Chương 225: Tận thế (31)
Lâm Đạm đi rồi, Dương Hoa Đồng thị sát con hào bên ngoài tường thành một vòng mới trở lại căn cứ. Bởi vì phòng nghiên cứu ngầm dưới lòng thuộc về bí mật tối cao của căn cứ nên mức độ bảo mật cực kỳ nghiêm ngặt, người không đeo thẻ căn cước không được phép vào trong. Cho dù đi vào trong, nếu muốn nhìn thấy người phụ trách là tiến sĩ Tiếu cũng vô cùng khó khăn. Mỗi ngày hắn đều tự nhốt mình trong phòng thí nghiệm để tiến hành nghiên cứu, không bao giờ tiếp xúc với thế giới bên ngoài trừ khi cần thiết.
Dương Hoa Đồng đi qua tầng tầng trạm kiểm soát, trải qua mấy lần kiểm tra, cuối cùng mới đến được tầng thứ mười.
“Tiến sĩ Tiếu đang tiến hành một cuộc thử nghiệm, bây giờ không gặp khách.’’ Một người phụ nữ làm việc trong viện nghiên cứu lạnh lùng mở miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nhưng tôi có một thứ muốn đưa cho ngài ấy.’’ Dương Hoa Đồng đưa tay lên để người phụ nữ kiểm tra hộp thuỷ tinh, đồng thời nhấn mạnh: “Đây là quà mà Lâm Đạm nhờ gửi cho tiến sĩ, tiến sĩ có thể thuận lợi đến căn cứ của chúng tôi tất cả đều là nhờ công lao của Lâm Đạm, hai người bọn họ đồng hành cùng nhau suốt cả dọc đường, tình cảm chắc là rất tốt, phiền cô đi vào nói với tiến sĩ một tiếng được không?’’
Trước đó Lâm Đạm đã cẩn thận dặn dò rằng nhất định phải đưa hộp thuỷ tinh này cho tiến sĩ trước bình minh, vì thế đêm nay Dương Hoa Đồng nhất định phải gặp được tiến sĩ Tiếu. Mặc dù hắn là người đứng đầu của căn cứ này, nhưng hắn cũng đã giao quyền quản lý phòng thí nghiệm này cho tiến sĩ, ở chỗ này, lời của tiến sĩ mới có trọng lượng, còn hắn ta chỉ là một vị khách không mời mà đến mà thôi.
Nhân viên nữ kia lạnh lùng chế nhạo: “Ông có biết tôi đã đi theo tiến sĩ bao nhiêu năm rồi không? Khi ngài ấy vẫn còn là sinh viên năm nhất, tôi chính là đàn chị của ngài ấy, hai chúng tôi học hành nghiên cứu với cùng một giáo sư, chẳng có ai hiểu rõ ngài ấy hơn tôi cả. Ngài ấy chỉ một lòng chuyên tâm nghiên cứu, không có chuyện yêu đương đối nhân xử thế gì đó cả, ngài ấy tuyệt đối sẽ không bao giờ kết bạn với một người phụ nữ.’’
“Chẳng lẽ tiến sĩ Tiếu không phải là con người sao?’’ Dương Hoa Đồng nhíu mày nói: “Chỉ cần ngài ấy là con người, ngài ấy cũng sẽ biết ấm lạnh tình người như thế nào. Tôi đã từng được tận mắt chứng kiến cách Lâm Đạm chăm sóc ngài ấy, nói một câu cẩn thận tỉ mỉ cũng không quá đáng, ngài ấy đối xử với Lâm Đạm đặc biệt một chút thì có gì kỳ lạ? Này, đừng để tôi nổi nóng, Lâm Đạm nhờ tôi đưa quà cho tiến sĩ, cô có tư cách gì mà có thể thay mặt ngài ấy từ chối cơ chứ? Hôm nay lão tử nhất định phải gặp được tiến sĩ, cô tránh ra!’’
“Vậy ông có thể thử xem!’’ Nữ nhân viên không hề sợ hãi, lấy ra một cái điều khiển từ xa ấn uống, trần nhà được làm bằng kim loại lập tức mở ra, mấy tia laser bắn ra ngoài, nhắm thẳng vào ấn đường Dương Hoa Đồng.
Ngay khi hai nhóm người sắp xông vào đánh nhau thì cánh cửa phòng thí nghiệm lại mở ra từ bên trong, Tiếu Tuấn Lâm lạnh lùng nói: “Xảy ra chuyện gì vậy?’’
Nữ nhân viên vội vàng xin lỗi rồi kể lại sự việc một lần nữa. Cô ta hiểu quá rõ tiến sĩ Tiếu là một người lạnh lùng và vô tình như thế nào. Lúc còn ở trường học, những người phụ nữ cố gắng leo lên người hắn thậm chí còn nhiều hơn bây giờ rất nhiều, nhưng ngay cả cơ hội đến gần hắn bọn họ cũng không có. Cô trực tiếp bảo Dương Hoa Đồng rời đi đã là cho hắn mặt mũi lắm rồi, nếu để tiến sĩ Tiếu ra tay xử lý, người này chắc chắn sẽ đứng đầu trong danh sách đen của viện nghiên cứu, từ nay về sau không bao giờ được bước chân vào đây một lần nào nữa, chiếc hộp rách nát kia cũng sẽ bị ném vào thùng rác trực tiếp tiêu huỷ.
Nhưng lần này cô ta đã sai rồi, vẻ mặt lạnh lùng của Tiếu Tuấn Lâm khẽ dịu đi đôi chút, mở miệng hỏi: “Đây là Lâm Đạm nhờ ông đưa đến à?’’
“Đúng đúng đúng, cô ấy bảo tôi nhất định phải chuyển nó cho ngài trước bình minh.’’ Dương Hoa Đồng vội vàng gật đầu.
Tiêu Tuấn Lâm vô thức đưa tay ra nhận lấy, nhưng rồi giống như nghĩ đến chuyện gì đó, không khỏi ngẩn người, sau đó chỉ cái bàn điều khiển bên cạnh nói: “Đặt nó lên đi.’’
Dương Hoa Đồng không thể đoán được hắn có ý gì, liệu có làm hỏng tâm ý của Lâm Đạm hay không, sắc mặt không khỏi trở nên hơi khó xử. Nữ nhân viên kia ngạc nhiên nhìn tiến sĩ, phảng phất như hoàn toàn không quen biết hắn.
Tiêu Tuấn Lâm phá lệ giải thích nói: “Tôi muốn khử trùng chiếc hộp một chút.’’
“À à! Được rồi!’’ Lúc này Dương Hoa Đồng mới yên tâm, vội vàng đặt chiếc hộp lên bàn điều khiển, nhắc nhở: “Tiến sĩ, phía trên còn có một tờ giấy, ngài đừng để sót.’’
Tiếu Tuấn Lâm im lặng không lên tiếng, chỉ bật mở các vòi phun xung quanh chiếc bàn điều khiển để khử trùng chiếc hộp. Mắt thấy hắn chuẩn bị đưa tay ra nhận lấy một đồ vật không rõ nguồn gốc kia, nữ nhân viên vội vàng ngăn cản: “Khoan đã tiến sĩ, dựa theo quy trình, những đồ mà người ngoài đưa đến cho ngài cần phải kiểm tra.’’
“Kiểm tra cái rắm! Chiếc hộp kia trong suốt, bên trong đều là nước, cô không thấy sao?’’ Dương Hoa Đồng thực sự đã bị người này chọc cho khó chịu, tức giận nói: “Chẳng lẽ cô nghi ngờ Lâm Đạm sẽ hạ độc tiến sĩ Tiếu? Lúc cô ấy bảo vệ căn cứ, các cô đang ở đâu? Lúc cô ấy bận rộn chữa bệnh cứu người, các cô đang ở đâu? Các cô đừng dùng đầu óc mũi kim của mình để suy đoán tâm tư của Lâm Đạm nữa được không?’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Lúc căn cứ gặp nguy hiểm, điều đầu tiên mà những nhà nghiên cứu này yêu cầu chính là chuẩn bị máy bay đưa bọn họ rời đi và từ chối đề nghị giúp đỡ. Đương nhiên, đây là chuyện thường tình thế của con người, Dương Hoa Đồng có thể hiểu được, nhưng sau khi trận chiến kết thúc, hắn hy vọng sẽ điều động một vài nghiên cứu viên hiểu biết y thuật đến khu lều trại để xem những người bị thương một chút thì cũng bị bọn họ cự tuyệt. Nếu không phải nghiên cứu của tiến sĩ có liên quan đến tương lai của nhân loại thì hắn sớm đã nổi điên.
Nữ nhân viên kia tức giận đến đỉnh đầu bốc khói, cười lạnh nói: “Ông cho rằng Lâm Đạm là hạng người tốt gì chứ? Hai ngày trước, cô ta mua chuộc một nhân viên an ninh của viện nghiên cứu, quanh co lòng vòng dò hỏi cuộc sống sinh hoạt hàng ngày của tiến sĩ. Ông nói xem cô ta định làm gì? Biết người biết mặt không biết lòng, tôi khuyên Dương trạm trưởng đây vẫn nên chú ý một chút, chỉ có trời mới biết cô ta có phải là gián điệp căn cứ khác phái đến hay không?’’
Các nghiên cứu viên xung quanh dĩ nhiên sẽ đứng về phía đồng nghiệp của mình, lập tức lên tiếng ủng hộ nói: “Tôi cũng thấy Lâm Đạm hơi kỳ lạ. Chúng tôi muốn hỏi xin đơn thuốc đuổi côn trùng và dẫn dụ côn trùng nhưng kết quả cô ta lại thẳng thừng từ chối. Nếu cô ta thực sự không ích kỷ như lời ông nói thì hẳn là nên giao phương thuốc ra cho căn cứ quản lý chứ.’’
Lần này Dương Hoa Đồng mới thực sự tức giận đến cười lạnh: “Giao cho căn cứ quản lý hay là cho mấy người quản lý? Nói một câu không xuôi tai mà nói, thứ đó vốn là của Lâm Đạm, cô ấy muốn giữ thì cứ giữ, muốn cho ai thì cho, chẳng ai có tư cách cướp đoạt từ tay cô ấy cả. Không sai, hiệu quả của phương thuốc kia quả thực rất đáng sợ, nhưng thay vì bị những kẻ tham sống sợ chết và vô nhân đạo như các vị đây đoạt lấy, tôi lại càng cảm thấy yên tâm hơn khi để những thứ đó trong tay cô ấy, bởi vì cô ấy có lương tâm, có trách nhiệm, có tài năng, vào thời khắc mấu chốt sẽ không bao giờ bỏ mặc đồng bào của mình rồi vội vàng chạy trốn.’’
Một vài nghiên cứu viên thẹn quá hoá giận, vẫn còn muốn tranh luận thì lại nghe Tiếu Tuấn Lâm chậm rãi nói: “Lâm Đạm nhờ người hỏi thăm cuộc sống hàng ngày của tôi?’’ Hắn nhìn về phía nữ nhân viên kia, ánh mắt thâm thuý.
Nữ nhân viên kia mừng thầm trong lòng, cho rằng nhất định tiến sĩ đang tức giận, vội vàng nói: “Đúng vậy, mới ba ngày trước, cô ấy mua chuộc một nhân viên an ninh ở tầng mười để hỏi thăm động tĩnh của ngài. Nếu không phải tôi vẫn luôn cảnh giác, nhanh chóng phát hiện người kia có gì đó bất thường, nói không chừng cô ta còn bí mật hỏi thăm về chúng tôi nữa cũng nên. Tiến sĩ, ngài yên tâm, tôi đã đuổi việc tất cả nhân viên có liên quan rồi, viên nghiên cứu của chúng ta tuyệt đối sẽ không bao giờ giữ những người bụng dạ khó lường ấy.’’
Tiếu Tuấn Lâm nhìn chiếc hộp thuỷ tinh, tiếp tục hỏi: “Cụ thể cô ấy hỏi thăm về cái gì?’’
“Cô ta hỏi sau khi trở về từ ngày hôm đó, ngài đã làm gì, có biểu hiện bất thường gì hay không, có nôn mửa, khó chịu gì đó không, còn nói nếu ngài cảm thấy trong người không thoải mái thì nhân viên an ninh kia nhất định phải nhanh chóng thông báo cho cô ta, cô ta biết y thuật, có thể điều trị bệnh. Tôi thấy cô ta chỉ đang tìm cơ hội để tiếp cận ngài, chẳng biết trong lòng đang âm mưu tính toán gì nữa.’’
Tiếu Tuấn Lâm gật gật đầu, dường như không để ý, nhưng cuối cùng vẫn không thể kìm nén được khẽ bật cười: “Tìm những người đã bị đuổi việc kia trở về tiếp tục làm việc.’’ Hắn dặn dò: “Sau này Lâm Đạm muốn hỏi gì thì cứ nói cho cô ấy biết, không cần giấu giếm.’’
Không thể nghi ngờ gì nữa, những lời này giống như một cái tát trời giáng hung hăng vả vào mặt nữ nhân viên kia, cô ta ngạc nhiên gọi một tiếng tiến sĩ, nhưng dưới ánh mắt chăm chú lạnh lùng của Tiếu Tuấn Lâm lại mất đi năng lực nói chuyện.
Dương Hoa Đồng đang ôm một bụng khó chịu lập tức bật cười ha hả, đắc ý nói: “Mấy người nhìn đi, tôi đã nói quan hệ giữa tiến sĩ và Lâm Đạm không bình thường rồi mà. Bạn bè tặng quà cho nhau thì sao chứ? Hỏi thăm tình hình dạo gần đây của đối phương thì làm sao chứ? Đừng suy nghĩ phức tạp như thế nữa được không?’’
Tiếu Tuấn Lâm cầm chiếc hộp thuỷ tinh đi vào phòng thí nghiệm, lạnh nhạt nói: “Cảm ơn trạm trưởng Dương đã đưa đồ đến đây, ông có thể đi được rồi.’’
Dương Hoa Đông nghẹn họng, còn chưa kịp hỏi về tình hình phát triển vắc- xin phòng bệnh thì đã bị hai gã dị năng mời đi rồi. Cũng không biết tiến sĩ Tiếu quản lý viện nghiên cứu này như thế nào mà chỉ trong vòng nửa tháng ngắn ngủi đã có thể thu phục được tất cả dị năng do hắn ta cử đến, quả thực đã đạt đến trình độ chỉ cần một nói của hắn người khác không dám nói lại. Phải biết trước khi đi vào viện nghiên cứu, những người này đều là thân binh của hắn ta mà!
Sau khi đi vào phòng thí nghiệm, Tiếu Tuấn Lâm lập tức cầm tờ giấy được đặt trên hộp thuỷ tinh kia lên xem xét thì chỉ thấy trên đó viết hai chữ đơn giản: “Cảm ơn.’’
Không còn nữa? Chỉ có thế? Tiếu Tuấn Lâm không nhịn được nhíu mày.
Đúng lúc này, trợ thủ của hắn đi vào, cân nhắc nói: “Tiến sĩ, tôi cảm thấy chị Hoàng cũng không làm gì sai cả, xuất phát điểm của chị ấy cũng là vì bảo vệ ngài mà thôi. Công trình nghiên cứu của ngài có ý nghĩa vô cùng to lớn đối với Trung Quốc, thậm chí là toàn nhân loại, vì thế chúng tôi phải điều tra những người xung quanh ngài một cách kỹ càng. Bên trong chiếc hộp này có gì, thực sự chỉ là nước thôi sao? Liệu có chứa độc tố hay vi khuẩn không rõ nguồn gốc gì đó không? Tôi đề nghị ngài hãy đưa nó cho chúng tôi kiểm tra thành phần một chút.’’
“Không cần xét nghiệm, đây là thuốc khử trùng.’’ Tiếu Tuấn Lâm nhìn thẳng vào chiếc hộp thuỷ tinh như thể muốn thông qua nó nhìn thấu dụng ý thật sự của Lâm Đạm.
“Thuốc khử trùng?’’ Người trợ lý sửng sốt một lúc lâu mới lộ ra vẻ mặt kinh ngạc, cô ta đã hoàn toàn bị đầu óc đơn giản của Lâm Đạm chinh phục. Mặc dù những người nghiên cứu khoa học như bọn họ không am hiểu đạo lý đối nhân xử thế lắm nhưng cũng biết rõ, chẳng có người nào lại lấy thuốc khử trùng làm quà tặng. Mặc dù chứng nghiện sạch sẽ của tiến sĩ rất nghiêm trọng nhưng bên cạnh ngài ấy chưa bao giờ thiếu thứ này cả.
“Cô ấy có ý gì? Lấy thuốc đúng bệnh?’’ Người trợ lý khô khốc hỏi.
Tiếu Tuấn Lâm lắc đầu, nhìn chằm chằm vào chiếc hộp thuỷ tinh giống như đang nhìn vào một bài toán nan giải nhất thế kỷ. Hắn chưa bao giờ cố gắng tìm hiểu suy nghĩ của người khác, bởi vì những người đó căn bản là không là gì trong mắt hắn, nhưng chỉ có Lâm Đạm lại khiến hắn làm thế nào cũng không đoán ra, sờ không chuẩn.
Nhưng người trợ lý vẫn không yên tâm, đang định lấy một ống hút hút một chút chất lỏng ra để làm xét nghiệm thì lại thấy nước trong hộp thuỷ tinh bỗng nhiên nổi lên những gợn sóng li ti, sau đó từ từ sôi lên, trong nháy mắt đông lại thành nước đá. Luồng khí trắng lành lạnh mang theo mùi thuốc khử trùng xộc thẳng vào mặt khiến người trợ lý không thể kìm được nín thở, còn Tiếu Tuấn Lâm lại lộ ra vẻ mặt hưởng thụ. Đối với hắn, nước hoa tinh khiết và hương thơm ngào ngạt nhất thế giới cùng lắm cũng chỉ thế này mà thôi.
“Tại sao lại đóng băng rồi?” Người trợ lý bị sự thay đổi đột ngột này làm cho choáng váng! Cô ta là dị năng hệ hoả, tiến sĩ là người thường, ngoại trừ hai người bọn họ, chẳng còn một sinh vật sống thứ ba nào xuất hiện trong phòng thí nghiệm, theo lý mà nói thì số thuốc khử trùng này chắc chắn sẽ không thể thay đổi trạng thái!
Cánh cửa phòng thí nghiệm không đóng, nghe thấy tiếng hét, các nghiên cứu viên đứng gần đó đều chạy đến, vẻ mặt kinh ngạc nhìn hộp thuỷ tinh kia.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...