Chương 223: Tận thế (28)
Ngay từ lần đầu tiên gặp Khương Cảnh Bác, Liễu Diệp đã thẳng thắn nói rằng mình có khả năng nhìn thấy trước tương lai, đồng thời có thể nhìn thấy vận mệnh của tất cả mọi người trong giấc mơ. Lúc đầu Khương Cảnh Bác cũng không tin, nhưng trong một bị Dương Hoa Đồng phái đi làm nhiệm vụ, Liễu Diệp đã tìm đến hắn và nói rõ ràng rằng lần này hắn ta sẽ chết vì bị một đàn sói biến dị tấn công.
Lúc ấy Khương Cảnh Bác chỉ cảm thấy xui xẻo, giễu cợt mấy câu liền xuất phát, nhưng trên đường trở về đội quân của hắn ta thực sự gặp phải một bầy sói, nếu không có Liễu Diệp dẫn một tiểu đội dị năng đến cứu viện kịp thời thì có lẽ hắn ta sẽ không thể trở về được nữa. Sau đó, Liễu Diệp lại tiên đoán vận mệnh của một vài người và những chuyện xảy ra đối với bọn họ không khỏi khiến Khương Cảnh Bác phải xem xét một cách nghiêm túc.
Theo thời gian, mối quan hệ giữa hai người càng lúc càng trở nên khăng khít, ngay khi Khương Cảnh Bác đã hoàn toàn đặt niềm tin vào Liễu Diệp thì cô ta bỗng nhiên yêu cầu hắn rời khỏi căn cứ số 1, đồng thời tiên đoán nơi này sẽ bị lũ zombie bao vây tấn công, sau đó bị huỷ diệt. Giữa Khương Cảnh Bác và Dương Hoa Đồng vốn dĩ đã có những khác biệt về lý tưởng và mục đích chiến đấu, hắn ta cho rằng người dân bình thường là một đám sâu mọt không biết lao động, sẽ chỉ lãng phí lương thực và tài nguyên, hoàn toàn vô dụng trong căn cứ, nên bị loại bỏ. Nhưng Dương Hoa Đồng lại hy vọng căn cứ số 1 có thể trở thành thiên đường cho tất cả những người sống sót, cho dù là người bình thường hay có dị năng, bọn họ cần được đối xử bình đẳng như nhau.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cũng vì thế mà tài nguyên không ngừng tiêu hao, mâu thuẫn giữa hai người càng ngày càng gay gắt, cũng càng có nhiều người dị năng đứng về phía Khương Cảnh Bác, cho rằng căn cứ số 1 cần phải loại bỏ một bộ phận dân thường, để lại toàn bộ lương thực và tài nguyên cho các người dị năng mạnh. Cho khi thấy đề xuất của Liễu Diệp, Khương Cảnh Bác nhanh chóng thông qua. Dù sao chờ đến khi lũ zombie đi hết, hắn ta vẫn có thể mang theo các dị năng khác trở về, đến lúc đó tài nguyên, lạnh địa, thương thực, tất cả đều sẽ có không thiếu một thứ gì.
Nhưng trước khi rời đi, đầu tiên hắn ta cần phải xác nhận xem “tiên đoán” của Liễu Diệp rốt cuộc có chính xác hay không. Dòng thuỷ triều zombie kia không thể hình thành trong một sớm một chiều, thông qua các vệ sinh do thám, bọn họ có thể quan sát và đánh giá được hướng đi của chúng. Nhưng căn cứ số 1 không có quyền sử dụng các vệ tinh do thám, vì thế hắn ta đã vận dụng nhân mạch của mình liên hệ với các nhà lãnh đạo cao cấp của căn cứ số 3, nhờ họ chụp ảnh vệ tinh rồi gửi đến đây. Sự thật chứng minh tiên đoán của Liễu Diệp hoàn toàn chính xác, cuối cùng hắn ta cũng hạ quyết tâm rời khỏi căn cứ, đồng thời thu giữ những bức ảnh kia, không công bố chúng ra ngoài.
Cũng may căn cứ số 3 sợ gây ra những phiền phức không đáng có, cho dù đã theo dõi được hướng đi của lũ zombie kia nhưng lại không thông báo cho Dương Hoa Đồng biết. Bọn họ cho rằng Khương Cảnh Bác đã biết, chẳng khác nào Dương Hoa Đồng cũng biết, hai người kia chắc chắn sẽ chuẩn bị sẵn sàng. Nhưng cuối cùng Khương Cảnh Bác lại mang theo một đám dị năng rời đi và những bức ảnh chụp từ vệ tinh trong tay hắn ta trở thành một bằng chứng quan trọng để thuyết phục được những người này.
Giữa việc bảo vệ bản thân và bảo vệ quê hương đồng bào, hầu hết các dị năng đều lựa chọn quy phục dưới trướng Khương Cảnh Bác, những dị năng có ý đồ trở về báo tin đều bị bọn họ bí mật hành quyết. Khương Cảnh Bác cũng không nghĩ hành vi của mình là đáng ghê tởm, nếu ông trời đã lựa chọn một số người để ban cho bọn họ dị năng, điều đó có nghĩa là chỉ những người này mới có tư cách sống sót trong thế giới tàn khốc này. Người thường phải trở thành hòn đá kê chân cho những người được lựa chọn, nếu không, làm sao lại có câu nói: “Người không vì mình, trời tru đất diệt!’’
Để có thể nhanh chóng trở về căn cứ số 1 sau khi lũ zombie tràn qua, đội quân của Khương Cảnh Bác cũng không đi đâu xa mà chỉ tạm trú tại một tòa nhà cao chọc trời bên kia bờ sông, ngày ngày quan sát tình hình của căn cứ. Bọn họ gần như là bẻ đầu ngón tay mong chờ ngày lũ zombie tấn công tòa thành, cảnh tượng kia chắc chắn sẽ rất hoành tráng, cái gọi là tình đồng chí, tình đồng bào, tất cả đều không thể sánh bằng lợi ích trước mắt.
Cuối cùng lũ zombie cũng đã đến đúng như mong đợi, căn cứ số 1 cũng hoàn toàn không có sức chống trả giống như dự đoán của bọn họ, nhưng ngay sau đó, một làn sương khói màu tím bỗng nhiên nổ tung giữa lũ zombie, làm nhiễu loạn tầm nhìn của bọn họ. Sau khi sương mù tan đi, một đàn ong sát thủ chợt bay lên từ phía chân trời, con nào con nấy đầu to bằng cái nắm tay, tạo thành một mảnh đen nghìn nghịt chắn ngang mặt trời. Thử tưởng tượng một chút, nếu như đàn ông này bay vào căn cứ, thả những nọc độc trên đuôi mình xuống thì sẽ tạo thành một cảnh tượng như thế nào?
Khương Cảnh Bác một tay cầm kính viễn vọng, một tay vuốt ve da đầu tê dại, cảm thán nói: “Liễu Liễu, cũng may tôi nghe lời em nói mang theo anh em rời khỏi nơi đó, nếu không giờ có lẽ đã bị bắn thành tổ ong vò vẽ rồi cũng nên.’’
Một người dị năng sợ hãi nói: “Nghe nói sau khi bị nọc độc của loài ong sát thủ bắn trúng, máu và xương cốt sẽ lập tức biến thành nước mủ, con ong kia sẽ bay từ trên trời xuống, dùng xúc tu của mình đâm thủng da của bạn, hút khô người bạn. Cái chết này thực sự quá đáng sợ, tôi thà biến thành zombie cũng không muốn bị chúng ăn thịt đâu!’’
“Lão đại, cũng may người gặp được chị Diệp, nếu không tất cả chúng ta đều sẽ xong đời!’’
Một đám người vui vẻ cười cười nói nói, không thèm quan tâm đến chính đồng bào của mình đang gặp nguy hiểm.
Mã Trạch cũng cầm một chiếc kính viễn vọng, đang đứng trên đài quan sát để xem xét tình hình chiến đấu. Tiên đoán của Lưu Diệp lại một lần nữa được chứng thực, người vui mừng nhất không phải là Khương Cảnh Bác, cũng không phải thuộc hạ của hắn ta mà chính là Mã Trạch. Bởi vì trong lời tiên đoán của Liễu Diệp, hắn ta chính là người nghiên cứu chế tạo ra một loại vắc xin chống virus zombie, từ đó trở thành đấng cứu thế, được tất cả mọi người sùng bái ngưỡng mộ. Chỉ cần nghĩ đến cảnh tượng ấy khiến hắn ta kích động và phấn khích hơn bao giờ hết. Thành thật mà nói, Tiếu Tuấn Lâm nhỏ hơn hắn mười tuổi, nhưng thành tựu nghiên cứu lại cao hơn hắn ta rất nhiều, ngay khi hắn ta vẫn còn chưa được biết đến thì danh tiếng của Tiếu Tuấn Lâm vang xa trên toàn thế giới.
Sao hắn ta có thể không ghen ghét đố kỵ, sao hắn ta có thể không chán nản? Từ trước đến nay hắn ta vẫn luôn tin rằng tài năng của mình không hề thua kém bất kỳ kẻ nào, chỉ là thiếu cơ hội một bước lên trời mà thôi. Bây giờ quả nhiên tiên đoán của Liễu Diệp đã xác thực đánh giá của hắn ta về bản thân mình, cũng chính vì thế, trong lòng hắn ta càng thêm kiêu căng đắc ý. Còn về việc căn cứ số 1 bị phá huỷ thì liên quan gì đến hắn ta
chứ?
Hắn ta cố kìm nén sự kích động của mình, nói: “Liễu Diệp, bây giờ cô có thể nói cho tôi biết kết cục của Tiếu Tuấn Lâm được rồi đúng không?”
Liễu Diệp nhìn căn cứ số 1 đang bị lũ zombie và đàn ong sát thủ bao vây, khẽ cười nói: “Để bảo vệ Tiếu Tuấn Lâm, căn cứ số 1 đã cử trực thẳng đến đưa hắn ta rời đi, nhưng trên đường đi máy bay lại bị trục trặc giữa chừng, buộc phải hạ cánh khẩn cấp. Nhưng hắn ta lại không thể chịu đựng được đường sá xa xôi, mệt mỏi và bẩn thỉu nên nhân lúc đêm tối đã bỏ trốn ra ngoài một mình, từ đó không bao giờ xuất hiện nữa, còn những nhân viên nghiên cứu còn lại thì thuận lợi đến được căn cứ số 3. Hắn ta chỉ là một người thường không có dị năng, anh nghĩ hắn ta sẽ gặp kết cục như thế nào? Nếu không phải bị zombie xé xác thì cũng sẽ trở thành một bữa trong bụng của đám quái thú đột biến. Ngay cả một chứng nghiện sạch sẽ cũng không thể khắc phục được thì hắn ta còn có thể làm ra thành tựu gì chứ? Tiến sĩ Mã, ngài không cần quan tâm đến hắn, phòng nghiên cứu của căn cứ số 1 được xây dựng dưới lòng đất, sau khi lũ zombie rút lui chắc chắn sẽ không bị phá huỷ, chúng tôi sẽ để lại tất cả nguồn lực và trang thiết bị tốt nhất cho ngài.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mã Trạch gật gật đầu, hài lòng mỉm cười.
Nhưng một giây tiếp theo, hắn ta và Liễu Diệp lại đồng loạt thay đổi sắc mặt, chỉ thấy đàn ong sát thủ kia bay lượn vài vòng trên không trung căn cứu rồi lao vào lũ zombie, triển khai một cuộc tấn công dữ dội, không hề làm tổn thương đến bất kỳ người nào. Một quân đoàn zombie vốn dĩ đang hừng hực khí thế chiến đấu lập tức bị ngã xuống từng mảng lớn, điều này đã giảm bớt đáng kể áp lực lên căn cứ số 1.
“Có chuyện gì vậy?’’ Khương Cảnh Bác hoảng hốt.
“Lão đại, ngài nhìn kỹ đi, ngoài đàn ong sát thủ ra thì trong lũ zombie còn có nhện biến dị xuất hiện nữa!’’ Một người dị năng nhắc nhở nói.
Khương Cảnh Bác chăm chú nhìn kỹ, sắc mặt không khỏi chuyển sang màu đen. Chỉ thấy một đám nhện biến dị thực sự xuất hiện giữa lũ zombie, con nào con nấy đều to bằng cái lốp xe, ngay lập tức phun ra tơ nhện bao vây lũ zombie. Chúng lướt qua chỗ nào thì chỗ đó tơ nhện trắng bạch bay tứ tung, vô số zombie không ngừng vật lộn trong mạng nhện nhớp nháp, sau đó hóa thành nước mủ, lực sát thương không hề thua kém bầy ong sát thủ.
“Còn có loài kiến quân đội và cương thi!’’ Một dị năng khác không thể tin được thì thầm.
Khương Cảnh Bác thay một chiếc kính viễn vọng có bội số lớn hơn nữa, cẩn thận quan sát tình hình chiến đấu bên kia bờ sông, vẻ mặt nắm chắc chiến thắng trong tay đã bị thay thế bằng sự ngạc nhiên hoảng hốt. Sao có thể? Tại sao bên ngoài căn cứ lại đột nhiên xuất hiện một đám côn trùng biến dị, hơn nữa chúng đều là những loài chuyên tấn công zombie, như thể chúng được trời cao phái đến cứu giúp căn cứ số 1 vậy.
Liễu Diệp cũng thay đổi sắc mặt, bởi vì cảnh tượng xảy ra bây giờ hoàn toàn khác với ký ức của cô! Nếu cứ tiếp tục thế này, liệu căn cứ số 1 có thể chuyển bại thành thắng, giành được sự sống trong cái chết cận kề? Ngay khi tâm trạng cô đang trở nên bất định thì lại nghe Khương Cảnh Bác cười nhạo nói: “Một đám ngu xuẩn, dẫn dụ một đám sâu bọ lớn như vậy chưa đủ hay sao mà còn thả thực vật biến dị xuống, bọn họ còn ngại tốc độ căn cứ bị vây hãm chưa đủ nhanh sao?’’
“Nhưng lão đại, hình như những thực vật đó cũng đang giết chết zombie.’’
“Chờ đến khi lũ zombie bị giết sạch, chúng tự nhiên sẽ sinh trưởng trong căn cứ mà thôi.’’ Khương Cảnh Bác cười lạnh một tiếng, sau khi phản ứng lại không nhịn được chửi rủa: “Mẹ nó, tên cáo già Dương Hoa Đồng kia lại chơi trò ngọc nát đá tan này với ta! Một khi gieo những thực vật biến dị này xuống, mặc dù người của bọn họ chết sạch nhưng chúng ta cũng không thể quay về được nữa! Tất cả nguyên liệu và lương thực cũng không thể lấy được!’’
“Lão đại, chúng ta phải làm sao bây giờ? Hay là nhanh chóng rút lui rồi tìm một nơi khác để xây dựng lại căn cứ?’’
“Rút lui đến đâu? Hãy nhớ kỹ trước đây chúng ta cũng giúp sức xây dựng căn cứ số 1, tất cả những tường thành, toà nhà hình tháp, thành luỹ kia, có cái nào không phải là chúng ta vất vả xây dựng nên? Còn có lương thực và vật liệu trong căn cứ nữa, chúng cũng là do chúng ta thu thập, chúng ta cứ buông tay như thế sao?’’ Khương Cảnh Bác càng nghĩa càng không cam lòng, cầm lấy kính viễn vọng nhìn kỹ, phát hiện những loại thực vật biến dị kia cây này lại cao cấp hơn cây kia, căn bản không có khả năng loại bỏ, vẻ mặt trở nên vặn vẹo.
“Không buông tay lại có thể làm sao bây giờ?”
Khương Cảnh Bác im lặng một lúc rồi mới cười gằn nói: “Lão tử rất muốn nhìn xem rốt cuộc đám người Dương Hoa Đồng kia sẽ chết như thế nào!’’
Nhưng một cái nhìn này lại kéo dài hơn mười ngày, cuối cùng cũng có một ngày, lũ zombie bắt đầu chậm rãi rút lui, nhưng căn cứ số 1 vẫn sừng sững không đổ ở bên kia sông, không bị san bằng, cũng không hề xuất hiện cảnh tượng thương vong không thể cứu vãn. Lũ côn trùng và thực vật biến dị kia đã chia sẻ một phần lớn sức mạnh cho bọn họ, còn bọn họ chỉ cần ngày ngày di chuyển xung quanh tường thành rồi ném mấy bình thuốc màu tím xuống mà thôi.
“Lão đại, trận chiến đã kết thúc, bọn họ vẫn còn sống.’’ Một người dị năng khàn khàn giọng nói.
“Vẫn chưa đâu, đám thực vật và côn trùng biến dị kia vẫn còn ở đây đấy.’’ Khương Cảnh Bác ngoài mặt tỏ vẻ khinh thường nhưng trong lòng lại nổi lên một trận cuồng phong bão táp. Cho dù có phải Dương Hoa Đồng đang lấy độc trị độc hay không thì việc hắn ta có thể kiên trì suốt mười tám ngày ngày trước sự bao vây tấn công của lũ zombie đã là một kỳ tích! Điều này vượt qua mong muốn của Khương Cảnh Bác, khiến trong lòng hắn ta vô thức trào dâng một điềm báo chẳng lành.
Liễu Diệp chắc chắn nói: “Mặc dù zombie đã rút lui nhưng cuộc chiến đấu của căn cứ số 1 chỉ mới bắt đầu mà thôi. Hãy chờ xem, bọn họ đang tự đâm đầu vào chỗ chết.’’ Mặc dù tất cả những chuyện xảy ra trước mắt khác xa với ký ức của cô, nhưng kết quả vẫn luôn giống nhau. Không một ai có thể sống sót thoát ra khỏi vòng vây của thực vật và côn trùng biến dị. Không một ai!
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...