Chương 238: Mẹ của nữ phụ pháo hôi (1)
Lúc Lâm Đạm mở mắt ra một lần nữa phát hiện mình lại mất trí nhớ, hơn nữa còn thay đổi thành một cơ thể khác. Mặc kệ tại sao nàng đã mất trí nhưng vẫn có thể biết nhiều đến thế, trực giác mách bảo cho cô biết – bản thân không hề già như vậy. Hai tay cô khô khốc, vàng vọt như nến, lòng bàn tay đầy vết chai, giữa kẽ hở móng tay thật dài còn sót lại một ít bụi đất đen nhanh, dưới chân đi một đôi giày cao su, mũi giày lấm lem bùn đất, còn tỏa ra mùi phân chuồng hôi thối.
Đúng vậy, là phân chuồng không thể sai được, mặc dù Lâm Đạm bị mất trí nhớ nhưng kỹ năng sống và những hiểu biết tay nghề vẫn còn đó, có thể thành thạo những thứ mà mình quen thuộc chỉ trong nháy mắt. Hình như ở kiếp trước cô là một người nông dân, nhìn thấy khu vườn đầy trái cây và rau quả, cô lập tức biết được dây mướp nên làm giàn, cà tím nên tưới nước, rau hẹ già rồi có thể cắt. Cô đeo găng tay, bình thản hoàn thành công việc còn dang dở của nguyên chủ.
Cùng lúc đó, những ký ức trong đầu cô cũng bắt đầu từ từ tái hiện, giống như đang chiếu một bộ phim điện ảnh: Nguyên chủ cũng tên là Lâm Đạm, sinh ra trong một gia đình vô cùng phong kiến và bảo thủ. Có cha là một người trồng hoa chuyên chăm sóc, nuôi dưỡng hoa lan, nghe nói tổ tiên từ thời đại nhà Minh đã là những bậc thầy làm vườn trong cung đình, cũng từng lai tạo ra một loại hoa lan cực phẩm được hoàng đế khen ngợi. Vì muốn truyền thừa lại tay nghề kỹ năng của gia tộc, ba Lâm từ nhỏ đã không cho con gái đến đến trường học hành nghiêm túc như bao người khác, thay vào đó, ông ở nhà dạy dỗ bồi dưỡng cho con theo cách truyền thống nhất. Từ bé nguyên chủ đã đọc thuộc làu làu những thứ gọi là “Đệ Tử Quy” “Tam Tự Kinh”, “Luận ngữ”, cầm kỳ thi hoạ càng không thể thiếu, những lúc nhàn rỗi còn rất trồng rất nhiều loài hoa cây cỏ, cuộc sống vô cùng đơn giản.
Năm nguyên chủ mười sáu tuổi, mẹ Lâm đã qua đời, ba Lâm cảm thấy sức khoẻ của mình cũng không còn tốt nên quyết định sẽ tìm cho đứa con gái của mình một người chồng ở rể. Ông ấy vừa liếc mắt một cái đã nhìn trúng cậu học sinh trung học duy nhất trong làng – Bạch Bằng Phi, nhưng người nhà họ Bạch lại không thích nguyên chủ, cảm thấy cô ấy chưa từng đi học, ít kiến thức, lại là một người nhà quê, không giúp gì được cho con trai nên trực tiếp từ chối mối hôn sự này.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau đó, quả nhiên Bạch Bằng Phi rất có tương lai, chỉ thi cử một lần đã có thể trúng tuyển vào một trường đại học trọng điểm trong tỉnh, tuy nhiên, nhà họ Bạch nổi danh nghèo túng lại không thể trang trải được học phí và phí sinh hoạt cao ngất trời nên chỉ có thể âm thầm sầu khổ lo lắng. Lúc này, ba Lâm lại đến nhà ngỏ lời cầu hôn một lần nữa, đồng thời đưa ra mười ngàn tệ cho Bạch Bằng Phi ăn học. Người nhà họ Bạch thấy tiền sáng mắt, chỉ đắn đo mấy ngày đã lập tức đồng ý. Bạch Bằng Phi phát hiện nguyên chủ cũng không phải là một cô gái quê mùa giống như trong tưởng tượng mà lại vô cùng xinh đẹp nên cũng không lên tiếng phản đối. Cả hai tổ chức tiệc cưới trong kỳ nghỉ hè, nhưng chưa đủ tuổi nên không thể đăng ký kết hôn.
Tất cả sinh hoạt phí và phí sinh hoạt đều là nhà họ Lâm chi trả, trong hai năm đầu, Bạch Bằng Phi cũng coi như thành thật an phận, không gây ra chuyện xấu gì. Nhưng đến năm thứ ba đại học, vì phải ở lại tỉnh lỵ thực tập và tìm việc, hắn ta phải thuê một căn hộ, tạo mối quan hệ, tiêu tốn không ít tiền bạc. Mặc dù thời điểm đó mức sinh hoạt của người dân chưa cao, tiền thuê nhà một tháng chỉ vài trăm tệ, nhưng đối với những người nông dân bình thường mà nói thì đó lại là một khoản tiền rất lớn.
Dĩ nhiên người nhà họ Bạch không thể lấy ra tiền, thế là Bạch Bằng Phi vốn dĩ đang định đệ đơn ly hôn đành phải trở về quê đoàn tụ với nguyên chủ một lần nữa. Hắn ta dành không ít thời gian lấy lòng nguyên chủ, lại cùng cô lĩnh giấy chứng nhận kết hôn, lúc này mới có thể mượn được 20000 tệ từ ba Lâm, tạm thời an cư lạc nghiệp ở thành phố lớn. Nguyên chủ muốn ở lại quê quán chăm sóc vườn hoa, không thể đi theo ở cùng, hai vợ chồng sống chung thì ít mà xa cách thì nhiều, không có con cái những ngày tháng trôi qua cũng khá yên bình.
Ba tháng sau, Bạch Bằng Phi kết thúc kỳ thực tập của mình, lại nhân cơ hội giành được sự ưu ái của con gái ông chủ. Năm thứ hai, hai người gạo nấu thành cơm, sinh được một cô con gái, mãi đến lúc này, chỗ dựa của Bạch Bằng Phi đã trở nên vững chắc, không cần đến nguồn tài trợ của nguyên chủ và ba Lâm nữa, lập tức về quê để bàn chuyện ly hôn với đối phương.
Nguyên chủ là một người thích đi vào chỗ bế tắc, không thể buông tay được, cũng không biết nghĩ thế nào mà lại chuốc say Bạch Bằng Phi, triền miên cả một đêm, sau đó mang thai. Dựa theo pháp luật Trung Quốc, trong lúc người vợ đang mang thai, người chồng không thể đệ đơn ly hôn, vì thế hai người lại dây dưa vướng víu mấy năm trời.
Thực ra ba Lâm đã sớm nhìn thấu con người Bạch Bằng Phi, không đành lòng nhìn con gái phải chịu khổ, vì thế trước khi lâm chung đã để lại di ngôn, ép buộc cô ấy phải buông tay. Từ nhỏ nguyên chủ đã tiếp thu nền giáo dục truyền thống, coi cha như trời, mặc dù trong lòng đau đớn như cắt nhưng vẫn gật đầu đồng ý, lại sống chết không muốn từ bỏ quyền nuôi con gái.
Cũng chính vì sự xuất hiện của cô con gái này mà Bạch Bằng Phi thiếu chút nữa đã đánh mất đi vinh hoa phú quý, sao còn có thể nảy sinh tình thương của một người cha đối với con gái? Nhưng vì muốn tra tấn nguyên chủ, hắn ta vẫn đệ đơn lên tòa án tranh giành quyền nuôi con, lúc này hắn ta muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, nguyên chủ chỉ là một bé gái mồ côi dĩ nhiên không phải là đối thủ của hắn ta, chẳng mấy chốc đã thất bại trong vụ kiện tụng ly hôn, mất đi quyền nuôi nấng con gái.
Sau khi hai người ly hôn, Bạch Bằng Phi nhanh chóng rời khỏi tỉnh lỵ đến thủ đô phát triển, từ đó về sau không còn tin tức gì nữa. Nguyên chủ nhớ con gái thành bệnh nhưng lại không tìm được, cuối cùng trở thành bệnh trầm cảm, sức khỏe ngày một yếu đi, không thể chăm sóc nổi vườn hoa do cha mình để lại.
Nhưng ông trời không tuyệt đường người, năm trước, trong một lần lên thị trấn mua phân hoá học, bà ấy tình cờ nhìn thấy một quyển tạp chí ở một cửa hàng nhỏ ven đường, nhân vật trên trang bìa đúng là Bạch Bằng Phi. Mười mấy năm trôi qua, hắn ta không còn là một tiểu tử quê mùa vô danh mà đã chuyển mình trở thành ông trùm bất động sản, một huyền thoại trong giới kinh doanh tiếng tăm lừng lẫy.
Nguyên chủ như vớ được bảo vật, lập tức bỏ tiền ra mua cuốn tạp chí, sau đó tìm thấy địa chỉ công ty của Bạch Bằng Phi trong cuộc phỏng vấn ở trang bên trong. Ngày hôm sau, bà ấy bắt một chuyến tàu đi đến thủ đô, ngày ngày ngồi canh chừng bên ngoài công ty, theo dõi Bạch Bằng Phi ròng rã suốt một tháng trời, cuối cùng cũng tìm được tiểu khu nơi hắn ta đang ở, đồng thời được thuê làm người làm vườn trong khu.
Mỗi ngày bà ấy đều quanh quẩn xung quanh Bạch gia, cuối cùng ba ngày sau cũng được nhìn thấy con gái của mình. Con gái bà tên là Bạch Chỉ Lan, đây là cái tên do ba Lâm đặt cho cháu gái, vừa trang nhã vừa thơ mộng, nhưng con gái bà ấy lại trưởng thành không hề giống với dáng vẻ như trong tưởng tượng của bọn họ.
Nó mặc một bộ quần áo kỳ quái, trang điểm đậm đến mức quỷ dị, bị người vợ hiện tại của Bạch Bằng Phi, cũng chính là tiểu tam Lưu Mạn Ni chen chân vào cuộc hôn nhân của bọn họ năm đó đuổi ra khỏi nhà, quần áo giày dép và các vật dụng khác bị ném khắp sàn nhà, ngay cả một cái vali cũng không có. Nhìn con gái vung nắm đấm vừa gào vừa khóc nhưng không một ai ra tay giúp đỡ. Tất cả mọi người chỉ nhìn cô với ánh mắt lên án, thậm chí là khinh thường, giống hệt như đang xem một tên hề đang nhảy nhót.
Trái tim nguyên chủ ngay lập tức tan nát, lúc ấy rất muốn xông lên đánh Lưu Mạn Ni một trận sống còn, nhưng lại bị một người đồng nghiệp kéo lại. Cô ta cảnh báo bà ấy đừng nên tọc mạch xen vào chuyện của người khác, nếu không sẽ bị đuổi đi. Nghĩ đến chuyện không còn được gặp con gái nữa, nguyên chủ chỉ có thể nhịn.
Bà ấy nhìn con gái mình lang thang trên đường phố, học theo người ta hút thuốc, uống rượu, nhảy disco, điên cuồng chơi bời. Bà ấy đau lòng khôn xiết, đang chuẩn bị nhận lại con gái thì lại bị Bạch Bằng Phi phát hiện ra. Hắn ta coi bà ấy như một vết nhơ, lo lắng quá khứ của mình sẽ bị giới truyền thông đào xới và thổi phồng lên nên đã lập tức cử vệ sĩ áp tải bà lên tàu đưa về quê.
Nguyên chủ lén lút quay lại mấy lần đều bị đuổi trở về, cuối cùng bà ấy cũng hiểu, bây giờ bà ấy đã hoàn toàn không thể thoát khỏi sự khống chế của Bạch Bằng Phi được nữa rồi. Hắn ta cố gắng giam lỏng bà đến chết trong ngôi làng miền núi nghèo khó này, khiến cả đời này bà ấy không thể gặp mặt con gái một lần nào nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Căn bệnh trầm cảm của nguyên chủ càng ngày càng nặng, nhưng năm ngoái lại chào đón một sự cứu rỗi cuộc đời mình. Bà ấy phát hiện con gái mình vào giới giải trí, chương trình tạp kỹ ca hát đầu tiên mà cô tham gia đã ngay lập tức trở nên nổi tiếng toàn quốc, đồng thời giành được danh hiệu “Ca vương của năm.’’ Khoác lên mình chiếc váy dài xinh đẹp, tẩy sạch lớp trang điểm đậm kỳ quái, một Bạch Chỉ Lan chân thật nhất, xinh đẹp nhất, toả sáng và vô cùng tài năng, hoàn toàn trở thành dáng vẻ giống như trong tưởng tượng của nguyên chủ.
Nguyên chủ bắt đầu điên cuồng sưu tập những món đồ liên quan đến con gái mình. Bà ấy tiếp thu nền giáo dục truyền thống, cũng tham gia vào công việc làm vườn, cuộc sống sinh hoạt của thể nói là khép kín, ngoại trừ một cái TV thì trong nhà hầu như không còn sản phẩm điện tử nào khác. Bà ấy cắn răng mua một chiếc điện thoại di động, mỗi ngày chỉ để xem Weibo của con gái và những tin tức liên quan, còn thường xuyên đến tỉnh lỵ để mua poster hoặc đĩa CD của con gái.
Bà ấy trở nên vui vẻ hơn, công việc quan trọng nhất hàng ngày chính là vào Weibo của con gái và like cho cô. Bà ấy cũng đã đăng ký cho riêng mình một tài khoản Weibo có tên là “Mẹ Lan Lan”, nhưng không ai biết rằng bà thực sự là mẹ của ca sĩ thiên tài Bạch Chỉ Lan. Bà ấy không dám rêu rao bởi vì bà ấy ý thức được rằng sự tồn tài của bản thân chính là vết nhơ của con gái mình.
Nhưng ngày vui ngắn chẳng tày gang, con gái của Lưu Mạn Ni là Bạch Trúc cũng xuất đạo, đồng thời dẫm lên người Bạch Chỉ Lan để leo lên. Bạch Chỉ Lan tính tình nóng nảy, lúc nào cũng bị Bạch Trúc chọc cho tức giận đến mức nói không lựa lời, thường xuyên bị cánh truyền thông chụp phải, dần dần mang tiếng mắc bệnh ngôi sao, bắt nạt người mới. Hơn nữa mẹ Lưu Mạn Ni của Bạch Trúc là vợ danh chính ngôn thuận, trong khi mẹ của Bạch Chỉ Lan lại không rõ danh tính và là một đứa con ngoài giá thú, điều này càng khiến mọi người lên án cô.
Cô cố gắng làm việc, cố gắng thoát khỏi sự ràng buộc của mẹ con Lưu Mạn Ni, nhưng lại càng lún càng sâu. Cô tham gia các chương trình tạp kỹ, Bạch Trúc cũng tham gia chương trình tạp kỹ; Cô nhận quảng cáo, Bạch Trúc cũng nhận quảng cáo; Cô quay phim, Bạch Trúc cũng quay phim, hơn nữa tất đều đạt được thành tốt hơn cô, sau đó cô ta đăng tải một bài viết, hạ thấp cô xuống đến mức không đáng một đồng.
Ngay sau đó, trên internet xuất hiện rất nhiều bình luận yêu cầu Bạch Chỉ Lan rời khỏi giới giải trí. Cư dân mạng không rõ nội tình không ngừng dùng những lời lẽ độc ác nhất công kích cô, đâm sâu vào nỗi đau của cô. Không thể chịu đựng được nữa, cuối cùng cô cũng mạnh mẽ vùng dậy phản kích, tiết lộ tin tức Lưu Mạn Ni là tiểu tam, mẹ cô mới chính là người vợ danh chính ngôn thuận ra ngoài.
Dư luận dậy sóng, Bạch gia lập tức bị cuốn vào vụ bê bối này.
Cũng không biết Bạch Chỉ Lan đã lấy bằng chứng ở đâu và từ người nào mà tất cả đều vô cùng đầy đủ, xác thực khiến Bạch Bằng Phi mất hết mặt mũi, danh dự hoàn toàn bị phá huỷ, nhưng lại không thể phản bác. Lưu Mạn Ni bỗng nhiên trở thành trò cười trong giới phu nhân quý tộc, thậm chí còn không có tư cách tham gia vào những bữa tiệc tối xã giao, thường xuyên tự nhốt trong mình hờn dỗi. Bạch Bằng Phi trong cơn tức giận đã tuyên bố đoạn tuyệt quan hệ cha con với Bạch Chỉ Lan và cô cũng lập tức đồng ý.
Mãi đến lúc này, chiều hướng của dư luận mới bị đảo ngược, càng ngày càng có nhiều người đồng cảm với Bạch Chỉ Lan, antifan Bạch Trúc lại mọc lên như măng sau mưa, khiến đối phương mất đi rất nhiều sự tán thành và cơ hội làm việc.
Cuộc sống thăng trầm khó khăn của con gái đã kích thích đến nguyên chủ, khiến căn bệnh trầm cảm của bà càng trở nên trầm trọng hơn. Trong quá trình theo dõi màn đấu tố lẫn nhau này, bà ấy cảm thấy vô cùng áy náy có lỗi, cho rằng bản thân mình đã liên lụy đến con gái nên liên tục hơn một tháng trời ăn không ngon, ngủ không yên, cả người gầy gò đến mức chỉ còn bộ xương. Nếu Lâm Đạm không đến, bà ấy chắc chắn sẽ không thể trụ được bao lâu nữa.
Lâm Đạm cố kìm nén cơn đau dạ dày quặn thắt, thu hoạch rau hẹ trong vườn, chuẩn bị nấu một chút cháo lót dạ.
Đúng vào lúc này, bên ngoài sân vang lên tiếng gõ cửa, không đợi Lâm Đạm đi ra hỏi thì ba người đàn ông mặc tây trang đã đẩy cánh cửa không khóa đi vào, cất giọng hỏi: “Xin hỏi đây có phải là nhà của bà Lâm Đạm không? Chúng tôi là nhà sản xuất của chuyên mục 《Trẻ con ở nhà 》, muốn thảo luận với bà về việc ghi hình một chút.’’
《Trẻ con ở nhà 》, đó là gì vậy? Lâm Đạm một tay cầm rau hẹ, vẻ mặt ngơ ngác không rõ.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...