Chương 230: Tận thế (36)
Thời gian như nước lặng lẽ trôi qua không một tiếng động, sáu tiếng đồng hồ trôi qua lúc nào không hay biết, đến khi một tia nắng ban mai xuất hiện bên cạnh, đoá hoa băng trong suốt kia cuối cùng cũng tan chảy.
Lúc này Tiếu Tuấn Lâm mới phát hiện bản thân mình đã đứng trước bàn điều khiển cả đêm, còn mấy người trợ lý của hắn đang lặng lẽ chờ đợi bên cạnh, nhìn hắn bằng ánh mắt lo lắng. Đương nhiên bọn họ đã phát hiện ra được sự bất thường của tiến sĩ nhưng sợ hắn đang suy nghĩ về một vấn đề sâu xa hay tìm được linh cảm nào đó nên cũng không dám bước đến quấy rầy.
“Tiến sĩ, trời đã sáng rồi, chúng tôi đi chuẩn bị bữa sáng cho ngài. Ngài ngủ một giấc trước đi, mười hai giờ trưa chúng tôi quay lại đến đánh thức ngài.’’ Một người trợ lý cung kính nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mười hai giờ trưa không cần phải thức tôi đâu.’’ Tiếu Tuấn Lâm cởi găng tay và áo blouse trắng ra, lần đầu tiên lộ ra vẻ mệt mỏi.
“Tại sao? Ngài không đi đến chỗ bác sĩ Lâm à?’’ Người trợ lý có vẻ vô cùng ngạc nhiên.
“Tại sao tôi phải đến đó.’’ Tiếu Tuấn Lâm lạnh lùng hỏi lại.
“Đi để đoá hoa kia nở lại một lần nữa.’’ Người trợ lý do dự nói.
“Tôi đã nhìn chán bông hoa này rồi.’’ Tiếu Tuấn Lâm rũ mắt xuống, che giấu ánh mắt thất thường của mình.
Người trợ lý không dám hỏi thêm nữa, vội vàng đi xuống điều phối dinh dưỡng. Vì để tiết kiệm thời gian cũng như giữ thực phẩm sạch sẽ tuyệt đối, bọn họ sẽ chiết xuất các loại chất dinh dưỡng từ thực vật hoặc cá thịt ra rồi đưa lên cho tiến sĩ. Mỗi ngày chỉ cần uống ba ống chất dinh dưỡng là đã có thể đảm đảo được nhu cầu năng lượng của tiến sĩ trong một ngày.
Tiếu Tuấn Lâm ăn sáng xong, tắm rửa bằng nước ấm một lần rồi chìm vào giấc ngủ, đúng mười hai giờ trưa thì tỉnh dậy, nhìn chằm chằm vào trần nhà một lúc lâu mới ép mình đi vào giấc ngủ một lần nữa. Chạng vạng, hắn bước vào phòng thí nghiệm với vẻ mặt mệt mỏi, bắt đầu một ngày làm việc mới nhưng lại làm nổ một ống nghiệm, doạ các trợ lý sợ đến ngây người.
Tất cả mọi người yên tĩnh nhìn hắn, trong mắt hiện lên sự sợ hãi và bối rối. Từ năm mười bốn tuổi đến năm hai chín tuổi, trong suốt mười lăm năm qua, tiến sĩ chưa từng mắc một sai lầm nào trong các thí nghiệm của mình. Hắn là ánh sáng bình minh của giới khoa học Trung Quốc, là thần đồng thử nghiệm, nhưng sai lầm cơ bản giống như làm nổ ống nghiệm này sao có thể là do hắn làm được chứ?
Nhưng những mảnh vỡ thuỷ tinh và dung dịch có tính ăn mòn trên bàn điều khiến lại chứng minh những chuyện xảy ra trước đó.
Hai người trợ lý hồi phục lại tinh thần đầu tiên, sau đó luống cuống thu dọn đống hỗn độn.
Tiếu Tuấn Lâm nhìn chằm chằm vào chiếc áo blouse trắng của mình bị dung dịch ăn mòn thiêu cháy thành nhiều vết đen, cuối cùng đỡ trán nói: “Tôi nghỉ ngơi một lát, các người đừng làm phiền.’’
“Vâng.’’ Người trợ lý cũng không dám nhiều lời.
Sau khi Tiếu Tuấn Lâm rời đi, những người khác mới nhỏ giọng nói: “Tiến sĩ bị sao vậy, ngài ấy ốm rồi à?’’
“Đừng hỏi nhiều, làm thí nghiệm của cậu đi.’’ Người trợ lý đưa tay lướt ngang qua cổ mình, mọi người lập tức yên tĩnh lại.
Đêm đó, Tiếu Tuấn Lâm không làm thí nghiệm, lần đầu tiên ngủ một giấc đủ tám tiếng đồng hồ. Đúng sáu giờ sáng ngày hôm sau, hắn thức dậy, bước vào phòng thí nghiệm sáng rực, đứng trước bàn điều khiển tụ sáng kia. Chiếc hộp thuỷ tinh vẫn luôn đặt ở đó sớm đã bị người trợ lý cầm đi, thay vào đó là một chậu hoa thật, cành xanh hoa đỏ, không lộng lẫy giống như đoá hoa băng kia nhưng lại vô cùng chân thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ánh mắt Tiếu Tuấn Lâm tối sầm lại, áp suất không khí xung quanh giảm xuống, hắn nhìn chằm chằm vào chậu hoa thật kia một lúc lâu mới xoay người rời đi. Trong khoảnh khắc hắn nhìn sang chỗ khác ấy, chậu hoa kia lập tức trở nên khô héo với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, cũng may bây giờ vẫn còn sớm, phòng thí nghiệm không có người, nếu không cảnh tượng kỳ dị này chắc chắn sẽ khiến mọi người chú ý.
Một tuần sau đó, Tiếu Tuấn Lâm chưa từng bước ra khỏi phòng thí nghiệm một bước. Lúc đầu Lâm Đạm cũng hỏi thăm tình hình của hắn một chút, được biết anh không bị bệnh mà chỉ là tương đối bận rộn, lúc này mới yên tâm. Mỗi ngày phòng khám của cô phải tiếp đón rất nhiều bệnh nhân, thỉnh thoảng còn phải đến tận nhà chữa bệnh, thực sự không có thời gian suy nghĩ miên man.
Nửa tháng sau, Dương Hoa Đồng cầm theo một hộp quà đi vào viện nghiên cứu, vẻ mặt có chút không vui.
“Bây giờ tiến sĩ Tiếu có rảnh không? Tôi có thể gặp ngài ấy được không? Lâm Đạm lại tặng quà cho ngài ấy.’’
“Vui lòng chờ một chút, tôi đi hỏi tiến sĩ một câu.’’ Trợ lý mời Dương Hoa Đồng đi vào phòng khách, thái độ vô cùng lịch sự. Mười lăm phút sau, cô ấy quay lại, tiếc nuối lắc đầu: “Xin lỗi, tiến sĩ nói ngài ấy không rảnh.’’
“Ồ, được rồi, vậy tôi đi trước đây.’’ Dương Hoa Đồng ôm hộp quà rời đi.
Người trợ lý vội vàng đuổi theo: “A, không phải ngài đến đây đưa quà sao, sao lại cầm đi?’’ Kể từ khi Lâm Đạm đưa đến một bông hoa băng có thể nở rộ mỗi ngày, người trợ lý lập tức trào dâng sự tò mò mãnh liệt đối với món quà của cô ấy.
‘‘Món quà này quá quý giá, nhất định phải giao tận tay cho tiến sĩ. Nếu bây giờ tiến sĩ không rảnh vậy tôi sẽ cầm đi trước, lỡ làm mất thì tôi không biết phải ăn nói sao với Lâm Đạm.’’ Dương Hoa Đồng ôm chặt chiếc hộp, giống như đang sợ người trợ lý sẽ đến giành lấy nó. Chị Hoàng, người đã từng làm khó dễ hắn trước đó đi ra khỏi phòng thí nghiệm, giễu cợt nói: “Lại là thứ gì đó nhìn thì đẹp nhưng lại không dùng được à? Một miếng băng thôi mà các người còn cho rằng nó là tiên thuật à?’’
Dương Hoa Đồng không thèm so đo với cô ta, càng không bao giờ bị cô ta khiêu khích giao chiếc hộp kia ra. Thứ đồ bên trong chiếc hộp hắn ta đã thèm khát từ lâu rồi, tiến sĩ không muốn nhận càng tốt, đến lúc đó hắn ta đi đến trước mặt Lâm Đạm năn nỉ một lúc là nó đã thuộc về mình rồi. Nghĩ vậy, bước chân hắn càng nhanh hơn nữa, nhưng khi sắp đến gần thang máy thì lại nghe thấy giọng nói lạnh lùng của tiến sĩ vang lên từ phía sau: “Trạm trưởng Dương, phiền ông gửi đồ lại cho tôi.’’
“Mẹ nó, không phải vừa rồi nói không có thời gian sao?’’ Trong lòng Dương Hoa Đồng buồn bực, nhưng không thể không quay lại, vừa mới quay đầu nhìn lại thì thấy tiến sĩ Tiếu đã đứng trước cửa phòng thí nghiệm, hai tay đút vào túi quần, vẻ mặt lạnh lùng vô cùng.
“Đưa cho tôi.’’ Hắn đưa tay ra, giọng điệu cứng rắn chưa từng thấy.
Dương Hoa Đồng đưa hộp quà ra, vẻ mặt đau khổ.
“Cái gì vậy?’’ Thấy tiến sĩ mở nắp hộp ra, người trợ lý vội vàng kiễng chân lên nhìn, sau đó hoàn toàn thất vọng: “Hoá ra là một bộ quần áo và găng tay mới.’’
Chị Hoàng lập tức trào phúng nói: “Thấy trạm trưởng Dương đây xem nó như bảo bối, tôi còn tưởng món quà lần này rất quý cơ đấy. Quần áo và găng tay như thế này, trong kho của chúng tôi vẫn còn rất nhiều đấy.’’
“Cũng không thể coi là nhiều, sắp dùng hết rồi, món quà này đến rất đúng lúc.’’ Người trợ lý không nhịn được nói một câu công bằng.
Những người này có mắt không tròng, coi bảo bối như một thứ rác rưởi, thực sự khiến Dương Hoa Đồng không thể nhịn nổi nữa. Hắn giễu cợt nói: “Các cô chưa bước chân ra khỏi viện nghiên cứu bao lâu rồi?’’
“Hơn nửa tháng.’’ Người trợ lý thành thật trả lời. Tiến sĩ không ra ngoài, đương nhiên bọn họ cũng không có lý do gì để ra ngoài cả.
“Chẳng trách, các cô đã hoàn toàn tách biệt với thế giới bên ngoài rồi biết không? Đây không phải là quần áo và găng tay bình thường, chúng được dệt từ tơ của những con tằm đột biến do chính Lâm Đạm nuôi dưỡng, được ngưng tụ bằng sức mạnh từ các nguyên tố tự nhiên. Để tăng cấp bậc cho những con tằm đột biến đó, Lâm Đạm đã cho chúng ăn các loại lá cây ngoại vương giả như hoa phượng hoàng, cây dâm bụt, thông lá kim… Khó khăn lắm mới có thể nuôi được một lứa tằm biến dị cấp tám trở lên. Bộ quần áo trong tay tiến sĩ Tiếu đây được Lâm Đạm sử dụng năm nguyên tố dệt thành tơ tằm, đao thương bất nhập, nước lửa bất xâm, còn có thể chống độc, mặc vào người có thể chống lại toàn bộ đòn tấn công của người dị năng hoặc zombie cấp sáu. Ở bên ngoài, những tấm vải chứa các nguyên tố đơn tự nhiên do chính tay Lâm Đạm dệt thành đều bị tranh nhau giành giật đến phát điên, mà các cô ở đây còn ghét bỏ? Nói một câu khó nghe chính là, do dù bán tất cả trợ lý là các cô đây lấy tiền thì tiến sĩ cũng không thể mua được đôi găng tay như thế đâu.’’
Chị Hoàng dường như đã bắt được sơ hở, cười lạnh nói: “Mảnh vải này thực sự thần kỳ thế sao, nhưng ông nói xem, làm thế nào mà Lâm Đạm có thể cắt nó thành quần áo vậy? Đạo thương không nhập, nước lửa bất xâm, vậy thì cắt thế nào, may thế nào đây?’’
Dương Hoa Đồng nhìn cô ta giống như đang nhìn một kẻ ngốc: “Đương nhiên không phải dùng kéo rồi. Con tằm biến thành bướm, lúc sắp phá kén chui ra ngoài sẽ tiết ra một loại nước bọt để hoà tan những sợi tơ đó. Lâm Đạm thu thập đủ nước bọt, đương nhiên có thể phân giải vải dệt thành hình dạng giống như ý muốn của mình. Này, tôi nói các cô cũng là nhà khoa học, nhưng sao lại thiếu kiến thức như vậy?”
Chị Hoàng xấu hổ đỏ mặt, hận không thể đạo một cái lỗ chui xuống ngay tại chỗ.
Dương Hoa Đồng duỗi tay cầm lấy chiếc hộp, cười lạnh nói: “Nếu các cô không tin, vậy tôi sẽ chứng minh cho các cô xem một lần để coi món quà này là sai hay đúng?’’
Tiếu Tuấn Lâm nghiêng người né tránh sự đụng chạm của hắn ta, lạnh nhạt nói: “Để tôi tự làm.’’ Hắn cầm lấy găng tay ném vào bếp lò, chỉ thấy nó lập loè quay vòng tại chỗ, không mảy may hư hỏng gì; sau đó lại ném nó vào dung dịch axit mạnh và kiềm mạnh, lúc vớt ra thậm chí còn không dính một giọt chất lỏng, nguyên vẹn sạch sẽ, sức mạnh phòng ngực siêu phàm khiến tất cả mọi người đều phải khiếp sợ.
Dương Hoa Đồng ghen tị nói: “Thấy không? Loại vải dệt năm nguyên tố lại nằm ở cấp sáu trở lên này, mỗi một thước có thể được bán ra với giá một trăm viên tinh thạch cấp 8. Nếu được làm thành một bộ quần áo phòng hộ mặc lên người thì cho dù là núi đao biển lửa chúng tôi cũng dám xông vào một lần. Nhưng Lâm Đạm chỉ tạo ra một tấm vải năm nguyên tố như thế này, hơn nữa hết thảy đều được cắt may làm quần áo và găng tay cho tiến sĩ, thế mà các cô còn lẩm bẩm chê bai nó, hay là các cô trả lại đồ cho tôi đi.’’ Hắn ta đưa tay ra định đoạt lại chiếc hộp.
Trời mới biết lúc nhìn thấy Lâm Đạm nhét mấy thứ đồ này vào trong hộp, hắn đã cảm thấy như thế nào. Hắn ta hận không thể nhào qua ôm lấy đùi cô, cầu xin cô hãy bán nó cho mình. Tiến sĩ kia là người lạnh nhạt vô tình, cho dù cô tặng cho hắn món quà đắt tiền đến nhường nào đi chăng nữa thì hắn cũng không nói một câu cảm ơn đâu.
Tiếu Tuấn Lâm tránh được cú giật của Dương Hoa Đồng, chỉ bằng một ánh mắt hình viên đạn lạnh băng đã có thể khiến đối phương đông cứng tại chỗ: “Món quà này ta nhận lấy, trạm trưởng Dương đi thong thả.’’
Cánh cửa phòng thí nghiệm đóng lại, Tiếu Tuấn Lâm đặt đôi găng tay và quần áo bảo hộ lên bàn điều khiển, ánh mắt ngưng tụ. Dưới ánh đèn huỳnh quang, lớp vải dệt màu trắng thuần lại lờ mờ ánh lên những màu xanh lam, đỏ, vàng, xanh lục, cực kỳ giống với tiên y trong vũ điệu nghê thường trong truyền thuyết, công năng cũng có thể so sánh với nó. Nhìn chúng, không khó để Tiếu Tuấn Lâm có thể hình dung ra được dáng vẻ Lâm Đạm ươm kén thành tơ rồi dệt thành vải như thế nào. Cô đã dành hết tâm huyết của mình vào món quà này, hoàn toàn được thiết kế riêng cho Tiếu Tuấn Lâm. Sau này khi làm thí nghiệm, hắn đã không còn phải lo lắng ngọn lửa làm phỏng tay mình, nổ ống nghiệm hay kiềm và axit sẽ ăn mòn da tay nữa.
Mặc dù đã rời đi, nhưng Lâm Đạm vẫn có cách gửi gắm sự quan tâm tỉ mỉ của mình dành cho tiến sĩ, cứ thế này bảo hắn phải từ chối như thế nào đây.
Tiếu Tuấn Lâm xoa xoa huyệt thái dương, thở dài nói: “Lữ Vân, lấy đồ trong két sắt của tôi đưa cho Lâm Đạm.’’
Người trợ lý mở cửa đi vào, vẻ mặt ngạc nhiên: “Tiến sĩ, thành quả mà ngài vừa mới nghiên cứu phát minh ra, ngay cả mình cũng chưa sử dụng nó, sao có thể tặng cho người khác? Ngài chỉ là người thường, còn Lâm Đạm là người dị năng, hơn nữa năng lực còn rất mạnh, chắc cô ấy không nên dùng thứ đồ kia đâu?”
“Cô ấy có thể dùng được.’’ Tiếu Tuấn Lâm dừng một lúc rồi mới nói thêm: “Thực tế, tôi vì cô ấy mới nghiên cứu phát minh ra thứ này.’’
Người trợ lý như muốn rớt cằm xuống đất, vội vàng mở tủ sắt ra lấy một chiếc hộp kim loại màu bạc ra ngoài. Thật không thể nào ngờ được, dường như cô đã nghe được một tin đồn kinh thiên động địa - Tiến sĩ thích thầm bác sĩ Lâm!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...