Chương 202: Tận thế (26)
Nhiếp Đình không rảnh xem xét hướng đi của lũ zombie mà chỉ vội vàng ôm Lâm Đạm rời đi. Lạc Ngọc Hành đi đến bên mép tường thành nhìn xuống, quả nhiên nhìn thấy lũ zombie ở đằng xa đã rút lui về phía sau, còn đám zombie ở gần bị đám côn trùng và thực vật biến dị nuốt chửng, muốn lui cũng không lui kịp.
“Thực sự đã tản đi rồi, sao lại thế này?’’ Lạc Ngọc Nghiên vừa vui vẻ vừa hoang mang.
“Có lẽ là zombie chúa đã rời đi.’’ Lạc Ngọc Hành nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đúng vậy, một khi zombie chúa rời đi, đám zombie còn lại sẽ trở thành một đống hỗn độn thành một khối không đoàn kết, căn bản không thể tổ chức một cuộc tấn công hiệu quả. Chỉ tiếc chúng ta không biết con zombie chúa kia trông như thế nào và trốn ở đâu, nếu không cũng có thể sử dụng chiến thuật chặt đầu.’’ Dương Hoa Đồng cảm thán nói.
“Thôi đi, cho dù tìm được con zombie chúa kia thì trong căn cứ của chúng ta sẽ có một cao thủ siêu phàm nào có thể đánh bại nó sao?’’ Lạc Ngọc Hành không chút lưu tình phản bác.
“Khụ khụ, bây giờ không phải là lúc thảo luận chuyện này, tôi thấy sắc mặt của Lâm Đạm rất kém, mấy người mau trở về xem cô ấy một chút đi. Bảo cô ấy nghỉ ngơi thật tốt, tuyệt đối đừng vội quay lại đây, tiêu hao năng lực quá mức sẽ nguy hiểm đến tính mạng.’’ Dương Hoa Đồng cẩn thận nhắc nhở. Sau trận chiến này, hắn ta đã hoàn toàn hiểu rõ năng lực thực sự của Lâm Đạm. Mặc dù cô không thể tạo ra rồng nước hoặc mũi tên nước giống như các dị năng hệ thuỷ khác nhưng lại có thể liên tục chắt lọc chất lỏng của thực vật để tinh chế thuốc, sau đó khiến chúng bốc hơi tạo thành hơi nước rồi kích nổ.
Loại thao tác này tưởng chừng như rất đơn giản nhưng thực ra lại cực kỳ tỉ mỉ và chi tiết, trừ cô ra, không có bất cứ một dị năng hệ thuỷ nào có thể làm được. Lúc thay phiên nghỉ ngơi, Dương Hoa Đồng từng nghe Lạc Ngọc Hành nói rằng Lâm Đạm thậm chí còn có thể lấy nước từ tay các dị năng hệ thuỷ khác để sử dụng cho riêng mình. Bởi vậy có thể thấy được dị năng của cô ấy rốt cuộc là mạnh đến mức nào. Ngoài ra, cô còn đi sâu nghiên cứu về thực vật học và côn trùng học, loại thuốc mà cô chế tạo ra gần như có thể so sánh với sức mạnh của một quả bom nguyên tử. Những dị năng khác chạy đua về thực lực, còn cô ấy không chỉ chạy đua về thực mà còn có trí lực, ai dám đối đầu với cô?
Có thể cùng lúc chiêu mộ được hai vị công thần là tiến sĩ Tiếu và Lâm Đạm, vận may của căn cứ số 1 đúng là trái ngược với ý trời! Dương Hoa Đồng vừa cảm thán vừa cắt cử xe tiễn nhóm người Lâm Đạm đi, lúc quay trở lại tường thành thì thấy càng nhiều zombie đã tản đi, chưa đầy hai ngày nữa, trận chiến này sẽ kết thúc.
Trong đầu Lâm Đạm dường như đang có một luồng khí mạnh mẽ đang đấu đá lung tung, nhưng trước sau vẫn không thể tìm thấy lối thông hơi. Cô đau đầu nhức óc, hai bên Thái dương nhói lên như thế sắp nổ tung, nếu đổi lại là người khác, lúc này có lẽ đã đau đến mức đập đầu vào tường, nhưng cô lại nghiến răng nghiến lợi, cố gắng không để mình đánh mất lý trí.
Cô có một linh cảm mơ hồ rằng nếu như hôm nay mình không thể khống chế được luồng khí này thì sinh mệnh của cô sẽ kết thúc. Sau khi được Nhiếp Đình ôm về nhà, cô thậm chí còn không thể ngồi vững, chỉ có thể cả người vô lực nằm trên giường, làn da dần dần trở nên đỏ ửng và nóng bừng, như thể đang bốc cháy, trong một giây sẽ tiếp theo sẽ tự thiêu đốt chính mình.
“Tại sao lại thế này? Chúng ta đi tìm bác sĩ đến xem cho Lâm tỷ đi?’’ Lạc Ngọc Nghiên sốt ruột nói.
“Đi, chúng ta đi đến bên kia tường thành tìm Liêu quân y.’’ Lạc Ngọc Hành lập tức cất bước rời đi.
Nhiếp Đình canh giữ bên mép giường, không chớp mắt nhìn Lâm Đạm đang vật vã đau đớn. Hắn ta còn tưởng rằng cô rất mạnh mẽ, nhưng lại không ngờ cô cũng có lúc mong manh yếu ớt như thế. Nếu có thể, hắn ta sẵn sàng gánh chịu mọi đau đớn thay cô. Tận mắt chứng kiến cô chiến đấu không biết mệt mỏi để bảo vệ quê hương, bảo vệ đồng bào của mình, trái tim hắn ta sớm đã bị cô chinh phục.
“Lâm Đạm, kiên trì một chút.’’ Hắn ta cầm tay cô, giọng khàn khàn.
Đúng lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Nhiếp Đình tưởng hai anh em Lạc gia dẫn theo quân y quay lại nên không hỏi mà đã lập tức đi ra mở cửa, nhưng cuối cùng lại nhìn thấy Tiếu Tuấn Lâm và Tiểu Khâu đang ở bên ngoài.
“Tiến sĩ Tiếu, Tiểu Khâu, sao hai người lại tới đây.’’
“Đổ đồ lên giường đi.’’ Tiếu Tuấn Lâm thậm chí còn không thèm nhìn Nhiếp Đình, trực tiếp ra lệnh cho Tiểu Khâu.
Mãi đến lúc này Nhiếp Đình mới phát hiện Tiểu Khâu đang mang theo một bao tải rất lớn, sau khi vào phòng không nói một lời đã trực tiếp đổ ào ào đồng đồ bên trong lên người Lâm Đạm. Nhiếp Đình ngạc nhiên há hốc miệng, muốn ngăn cản hành vi không thể hiểu nổi của hai người này, nhưng lại đột nhiên không thể nói thành lời. Một thứ ánh sáng chói lóa làm lóe mù mắt hắn, đồng thời làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hoá ra thứ mà Tiểu Khâu mang theo lại chính là một túi lớn chứa đầy các hạt nhân tinh thể sơ cấp, dày đặc và lấp lánh, trong nháy mắt đã chôn vùi cả người Lâm Đạm. Làn da nóng bỏng của cô lập tức giảm bớt đỏ ửng với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường, đầu óc bị thiêu nóng đến mơ mơ màng màng cũng bắt đầu trở nên rõ ràng. Cảm nhận được một luồng khí mát lạnh tràn vào cơ thể qua từng lỗ chân lông, xua tan đi những cơn sóng bỏng rát và đau đớn, cô không kìm được rên rỉ một tiếng, sau đó cố gắng mở mắt ra.
Từng viên “kim cương” sáng lấp lánh ngay trước mắt cô, còn cô lại bắt đầu hấp thụ năng lượng của chúng trong vô thức với tốc độ nhanh đáng kinh ngạc. Chính nhờ có sự bổ sung những hạt nhân tinh thể sơ cấp này, cô mới tích trữ thêm một chút năng lượng để khống chế đợt sóng đang không ngừng lan tràn trong đầu mình.
“Tiến sĩ, cảm ơn anh.’’ Giọng nói cô yếu ớt, nhưng khóe miệng lại nhếch lên cao.
Tiếu Tuấn Lâm đứng bên mép giường nhìn cô, không nói một lời, phát hiện những tinh thạch chồng chất trên người cô đang lần lượt biến mất, tốc độ càng lúc càng nhanh, hắn lại liếc mắt về phía Tiểu Khâu một cái. Tiểu Khâu rời khỏi căn phòng, một lát sau lại khiêng một bao tải lớn đi vào phòng.
Nhiếp Đình cũng đi theo ra ngoài xem xét tình hình, lúc này mới phát hiện có hàng chục bao tải như thế được xếp chồng lên nhau ở đại sảnh dưới tầng 1, nếu một một bao tải đều chứa đầy tinh hạch, vậy rốt cuộc Tiểu Khâu đã giết chết bao nhiêu zombie? Hai mươi nghìn, ba mươi nghìn, hay hàng trăm nghìn? Đây thực sự là điều mà con người có thể làm được sao? Không không không, có lẽ số tinh hạch đó là do tiến sĩ Tiếu thu mua bên ngoài, làm gì có ai có thể một hơi giết chết được nhiều zombie như thế? Mặc dù chỉ là zombie sơ cấp nhưng cũng không thể làm được, đúng không?
Trong lòng Nhiếp Đình đầy nghi hoặc, nhưng cũng không ngăn cản hành vi quái đản của Tiểu Khâu mà ngược lại còn giúp cô xách mấy bao tải lên lầu.
Chỉ mất chưa đầy mười phút, một túi tinh thạch khổng lồ đã bị Lâm Đạm hấp thụ hoàn toàn, tốc độ này khiến Nhiếp Đình ngạc nhiên giật mình, cũng khiến Tiếu Tuấn Lâm phải nhướng mày. Tiểu Khâu tiếp tục khiêng bao tải vào phòng, tiếp tục đổ tinh hạch lên giường, mắt thấy túi tinh thạch thứ bảy đã bị hấp thụ sạch sẽ, sắc mặt đỏ ửng trên mặt Lâm Đạm mới hoàn toàn biến mất, chỉ còn một chút tái nhợt. Nhưng cô vẫn không có sức ngồi dậy như trước, chỉ có thể nhìn chằm chằm vào tiến sĩ với ánh mắt mờ mịt hơi nước, sau đó yếu ớt mỉm cười: “Tiến sĩ, tôi lại thiếu anh một mạng.’’
Tiếu Tuấn Lâm vẻ mặt vô cảm, nhưng ánh mắt lại vô cùng thâm thuý, từng câu từng chữ nói rõ ràng: “Không sao, sau này từ từ trả tôi là được.’’
“Nhất định phải trả rồi.’’ Lâm Đạm gian nan mở miệng.
Tiêu Tuấn Lâm không trả lời, đứng bên mép giường nhìn Lâm Đạm một lúc mới rời đi. Nhưng lúc đi đến cửa, hắn bỗng nhiên quay lại, nhét vào tay Lâm Đạm một món đồ gì đó được quấn trong chiếc khăn tay.
“Đây là cái gì vậy?” Chiếc khăn tay toả ra mùi thuốc khử trùng nồng nặc khiến người ta hít thở không thông, khơi dậy sự tò mò của Lâm Đạm.
“Lúc không có người hẵng mở ra xem.’’ Tiểu Tuấn Lâm chỉ để lại một câu đơn giản rồi lập tức rời đi, Tiểu Khâu nhắm mắt theo đuôi đi theo phía sau hắn.
Lâm Đạm vốn đang nâng một khóc khăn tay lên xem lập tức nhét xuống dưới gối, đúng lúc này, Nhiếp Đình mở miệng nói: “Cô hãy nghỉ ngơi thật tốt, dưới lầu vẫn còn mấy chục túi hạt nhân tinh thể, tôi sẽ mang chúng vào kho.’’ Mặc dù những hạt nhân tinh thể sơ cấp đó không đáng giá bao nhiêu, nhưng qua chuyện vừa rồi, hắn đã nhìn ra đống tinh hạch đó thực sự hữu ích đối với Lâm Đạm, vậy nên hắn phải giữ gìn chúng thật tốt.
“Được, vất vả cho anh rồi.’’ Lâm Đạm yếu ớt nói.
Nhiếp Đình lắc đầu, không hỏi một câu đã rời khỏi phòng. Lâm Đạm không phải là Liễu Diệp, không có nghĩa vụ phải nói rõ ràng mọi chuyện với hắn.
Căn phòng trở nên yên tĩnh, Lâm Đạm mệt đến mức thậm chí còn không mở mắt ra được nhưng vẫn không thể kìm nén được sự tò mò của mình, lấy chiếc khăn tay dưới gối ra. Tiến sĩ bọc nó rất kỹ, khăn tay chồng lên nhau bảy tám lớp, mỗi một lớp đều phun thuốc khử trùng. Lâm Đạm kiên nhẫn mở từng lớp một, sau đó chỉ trong chớp mắt, hô hấp bỗng ngưng trệ.
Chỉ thấy một viên tinh thạch trong suốt to bằng quả trứng gà nằm trên chiếc khăn tay trắng tinh. Bề mặt cắt hình thoi hấp thụ ánh sáng thứ các hướng khác nhau rồi khúc xạ chúng tạo thành những tia sáng đầy màu sắc, lộng lẫy bắt mắt, đẹp tựa mộng ảo, là báu vật mà tất cả phụ nữ đều sẽ phải phát cuồng.
Thoạt nhìn nó trông giống như một viên kim cương, nhưng năng lượng mạnh mẽ phát ra từ nó lại khiến Lâm Đạm ý thức được rằng đây chính là tinh hạch được lấy từ con zombie chúa hệ tinh thần! Mà con zombie chúa gần cô nhất ở đâu?
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm đột nhiên bật ngồi dậy, hét lớn: “Nhiếp Đình, đám zombie đã rút lui chưa?’’
Giọng nói của Nhiếp Đình từ dưới lầu vang lên: “Lúc chúng ta về nhà, đám zombie đã từ từ tản đi rồi, cô chờ chút, tôi sẽ dùng bộ đàm để hỏi Lạc Ngọc Hành.’’ Vài phút sau, hắn ta cất giọng nói: “Lâm Đạm, Lạc Ngọc Hành nói lũ zombie đã rút lui thật rồi, bảo cô đừng lo lắng, cứ nghỉ ngơi thật tốt.’’
“Được, tôi biết rồi.’’ Lâm Đạm từ từ nằm lại trên giường, nhìn tinh thạch trong tay lắc đầu bật cười. Chẳng trách tiến sĩ lại dùng khăn tay quấn bảy tám lớp kỹ càng rồi dùng nhiều nước sát trùng như thế, hoá ra thứ này được đào ra từ trong đầu của con zombie chúa. Nếu cô đoán không nhầm thì tiến sĩ chắc hẳn cũng là dị năng hệ tinh thần, hắn hoàn toàn có thể hấp thụ viên tinh hạch này, nhưng tại sao lại muốn tặng cho cô?
Đúng rồi, hắn đã từng nói rằng phương pháp tu luyện của hắn khác với tất cả mọi người, sớm đã thoát khỏi tinh thạch và đi trên con đường không chịu bất cứ ràng buộc nào. Đối với người khác mà nói thứ này vô cùng quý giá, nhưng đối với hắn thì có cũng được, không cũng được, dù vậy, việc hắn có thể tặng nó cho cô cũng là một sự ưu ái rất lớn, Lâm Đạm nắm chặt tinh thạch, thở dài một tiếng.
Lũ zombie bên ngoài thành biến mất hoàn toàn là nhờ tiến sĩ đúng không? Hắn đã tìm thấy zombie chúa, đồng thời giết chết đối phương, sau đó bảo Tiểu Khâu đào tinh thạch ra rồi rửa sạch bằng nước nhiều lần. Nhưng Tiểu Khâu không làm nóng được màng nước nên không thể tiêu diệt toàn bộ vi khuẩn trên tinh thạch, tiến sĩ chỉ có thể dùng khăn tay quấn thành từng lớp từng lớp rồi xịt thuốc khử trùng, sau đó mới cố nén sự ghê tởm trong lòng mang nó về đây. Chứng nghiện sạch sẽ của hắn cực kỳ nghiêm trọng đến mức để hắn chen chúc giữa một đám zombie thối rữa chiến đấu chẳng khác nào đang lấy mạng già của hắn.
Trong đầu Lâm Đạm không ngừng tưởng tượng đến hình ảnh tiến sĩ đuổi giết zombie chúa, càng nghĩ càng cảm thấy thú vị, cuối cùng không nhịn được khẽ bật cười. Khi loài người đối mặt với nguy hiểm, tiến sĩ cũng sẽ ra tay tương trợ, hoá ra hắn không hề thờ ơ lạnh nhạt như vẻ bề ngoài, là cô đã hiểu lầm hắn.
Nghĩ đến đây, Lâm Đạm khẽ thở phào nhẹ nhõm, biết rõ năng lượng do tinh thạch này toả ra có thể giúp mình khôi phục lại năng lực tinh thần, cô đã giấu nó ở trong túi rồi ngủ thiếp đi lúc nào không biết. Những người khác vì sự tồn tại của cô mà cảm thấy yên tâm, nhưng cô lại biết rằng, chỉ cần tiến sĩ còn ở đây thì căn cứ số 1 chắc chắn sẽ không bị huỷ diệt.
Hai ngày trôi qua, đợt zombie cuối cùng cũng đã biến mất, Dương Hoa Đồng nhìn đám côn trùng dày đặc và thực vật biến dị bên dưới tường thành, lại cảm thấy đau đầu một phen. Zombie đi rồi, còn những thứ càng chết chóc hơn thế này phải xử lý sao đây? Thôi, tốt nhất vẫn là mời Lâm Đạm trở lại giải quyết thì hơn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...