Chương 271: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (34)
Mặc dù Lâm Đạm đã xử lý ba gốc lan kia xong xuôi, nhưng có thể trồng sống lại hay không phải xem tình hình tiếp theo, nói cách khác, thủ phạm An Tử Thạch gánh trên vai món nợ mấy triệu tệ, hơn nữa bất cứ lúc nào cũng có thể rơi xuống đập xuống khiến cậu váng đầu hoa mắt. Tuy cậu có tiền nhưng gần đây mới đầu tư mấy dự án lớn, vốn lưu động đã là trứng chọi đá, còn thiếu ngân hàng một đống nợ, nếu là cô và chú không giúp cậu ta, cậu ta đành phải viết giấy nợ cho Lâm Đạm.
Nghe thấy tiếng gào phẫn nộ của Bạch Chỉ Lan, cậu ta đoán chắc là bà cô này đã biết chân tướng, lúc đi ra ngoài không khỏi mỉm cười nịnh hót, hoàn toàn không còn vẻ ngoài nóng trong lạnh, cao không với tới khi mới đến: “Chỉ Lan, cô đừng giận, nếu hoa chết, tôi đảm bảo sẽ bồi thường cho cô và dì Lâm. Chẳng lẽ cô không tin tôi à?”
“Anh to con như thế còn huơ tay huơ chân, có chậu hoa mà cũng đụng vỡ được, anh bảo tôi tin anh thế nào đây. Tôi đã chăm sóc hoa trong nhà kính cho mẹ tôi được một tháng rồi, sao không thấy tôi làm vỡ thứ gì?” Bạch Chỉ Lan xiết áo trước ngực, hết sức xót xa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đó là do cô không biết giá trị của chỗ hoa đó, nếu giờ cô đã biết, tôi thấy cô đến cả nên để tay để chân ở đâu còn không biết nữa kìa. Có giỏi thì bây giờ cô vào nhà kính tưới nước đi, tôi ở cửa nhìn cô.” An Tử Thạch phản bác.
“Đi thì đi, anh nghĩ tôi vô dụng thế à?” Bạch Chỉ Lan bị khiêu khích, xách bình nước đi vào nhà kính lần nữa.
Lúc này chuyên viên quay phim và An Tử Thạch không dám đi vào trong, chỉ đứng ở cửa nhìn Bạch Chỉ Lan bằng ánh mắt sáng quắc, giống như đang nhìn một dũng sĩ.
Bạch Chỉ Lan đi từ từ từng bước một đến trước giàn hoa, vốn muốn giơ bình nước lên nhưng lại phát hiện thứ đồ chơi này như nặng ngàn cân, thử liên tục mấy lần vẫn không thành công. Cô yên lặng nuốt một ngụm nước bọt, sau đó quay đầu lại nhìn An Tử Thạch. An Tử Thạch đưa tay ra làm động tác “Xin cứ tự nhiên”, khóe miệng vểnh cao như là đang cười trên sự đau khổ của người khác.
Bạch Chỉ Lan hít sâu một hơi, cuối cùng cũng giơ được bình nước lên… Khi giọt nước sắp rơi xuống trên lá, cô lo lắng rút về, tự mình bào chữa: “Ối, chậu hoa này phải tưới bao nhiêu nước đây? Tôi phải đi xem ghi chú chút.”
Cô tháo ghi chú dán trên cửa kính xuống, lẩm bẩm giống như giữ bình tĩnh: “Số 008 ở đâu nhỉ? Ồ, tìm được rồi, 008, một tuần tưới nước một lần, mỗi lần tưới khoảng 20ml, vì bây giờ là kỳ ra hoa của nó, phải tưới ít nước đi, tưới xong dùng ngón tay thử độ ẩm của đất, tưới tám phần khô hai phần ướt là nhất thích hợp. Đúng vậy, nhớ rồi.” Cô tràn ngập tự tin gật đầu, sau đó giơ bình nước lên lần nữa, lúc nghiêng bình đổ xuống đột nhiên giơ miệng bình lên cao, mặt chuyển sang đỏ bừng: “20ml nước là bao nhiêu?”
Ngày trước không biết giá trị của chỗ lan này, cô tưới nước toàn dựa theo trực giác của mình, trên ghi chú ghi 10ml, thực tế thì trước giờ cô không tưới chính xác 10ml hoặc là ít hơn, hoặc là nhiều hơn. Còn giờ, trong lòng cô vô cùng hoảng, bởi vì cô nhớ chậu hoa trước mặt này tên là phượng vũ Đại Đường, giá đấu giá ít nhất cũng hơn năm mươi triệu.
Thấy cô giơ bình nước lên mấy lần nhưng không đổ nước xuống, mặt thì ngày càng đỏ, xém tí bốc khói.
Thấy mặt cô kiểu 囧, An Tử Thạch ôm bụng cười lớn, cười đến không thở nổi nói: “Bạch Chỉ Lan, cô trăm ngàn lần đừng sợ, cô làm được mà!”
“Im đi! Tất nhiên tôi làm được!” Bạch Chỉ Lan quay đầu lại giương nanh múa vuốt, lông mày dựng đứng, khuôn mặt ửng đỏ, đôi mắt trừng lớn, có cảm giác rất hung dữ.
An Tử Thạch cười đến đứng không vững, ngồi sụp luôn xuống đất, nói đứt quãng: “Hahaha, Bạch Chỉ Lan, cô sao vậy, sao cô đáng yêu vậy hả? Được, được rồi, cô làm được, tôi tin cô! Cố lên!” Cậu giơ một nắm tay lên, biểu cảm muốn có bao nhiêu qua loa thì có bấy nhiêu qua loa có lệ.
Bạch Chỉ Lan cảm giác mình đang bị làm nhục, chạy đến phòng thí nghiệm của mẹ lấy một cái cốc đo ra, sau khi rửa sạch sẽ cô đổ vào cốc 20ml nước, giống như cha xứ tiến hành rửa tội cho trẻ nhỏ, cẩn thận từ từ nghiêng cốc đổ xuống. Tưới xong, cô cầm ít đất trong chậu lên, trầm ngâm nói: “Thì ra đây là cảm giác tám phần khô hai phần ướt, tôi nhớ rồi.”
Cô đặt cốc đo và bình nước xuống, xoa cái eo nhỏ của mình, hết sức đắc ý nói: “An Tử Thạch, thấy chưa? Nước đã tưới xong rồi đấy, tôi giỏi hơn đồ chết nhát nhà anh. Có giỏi thì anh vào xem!”
An Tử Thạch cười đến chảy nước mắt, vội vàng lắc tay nói: “Được rồi, cô mạnh, cô giỏi. Tôi vô dụng, tôi không vào đâu. Bà cô à, cô tiếp tục tưới nước, tôi ở bên ngoài nhìn cô.”
Bạch Chỉ Lan kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng, sau đó cầm lấy ghi chú, tưới nước bằng cốc đo đúng với số thứ tự chậu, dáng vẻ thận trọng như đang hoàn thành nhiệm vụ vĩ đại nhất. An Tử Thạch dựa người vào cánh cửa nhìn cô, trong mắt tràn ngập ánh sáng dịu dàng. Đến bây giờ cậu ta mới phát hiện, Bạch Chỉ Lan thành thật đáng yêu đến vậy, suy nghĩ của cô đều được viết hết trên mặt, kiêu căng, không hài lòng, vui vẻ, tức giận… đều được viết lên hết. Cô xấu cũng xấu ngay thẳng, tốt cũng tốt đơn thuần, không giống những người khác, mặt luôn đeo bộ mặt nạ hoàn mỹ, che giấu nội tâm thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Có lúc bạn cảm thấy bọn họ là thiên thần nhưng bọn họ lại là ác quỷ ngầm, cũng không ai thật sự tin tưởng mình, bởi vì bọn họ không biết được người bạn hôm nay liệu có cho mình một dao vào ngày mai không.
Nhưng Bạch Chỉ Lan thì khác, lúc tâm trạng cô tệ thì cô chính là ác quỷ, cô sẽ nổi điên mà không nể nang gì cả, lúc tâm trạng cô tốt thì cô là thiên thần, chia sẻ niềm vui cho mọi người xung quanh. Bỏ qua thành kiến và kiêu ngạo, cuối cùng An Tử Thạch cũng phát hiện điểm tốt trên người cô.
Cậu ta nhìn Bạch Chỉ Lan, ánh mắt càng ngày càng chăm chú, lúc đối phương đi xa khỏi giàn hoa, sắp đi tới cửa thì bỗng nhiên cậu ta nói đùa: “Cẩn thận, giàn hoa sắp đổ rồi kìa!”
Bạch Chỉ Lan sợ tới mức mặt mũi trắng bệch, vội xoay người lại định đỡ lấy mấy gốc lan dễ chết kia, thế nhưng phát hiện chúng nó vẫn nằm êm đẹp trên giàn ở đằng kia, vô cùng vững chắc.
“An Tử Thạch, tôi muốn làm thịt anh! Anh có biết hù người khác sẽ làm người ta sợ chết không!” Cô không giữ được mặt nạ thân thiện nữa, chạy vào kho lấy chổi ra đuổi theo An Tử Thạch đánh. An Tử Thạch vừa chạy vừa cười to, khuôn mặt hết sức gian xảo.
Lúc Bạch Chỉ Lan giả vờ bình tĩnh tưới hoa, các fan trong phòng livestream đã cười điên rồi, còn cắt rất nhiều đoạn gif khuôn mặt trắng bệch, hàm răng nghiến chặt, bàn tay run rẩy của Bạch Chỉ Lan, chế thành gói emoji “Cô gái quật cường”. Hình tượng lạnh lùng của cô hoàn toàn sụp đổ, nhưng điều kỳ lạ là mọi người không những ghét mà còn cảm thấy cô đáng yêu hơn trước.
【Lan Lan là cô gái ngoài lạnh trong nóng, trông bên ngoài rất mạnh mẽ nhưng thực tế thì rất yếu đuối.】
【Dáng vẻ cậy mạnh của Lan Lan đáng yêu quá!】
【Lan Lan của chúng ta dễ bị gạt ghê, An ảnh đế chỉ lừa cô mấy câu mà cô đã trúng chiêu. Mọi người có cảm thấy cô ấy và An ảnh đế có mùi hoan hỉ oan gia không? Nhìn hai người bọn họ ở cạnh nhau, tôi không ăn đường cũng cảm thấy miệng ngọt. 】
【Mùi CP thật là nồng! Bộ dạng An ảnh đế trêu Lan Lan cưng chìu biết bao, ánh mắt nhìn cô cũng hết sức chăm chú. Mọi người có phát hiện ra không, đây là lần đầu tiên An ảnh đế cười thoải mái như thế trong các chương trình tạp kỹ. Hình tượng của cậu ấy là một người đàn ông lịch thiệp nho nhã, nhưng ở trước mặt Lan Lan, cậu ta chính là người chuyên pha trò!】
【Fan CP cút đi! Đừng đặt idol bọn tôi ở cạnh Bạch Chỉ Lan, idol bọn tôi đã nói rồi, anh ấy với Bạch Chỉ Lan không có gì cả!】
【Ôm idol đi, để cho fan Bạch Chỉ Lan tự ý dâm*. Đi thôi.】
*Ý dâm = YY = suy nghĩ biến thái.
【Fan não tàn của An Tử Thạch làm ơn nhìn cho kỹ đi, rõ ràng Lan Lan của bọn tôi không phản ứng An Tử Thạch, là tự An Tử Thạch bám lấy Lan Lan mà nhỉ?】
【Đúng thế, người có mắt đều nhìn ra là An Tử Thạch cố ý trêu Bạch Chỉ Lan. Tôi không phải fan của ai hết, có gì tôi nói đó thôi.】
Trong lúc hai người rượt đuổi đùa giỡn, các fan trong phòng livestream cũng xâu xé nhau, càng cãi càng hăng. Có người tặng quà, có người đăng bài, có người chụp ảnh màn hình lại, có người chế meme, các chủ đề liên quan luân phiên leo lên hot search, vô cùng tưng bừng. Số người xem bên Bạch Chỉ Lan liên tục tăng lên, tăng nhanh đến chóng mặt*, trong một chốc sắp trở thành ngôi sao hot nhất. Lượt theo dõi Weibo của cô tăng vọt, mấy ngày trước vẫn mới ba mươi triệu lượt theo dõi, bây giờ đã hơn ba mươi lăm triệu.
*Câu gốc là 一骑绝尘 (Nhất kỵ tuyệt trần): ý chỉ tốc độ nhanh, trong chốc lát chỉ nhìn thấy khói không nhìn thấy bóng người.
Phản ứng của người ngoài ra sao, tất nhiên là Lâm Đạm không quan tâm. Bà nhìn hai người đang cười đùa kia, không khỏi cau mày. Trong giấc mơ ấy, An Tử Thạch là bạn trai của Bạch Trúc, còn từng giúp Bạch Trúc đối phó Bạch Chỉ Lan, nhưng lúc này, cậu ta chưa làm gì cả, cũng chưa có quan hệ gì với Bạch Trúc, thế mình có nên ngăn cản hai người họ đến với nhau không?
Lâm Đạm nhìn khuôn mặt rạng rỡ của Bạch Chỉ Lan, dần dần bỏ đi suy nghĩ này. Nếu vì biết trước tương lai mà gán ghép và sắp xếp người nào đó, việc nào đó lung tung thì sớm muộn gì bà sẽ phải trả giá đắt cho sự ngạo mạn của mình. Vận mệnh có thể thay đổi nhưng không thể thay đổi lung tung, trước khi đưa ra một quyết định nào đó phải thật thận trọng.
Có mình ở bên cạnh trông coi, An Tử Thạch không có cơ hội làm tổn thương Bạch Chỉ Lan. Nghĩ vậy, Lâm Đạm quay trở lại bếp, bắt đầu nấu bữa tối.
An Lãng đã mài dao xong, đang cầm hai cái tạp dề hoa nhìn quanh bếp, biểu cảm có chút rối rắm.
Lâm Đạm không khỏi bật cười nói: “Trong nhà chỉ có hai người tôi và Chỉ Lan, cho nên mọi vật dụng đều cho nữ dùng. Nếu anh thấy xấu thì ra ngoài chơi với bọn nhỏ đi, không cần làm trợ thủ cho tôi.”
An Lãng chưa trả lời, người xem đã thích thú bàn tán sôi nổi:【Dáng vẻ An tổng mặc tạp dề hoa đảm bảo rất buồn cười, lát nữa tôi muốn chụp ảnh lại làm kỷ niệm. 】
【Y sẽ không mặc đâu. Y đường đường chủ tịch của Nhiên Liệu An thị, phải giữ mặt mũi.】
Có điều những người này vừa dứt lời, An Lãng đã mặc một chiếc tạp dề trong đó lên người, sau đó đưa một chiếc khác cho Lâm Đạm, dịu dàng nói: “Giúp tôi thắt dây sau lưng với. Tạp dề không hề xấu, rất đáng yêu.”
Lâm Đạm sửng sốt một lúc lâu mới giúp y thắt dây tạp dề, nhìn y một lượt từ trên xuống, gật đầu nói: “Đúng là rất đáng yêu.”
An Lãng nhìn Lâm Đạm bằng ánh mắt thâm thúy, khẽ cười nói: “Cô mặc đáng yêu hơn.”
Đàn ông mới tắm xong, tóc vẫn chưa khô còn có chút rối, cơ thể lực lưỡng được chiếc áo thun đen ôm sát, mỗi một khối cơ nhô lên đều thể hiện sự hấp dẫn và hoang dã của y. Khắp người y tản ra mùi đàn ông nồng nặc, mặc dù tạp dề hoa không hợp cũng không làm ảnh hưởng sức quyến rũ của y. Diện tích nhà bếp không nhỏ nhưng vì có y ở đây nên có vẻ chật chội.
Hai tai Lâm Đạm hơi nóng lên, cuối cùng cũng rõ tại sao trên mạng dùng “Đẹp trai đến không khép được chân” để hình dung những người đàn ông đó.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...