thực chỉ là váy tiên nữ chỉ có thể xuất hiện trong truyện cổ tích. Bạch Chỉ Lan cầm nó trong tay, hoàn toàn không dám mặc lên trên người.
 
Tiểu Quả vội vàng chạy vào phòng tắm rửa sạch tay, nơm nớp lo sợ mà nói: “Chị Chỉ Lan, em giúp chị.”
 
“Được.” Hai người liếc nhìn nhau, sau đó không hẹn mà cùng nuốt một ngụm nước bọt. Bộ váy này so với váy còn đẹp hơn cả những bộ đồ chủ chốt của nhãn hiệu J, thật sự rất khó tưởng tượng ra hình dáng ban đầu của nó.
 
Khi Bạch Chỉ Lan đi thay đồ, trợ lý của An Lãng rốt cuộc cũng đến thôn Tiểu Điền, trong tay là hai vali có mật mã màu bạc thật nặng. Sau khi An Tử Thạch mang vào trong phòng khách, cậu mở một trong hai vali ra, lấy ra một hộp quà bằng nhung ra, nói: “Lâm nữ sĩ, đây là đồ riêng của BOSS nhà chúng tôi, mời ngài xem qua.”

 
Lâm Đạm quay đầu nhìn An Lãng, An Lãng giải thích nói: “Bộ lễ phục kia của Chỉ Lan dù sao cũng phải có thêm một bộ trang sức mới hợp, bằng không sẽ không thể so với người khác.’
 
Lâm Đạm cũng không làm ra vẻ, gật đầu nói: “Được, xem như là tôi mượn anh, xon việc trả lại cho anh.” Lễ phục và trang sức là tương xứng, bà không thể để cho con gái của mình chịu ủy khuất.
 
An Trọng Anh và An Tử Thạch đã mở hết hộp quà ra, đang hứng thú bừng bừng mà giới thiệu lai lịch của trang sức, người xem phát sóng trực tiếp che đôi mắt lại thảm thiết kêu rên: [A a a a! Đôi mắt của tôi sắp bị ánh kim cương làm cho mù rồi!]
 
[Trời, ngày hôm qua tôi còn chảy nước miếng vì trang sức châu báu của Bạch Trúc, bây giờ xem đồ riêng của An tổng mới biết được cái gì gọi là giá trị liên thành!]
 
[Nếu là tôi tôi căn bản không dám mượn, đánh mất hoặc chạm hỏng, tôi đây sợ không đền nổi!]
 
[Tôi ngay cả chạm cũng không dám chạm vào! Nghe nói mồ hôi sẽ ăn mòn trang sức!]
 
Nhưng mà Lâm Đạm không hề lộ ra vẻ kinh diễm hay thần sắc mê hoặc, chỉ là bình tĩnh mà nhìn từng bộ trang sức, cuối cùng lựa chọn một vòng cổ kim cương hồng và một đôi bông tai kim cương hồng, “Hai cái này đi, tôi ghi giấy nợ cho anh.”
 
Bà đang chuẩn bị bút, cánh tay lại bị An Lãng nắm lấy: “Không cần thiết phải viết giấy vay nợ. Em có muốn đến hiện trường trao giải không? Chỗ tôi có mấy tấm thư mời, chúng ta cùng đi, sau khi lễ trao giải kết thúc, em trực tiếp trả lại tôi luôn cũng được.”
 
Lâm Đạm đương nhiên là muốn đi cùng Bạch Chỉ Lan, lại chần chờ nói: “Tôi không có lễ phục, bây giờ chuẩn bị chỉ sợ là không kịp rồi.”
 
“Tôi đã thay em chuẩn bị.” An Lãng liếc trợ lý một cái, đối phương lập tức mở một vali khác ra, bên trong là mấy bộ lễ phục xa hoa, đều là những sản phẩm trọng điểm mới nhất của công ty G. Nếu nói về nội tình, công ty G còn thâm sâu hơn so với J nhiều, rất nhiều hoàng thất Trung Âu đều là khách hàng thân thiết của họ, người bình thường đừng nói mua, ngay cả thuê cũng không thể thuê được.
 
Lâm Đạm ngây ngẩn cả người, An Lãng lại khẽ cười: “Vốn dĩ tôi chỉ chuẩn bị mấy bộ cho Chỉ Lan, nhưng mà tay nghề của em quá tốt, chỉ sợ bây giờ con bé không cần dùng đến rồi.” 
 

Lâm Đạm hồi phục tinh thần, thẳng tắp mà nhìn vào đôi mắt thâm thúy của An Lãng, sau đó nhẹ nhàng cười. Cảm ơn quá nhiều lần liền không đáng giá, vẫn là tạm thời gác lại sau này hồi báo đi. Không phải ai cũng sẽ vì ngươi mà suy nghĩ, đưa cho ngươi những thứ mà ngươi cần, suy nghĩ khắp nơi vì ngươi. Người giống như An Lãng thật sự quá khó có được.
 
An Lãng vỗ vỗ khóe mắt đỏ ửng của bà, nhẹ nhàng nói: “Đi rửa mặt đi, chờ lát nữa tôi sẽ làm bữa sáng.”
 
“Được.” Lâm Đạm cũng không từ chối, đứng dậy đi về phía nhà tắm, bà quả thật rất mệt.
 
Khi bà rửa mặt xong trở lại phòng khách, Bạch Chỉ Lan đã thay xong lễ phục, đeo trang sức, đang thấp thỏm bất an mà đứng dựa vào cửa sổ. Một tia nắng từ bên ngoài chiếu vào da thịt trắng trẻo của cô, như mạ một lớp ánh kim, phác họa hết tất cả những đường cong trên cơ thể cô một cách nhuần nhuyễn. Trên lễ phục là “lông chim” hơi trong suốt, với màu hồng nhạt pha lẫn ánh kim, giống như một áng mây tía cuối chân trời, mà Bạch Chỉ Lan chính là tiên nữ từ trong ánh mây tía ấy đi ra.
 
“Vân tưởng y thường hoa tưởng dung, xuân phong nhất hàm lộ hoa nùng”, câu thơ cổ lưu truyền rốt cuộc cũng tìm được tham chiếu trong hiện thực rồi. Lấy áng mây sáng lạn mà nhìn ra vẻ đẹp của bộ lễ phục này, lấy bó hoa cẩm tú mà nhìn ra vẻ đẹp đoan chính thanh nhã của người. Mỹ nhân hoa phục từ xưa đến nay chính là tuyệt phối.
 
[Say say! Bộ lễ phục này chỉ có Bạch Chỉ Lan mới có thể mặc ra khí chất như thế!]
 
[Vẫn luôn biết Bạch Chỉ Lan rất đẹp, lại không biết cô ấy có thể đẹp như vậy! Ưu nhã, linh động, rực rỡ vô cùng, tôi hoàn toàn yêu cô ấy rồi!]
 
Người xem hoàn toàn bị kinh diễm, mà Bạch Chỉ Lan chỉ căng thẳng mà nhìn mẹ mình, nhỏ giọng dò hỏi: “Đẹp sao?”
 
“Rất đẹp!” Lâm Đạm không chút bủn xỉn nào mà khen ngợi.
 
Hốc mắt Bạch Chỉ Lan lại đỏ lên, do dự một lát tại mới chạy lên, ôm chặt mẹ mình: “Cảm ơn mẹ. Mẹ biết không, có thể là con gái của mẹ là may mắn lớn nhất đời con.”
 
An Trọng Anh quay đầu sang một bên mà lau nước mắt, An Lãng mặt ôn nhu mà nhìn hai mẹ con. An Tử Thạch xoa xoa ngực, muốn cho trái tim đang đập rộn ràng của mình mau bình tĩnh lại. Cậu ta không hiểu tại sao, vì cái gì mà mình không có cách nào chịu nước mắt của Bạch Chỉ Lan? Cô vừa khóc, cậu ta liền cảm giác hô hấp không thông.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận