Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 245: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (8)
 
Thông qua giấc mơ kia Lâm Đạm đã nhìn thấy cả cuộc đời ngắn ngủi của Bạch Chỉ Lan, đương nhiên cũng hiểu tính cách của người kia như thế nào. Chỉ có thể nói sở dĩ hai mẹ con nhà này thảm thương như vậy có liên quan rất lớn đến tính cách của bọn họ. Nguyên chủ mẫn cảm, tự ti, thích để tâm đến những chuyện li ti vụn vặt, lúc bị lừa dối không những không biết dừng lại kịp thời mà ngược lại còn khiến bản thân mình càng lún sâu hơn nữa; Bạch Chỉ Lan vốn đã hoàn toàn di truyền sự mẫn cảm của nguyên chủ, và những biểu hiện ra ngoài lại càng sắc bén, làm tổn thương người khác đồng thời làm tổn thương chính mình. 
Nếu hai người có thể giữ lại chút mềm mại, yêu thương bao bọc lấy nhau thay vì dựng lên những chiếc gai nhọn để phòng bị thì sự việc chắc chắn sẽ không đến bước ấy. Chỉ mới nghe người khác nói, nguyên chủ đã tin con gái sử dụng ma tuý; Bạch Chỉ Lan vừa bị hỏi đã ngay lập tức điên cuồng thay vì kiên nhẫn giải thích, vì thế mọi chuyện mới vượt quá tầm kiểm soát.
Khi chứng kiến tất cả mọi chuyện xảy ra trong mơ, Lâm Đạm còn cảm thấy không thể tin nổi, làm sao có người lại có thể đánh mất lý trí đến mức ấy? Làm sao có thể để mọi thứ chạy theo hướng xấu nhất mà không có bất cứ cách nào giải quyết hay vãn hồi? Nhưng, khi cô thực sự đối mặt với Bạch Chỉ Lan, cuối cùng cũng đã hiểu rõ tất cả những chuyện không thể kiểm soát được này. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bạch Chỉ Lan nói chuyện gần như không dùng đầu óc, trong đầu đang nghĩ gì lập tức bật thốt ra khỏi miệng, bất chấp hoàn cảnh xung quanh. Tính cách thế này nói dễ nghe một chút là thẳng thắn, nói khó nghe một chút chính là EQ thấp. Rõ ràng là đang quan tâm nhưng lại bị cô ấy dùng giọng điệu sắc bén để thổi phồng, nhấn mạnh khiến nó ngay lập tức trở thành những lời trách cứ. 
Lâm Đạm không cần nghĩ cũng biết, những người đang theo dõi trong phòng phát sóng trực tiếp sẽ lên án hành vi “hành nghề y không có giấy phép, hại chết người khác” của mình như thế nào. Vừa mới bắt đầu quay đã hại chính mẹ ruột của mình, Bạch Chỉ Lan quả nhiên phù hợp với chủ đề của chương trình, là một “đứa trẻ mạnh mẽ” chính hiệu. Trong lòng Lâm Đạm âm thầm cảm thán, nhưng ngoài mặt lại không thể hiện bất cứ điều gì, dịu dàng nói: “Mẹ có chừng mực, con đừng lo lắng.’’
Bạch Chỉ Lan sốt ruột, vội vàng mở hộp thuốc của mình ra, hỏi: “Tại sao con không thể lo lắng được chứ? Mẹ không nghe thấy sao? Bà ấy nói cháu bà ấy bị tiêu chảy, cháu trai bà ấy chắc chắn chỉ là một đứa trẻ thôi đúng không? Trẻ con lại càng không thể dùng thuốc lung tung được. Mẹ không hiểu gì thì đừng vội tuỳ tiện đồng ý với người ta, nếu chữa khỏi thì may ra, nhưng ngộ nhỡ không chữa trị được thì mẹ có thể chịu trách nhiệm được không?’’
Để tránh camera quay được tên thuốc và tiết lộ đời tư của người nổi tiếng, Tiểu Qủa chia nhỏ mỗi loại thuốc ra thành một ít, bỏ trong một chiếc lọ nhỏ, có dán nhãn bên ngoài. Bạch Chỉ Lan lấy ra một cái lọ nhỏ có viết hai chữ “nhuận tràng” đưa cho Lâm Đạm, thúc giục: “Cũng may con có mang theo một ít thuốc dự phòng, đây là thuốc trị tiêu chảy, uống một viên đã lập tức có hiệu quả, mẹ nhanh đưa cho đứa nhỏ uống đi, sau này đừng khám bệnh cho người khác nữa mà hãy để họ tự đến bệnh viện.’’
Lâm Đạm kìm nén cảm giác muốn thở dài, hỏi: “Thuốc trị tiêu chảy này tên là gì vậy?’’

Bạch Chỉ Lan nhíu mày nói: “Hộp bên ngoài đã bị vứt hết rồi, làm sao con biết được. Nhưng con thường uống loại thuốc này, hiệu quả rất tốt.’’
Lâm Đạm cầm lấy lọ thuốc lên ngửi ngửi rồi kiên nhẫn giải thích: “Trẻ con hai ba tuổi thường bị tiêu chảy trong thời điểm giao mùa giữa mùa hạ và mùa thu, nếu không phải quá nghiêm trọng thì tốt nhất không nên dùng thuốc. Bệnh tiêu chảy có thể đào thải các vi khuẩn và vi rút gây bệnh cũng như các chất độc hại do chúng sản sinh ra và các chất có hại trong dạ dày của trẻ ra ngoài cơ thể, đồng thời giảm bớt tác hại gây độc của chúng, uống thuốc vào ngược lại sẽ làm các chất độc hại kia dừng lại trong cơ thể, ảnh hưởng đến sức khỏe của trẻ. Hơn nữa, hầu hết các loại thuốc trị tiêu chảy trên thị trường hiện nay đều có chứa loperamide, tetracycline, norfloxacin… tác dụng phụ rất lớn, trẻ em dưới 5 tuổi không được sử dụng. Loại thuốc con mang theo có chứa norfloxacin, nghiêm cấm trẻ em dưới 12 tuổi.’’
Trong lúc cô đang nói chuyện, Tiểu Qủa cũng đã lên mạng tìm ra được hướng dẫn sử dụng của loại thuốc mình mang theo, đứng bên ngoài ống kính không ngừng gật đầu với Bạch Chỉ Lan, tỏ vẻ những gì Lâm Đạm nói đều đúng cả. 
Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp cũng vội vàng tìm kiếm trên Baidu, sau đó ngạc nhiên phát hiện lời giải thích của mẫu thân đại nhân lại vô cùng chính xác, nếu chất điện giải của đứa trẻ không rối loạn thì không thể uống thuốc lung tung được.
[Chết tiệt, ai nói mẹ của Bạch Chỉ Lan chưa từng đọc sách nào? Tôi cảm thấy kiến thức của cô ấy cực kỳ uyên bác đấy chứ!]
[Uyên bác cái rắm! Nếu thực sự hiểu biết và có văn hoá thì cô ấy nên khuyên nhủ bà cụ cho đứa trẻ đến bệnh viện mới đúng.]
[Đưa cái gì chứ, bà cụ kia là người được ê-kíp sản xuất thuê đến để tăng thêm đất diễn cho mẹ Bạch Chỉ Lan mà thôi, suy cho cùng cô ấy cũng chỉ là một người phụ nữ nông thôn bình thường, không có sử trường gì đặc biệt cả, không cho cô ấy thể hiện một chút được sao?]
[Bà cụ lúc nãy rõ ràng là đột nhiên đến nhà, lúc vào nhà đều lộ vẻ lo lắng và thận trọng, không hề giống như đang diễn chút nào cả! Một bà cụ nông thôn cũng có kỹ năng diễn xuất tốt như thế sao? Huống hồ khuôn mặt của mẹ Bạch đã là điểm thu hút nhất rồi, tôi cảm thấy cô ấy là người đẹp nhất trong tất cả phụ huynh của khách mời, không ai sánh được!]
[Không đẹp bằng An Trọng Anh!]
[Đẹp hơn An Trọng Anh rất nhiều, tôi không phải là fan của ai cả, tôi chỉ nói thật mà thôi!]
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

[Cô ta chỉ là một phụ nữ nông thôn quê mùa, dựa vào cái gì mà so sánh với An nữ thần của chúng tôi, fans của Bạch Chỉ Lan đừng quá tự phụ nữ!]
[Những kẻ hai mặt các người cãi nhau đủ chưa? Cô ấy chỉ điều chế mấy phương thuốc cổ truyền, không uống vào miệng mà chỉ dán vào rốn thôi, không chết người được đâu.]
Phòng phát sóng trực tiếp đang cãi nhau hăng sau, cũng may Bạch Chỉ Lan không dùng điện thoại di động, nếu không lại sẽ chịu kích thích. 
Sau khi trải qua những thăng trầm quá lớn, cô trở nên vô cùng mẫn cảm với với những đánh giá của người ngoài. Biết bản thân mình đã sai nên sắc mặt cô lúc trắng lúc xanh vô cùng khó coi, không biết làm thế nào để xoa dịu bầu không khí hiện tại. Cô giống như một con nhím, trong lòng kìm nén khát vọng về tình thương của mẹ nhưng bên ngoài lại dùng chiếc gai sắc nhọn đâm vào mặt đối phương. Từ nhỏ lớn lên trong những lời mắng mỏ châm chọc và nắm đấm của người cha, cô không biết cái gì gọi là mềm mại, chứ đừng nói đến chuyện được yêu thương. 
Lâm Đạm đỡ trán, càng lúc càng cảm thấy mệt mỏi. Bà là một người không có ký ức, tình cảm vốn dĩ đã ít đến đáng thương, muốn để cô dùng tình thương của người mẹ đi cứu giúp Bạch Chỉ Lan thì thực sự làm khó cô rất nhiều. 
Hai người ngồi xổm trước vali quần áo, im lặng nhìn nhau, bầu không khí có vẻ vô cùng xấu hổ. 
Đạo diễn đứng bên ngoài ống kính máy quay lặng lẽ giơ lên một tấm biển lớn, trên đó viết một dòng chữ lớn – Nấu cho mẹ cô một bữa cơm. 
Ánh mắt Bạch Chỉ Lan sáng ngời, lập tức nói: “Chúng ta đã lâu không gặp nhau, con nấu cho mẹ một bữa cơm nhé.”
“Được.’’ Lâm Đạm gật đầu.
Đạo diễn xoay lưng lại, thở dài một tiếng. Xem ra hắn cần phải tìm một biên kịch đến đây, viết trước kịch bản xong xuôi rồi để hai người chiếu theo đó mà diễn, nếu không ngay từ tập đầu tiên của chương trình sẽ phải ngâm nước nóng. Từ trước đến nay chưa bao giờ nhìn thấy hai mẹ con nào kỳ lạ như thế. 

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp thở dài: [Hai người này không giống mẹ con chút nào cả, ở bên cạnh nhau cực kỳ mất tự nhiên.]
[Bạch Trúc và mẹ cô ấy ấm áp hơn rất nhiều, cùng nhau nói nói cười cười, trông rất thoải mái.]
[Có lẽ sau này sẽ tốt hơn? Dù gì hai người bọn họ cũng là mẹ con mà, tình cảm vẫn còn đó.]
Bất kể người khác nói gì thì chương trình vẫn tiếp tục ghi hình. Bạch Chỉ Lan rửa tay, cực kỳ quyết tâm đi vào phòng bếp, cảm thán nói: “Con còn tưởng mẹ vẫn đang dùng bếp lửa chứ, không ngờ lại có đầy đủ tất cả mọi thứ.’’
Cameraman lần lượt quay lò vi sóng, lò nướng, nồi hấp… và những đồ dùng nhà bếp hiện đại một lần để thể hiện sự chuyên nghiệp của căn bếp này. Các khán giả cũng vô cùng ngạc nhiên, hoàn toàn không ngờ trang thiết bị của căn nhà gỗ nhỏ này lại đầy đủ đến thế. 
“Ăn uống là chuyện quan trọng nhất trong cuộc sống, không thể qua loa được.’’ Lâm Đạm xắn tay áo lên giúp đỡ, nhưng lại bị Bạch Chỉ Lan cản lại: “Mẹ đi ra phòng khách xem TV đi, một mình con là được rồi.’’
“Cũng được.’’ Lâm Đạm gật đầu rồi đi ra ngoài. 
Bạch Chỉ Lan mở tủ lạnh, lấy nguyên liệu nấu ăn ra, nên cắt thì cắt, nên rửa thì rửa, động tác nhìn qua có vẻ vô cùng chuyên nghiệp. Hơn một tiếng đồng hồ sau, ba món mặn, một món canh đã được đặt lên bàn, mùi thơm ngào ngạt, cách bày biện cũng đẹp mắt, nhưng ăn vào trong miệng lại có vị mặn mặn giống như đang trực tiếp cắn một miếng muối. 
Lâm Đạm lập tức nhổ thức ăn ra, uống một ngụm nước. 
“Mặn quá.’’ Lâm Đạm ăn ngay nói thật. 
Bạch Chỉ Lan cũng gắp một miếng, sau đó vội vàng chạy ra ngoài, ngồi xổm trong góc tường nôn mửa. 
Cùng lúc đó, mấy vị minh tinh khác cũng đều đang chuẩn bị bữa cơm cho cha mẹ mình. Chẳng qua là cho dù khả năng nấu nướng của bọn họ tệ đến mức căn bản không thể nuốt nổi thì các bậc phụ huynh cũng mỉm cười gắng gượng nuốt xuống, còn thẳng thắn khen ngợi khả năng nấu nướng của họ đã tiến bộ hơn rất nhiều. Nhìn bữa cơm ấm áp của một số khách mời khác, rồi lại nhìn vào hai mẹ con Lâm Đạm và Bạch Chỉ Lan, vẻ mặt của khán giả đúng là một lời khó nói hết. 
[Cuối cùng tôi đã hiểu tại sao Bạch Chỉ Lan lại thẳng thắn như thế rồi, tất cả đều là di truyền từ mẹ mình.]

[Mẹ Bạch quá thẳng tính, quá mặn thì đừng nhai, chỉ cần nhắm mắt nuốt xuống, sau đó khen ngợi con gái một câu trước ống kính máy quay là được rồi, đây mới là trình tự chính xác mà! Hãy tham khảo tiền bối An Trọng Anh kìa, mấy quả trứng gà mà ảnh đế An rán cho cô ấy đều đen hết rồi, nhưng cô ấy còn có thể mỉm cười nuốt xuống, đây mới là diễn xuất!]
Lâm Đạm cũng không biết biểu hiện của mình trên sóng truyền hình lại giúp Bạch Chỉ Lan thu hút một làn sóng khán giả như thế. Lúc này cô đang cầm khăn và một chai nước, lặng lẽ chờ đối phương nôn xong. 
“Cảm ơn, con không sao đâu.’’ Bạch Chỉ Lan cẩn thận lau miệng, sợ sẽ lau sạch lớp trang điểm. 
“Mẹ lại nghĩ con có sao đấy.’’ Lâm Đạm kiên quyết nói: “Vào nhà đi, mẹ bắt mạch cho con.’’
“Mẹ thực sự biết khám bệnh sao?’’ Bạch Chỉ Lan không để ý xua tay: “Con chỉ cảm thấy ghê tởm bởi chính đồ ăn mình làm ra thôi, không sao đâu.’’
Lâm Đạm vờ như không nghe, cầm cổ tay cô cần cẩn thận xem mạch, hai hàng lông mày càng lúc càng nhíu chặt: “Còn nói không sao đâu, nếu không điều trị thì cơ thể con chắc chắn sẽ sụp đổ! Con bị rối loạn nội tiết, hành kinh không đều, rối loạn tiêu hoá, rụng tóc nhiều, sút cân, bị mất ngủ kéo dài dẫn đến nhịp tim thất thường, nội tạng suy kiệt. Con chỉ mới mười tám mười chín tuổi nhưng sức khoẻ và cơ thể con thậm chí còn không bằng một bà lão bảy tám chục tuổi, con còn nói không sao ư? Bệnh viêm da của con nghiêm trọng như thế mà con vẫn còn trang điểm đậm, con không muốn khuôn mặt này nữa sao?’’
Lâm Đạm bất ngờ xắn ống tay áo của Bạch Chỉ Lan lên, lộ ra cánh tay gầy gò giơ xương của cô, sau đó cúi người vén làn váy lên kiểm tra mắt cá chân mỏng manh đến mức gần như chỉ cần chạm vào gãy đôi của cô. Bà không thể ngờ rằng không phải một năm say Bạch Chỉ Lan mới phát bệnh mà ngay bây giờ, thậm chí là mấy năm trước, cô đã âm thầm chịu đựng sự tra tấn của căn bệnh trầm cảm. 
Không phải mất ngủ kéo dài, u uất, không ăn uống đầy đủ thì cơ thể của cô sẽ không đến nông nỗi này. Chỉ trách cô nguỵ trang quá kín kẽ, mỗi lần đều mặc váy dài và quần áo rộng thùng thình để che đi thân hình gầy guộc của mình. Khung xương cô thực sự rất đẹp, nếu trang điểm thì không một ai có thể nhìn thấy được sự hốc hác của cô. Cô vùng vẫy trong vực thẳm của sự tuyệt vọng, không thể nói thành lời, cũng không tìm được người giúp đỡ. Cô sống một mình trong cô đơn, cũng cô đơn rời đi, mãi đến khi chết cũng không ai có thể hiểu được nỗi đau của cô. 
Nhớ đến hình bóng gieo mình xuống toà nhà trong giấc mơ kia, trong lòng Lâm Đạm vừa buồn bực vừa trào dâng một cảm giác tức giận hận không thể rèn sắt thành thép. Lâm Đạm ra lệnh: “Đi rửa sạch mặt rồi thay quần áo đi. Bây giờ đã vào thu rồi con còn mặc váy mỏng thế làm gì, không thấy lạnh à?’’
Phô bày mặt mộc dưới ống kính máy quay sẽ ảnh hưởng thế nào đến sự nghiệp của Bạch Chỉ Lan, Lâm Đạm đã hoàn toàn phớt lờ rồi. Trên thế giới này, không có gì có thể quan trọng hơn mạng sống? Mạng sống của mình còn không trận trọng thì cần gì đến danh vọng và tiền bạc?

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui