Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 284: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (47)
 
Tất cả thủ tục trồng và bán hoa lan Lâm Đạm đều có đầy đủ hết, hơn nữa mỗi một gốc lan bà trồng, bà đều quay lại làm bằng chứng, điều tra viên không nắm được chút điểm yếu nào.

Nhìn điều tra viên liên tục lau mồ hôi, An Tử Thạch hạ giọng nói: “Dì Lâm thật giỏi!”

“Đương nhiên, đó là mẹ tôi mà!” Bạch Chỉ Lan đã ngừng khóc từ lâu, có điều khi nói chuyện mũi còn hơi nghẹt. Cô nhìn mẹ mình, người luôn bình tĩnh như thể không có gì đánh đổ được, đột nhiên nảy sinh sự tự hào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

An Lãng kiên nhẫn đợi một chốc, thấy nhóm điều tra đã xem tài liệu xong rồi, lúc này mới trầm giọng nói: “Mọi người còn vấn đề gì không?”

“Không” Điều tra viên trưởng không cam lòng khuyên răn: “Mặc dù lần này không phát hiện vấn đề gì, thế nhưng các cô vẫn phải chú ý, một số thực vật đã được pháp luật quốc gia bảo vệ, các cô không thể tùy tiện lên núi khai thác.”

Điều tra viên vừa dứt lời, một cụ già vội vã chạy vào nhà kính, trong tay cầm một tờ giấy chứng nhận: “Hiểu lầm, đều là hiểu lầm thôi! Các đồng chí, đây là chứng nhận khai thác của bọn tôi, đã xin từ từ lâu nhưng hôm qua mới được phê duyệt. Cô Lâm của chúng tôi là người đại diện pháp lý cho công ty TNHH Công nghệ sinh học Đạm Lan của chúng tôi, tất cả núi quanh đây đều được công ty bọn tôi nhận thầu, bọn tôi có quyền khai thác hoa lan ngoài tự nhiên.”

Mọi người quay đầu lại nhìn, thấy ông cụ này chính là người trong video trước đấy.

“Các ông có chứng nhận khai thác?” Điều tra viên trưởng cầm giấy chứng nhận lật qua lật lại nhìn mấy lần, rồi kiểm tra số hiệu, sắc mặt lúc đỏ lúc trắng, sau đó tức giận nói: “Sao các ông không nói sớm? Nếu các ông đưa giấy chứng nhận ra sớm một chút, bọn thôi đã không phải phí công như vậy!”

Ông cụ đang định giải thích thì An Lãng lạnh lùng lên tiếng: “Anh không nghe thấy à? Hôm qua giấy chứng nhận mới được duyệt, đưa từ tỉnh đến đây, trên đường chuyển dù sao vẫn phải tốn chút thời gian.”

Mặt chuyên viên cứng đờ, một lúc lâu sau mới chật vật nói: “Cô Lâm, cảm ơn cô phối hợp điều tra, nhà kính của cô không có vấn đề gì, bọn tôi làm phiền rồi.” Dứt lời vung tay lên đưa mọi người rời đi, có thể nói tới vội vàng đi cũng vội vàng.


Giáo sư Ngô chết sống không muốn đi, mặt dày nói: “Lâm nữ sĩ, thiết bị trong nhà kính cô đầy đủ hết, hẳn cũng có quay lại quá trình trồng hoa lan khác nhỉ? Cô có thể cho tôi xem chút không?”

“Xin lỗi, đây là bí mật thương nghiệp của chúng tôi!” Không đợi Lâm Đạm lên tiếng, Thẩm Thông đã túm giáo sư Ngô ra ngoài, sau đó nhét vào trong xe cục lâm nghiệp, lắc tay nói: “Ông Ngô, ông đi nhé. Lần trước tôi hỏi ông có hứng thú tới làm cố vấn cho công ty bọn tôi không, ông đã từ chối, hình như tôi quên nói với ông, chủ tịch công ty bọn tôi chính là Tiểu Lâm, ha ha ha ha…”

Khi chiếc xe chạy đi, giáo sư Ngô vươn đầu ra ngoài cửa sổ, hô khàn cả giọng: “Thẩm Thông, sao ông không nói sớm! Ngày mai tôi lập tức đến công ty các ông thông báo…”

“Hả? Ông nói cái gì?” Thẩm Thông đặt một bàn tay bên tai, giả vờ như mình không nghe thấy gì.

Người xem trong phòng livestream đều sắp cười chết với hai ông cụ bướng bỉnh, rối rít cảm thán:【Tôi biết ngay mẹ Bạch sẽ không sao mà.】

【Hóa ra mẹ Bạch có giấy chứng nhận khai thác, chỉ là chưa được phê duyệt!】

【Chứng nhận khai thác có ích gì?】

【Có chứng nhận khai thác, miễn là mẹ Bạch khai tác ở một địa điểm cụ thể với chủng loại, số lượng, thời gian và phương pháp khai thác cụ thể sẽ không vi phạm pháp luật quốc gia. Ông cụ vừa rồi có nói, núi xung quanh đều được bọn họ nhận thầu, nói cách khác bọn họ có thể khai thác lan trong núi, chỉ cần đừng lấy quá mức là được.】
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

【Coi như không có chứng nhận này, mẹ Bạch cũng không vi phạm pháp luật. Tôi tin tưởng bà.】

Người xem buông xuống trái tim treo cao, Lưu Mạn Ni hết sức quan tâm đến vấn đề này thì thiếu chút nữa tức đến mũi xì khói. Lần nào Lâm Đạm cũng có thể thoát ra khỏi vũng bùn, sau khi thoát khỏi còn được mọi người yêu mến hơn, sùng bái hơn, quá lạ lùng. Nếu bà có ý vào giới giải trí, dù đã qua tuổi 40, bà vẫn có thể cực kỳ nổi tiếng.


Đáng sợ hơn, dường như An Lãng ngày càng nghiêm túc với Lâm Đạm, từ việc thai phụ đến trộm khai thác, y vẫn luôn kiên định đứng bên cạnh bà, ngay cả hai thành viên khác của An gia cũng vô cùng thích bà. Nếu cứ như vậy, nói không chừng Lâm Đạm sẽ gả vào An gia thật, Bạch gia đã đã từng xích mích với hai mẹ con họ phải làm gì bây giờ?

Nghĩ đến đây, đáy lòng Lưu Mạn Ni không khỏi rét lạnh, nhưng chuyện càng làm cho bà ta sợ hãi hơn đã xảy ra, chỉ thấy Thẩm Thông vừa nhìn vừa đi đến chiếc SUV đen đỗ ven đường, cười hì hì nói: “Tiểu Đạm, hôm nay chú đưa đến cho cháu hai khách quý, chỗ này của cháu có hoan nghênh không?”

Lâm Đạm mỉm cười gật đầu: “Khách quý chú Thẩm đưa đến cũng là khách quý của cháu, cháu luôn luôn chào đón.”

Thẩm Thông vui mừng cười rộ lên, sau đó mở cửa xe ra. Một cái chân dài đưa ra ngoài, sau đó là thân hình nam tính mạnh mẽ của một người đàn ông, lúc người này ngẩng đầu, lộ ra vẻ đẹp trai, thoáng chốc cả  internet bùng nổ.

【A a a a a! Là ông chồng quốc dân Nhiếp Vinh!!!!】
 
【Khách quý này cũng quá quý con mẹ nó rồi? Mời tới cả người có giá trị thương mại hàng trăm tỷ, cháu quỳ ông luôn!!!】

【Người quen của mẹ Bạch toàn là gì thế này?!!!】

Như này vẫn chưa xong, sau khi Nhiếp Vinh đứng yên thì xoay người, cẩn thận đỡ người trong xe ra. Nhìn thấy mái tóc xoăn bạc trắng và cái tẩu thuốc, phòng livestream xảy ra lần bùng nổ thứ hai.

【Đây là cụ Nhiếp Hải Thành – truyền kỳ giới thương nghiệp! Từ khi ông cụ ở ẩn, đã bảy năm rồi tôi không thấy ông ấy xuất hiện trước công chúng, ông không nhận bất kỳ hình thức phỏng vấn và cuộc gặp nào, nhiều người nói ông mắc bệnh nan y sắp chết, tôi không tin chút nào.】

【Trên mạng đã ba lần đăng cáo phó cho ông, rất nhiều lần bị người Nhiếp gia phủ nhận nhưng ông cụ chưa bao giờ tự mình đứng ra chứng minh. Tôi còn tưởng ông ấy đã chết, người Nhiếp gia sợ tin ông chết làm giá cổ phiếu giảm cho nên mới giấu mãi. Bây giờ xem ra, những tin đó quả nhiên là tin giả, ông cụ vẫn còn rất khỏe.】


【Mọi người có nắm được trọng điểm không đấy? Trọng điểm không phải ông cụ Nhiếp Hải Thành đã chết chưa, mà trọng điểm là ông đã ở ẩn nhiều năm như vậy, lần đầu tiên xuất hiện công khai lại là vì đến thăm căn nhà gỗ nhỏ của mẹ Bạch, ông thật sự rất coi trọng mẹ Bạch!!! Mọi người không nghĩ chuyện này rất đỉnh à? Mạng lưới giao thiệp của mẹ Bạch rộng kinh khủng! Tuy An Lãng cũng là cá mập trong giới kinh doanh nhưng nếu muốn vượt qua ông cụ thì vẫn còn kém chút! Mẹ Bạch thật trâu bò!!!】

Nhìn thấy khuôn mặt già nua nhưng đầy trí tuệ của Nhiếp Hải Thành, Lưu Mạn Ni trượt tay, làm rơi vỡ điện thoại của trợ lý. Nếu như có thể, bà ta hy vọng thực tế có thể giống như màn hình chiếc điện thoại này biết bao, để bị bà ta làm rơi vỡ, thế nhưng điều đó là không thể, chuyện đã xảy ra ai cũng không cản được. Bà ta không cản Bạch Chỉ Lan nổi tiếng được, cũng không ngăn được độ hot của Bạch Trúc giảm mạnh, càng không cản được Lâm Đạm từng bước bước vào giới thượng lưu, bước đến độ cao mà ngay cả bà ta cũng không thể chạm đến.

Đúng lúc này, Bạch Bằng Phi gọi điện thoại đến, thở hổn hển nói: “Đích thân Nhiếp Hải Thành đến thăm nhà Lâm Đạm, bà thấy chưa?”

“Thấy rồi, nhưng vậy thì sao? Lâm Đạm có liên quan đến ông à?” Lưu Mạn Ni cười lạnh nói.

Dường như Bạch Bằng Phi bị nghẹn họng, một lúc lâu sau mới chật vật nói: “Tôi đã nói với bà từ trước rồi, bảo bà đừng hà khắc với Chỉ Lan quá đáng, là bà làm cho quan hệ hai cha con tôi căng thế này.”

“Ông là cha nó nhưng ông có đặt nó vào mắt ư? Nếu ông thật sự quan tâm nó, tại sao ông không đối xử tốt với nó một chút? Bạch Bằng Phi, mẹ nó ông đừng có làm gái còn lập đền thờ trinh tiết, ông cũng chả phải thứ tốt lành gì!” Lưu Mạn Ni giận dữ cúp điện thoại, sau đó che nửa mặt, nhìn màn hình điện thoại vỡ nát với vẻ mặt bất an.

Trợ lý của bà dè dặt nói: “Phu nhân, tôi trông chừng tình hình bên kia giúp phu nhân, tiểu thư còn đang chờ phu nhân ghi hình ạ.”

Lưu Mạn Ni nghiến răng nói: “Tôi muốn xem hết đoạn này, tôi phải làm rõ tại sao Nhiếp Hải Thành đến thăm Lâm Đạm.”
 
【Đảm bảo là tới mua hoa, còn phải hỏi à? Ông cụ cực kỳ mê lan, chuyện này cả nước đều biết.】Tất cả cư dân mạng đều cho là thế, nhưng sau khi Lâm Đạm đưa cụ ông vào phòng khách, tắt mic đi, hơi cúi đầu xuống nói bằng khẩu hình miệng: “Cụ ông đây không còn sống được bao lâu, là tới xin chữa bệnh đúng chứ ạ?”

Nhiếp Vinh dùng hết sức nắm chặt nắm tay mới không để mình thất thố trước ống kính. Vì nể mặt Lâm Đạm, hắn mới cho phép chuyên viên quay phim quay, nhưng phải quay xa, không được quay cận mặt. Lần này tới đây là bọn họ làm liều, dẫu sao thì y thuật của Lâm Đạm trong chương trình quá cao siêu.

Ngược lại Nhiếp Hải Thành thì cười bật ha hả: “Quả nhiên cô bạn này tinh mắt. Lần này tới đây tôi ôm ấp hai nguyện vọng, một là chữa khỏi bệnh của tôi; hai là mua hết tất cả hoa lan hiếm. Nếu như bệnh của tôi không trị hết được thì có thể chết trong biển hoa hiếm coi như đời này của tôi cũng đáng.”

Lâm Đạm khom người nói: “Cụ có ngại để tôi bắt mạch cho cụ không?”

“Xin cô bạn này cứ tự nhiên.” Nhiếp Hải Thành liếc cháu trai một cái, thở dài nói: “Thằng nhóc này nhà tôi mới vừa học xong về nước, chưa ngồi vững giang sơn của tôi, tôi vốn định sống lâu thêm mấy năm để tiếp sức cho nó, nhưng giờ thân bất do kỷ*. Thương nghiệp gió to sóng lớn, lúc chìm lúc nổi, cho dù ông già này có bệnh liệt giường, chỉ cần còn một hơi thở, làm gì cũng phải cầm lái mũi thuyền giúp nó áp chế gió yêu bốn phương tám hướng, tránh để nó bị lật thuyền. Cô bạn à, tôi cũng không tham gì, chỉ cần cho tôi thêm một năm rưỡi là đủ rồi, cháu thấy có được không?”

 
*Không phải cái gì mình muốn cũng theo ý của mình.

Nói xong những lời này, lần đầu tiên ông cụ lộ ra vẻ bất lực. Thật ra bệnh tình của ông đã bị rò rỉ, chỉ chờ đến cơ hội thích hợp là sẽ có người công bố ra ngoài. Để đánh vào giá cổ phiếu Nhiếp thị. Nếu không phải Nhiếp thị đang trên đà sống chết và cháu trai mới vừa nhận chức, chưa có lý lịch xuất sắc để làm mấy ông già cấp dưới của ông phục thì ông cũng không mạo hiểm bệnh nặng thêm đích thân đi chuyến này.

Nhiếp Vinh cúi đầu xuống, hốc mắt lặng lẽ đỏ lên.

An Lãng dẫn đám người Bạch Chỉ Lan ra sau núi hái nấm, để tránh quấy rầy ba người nói chuyện. Y cũng biết tình hình cụ thể của ông cụ Nhiếp, không nói quá đâu, chỉ cần ông cụ vừa chết, giới kinh doanh sẽ nổi lên gió tanh mưa máu, sóng to gió lớn. Không biết có bao nhiêu “cá mập trắng” đang mở to đôi mắt đỏ như máu nhìn chằm chằm miếng thịt mỡ Nhiếp thị này.

Lâm Đạm không quan tâm sau lưng những người này dính dáng đến bao liêu lợi ích, liệu có mang phiền phức đến cho mình hay không, nếu bọn họ đã đến trước mặt bà cầu xin, thế thì thân phận duy nhất của bọn họ chính là bệnh nhân của bà. Lâm Đạm nắm cổ tay ông cụ bắt mạch, trầm ngâm nói: “Cụ đã thay thận mấy lần rồi ạ?”

Nhiếp Vinh hết sức ngạc nhiên. Từ nhỏ hắn đã sống ở nước ngoài, không tin Trung y chỉ dựa vào mạch tượng mà có thể đoán được bệnh tình của một người. Nếu đi bệnh viện, không siêu âm B và chụp X-quang một lượt, rồi xét nghiệm máu, xét nghiệm nước tiểu, bác sĩ tuyệt đối không dám mở miệng chẩn bệnh.

Ông cụ Nhiếp nói thật: “Thay hai lần. Năm bốn mươi sáu tuổi tôi kiểm tra ra bệnh đái tháo đường, sau đó suy thận, biến chứng thành hội chứng ure huyết, năm mươi lăm tuổi ghép thận lần đầu tiên, sau đấy bị bệnh đái tháo đường ảnh hưởng, quả thận được ghép kia lại hỏng, vì thế năm sáu mươi bốn tuổi tôi lại ghép quả thận khác, bây giờ tôi bảy mươi ba tuổi, hai lần ghép thận đều không ổn, bác sĩ nói không thể ghép nữa, không thôi tôi sẽ chết trên bàn phẫu thuật.”

“Thận cụ bị suy là do biến chứng của bệnh đái tháo đường, không trị hết bệnh đái tháo đường có ghép bao nhiêu quả thận cũng uổng công. Một năm rưỡi? Cụ chắc chứ?” Lâm Đạm chậm rãi nói.

“Có thể không?” Nhiếp Hải Thành làm mưa làm gió trong giới kinh doanh thế mà lúc này lại có chút dè dặt.

“Chỉ cần cụ tìm đầy đủ hết những dược liệu trên đây, cháu cho cụ hai mươi năm.” Lâm Đạm cầm lấy bút, nhanh chóng viết xuống một hàng dược liệu.

Ông cụ Nhiếp sững sờ, Nhiếp Vinh không chắc chắn hỏi lại: “Hai mươi năm, Lâm nữ sĩ, cô có nói nhầm không đấy?” Bác sĩ riêng của Nhiếp gia đã chắc chắn rằng bệnh của ông nội sống thêm hai tháng nữa là nhiều lắm rồi.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui