Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 222: Tận thế (28)
 
Những người có dị tâm đen tối đều đã bị Khương Cảnh Bác mang đi, còn những người ở lại căn cứ số 1 thì đoàn kết hơn bao giờ hết. Bọn họ đâu vào đấy làm sạch chiến trường, thu thập tinh thạch, chưa từng xảy ra chuyện cất giữ cho riêng mình hay lười biếng. Căn cứ số 1 có nhà khoa học giỏi nhất Trung Quốc, tiến sĩ Tiếu, có Lâm Đạm với bản lĩnh hơn người, nên chỉ có kẻ ngốc mới rời đi. Có hai người bọn họ ở đây, triển vọng phát triển của căn cứ số 1 chắc chắn không thể kém được. 
Nếu là các căn cứ khác gặp phải làn sóng zombie với con số hàng trăm nghìn, thậm chí là hàng triệu như thế này, e rằng không thể chống đỡ nổi một ngày, nhưng căn cứ số 1 căng mình chiến đấu mười tám ngày vẫn không bị công phá, đây quả thực là một kỳ tích. 
Các dị năng khác đang trên đường đến căn cứ số 1 vì tiến sĩ Tiếu sau khi nhận được tin tức nơi đây bị lũ zombie bao vây đều đồng loạt quay đầu dẹp đường hồi phủ. Bọn họ cho rằng chỉ trong vòng mấy ngày nữa, căn cứ số 1 chắc chắn sẽ trở thành phế tích, thay vì chạy đến chờ chết, không bằng cứ đứng ở xa chờ xem sao. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Dương Hoa Đồng cũng đã từng gửi tín hiệu cầu viện đến những căn cứ lớn còn lại, nhưng tất cả đều không ngoại lệ mà bị từ chối. Thời kỳ tận thế chính là tàn khốc như thế, tại sao lại phải hy sinh số lượng con người vốn dĩ đã thưa thớt cho sự tồn vong của một thành trì đầy đất? Mọi người đèn nhà ai nhà ấy rạng, bớt quan tâm đến chuyện của người khác đi. 
Sự tàn nhẫn đã khiến trái tim Dương Hoa Đồng trở nên lạnh lẽo, nhưng bây giờ, hắn ta lại cảm thấy vô cùng may mắn trước sự từ chối của những người đó. Không có người đến tiếp viện, số tinh thạch khổng lồ này đều là chiến lợi phẩm của riêng căn cứ số 1, hơn nữa năng lực kêu gọi của zombie chúa cực kỳ mạnh mẽ, hầu hết các zombie được triệu hồi đến đều là zombie cấp ba trở lên, các tiểu la lâu dưới cấp ba đều chướng mắt, ngay cả làm một pháo hôi cũng không đủ tư cách. Nhờ có trận chiến này, Dương Hoa Đồng mới có thể cùng một lúc thu nhập được rất nhiều tinh hạch cao cấp như thế. 
Cái gì là làm giàu chỉ sau một đêm? Chính là như thế! Dương Hoa Đồng đứng trên một đống tinh hạch sáng lấp lánh, vui vẻ cười ha hả. 
Hoàn toàn không giống như những người đang tranh giành nhau thu thập tinh thạch, từ đầu đến cuối Lâm Đạm chỉ tập trung vào việc thu thập nhựa cây của thực vật biến dị. “Vệ sĩ” Nhiếp Đình vẫn luôn ở bên cạnh bảo vệ cô, chưa bao giờ bị đống tinh thạch kia làm cho loá mắt. 
Dương Hoa Đồng nhìn theo bóng lưng của hai người, cảm thán: “Lâm Đạm khác với những người bình thường như chúng ta, cảnh giới quá cao!’’

“Tư lệnh, ngài có nhớ không? Trước đó chúng ta còn định bắn chị Lâm nữa đấy.’’ Một binh lính sợ hãi nhắc nhở. 
“Khụ khụ khụ, khụ khụ khụ.’’ Đáp lại hắn ta chính là tiếng ho khan kinh thiên động địa của Dương Hoa Đồng, “Đừng nói nữa.’’ Hắn ta dùng sức vỗ vỗ bả vai binh lính, nhỏ giọng nói: “Chờ thu thập chiến lợi phẩm xong xuôi, mấy người các cậu cùng ta đi đến xin lỗi Lâm Đạm. Mẹ nó, cũng may khả năng bắn súng của các cậu không tốt, nếu không tất cả chúng ta đều không thể sống sót được.’’
“Tất nhiên phải xin lỗi rồi, lần này tôi sẽ không nhận chiến lợi phẩm của mình mà đưa lại toàn bộ cho chị Lâm. Không có chị ấy, làm sao có thể có căn cứ số 1 của chúng ta bây giờ được.’’ Một vài binh lính thổn thức, nghĩ mà sợ không thôi. 
Lâm Đạm thu thập xong chất lỏng của các loài thực vật biến dị xong, ngay khi đang chuẩn bị rời đi thì một thiếu niên tuấn tú đột nhiên chạy đến, lắp bắp nói: “Chị Lâm, để em giúp chị cầm những bình đó đi.’’
Lâm Đạm nhíu mày nhìn hắn, vẻ mặt nghi hoặc. 
Người thiếu niên ngẩng đầu, lộ ra cần cổ loang lổ vết máu của mình, giải thích nói: “Lâm tỷ, em chính là dị năng hệ không gian đã bị chị bắt cóc trước đó. Xin lỗi, lúc đó là em hiểu lầm chị, em thành thật xin lỗi. Trong không gian của em vẫn còn có một số bình sứ của chị, một cái em không dám động vào, chị có muốn lấy ra kiểm tra lại không?’’
Lâm Đạm vỗ vỗ trán, bừng tỉnh hiểu ra. 
Người thiếu niên vui vẻ mỉm cười, vội vàng bổ sung: “Chị Lâm, sau này chị muốn chứa hay vận chuyển đồ vật gì thì cứ đến tìm em, em sẽ luôn dành bốn năm phần không gian của mình cho chị.’’
“Vậy cậu giúp tôi chuyển những chiếc bình này đến phía Tây thành đi.’’ Lâm Đạm chỉ vào những chiếc bình lớn bên cạnh mình.
“Được ạ.’’ Người thiếu niên vừa vung tay lên một cái đã đưa những chiếc bình kia vào không gian, vẻ mặt vui vẻ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Lâm Đạm lấy từ trong túi ra một chiếc bình sứ nhỏ, nói: “Lúc đó tôi cũng sốt ruột cho nên mới làm cậu bị thương, đây là thuốc trị vết thương do đao kiếm gây ra do chính tay tôi điều chế, cậu bôi lên đi.’’
Người thiếu niên không hề mảy may nghi ngờ, lập tức mở bình sứ ra rồi bôi thứ thuốc mỡ màu xanh lá bên trong lên cổ mình. Đồng đội của hắn đứng cách đó không xa, cực kỳ hâm mộ nhìn hắn ta và Lâm Đạm đang nói chuyện với nhau, sau đó lộ ra vẻ mặt ngạc nhiên. Chỉ thấy miệng vết thương trên cổ người thiếu niên nhanh chóng liền lại rồi biến mất chỉ trong tích tắc, thậm chí còn không để lại vết sẹo màu hồng nhạt. 
Người thiếu niên cảm nhận được, sờ sờ cần cổ nhẵn nhụi của mình, kinh hãi nói: “Chị Lâm, chị cho em bôi thuốc gì vậy? Sao lại có tác dụng nhanh thế này?’’ Trong căn cứ cũng có những dị năng hệ y sĩ, nhưng số lượng cực kỳ ít ỏi, chỉ chịu trách nhiệm cứu giúp những người bị thương nặng sắp chết, sao có thể quan tâm đến người bị thương nhẹ như bọn họ? Dù vậy, mỗi khi cứu sống một người bọn họ sẽ phải tiêu tốn hết dị năng của mình và cần phải nghỉ ngơi suốt hai mươi bốn giờ mới có thể phục hồi lại, sức mạnh cực kỳ hạn chế. 
Dần dà, các dị năng hệ y sĩ đã trở thành một sự tồn tại râu ria bị người người xua như xua vịt. Hiệu suất công việc của bọn họ quá thấp, hoàn toàn không thể gánh nổi trách nhiệm của một đấng cứu thế, chưa kể dị năng của bọn họ cũng không thể tiêu diệt được virus zombie.
Người thiếu niên không ngừng vuốt ve chiếc cổ đã nguyên vẹn như lúc đầu của mình, phấn khích nói: “Chị Lâm, chị còn loại thuốc như thế này nữa không? Trong khu lều trại bên kia có rất nhiều người bị thương đang nằm ở đó, các dị năng hệ y sĩ và bác sĩ không thể cứu được.’’
“Vậy sao? Để tôi qua đi nhìn xem.’’ Lâm Đạm không chút do dự đã lập tức đi về phía khu vực lều trại. Trị bệnh cứu người dường như đã trở thành bản năng ăn sâu vào tận xương tuỷ của cô. 
“Cảm ơn chị Lâm! Chị Lâm, em có thể tặng bình thuốc này cho người anh em tốt của em được không? Anh trai cậu ấy bị thương rất nặng, lúc này đang nằm trong lều chờ được chữa trị.’’ Người thiếu niên chỉ vào một cậu bé cách đó không xa. Cậu bé xoa nắn các ngón tay lại với nhau, vẻ mặt không giấu hoảng sợ. 
“Được, để tôi xem xét vết thương của anh trai cậu ấy rồi hẵng nói.’’ Bước chân Lâm Đạm nhanh hơn nữa.
Người thiếu niên vui mừng khôn xiết, tất cả bạn bè thân thiết của hắn ta cũng đều xúm lại đây nhìn Lâm Đạm đầy sùng kính. Đoàn người nhanh chóng bước đi, dưới chân dẫm lên vô số tinh thạch, phát ra âm thanh kẽo kẹt kẽo kẹt.
Dương Hoa Đồng nhìn thấy Lâm Đạm chuẩn bị rời đi, lập tức xua tay nói: “Đi, chúng ta cũng đi theo nhìn xem.’’

Sau bức tường thành cao lớn chính là khu lều trại, những người bị thương nặng đều được đặt ở đây. Một vài bác sĩ và các dị năng hệ y sĩ không ngừng đi qua đi lại giữa các gian lều, cứu người này nhưng lại bỏ qua người kia, căn bản không thể lo liệu quá nhiều việc. 
“Chị Lâm, anh trai Khiêu Khiêu nằm ở đây.’’ Người thiếu niên chủ động đi trước dẫn đường.
Cậu bé tên Khiêu Khiêu xốc mành lên, nghẹn ngào nói: “Chị Lâm, chị xem giúp anh trai em đi, hình như anh ấy sắp không xong rồi, anh ấy vì cứu em nên mới bị bắn trúng.’’
Bên trong lều trại nồng nặc mùi máu tanh, hai hàng người bị thương nặng nằm trên mặt đất, tất cả đều thở ra thì nhiều mà hít vào thì ít, có vẻ sắp không thể trụ nổi được nữa rồi. Nhưng người bị thương nặng hơn bọn họ vẫn còn rất nhiều, bác sĩ và các dị năng hệ y sĩ lại ít, không ai có thời gian đến chữa trị cho bọn họ. 
Lâm Đạm lướt qua những người bị thương đang vật lộn bên bờ vực của cái chết, đi đến bên cạnh một người thanh niên. Khiêu Khiêu cẩn thận phủi phủi mái tóc rối bù của người thanh niên, đặt lên trán hắn một nụ hôn, một giọt nước mắt nóng bỏng rơi xuống trên mí mắt đối phương. Dường như người thanh niên cảm giác được gì đó, lông mi khẽ run rẩy, nhưng làm thế nào cũng không thể mở mắt ra được. Đôi môi khô nứt khẽ đóng mở, hình như đang gọi một tiếng Khiêu Khiêu. 
“Anh, là em.’’ Khiêu Khiêu vừa mở miệng đã bật khóc thành tiếng, vẻ mặt vô cùng đau thương. Một vài thiếu niên còn lại cũng đỏ mắt, cúi đầu xuống, bọn họ đã mất đi người thân, dĩ nhiên cũng có thể hiểu được cảm giác của Khiêu Khiêu lúc này. 
Lâm Đạm mở tấm vải trắng trên người thiếu niên ra kiểm tra vết thương thì thấy trên bụng hắn bị một mũi tên sắc nhọn xuyên thủng, máu tươi không ngừng chảy ra, nếu không thể rút mũi tên ra và cầm máu, e rằng không thể sống sót qua đêm nay. 
“Nhiếp Đình, rút mũi tên này ra, cẩn thận đừng làm tổn thương đến mạch máu và nội tạng của hắn.’’ Lâm Đạm lập tức phân phó. 
Nhiếp Đình sửng sốt một lúc lâu mới khó xử lắc lắc đầu: “Xin lỗi, tôi chỉ có thể điều khiển kim loại mà tôi ngưng tụ ra mà thôi.’’
Ánh mắt Lâm Đạm chợt loé lên, lúc này mới nhớ đến cái gọi là lý luận “thẻ ngân hàng” của tiến sĩ. Xem ra Nhiếp Đình cũng không nắm giữ mật mã của nguyên tố kim loại, cô chỉ có thể dựa vào chính mình để nhổ mũi tên này ra mà thôi. Cũng may lúc này tâm lý của cô rất ổn định, lực cánh tay cũng rất vững, chỉ trong tích tắc đã rút được mũi tên ra rồi nhanh chóng đổ thuốc cầm máu và thuốc điều trị vết thương do đao kiếm gây ra xuống. 
Máu tươi văng tung toé khắp nơi, dưới tác dụng của thuốc điều trị vết thương đao kiếm, lớp thịt mới đã mọc ra, miệng vết thương rỉ máu lúc đầu đã khép lại một chút, có vẻ không còn nghiêm trọng như vậy nữa.  Lâm Đạm đâu vào đấy phân phó: “Đưa băng gạc đến đây, tôi giúp anh băng bó lại.’’
“Chị Lâm, băng gạc vẫn chưa được khử trùng.’’ Khiêu Khiêu vừa khóc vừa cười nói. 
“Không sao.’’ Lâm Đạm ngưng tụ ra một màng nước, quấn lấy băng gạc để khử trùng tiêu độc rồi lau khô nước, sau đó mới cẩn thận quấn quanh người thanh niên. Người thanh niên cố gắng mở mắt ra, lặng lẽ nhìn em trai rồi quay sang nhìn Lâm Đạm, dùng khẩu hình nói một câu “Cảm ơn.’’

Sau khi đỡ người thanh niên nằm xuống, Lâm Đạm lần lượt xem xét tất cả những người bị thương còn lại trong lều, cũng may mọi người cơ bản đều bị ngoại thương, thuốc cầm máu và thuốc điều trị vết thương do đao kiếm gây ra do chính cô điều chế có tác dụng nhanh hơn so với việc khâu vết thương, chỉ trong một giờ ngắn ngủi đã chữa trị xong gần hết cho những người bị thương. 
“Đây là thuốc gì vậy?’’ Dương Hoa Đồng đứng ngoài cửa quan sát một lúc lâu mới chậm rãi đi vào, vẻ mặt không giấu được sự kích động. 
“Thuốc cầm máu và thuốc điều trị vết thương đao kiếm.’’ Lâm Đạm dùng màng nước rửa sạch tay mình.
“Cô hiểu trung y sao?’’ Giọng của Dương Hoa Đồng bắt đầu run rẩy. 
“Hiểu một chút.’’ Lâm Đạm vẫy vẫy tay với Nhiếp Đình: “Anh đưa bọn họ về nhà rồi mang hết số thuốc còn lại đến đây, ở đây có quá nhiều người bị thương, tạm thời tôi không thể rời đi được.’’
“Được.’’ Nhiếp Đình sớm đã quen với sự bận rộn của Lâm Đạm, khẽ gật đầu rồi rời đi. Dương Hoa Đồng đuổi theo phía sau, thở hổn hển nói: “Tốt quá, số thuốc đó có thể cứu được rất nhiều người, chờ đến khi dọn dẹp xong chiến trường, tôi nhất định sẽ chia một phần chiến lợi phẩm lớn nhất cho Lâm Đạm.’’
Nhiếp Đình không nói một lời, nhưng trong lòng anh biết rõ sở dĩ Lâm Đạm tận tâm tận lực cứu người như thế không phải vì chiến lợi phẩm, cũng không phải vì danh dự hay địa vị mà chỉ vì trách nhiệm trên vai mình. So với cô, bản thân hắn ta đã từng mưu tính muốn tạo ra một phần bá nghiệp lại ích kỷ hẹp hòi đến nhường nào, còn Liễu Diệp dẫn một đám người bỏ trốn thậm chí còn không có tư cách để so sánh với cô. 
Sau khi Nhiếp Đình rời đi, Lâm Đạm bước vào một gian lều bên cạnh, bắt đầu chữa trị cho những người bị thương. Năng lực của cô rất hữu dụng, có thể cầm máu, có thể truyền máu, chỉ cần virus zombie chưa nhiễm vào tim là có thể tống máu độc ra ngoài. Thuốc của cô càng có hiệu quả trị liệu nhanh chóng hơn bao giờ hết, cứu sống vô số người bị thương. 
Sau khi nghe được tin tức, mọi người liên tục kéo đến khu lều trại, xuyên qua rèm cửa, nhìn bóng lưng bận rộn của cô, hốc mắt đỏ bừng chứng kiến người thân bạn bè của mình dần dần chuyển biến tốt hơn.
Cùng lúc đó, Khương Cảnh Bác và Liễu Diệp đang đứng trên một toà nhà cao chọc trời, dùng kính viễn vọng quan sát tình hình chiến đấu tại căn cứ số 1, vẻ mặt từ phấn khích mong chờ từ từ biến thành kinh hãi và không dám tin tưởng.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui