Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 262: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (25)
 
An Tử Thạch không cách nào phủ nhận, sau khi xem livestream của Bạch Chỉ Lan, trái tim sắt đá của cậu ta mềm đi vì dáng vẻ khóc lóc nỉ non của cô. Mưu mô thì sao, nói cho cùng cô chỉ là một cô gái mười tám tuổi, cô lớn lên trong sự bỏ mặc của Bạch Bằng Phi và sự ghét bỏ của Lưu Mạn Ni, Bạch Trúc debut có Bạch gia lót đường, còn Bạch Chỉ Lan thì chẳng có gì cả, chỉ có thể tự mình liều mạng. Trong hoàn cảnh đó, cô trở nên hám danh hám lợi cũng dễ hiểu thôi.

An Tử Thạch bất giác thở dài, lắc đầu thầm nghĩ: Khó trách người xem ghét Tiểu Trúc. Cuộc sống bình thường của Bạch Chỉ Lan và mẹ cô ấy ấm áp đến vậy khiến người khác cảm động như thế, hòa hợp yên bình, người xem làm sao mà thích bên khoe khoang giàu sang như Tiểu Trúc cho được. Tạm thời không so sánh Bạch Chỉ Lan và Bạch Trúc, chỉ nói đến Lưu Mạn Ni và Lâm Đạm, hai người ở hai cấp độ khác nhau. Một người bay lượn nơi chân trời, một người chạy dưới đất, chênh lệch cực kỳ xa! Có người mẹ như thế, khó trách trong ba ngày ngắn ngủi, Bạch Chỉ Lan thay đổi nhiều đến thế.

Sau khi tắt livestream, An Tử Thạch không còn bài xích quyết định của chú mình nữa. Cậu ta thoát ra trang chủ xem bảng xếp hạng từ tâm và bảng xếp hạng lượt xem, hết sức ngạc nhiên phát hiện ra rằng lực kêu gọi và sức hấp dẫn của mình không phải cao nhất, số liệu của Bạch Chỉ Lan còn cao hơn cậu ta nhiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

An Tử Thạch sờ cằm mình, dường như nghe thấy được cả tiếng bị vả mặt. Cậu ta thờ ơ lướt qua bảng xếp hạng từ tâm, sau đó ánh mắt dừng lại tại vị trí đầu bảng. Lãng? Chắc không là người cậu ta nghĩ đến đâu nhỉ? Không thể nào, tuyệt đối không thể! Sao chú có thể xem mấy thứ nhàm chán như livestream kiểu này được! Văn kiện hằng ngày chú cần ký còn không ký hết nữa là! Huống chi có xem, cũng nên xem của cháu mình chứ? Tặng thưởng cũng nên tặng thưởng cho cháu trai mình mà? Dựa vào đâu mà góp khoản từ thiện lớn như thế vì Bạch Chỉ Lan? Chẳng trách y muốn đi quay cùng cậu ta, hẳn là thích hai mẹ con Bạch Chỉ Lan rồi?

Lòng An Tử Thạch chua chát, mở WeChat muốn chất vấn chú mình, có điều một giây trước khi gửi lại lặng lẽ xóa từng chữ từng chữ đi.

Đúng lúc này, Bạch Trúc gửi tin nhắn cho cậu ta:【Hôm nay tủi thân ghê, mình muốn khóc…】

Tủi, muốn khóc? Nhớ tới dáng vẻ Bạch Chỉ Lan nhào vào lòng mẹ Bạch lặng lẽ khóc nức nở, nhớ đến cơ thể gầy yếu và khuôn mặt hốc hác của Bạch Chỉ Lan, An Tử Thạch thật sự không cảm thấy Bạch Trúc có chỗ nào tủi thân. Trong thôn nhỏ hoang vu trên núi đó, có người không có tiền ăn cơm đi học, có người không có con gái ở cạnh chăm sóc, có người bệnh không có tiền đi bác sĩ và không mua nổi thuốc, so sánh với bọn họ, đừng nói Bạch Trúc không có tư cách kêu tủi thân, ngay cả Bạch Chỉ Lan còn có chút ra vẻ.

Nghĩ đến đây, An Tử Thạch tắt khung chat, không trả lời. Cậu không biết nên nói gì để vừa không làm thương tổn bạn mình vừa không trái lương tâm.

Thẩm Bích Thủy mong sao mong trăng, cuối cùng thuốc mỡ tự tay Lâm Đạm làm cũng đưa tới. Cô ta gấp gáp mở hộp ra, định bôi lên mặt nhưng bị quản lý cản lại: “Trước đừng bôi đã, tôi mang đi kiểm nghiệm xem coi có thành phần kích thích hay thành phần cấm không đã.”


“Không được”, Thẩm Bích Thủy theo phản xạ phản bác: “Đây là của mẹ Bạch Chỉ Lan làm cho Bạch Chỉ Lan, làm gì có người mẹ nào hại con gái mình chứ?”

“Người ta đã mười lăm năm không gặp, em có biết tình cảm của bọn họ là thật hay diễn không? Bất cứ việc gì cũng phải cẩn thận chút không sai đâu. Em chờ thêm mấy tiếng nữa đi, rất nhanh sẽ có kết quả kiểm nghiệm thôi.” Người quản lý vừa nói vừa cất hộp thuốc mỡ vào túi xách.

Thẩm Bích Thủy không biết làm sao, đành phải ở nhà đợi, rảnh rỗi đến nhàm chán còn chụp cái mặt đầu heo của mình mấy bức, định khi nào khỏi hẳn sẽ gửi cho fan xem chút, cho bọn họ cười chết. Thẩm Bích Thủy giống Bạch Chỉ Lan, là người ngay thẳng không giả tạo, bình thường rất thích đăng mấy bức ảnh xấu xí của mình lên Weibo, không chút né tránh.

Bên này Thẩm Bích Thủy đang đăng Weibo, quản lý gọi điện thoại đến, nhanh nhẹn nói: “Vừa mới kiểm nghiệm xong, thành phần chủ yếu của hộp thuốc mỡ này là rau má, hồng sâm, bạch chỉ, dầu tử căn,... có một vài thành phần không kiểm nghiệm ra nhưng có thể xác định rằng không có chất kích ứng, không có độc tố, không có vi khuẩn, còn an toàn hơn các loại mỹ phẩm có tên tuổi. Nhân viên kiểm nghiệm nói với chị rằng hộp thuốc mỡ này có thể ăn được luôn nên bôi lên mặt không sao cả.”

Thẩm Bích Thủy lập tức mỉm cười, thúc giục: “Vậy chị mau đưa thuốc mỡ cho em! Em đã nói chị rồi, chỉ cần lấy một thìa mang đi là được mà chị cứ phải mang đi cả hộp. Em đang cần gấp đấy! Em nói rồi, Chỉ Lan không hại em đâu, mẹ cô ấy không thể nào hại cô ấy được!”

Quản lý bất đắc dĩ nói: “Không phải chị sợ cô ấy hại em, chị sợ cái thuốc mỡ này không cho hiệu quả tốt như em nghĩ. Dù sao thì bọn họ cũng đang ghi hình, muốn dùng một vài mánh khóe để kéo người xem.”

“Em hiểu Chỉ Lan, cô ấy không biết giả mù sa mưa đâu, chị mau về đi!” Thẩm Bích Thủy không lướt Weibo nữa, ngồi ở trước gương nhìn cái mặt đầu heo của mình, kiên nhẫn đợi. Trong thời gian đó, đạo diễn nhắn tin cho Thẩm Bích Thủy, hỏi mặt cô ta đã lành chưa, cô ta trấn an nói: “Đạo diễn yên tâm, qua hai ngày nữa là ổn.”

Nói thì nói vậy nhưng trong lòng cô ta vẫn không yên. Tùy mỗi người mà thuốc mỡ sẽ cho hiệu quả khác nhau, lỡ như Bạch Chỉ Lan có thể khỏi ngay lập tức nhưng cô ta không có hiệu quả thì sao? Lỡ như chẳng những cô ta không có hiệu quả còn sưng hơn nữa thì phản ứng, ngược lại sưng đến lợi hại hơn thì phải làm gì đây?

Trong lúc Thẩm Bích Thủy miên man suy nghĩ, quản lý đã quay về.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.


“Nếu thấy da bị ngứa hoặc đau thì em lập tức rửa sạch đi.Thuốc thì không có vấn đề nhưng không biết em có dị ứng với thành phần nào đó không. Đây là giấy kiểm nghiệm, em xem đi.”

“Chà, chỗ chị kiểm nghiệm có thẩm quyền nhất đó.”

“Mặt em là bát cơm của chị, em nói xem chị có thể không coi trọng được à?”
 
“Vất vả cho chị rồi.”

Thẩm Bích Thủy rửa mặt bằng nước lạnh, sau đó cẩn thận bôi thuốc mỡ lên khuôn mặt sưng đỏ. Ban đầu cô ta không dám bôi nhiều, sợ kích ứng, kết quả thuốc mỡ vừa tiếp xúc với da, chỗ đau bỏng rát lập tức mát lạnh, giống như sa mạc khô hạn đón được trận mưa, cực kỳ sảng khoái.

Thẩm Bích Thủy nhịn không được rên rỉ lên, làm quản lý sợ tới mức mặt trắng bệch: “Em không sao chứ?”

“Rất thoải mái!” Thẩm Bích Thủy ngạc nhiên cảm thán: “Thuốc vừa bôi thì mặt em không còn ngứa hay đau nữa, giờ đang mát lạnh như có cây quạt nhỏ đang thổi vào mặt em.”

“Kỳ diệu vậy à?” Quản lý nửa tin nửa ngờ hỏi.

“Thật đó! Chắc chắn thuốc này có hiệu quả!” Thoáng chốc, Thẩm Bích Thủy tràn đầy lòng tin với hộp thuốc mỡ này, quẹt một miếng lớn, bôi đều lên mặt.


“Vậy tối nay em ngủ sớm chút, sáng ngày mai chị đến xem hiệu quả ra sao, tiện thể mang bữa sáng cho em.” Lúc này quản lý mới hết lo lắng rời đi.

Hôm sau, Thẩm Bích Thủy mơ màng thức dậy, đầu tiên là vào nhà vệ sinh, sau đó mở vòi nước rửa mặt. Sau khi rửa sạch lớp thuốc mỡ dính dính, cô ta nhìn vào gương, đôi mắt trừng còn to hơn chuông đồng. Đúng lúc này, quản lý xách theo hộp cơm đi vào, gọi to: “Thủy Thủy, dậy thôi! Mặt em đỡ chưa? Lát nữa đạo diễn lại gọi đến hỏi đấy.”

“Chị Tương, chị nhìn xem!” Thẩm Bích Thủy vội vàng chạy ra khỏi phòng ngủ, chỉ vào khuôn mặt trắng nõn của mình nói: “Em khỏi rồi! Em thật sự khỏi rồi!”

“Trời đất, có hiệu quả nhanh vậy à?” Quản lý hoảng hốt, đi nhanh qua giữ mặt Thẩm Bích Thủy nhìn tới nhìn lui, không nhìn thấy chút sẹo nào. Tiêu sưng thì không nói, thế nhưng da cũng ẩm mịn hơn, giống như đi spa cả đêm.
 
Thẩm Bích Thủy cầm một cái gương nhỏ soi mặt, cảm thán: “Hộp thuốc mỡ này đúng là toàn năng, có thể tiêu viêm, mờ sẹo thâm, giải mẫn, cấp ẩm, một hộp bằng một bộ đồ trang điểm của người ta! Da em mỏng lắm, giờ vẫn có thể bị dị ứng lại bất cứ lúc nào, em sẽ mang theo hộp thuốc mỡ này đến đoàn phim, nó có thể bảo vệ tính mạng! Ối, không được, một hộp quá ít, em phải gọi hỏi Lan Lan còn nữa không, bảo cô ấy gửi thêm mấy hộp cho em. Chị nói xem sao cô ấy tốt số thế? Mẹ cô ấy vừa đẹp lại khí chất, còn giỏi nấu ăn và y thuật rất hay, có ba ngày mà giúp cô ấy hút mấy triệu fan, còn toàn năng hơn đoàn đội công ty chúng ta! Nếu em cũng có người mẹ như thế thì tốt quá.”

Quản lý gật đầu nói: “Đúng là mẹ Bạch Chỉ Lan rất xuất sắc. Ngày hôm qua Nghiêm tổng mới nói với chị, muốn ký hợp đồng với mẹ cô ấy. Mẹ Bạch Chỉ Lan chăm sóc bản thân rất tốt, đào tạo thêm chút là có thể làm diễn viên hoặc là làm người dẫn chương trình, còn có thể chụp hình quảng cáo, làm người mẫu, con đường rất rộng. Một mét bảy mươi lăm đã được xem là cao rồi, hơn nữa tỉ lệ người còn hoàn hảo như vậy, từ ngực trở xuống đều là chân*, đến cả dáng người của Bạch Chỉ Lan còn không bằng bà ấy. Nếu chị có thể ký hợp đồng, đảm bảo trong thời gian ngắn nhất sẽ nâng đỡ cho bà ấy nổi tiếng.”
 
*Ý muốn nói chân rất dài.

“Chị thôi đi, tư tưởng người ta ở cảnh giới nào, người ta nào lạ gì giới nghệ thuật hỗn loạn này? Em nhìn người rất chuẩn, mẹ Bạch Chỉ Lan không đơn giản đâu, vấn đề không phải chị có nhìn trúng bà ấy hay không mà là bà ấy có nhìn trúng chị không kìa. Hơn nữa, người ta đã sớm nổi rồi, nếu như tạo Weibo, đảm bảo mỗi phút tăng lên hàng triệu fan.” Thẩm Bích Thủy vừa nói vừa cầm điện thoại gọi cho Bạch Chỉ Lan.

Rất nhanh bên kia đã nhận cuộc gọi, biết da Thẩm Bích Thủy đã đỡ hơn, Bạch Chỉ Lan cảm thấy vui từ tận đáy lòng vì cô ta, còn đồng ý gửi thêm một ít thuốc mỡ đến đây ngay.

Quản lý sốt ruột nói nhỏ: “Giúp chị lấy thêm mấy hộp nữa, chị trả tiền cho!”

Thẩm Bích Thủy liếc cô ta nhưng vẫn mặt dày xin thêm mấy hộp.


Sau khi cúp máy, Thẩm Bích Thủy nhìn khuôn mặt xinh đẹp trong gương một lúc, chụp mấy bức ảnh khuôn mặt mình, ghép cạnh với bức chụp đầu heo của mình ngày hôm qua và chụp giấy giám định của cơ quan kiểm nghiệm đăng lên Weibo. Thẩm Bích Thủy viết rằng: 【Cảm ơn mẹ Bạch đã tặng thuốc, chứng dị ứng của tôi đỡ hơn rồi, có thể quay về đoàn phim quay phim! Ca sĩ đẹp nhất @Bạch Chỉ Lan, đừng quên gửi bưu điện cho chị thêm mấy hộp thuốc mỡ nữa nhé, chị chờ em cứu mạng!】

Dòng trạng thái vừa được đăng lên, cư dân mạng bị hiệu quả của hộp thuốc mỡ này làm giật mình, một đám người tràn vào khu bình luận, khóc lóc xin thuốc. Nếu Lâm Đạm có tài khoản Weibo, sợ là lúc này đã bị đám người bị dị ứng tấn công.

Tiểu Quả cầm điện thoại đi vào phòng khách, hào hứng nói: “Dì Lâm, hay là dì tạo Weibo đi?”

Lâm Đạm từ chối thẳng: “Không tạo.” Nguyên chủ đã tạo một tài khoản, mỗi ngày Lâm Đạm giúp nguyên chủ vào Weibo của Bạch Chỉ Lan báo danh là được, Lâm Đạm không định đăng gì lên Weibo cả, quá phiền phức.

“Nhưng chị Chỉ Lan đã hoãn tất cả công việc lại rồi, chị ấy chưa được nổi lắm, liệu sau khi biến mất một hai có còn ai nhớ đến không? Trong khoảng thời gian này chúng ta chỉ có thể dựa vào Weibo để tăng nhiệt. Người xem rất hay quên, chúng ta phải nghĩ cách để chị ấy luôn xuất hiện trong tầm mắt mọi người.”

Tiểu Quả vừa dứt lời, đã bị Bạch Chỉ Lan phủ nhận: “Chị không cần nổi nữa, bây giờ chị chỉ muốn yên tâm sáng tác nhạc.” Trước đây cô muốn ganh đua với Bạch Trúc nhưng giờ cô cảm thấy mình ở cùng mẹ trong cái thôn nhỏ này cũng không tệ lắm. Ai quan tâm có nổi tiếng hay không, có kiếm được tiền hay không, làm việc mình thích, sống cuộc sống mình muốn mới là hạnh phúc nhất.

Tiểu Quả hết cách với hai mẹ con Phật hệ* này, suy nghĩ nửa ngày mới nói: “Hay là trong một tháng không ghi hình chương trình này, chúng ta cũng mở một phòng livestream đi, tiếp tục phát sóng cuộc sống hằng ngày của hai người? Yên tâm, cháu chỉ quay cảnh dì Lâm nấu ăn, không quay những chuyện khác, rất thoải mái.”
 
*Chỉ lối sống trung bình, không hoài bão, không ganh đua và bằng lòng với những gì mình có.

Đối với Lâm Đạm thì việc nấu nướng chỉ là hạ bút thành văn*, quả thật không phiền. Nghĩ vậy nên Lâm Đạm cũng đồng ý.
 
*Hiểu nôm na là làm việc gì đó không tốn quá nhiều công sức.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận