Chương 243: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (6)
Thấm thoát, đã hai tháng trôi qua, Lâm Đạm cũng đã bồi dưỡng thân thể trở về với trạng thái tốt nhất. Hôm nay, mấy chiếc xe ô tô lớn dừng lại trong thôn, chỉ thấy rất nhiều nhân viên của đài truyền hình XX bước từ trên xe xuống, nói là muốn lắp đặt thiết bị quay phim ghi hình trong căn nhà gỗ này. Người đứng đầu chính là nhà sản xuất đã đến đây lần trước, tên là Tống Thế Thành.
“Cô, cô, cô, cô là bà Lâm sao?’’ Hai mắt Tống Thế Thành còn mở to hơn cả chuông đồng, có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng thế, có vấn đề gì không?’’ Lâm Đạm tỏ vẻ khó hiểu.
Tống Thế Thành nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vô, một lúc lâu sau mới xua tay nói: “Không có, không có, không có vấn đề gì cả?’’ Mặc dù ngoại hình của Lâm Đạm đã thay đổi một trời một vực, có thể sẽ không giống như mong muốn của Lưu Mạn Ni và Bạch Bằng Phi, nhưng chuyện này thì liên quan gì đến hắn ta? Hắn ta chỉ chịu trách nhiệm quay xong chương trình là được, còn những chuyện khác không cần phải xen vào.
Chậc chậc chậc, cái gọi chân nhân bất lộ tướng có lẽ chính là thế này đây! Kế hoạch muốn người ta xấu mặt trước công chúng của Lưu Mạn Ni e là không thể thực hiện được nữa rồi. Nghĩ đến đây, nhà sản xuất không khỏi nhìn Lâm Đạm với ánh mắt khác xưa, sau khi đi vào căn nhà gỗ kia lại ngạc nhiên đến mức không khép miệng được. Đây là căn phòng tồi tàn đổ nát mà lần trước hắn đã nhìn thấy sao? Rõ ràng là tiên cư của ẩn sĩ trên núi Chung Nam mà!
“Lắp thêm mấy cái camera nữa, nhất định phải quay rõ toàn cảnh của ngôi nhà.’’ Hắn ta cẩn thận dặn dò.
Lúc này mấy nhân viên đi cùng mới hồi phục lại tinh thần, vội vàng lắp đặt từng thiết bị ghi hình vào lên từng ngóc ngách của ngôi nhà.
“Khi nào thì bắt đầu quay?’’ Lâm Đạm đi về phía nhà sản xuất, bên cạnh còn có một chú chó ngao Tây Tạng nhỏ khờ khạo đi theo.
“Ồ, cô còn nuôi thú cưng nữa sao?’’ Nhà sản xuất thèm thuồng nhìn chú chó ngao Tây Tạng, thuận miệng nói: Ngay mai sẽ bắt đầu quay, con gái cô không nói với cô sao?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tôi không có số điện thoại của nó.’’ Lâm Đạm tự nhiên hỏi: “Anh có không, cho tôi với.’’
Nhà sản xuất bày ra vẻ mặt một lời khó nói hết, nhưng vẫn lấy điện thoại di động ra gửi số điện thoại của Bạch Chỉ Lan cho người mẹ kỳ lạ này. Nhóm người bận rộn cả người, đến chập tối mới mệt mỏi rời khỏi thôn Tiểu Điền. Các bà các dì trong thông lần lượt đến nhà tìm Lâm Đạm hỏi thăm tình huống, biết được ngày mai đài truyền hình sẽ đến đây quay chương trình, tất cả đều cảm thấy vô cùng lạ lẫm.
“Ôi trời, tốt rồi, Chỉ Lan nhà cô cuối cùng cũng trở về rồi, cô đúng là chờ đến mây tan ngắm trăng sáng mà. Lần này nó về cô không thể để nó rời đi nữa đâu đấy, đi theo cái tên súc sinh Bạch Bằng Phi kia thì sao có thể sống yên ổn được? Cô là mẹ thì nhất định phải suy nghĩ cho nó!” Một bà cụ thấm thía nói.
Lâm Đạm không biết phải nói như thế nào, chỉ có thể gật đầu. Tiễn những hàng xóm nhiệt tình đi, cô nhìn chằm chằm vào số điện thoại kia thật lâu, nhưng cuối cùng vẫn không gọi đi.
---
Hôm sau, vừa mới kết thúc một buổi biểu diễn thương mại, Bạch Chỉ Lan còn chưa kịp nghỉ ngơi đã phải đáp máy bay đến tỉnh H, sau đó chuyển sang đi tàu, ô tô đến thôn Tiểu Điền.
Trợ lý Tiểu Quả của cô phàn nàn: “Chị Chỉ Lan, tại sao mẹ chị lại sống ở một nơi xa xôi hẻo lánh thế này? Muốn đến được đây phải đi máy bay, sau đó ngồi tàu hoả rồi lại bắt ô tô, đầu em choáng váng đến sắp hôn mê rồi đây.’’
Bạch Chỉ Lan nhắm mắt chợp mắt một lát, không nói gì.
Tiểu Quả dè dặt liếc nhìn cô một cái, nói tiếp: “Chị Chỉ Lan, nghe nói mấy năm nay cuộc sống của mẹ chị không được tốt cho lắm, chị có nghĩ bà ấy sẽ trông hơi nhếch nhác thảm hại không? Bà ấy là mẹ chị, có một số lời đáng lẽ em không nên nói, nhưng em lo lắng cho sự nghiệp của chị nên không thể không nói. Chương trình này không có kịch bản, chỉ ghi lại cuộc sống hàng ngày tự nhiên nhất của người nổi tiếng và cha mẹ, nhưng cha mẹ của các khách mời khác đều thường xuyên đọc sách, có tu dưỡng bản thân, trong lòng họ biết rõ cái gì nên nói, cái gì không nên nói, chuyện gì nên làm, chuyện gì không nên làm, hiệu quả ghi hình chắc chắn sẽ không tồi. Nhưng chị Chỉ Lan, mẹ chị là nông dân trồng hoa, lại chưa bao giờ đi học ở trường nên không hiểu gì cả, nếu trong lúc ghi hình bà ấy nói sai hoặc làm chuyện gì đó sai lầm đều ảnh hưởng rất lớn đến chị. Bản thân chị vốn đã bị bôi đen đến thảm hại, khó khăn lắm mới có thể xoay chuyển chiều hướng dư luận, tại sao lại phải mạo hiểm tham gia chương trình này?’’
Mí mắt Bạch Chỉ Lan khẽ động đậy, nhưng vẫn không nói một lời.
Người đại diện Quách Vũ Vi của cô thở dài nói: “Tôi cũng đã cố gắng thuyết phục cô ấy rất nhiều lần, nhưng cô ấy không nghe. Quả thực có rất nhiều nghệ sĩ đã thành công tẩy trắng bản thân qua các chương trình tạp kỹ, nhưng người bị bôi đen lại càng nhiều hơn nữa. Trong suốt mười mấy năm qua, hai mẹ con các cô chưa từng gặp lại nhau thì có thể ăn ý đến mức nào? Tình cảm gia đình sâu đậm đến bao nhiêu? Nếu trong lúc ghi hình kết hợp vụng về lúng túng với nhau, người xem chắc chắn sẽ cảm thấy phản cảm, đến lúc đó lại biến khéo thành vụng, ngược lại để hai mẹ con Bạch Trúc chiếm nổi bật của cô.’’
Bạch Chỉ Lan vẫn không mở mắt ra, nhưng lại kiên định nói: “Chị Vi Vũ, Tiểu Quả, hai người không hiểu đâu, đó là mẹ em, là mẹ ruột của em đấy! Cho dù bà ấy như thế nào đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được sự thật rằng bà ấy là mẹ của em. Em muốn gặp mẹ, muốn nói chuyện với mẹ, cùng ăn một bữa cơm, hoàn thành mong ước của mình. Em có thể gây dựng lại sự nghiệp, tiền cũng có thể kiếm lại, nhưng nếu mất mẹ thì mãi mãi sẽ mất mẹ. Em chỉ muốn được gặp bà ấy, những thứ khác đều không cần.’’
Nhìn thấy sống mũi cô phiếm hồng, giống như đang cố gắng kìm nén cảm giác chua xót, Tiểu Quả cũng đỏ mắt, lúng túng nói: “Chị Chỉ Lan, chúng em không nói nữa, chỉ muốn quay thì quay đi, về phía dư luận đã có em và chị Vi Vũ trông chừng giúp chị rồi.’’
Quách Vũ Vi gật gật đầu, nhưng sắc mặt lại trở nên xám xịt. Cô ta thực sự cảm thấy không mấy lạc quan về chương trình lần này, nhưng Bạch Chỉ Lan cứ nhất quyết làm theo ý mình, cô ta cũng không còn cách nào khác. Cô ta không phải là một người đại diện có nhiều mối quan hệ và thủ đoạn, nếu không cũng sẽ không bị công ty giao cho quản lý một người mới. Cũng may vận khí của người mới này rất tốt, vừa mới xuất đạo đã trở nên nổi tiếng, nhưng liệu Bạch Chỉ Lan có thể tiếp tục đứng vững trong giới giải trí này hay không mới là vấn đề, suy cho cùng, một đứa con ngoài giá thú không mẹ như cô không thể so sánh được với một Bạch gia quyền lực và giàu có.
Giống như nghĩ đến điều gì đó, Quách Vi Vũ mở điện thoại di động ra nhìn, trong mắt hiện lên vẻ do dự giãy giụa.
Sau hơn năm tiếng đi đường, cuối cùng chiếc xe cũng đến thôn Tiểu Điền, vừa bước xuống xe, đạo diễn đã nhắc nhở: “Cô Bạch, chương trình này của chúng tôi là chương trình phát sóng trực tiếp, tổng cộng sẽ có mười hai tập, mỗi tháng một tập, mỗi tập phát sóng trực tiếp ba ngày, từ bây giờ, chúng tôi sẽ mở máy quay, mọi nhất cử nhất động của các cô đều sẽ được phát sóng trên TV và Internet.’’
Bạch Chỉ Lan đang bổ trang, gật đầu nói: “Vâng, tôi biết rồi.’’ Mặc dù nói chương trình này không có kịch bản, nhưng những lời này thực sự chỉ nhắm vào cô mà thôi. Các minh tinh khác đều đã thảo luận về việc quay phim ghi hình như thế nào với cha mẹ mình , trong ba ngày này họ sẽ đi đâu, sẽ làm gì và tập trung vào chủ đề gì, mỗi một cảnh quay nhìn có vẻ tự nhiên và ấm áp nhưng thực ra đã được lên kế hoạch cẩn thận tỉ mỉ. Chỉ có Bạch Chỉ Lan chưa làm bất cứ điều gì cả, thậm chí còn không gọi cho mẹ mình một cuộc điện thoại.
Mặc dù cô sớm đã quen với cảm giác được người người chú ý, nhưng khi đi trên con đường làng, nhìn thấy đám người tò mò vây xung quanh nhìn xem, cô vẫn cảm thấy hơi rụt rè.
Cameraman hướng ống kính máy quay về phía dân làng hai bên đường, lại thêm một vài cảnh quay đặc tả mấy đứa nhỏ với quần áo cũ rách, mặt mũi lấm lem. Thôn Tiểu Điền này nghèo nàn hơn những gì bọn họ tưởng tượng rất nhiều, nhưng đối với những khán giả ngoài vùng núi mà nói sự nghèo khó cũng là một điểm nổi bật.
Nhờ có sự tham gia của ảnh đế hạng A - An Tử Thạch và nữ thần bất lão An Trọng Anh, chương trình đã thu hút hàng trăm triệu lượt xem ngay từ tập đầu tiên phát sóng, hình thức độc đáo mới mẻ khi chia thành năm phòng phát sóng trực tiếp đồng thời phát sóng trực tiếp cùng lúc cũng nhận được sự quan tâm lớn từ khán giả. Nói một cách tương đối, phòng phát sóng trực tiếp của An Tử Thạch náo nhiệt nhất, tiếp theo là một nữ diễn viên tuyến một, sau đó nữa là hai chị em cùng cha khác mẹ Bạch Chỉ Lan và Bạch Trúc. Lần này hai người bọn họ cùng đưa mẹ ruột của mình tham gia vào chương trình, có cảm giác như đang cùng đứng trên một võ đài.
Một số khán giả thậm chí còn mở phòng phát sóng trực tiếp của hai người lên cùng lúc, gửi bình luận: [ Nào nào nào, mau nhìn xem hai người vợ của Bạch tổng có gì khác biệt nào?]
[Một người là nông dân, một người là phu nhân, chênh lệch rất lớn đấy!]
[Thuỷ quân của Bạch Trúc cút đi! Phải là một là chính thất, một là tiểu tam mới đúng!]
[Tất cả tiểu tam đều đáng chết!]
[Bạch Trúc là đứa con ngoài giá thú, Bạch Trúc cướp đoạt tài nguyên của Tiểu Lan chúng tôi, Bạch Trúc cút khỏi giới giải trí.]
[Ngoài trừ ca hát thì Bạch Chỉ Lan chẳng làm được gì cả, nợ nần khắp nơi, kỹ năng diễn xuất thật đáng xấu hổ, Bạch Chỉ Lan mới là người nên cút ra khỏi giới giải trí!]
[Được rồi, đừng cãi nhau nữa, yên lặng xem TV không được à?]
[Tôi nhổ vào, mẹ của Bạch Chỉ Lan lại sống ở một ngôi làng miền núi xa xôi hẻo lánh thế này à? Các người nhìn xem những đứa trẻ kia bẩn thỉu đến nhường nào! Quần áo trên người rách rưới! Tôi có linh cảm mẹ của Bạch Chỉ Lan chỉ là một người phụ nữ nông thôn, nặng 90 cân và ăn nói thô tục lỗ mãng.]
[Đúng đúng đúng, có một blogger còn nói mẹ của cô ấy từ chưa chưa bao giờ đi học, căn bản không xứng với Bạch tổng.]
[Không xứng với Bạch tổng thì sao? Bạch Bằng Phi có bản lĩnh thì đừng lấy tiền của mẹ cô ấy đi học đại học chứ! Ăn của nhà người ta, ở nhà người ta, rồi còn dẫm đạp lên đầu người ta leo lên trên, Bạch Bằng Phi có tư cách gì mà bàn luận xứng hay không xưng? Tra nam!]
Một cuộc cãi vã lập tức xảy ra trong phòng phát sóng trực tiếp. Bởi vì ê-kíp chương trình theo đuổi cách quay tự nhiên cho nên cũng không tịch thu điện thoại của các khách mời, lúc phát sóng trực tiếp, bọn họ có thể xem phản ứng của khán giả, thậm chí còn có thể đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp giao lưu với mọi người.
Một vài vị minh tinh khách đều đã đăng nhập vào phòng phát sóng trực tiếp, vừa đi vừa cầm điện thoại chụp ảnh tự sướng, điều này đã mang đến phản ứng cực kỳ nhiệt tình, nhưng Bạch Chỉ Lan chỉ nhìn một chút rồi sau đó tiếp tục đi về phía trước.
[Lan Lan, tại sao chị không đăng nhập? Cố lên, chúc mọi người vui vẻ!] Các fans của cô nhiệt tình bình luận.
Bạch Chỉ Lan vẫn không mảy may dao động, chỉ lặng lẽ đẩy vali đi. Trợ lý và người đại điện của cô cũng xuất hiện trong ống kính máy quay, nhưng không một ai chủ động mở miệng nói chuyện, bầu không khí vô cùng xấu hổ. Một đạo diễn không thể chịu đựng được nữa, chỉ vào căn nhà gỗ cách đó không xa nói: “Cô Bạch, đó chính là nhà của mẹ cô.’’
Bạch Chỉ Lan âm thầm nuốt một ngụm nước miếng, bước chân càng lúc càng chậm lại, càng lúc càng nặng nề.
Cuối cùng, cũng có khán giả phản ứng lại, suy đoán: [ Chắc hẳn Bạch Chỉ Lan đang rất căng thẳng và khẩn trương, lúc trước tất cả các khách mời đều đưa cha mẹ của mình xuất hiện trước mặt công chúng để tuyên truyền, chỉ có cô ấy là một người một mình. Cô ấy nói suốt mười mấy năm qua, cô ấy và mẹ chưa từng gặp lại nhau. Lúc cha mẹ ly hôn, cô ấy chỉ mới ba tuổi, không có bất cứ ký ức gì về người mẹ của mình.]
[Tội nghiệp Lan Lan của tôi, cuối cùng cũng gặp được mẹ, căng thẳng nhưng cũng rất vui mừng đúng không?]
[Không biết bây giờ mẹ cô ấy thế nào nhỉ. Nhìn ngôi làng, rồi nhìn căn nhà gỗ kia, có lẽ cuộc sống cũng không mấy khá giả đâu!]
[Đưa một người mẹ thất học tham gia vào chương trình gameshow thực tế, tôi thực sự rất khâm phục sự dũng cảm của Bạch Chỉ Lan. Một cái thôn nghèo nàn, một người phụ nữ nông thôn nghèo nàn thì có gì hay ho chứ! Tôi đến phòng phát sóng trực tiếp của Bạch Trúc để xem biệt thự cao cấp đây!]
Trong lúc khu vực bình luận đang náo nhiệt thì Bạch Chỉ Lan đã đi đến trước căn nhà gỗ nhỏ, nhưng lại không có dũng khí để gõ cửa. Người bên trong dường như đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, từ tốn bước đến, mở cửa ra. Bạch Chỉ Lan nhìn mẹ mình đang đứng trên bậc thang, vẻ mặt có chút ngơ ngác.
Phòng phát sóng trực tiếp lúc này giống như có một lớn gió lốc quét qua, cuốn bay tất cả bình luận bên dưới, trên màn hình trống rỗng, không còn sót lại bất cứ thứ gì. Sự trống rỗng này đã cho thấy sự ngạc nhiên của khán giả lớn đến nhường nào.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...