Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 210: Tận thế (16)
 
Tiểu Khâu cũng là một dị năng hệ thuỷ nên sẽ có ưu thế rất lớn trong căn phòng ngập nước này, nhưng từ đầu đến cuối cô vẫn đứng nép mình trong một góc, không hề nhúc nhích. Một vài dị năng hệ thuỷ khác nhanh chóng triệu hồi ra những vòi rồng cuồn cuộn rồi cuốn về phía Lâm Đạm, nhưng lại không thể nào ngờ được vòi rồng bỗng nhiên mất kiểm soát, bất ngờ thay đổi phương hướng quay đầu lại nuốt chửng bọn họ. 
Một gã dị năng hệ mộc đang định triệu tập sức mạnh của mình đâm thấu Lâm Đạm thì đã bị một mũi tên sắc nhọn làm bằng nước xuyên thủng bụng, từ từ ngã xuống đất. 
Nhiếp Đình là người dị năng hệ kim, năng lực gần như không bị giới hạn bởi hoàn cảnh xung quanh, hắn lập tức xuất ra một loạt mũi tên lớn bằng sắt, đồng loạt bắn về phía Lâm Đạm. Hắn ta nhếch môi, lộ ra một nụ cười khẩy của một người đang nắm chắc phần thắng trong tay, nhưng lại không thể ngờ được dòng nước xung quanh Lâm Đạm bỗng nhiên dựng thẳng đứng lên rồi ngưng tụ thành một bức tường băng thật dày, ngăn cản loạt mũi tên bằng sắt kia ở bên ngoài. Giữa những tiếng leng keng giòn giã không ngừng vang lên, những tảng băng vỡ vụn vương vãi khắp nơi, tạo thành những đốm nhỏ ánh sáng lấp lánh, khung cảnh cực kỳ mỹ lệ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiếu Tuấn Lâm không chớp mắt nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm đang đắm chìm trong trận chiến, ánh mắt càng ngày càng nóng bỏng.
Chiêu thức đầu tiên không trúng đích đã khiến Nhiếp Đình vô cùng hoảng hốt, ngay khi hắn ta đang định sải bước tiến về phía trước hai bước chuẩn bị tái chiến thì nước dưới chân bỗng nhiên ngừng tụ thành băng, lập tức đóng băng hắn tại chỗ. Theo quán tính hắn ta ngã sấp về phía trước, nhưng còn chưa rơi xuống nước thì lại bị mấy mũi tên băng đột nhiên mọc lên từ mặt đất đâm thủng người, máu chảy ào ạt. 
Liễu Diệp hét lên một tiếng thét thê lương, sau đó mặc kệ tất cả mà ngưng tụ thành một tia chớp trong lòng bàn tay, chuẩn bị khiến cho mọi người có mặt trong phòng lúc này phải chôn cùng với Lâm Đạm, nhưng còn chưa kịp xuất chiêu thì đã bị những giọt nước mưa bỗng nhiên biến thành kim băng trên đầu không ngừng đâm vào người. Nhưng dường như cô ta đang mặc một bộ đồ phòng hộ đặc thù trên người, bảo vệ những bộ phận quan trọng nhất, chỉ có chân tay bị đâm thành rất nhiều lỗ máu, có vẻ như đã mất đi năng lực hành động.

Tất cả mọi thứ chỉ xảy ra trong chớp nhoáng, chờ đến khi Lạc Ngọc Hành và các thành viên trong đội hắn phục hồi lại tinh thần thì trận chiến đã kết thúc,  nhưng từ đầu đến cuối Lâm Đạm vẫn đứng yên tại chỗ, thậm chí còn không thèm di chuyển lấy một bước chân. Cô nhìn về phía Liễu Diệp, vẻ mặt hơi hoang mang nghi hoặc, thực ra cô đã sớm triệu tập năng lực tinh thần của mình để đánh bay đầu Liễu Diệp nhưng vẫn không thể thành công. Xung quanh người Liễu Diệp tựa như có một tầng năng lượng vô hình giúp cô ta ngăn cản tất cả các cuộc tấn công tinh thần từ bên ngoài. 
Người đầu tiên mà Lâm Đạm nghĩ đến chính là tiến sĩ nhưng rồi lại lập tức lắc đầu phủ định suy đoán này của mình. Từ trước đến nay tiến sĩ vẫn luôn mang theo một trái tim lạnh lùng với tất cả mọi người xung quanh, sao có thể âm thầm bảo vệ Liễu Diệp được chứ? Mặc dù cho đến tận bây giờ giữa cô và Liễu Diệp cũng không có bất cứ thù sâu oán nặng nào, nhưng cô có thể nhìn ra được, đối phương vẫn thường xuyên mượn đao giết người, cho nên cô mới dứt khoát ra tay trước để tránh hậu hoạ về sau. 
Chuyện Liễu Diệp không bị kim băng đâm đến chết thực sự khiến cho Lâm Đạm cảm thấy vô cùng bất ngờ, nhưng cô không phải là thánh mẫu, đã xé rách mặt nạ của nhau còn muốn diễn kịch “Nếu cô đã thảm thương như vậy thì tôi đây sẽ chừa lại cho cô một con đường sống” sao? Cô luôn luôn hiểu rõ nguyên tắc muốn diệt cỏ thì phải diệt tận gốc, vì thế mới chậm rãi đi đến bên cạnh Liễu Diệp, dòng nước trên mặt đất không ngừng chảy vào lòng bàn tay cô, ngưng kết thành một con dao găm sắc nhọn. 
“Đừng! Cầu xin cô Lâm Đạm, đừng giết cô ấy! Là tôi đã ra lệnh cho mọi người vứt bỏ cô lại, cô có thù oán gì thì cứ việc báo lên người tôi.’’ Nhiếp Đình đang hấp hối khó nhọc vươn tay ra, rất muốn ngăn cản Lâm Đạm nhưng lại bị mũi tên băng cố định tại chỗ không thể nào di chuyển. Trên mặt hắn đều là nước mắt và van xin khổ sở, nếu sớm biết Lâm Đạm là một sự tồn tại khủng khiếp như thế, hắn tuyệt đối sẽ không bao giờ đối xử với cô như vậy, chỉ tiếc lúc này mọi chuyện đã quá muộn màng! 
Liễu Diệp nằm trên mặt đất không ngừng thở dốc, đôi mắt nhuốm máu đỏ bừng trợn trừng nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm: “Dị năng song hệ, chuyện này tuyệt đối không thể nào! Tại sao cô lại trở nên mạnh mẽ như thế? Cô không phải là Lâm Đạm của ngày xưa, rốt cuộc cô là ai?’’ 
Lâm Đạm không hề bị hàng loạt câu hỏi chất vấn của cô ta làm cho phiền lòng, dứt khoát giơ tay dao găm lên nhắm thẳng vào trái tim Liễu Diệp đâm xuống. 
Một tiếng “rắc” giòn tan vang lên, con dao băng đâm vào đá cẩm thạch trên sàn nhà rồi gãy thành hai khúc, Liễu Diệp lúc này vốn dĩ đã phải chết lại đột nhiên biến mất không thấy bóng dáng đâu cả. Lâm Đạm khẽ híp mắt, vẻ mặt đề phòng, sau khi hồi phục lại tinh thần thì thấy Liễu Diệp xuất hiện cách đó năm mét, một tay kéo theo Mã Trạch rồi lại biến mất một lần nữa. 
Lâm Đạm điên cuồng kích hoạt năng lực tinh thần của mình, cuốn toàn bộ nước trên mặt nước lên giữa không trung, ngưng tụ thành vô số lưỡi dao băng, chỉ cần Liễu Diệp còn dám đến gần, cô sẽ ngay lập tức cắt nát đối phương thành trăm mảnh.
Những người hoặc đứng hoặc nằm ở trong đại sảnh lúc này ngay cả động đậy cũng không dám, rất sợ  những lưỡi dao băng đang lơ lửng trên không trung sẽ khiến mình tan xương nát thịt. Bọn họ ngây ngốc nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm đang không ngừng đi qua đi lại trong đại sảnh, trong lòng tràn ngập hoảng hốt, sợ hãi và kính sợ. 

Người bị chấn động nhất trong đám người có lẽ không ai ngoài Lạc Ngọc Hành. Lúc trước hắn vẫn luôn cho rằng năng lực kiểm soát các yếu tố lửa của mình đã đạt đến trình độ cao, nhưng bây giờ được tận mắt chứng kiến sức chiến đấu của Lâm Đạm mới hiểu cái gì gọi là trên trời còn có trời, trên người còn có người, vỏ quýt dày có móng tay nhọn. Cô có thể tuỳ tiện sử dụng nguồn nước tồn tại trong thiên nhiên mà không cần phải quan tâm đến bất cứ thứ gì, cũng có thể điều khiển nước của các dị năng hệ thuỷ khác theo ý của mình, các loại hình thái, thuộc tính và công dụng khác nhau của nước đều được cô tận dụng đến cùng. Lâm Đạm thực sự là một con quái vật không gì không làm được. 
Nhưng điều đáng sợ hơn nữa chính là trí thông minh trong lúc chiến đấu của cô. Cô phá huỷ hệ thống phòng cháy chữa cháy của tòa nhà, biến khu vực này thành nơi chiến đấu thích hợp nhất cho mình, lần lượt phá huỷ sức mạnh của dị năng hệ lôi và dị năng hệ hoả, chỉ trong chớp mắt đã xử lý xong dị năng hệ mộc và hệ thổ, cuối cùng tuyệt sát hệ kim. Về phần những dị năng hệ thuỷ, dưới năng lực kiểm soát các yếu tố nước mạnh mẽ của cô cũng chỉ có thể trở thành trợ giúp cho cô chứ không phải đối thủ. Chỉ trong vòng vài phút ngắn ngủi, tất cả mọi chuyện đều đã kết thúc, thậm chí Lâm Đạm còn không phải nhấc một ngón tay. 
Lạc Ngọc Hành lau sạch những giọt nước trên mặt mình, âm thầm hít một hơi thật sâu. Hai mắt hắn dính chặt ở trên người Lâm Đạm, gần như không thể nào di chuyển sang chỗ khác. Cô đi đến đâu, vô số lưỡi dao băng đang lơ lửng không trung sẽ đồng loạt mở đường di chuyển đến đó, như thể chúng là một bộ phận trên cơ thể cô, mặc cho cô tuỳ ý sử dụng sắp xếp vậy. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô đi đến bên cạnh Nhiếp Đình rồi đứng im không nhúc nhích, tựa như đang chờ đợi Liễu Diệp. 
Động mạch chủ của Nhiếp Đình đã bị đâm thủng, máu tươi không ngừng chảy ra ngoài, nếu còn tiếp tục như thế này, chưa đầy năm phút nữa hắn sẽ chết. Vì muốn dụ Liễu Diệp đi ra, Lâm Đạm cho tan chảy mũi tên băng, sau đó điều khiển số máu kia chảy ngược vào trong cơ thể Nhiếp Đình, đồng thời đóng băng miệng vết thương của hắn.
Gương mặt tái nhợt của Nhiếp Đình được khôi phục lại màu đỏ ửng với tốc độ mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được, cảnh tượng này lại một lần nữa khiến tất cả mọi người xung quanh vô cùng khiếp sợ. Các dị năng hệ thuỷ có thể chữa khỏi những vết thương trí mạng như thế, hơn nữa còn có thể tuyệt sát mấy dị năng hệ khác, vậy còn có gì bọn họ không làm được nữa đây? Không không không, các dị năng hệ thuỷ khác căn bản không thể sở hữu năng lực như Lâm Đạm, cô là người đặc biệt nhất.  
Các dị năng hệ thuỷ khác có mặt trong căn phòng lúc này đều nhìn chằm chằm vào Lâm Đạm, trong mắt hừng hực hai ngọn lửa nóng bỏng. Việc vận dụng các dị năng hệ thuỷ của Lâm Đạm đã hoàn toàn vượt xa sức tưởng tượng của bọn họ, khiến bọn họ vừa hoảng sợ vừa hâm mộ không thôi. 

Sau khi chữa khỏi vết thương cho Nhiếp Đình, Lâm Đạm lại kiên nhẫn chờ thêm nửa tiếng đồng hồ nữa nhưng trước sau vẫn không thấy Liễu Diệp xuất hiện, cũng không biết là cô ta đã hoàn toàn từ bỏ Nhiếp Đình hay ngay từ đầu đã không có ý định mang hắn đi. Cho dù mọi người đã đông lạnh đến mức sắp ngất xỉu nhưng cũng không dám phát ra tiếng rên rỉ, rất sợ chọc giận Lâm Đạm. Bọn họ nín thở, nhìn cô không chớp mắt, dáng vẻ giống hệt như một đám phạm nhân đang chờ được đặc xá ra khỏi ngục giam này. 
Cuối cùng những con dao băng lơ lững giữa không trung cũng tan chảy rồi biến thành những quả bóng nước từng cái từng cái rơi xuống mặt đất, một lần nữa bao phủ mắt cá chân của mọi người. Lâm Đạm chỉ vào hệ thống phun xối chữa cháy trên đỉnh đầu, nói: “Ở đây có dị năng hệ kim nào không? Làm phiền giúp tôi bịt kín đường ống bị vỡ này.’’
“Chị… Lâm.’’ Một người đàn ông trung niên râu ria lộn xộn giơ tay lên, thái độ vô cùng dè dặt cẩn thận: “Tôi là dị năng hệ kim, để tôi sửa ống nước cho.’’
“Ừ, anh đợi một chút.’’ Lâm Đạm khẽ gật đầu, dòng nước chảy đầy trên sàn nhà lập tức biến thành từng con rắn màu bạc, bò lên trần nhà, từng con từng con chui vào trong ống nước đã bị vỡ, sau đó bị đóng băng. Sàn nhà lúc đầu vẫn còn ướt đẫm chẳng mấy chốc đã được  khôi phục lại sự khô ráo, bụi bẩn bám đầy trên mặt đất biến mất, sàn nhà sáng loáng đến chói mắt. 
Lạc Ngọc Nghiên dáo dác nhìn xung quanh, không dám tin nói: “Sạch quá đi mất, giống như vừa mới được lau chùi qua một lượt vậy! Chị Lâm, chị thực sự rất lợi hại!’’
Lâm Đạm mỉm cười liếc mắt nhìn cô một cái, xua tay nói: “Sửa lại ống nước đi.’’
Thái độ của dị năng hệ kim kia càng thêm cẩn thận, tỉ mỉ sửa chữa ống nước từng chút từng chút một. Hắn ta nhìn chằm chằm vào tấm sắt lá bị phá vỡ kia, không nhịn được nuốt một ngụm nước miếng. Tấm sắt lá lúc này đang cong ra bên ngoài, nói cách khác nó đã bị dòng nước mạnh mẽ bên trong gây ra chứ không phải chịu tác động của ngoại lực. Có thể ngay lập tức khiến dòng nước đạt đến sức nén kinh người  ở trong ống dẫn nước nhỏ hẹp như thế, năng lực thực sự của Lâm Đạm chắc chắn còn khủng khiếp hơn rất nhiều so với những gì hắn ta tưởng tưởng. Hắn ta liếc mắt nhìn  các thành viên của tiểu đội Niết Bàn đang bị thương nặng ngã trái ngã phải trên sàn nhà, trong lòng cảm thán không thôi. Nhầm tưởng một con mãnh hổ thành một con cừu non yếu ớt, hơn nữa còn có ý định hãm hại cô ấy, ăn bánh mì nhân máu của cô, mấy người không chết thì ai chết đây? 
Sau khi khôi phục lại một chút sức lực, Nhiếp Đình cố gắng bò đến góc tường ngồi dựa vào đó, ánh mắt từ đầu đến cuối vẫn nhìn chằm chằm vào chỗ Liễu Diệp biến mất.
Chắc chắn Lâm Đạm sẽ không bao giờ để mặc kệ Liễu Diệp thoải mái thong dong bên ngoài như thế, hai người bọn họ đã kết thành thâm thù đại hận, sau này nếu không phải cô chết thì chính là tôi mất mạng. Nhiếp Đình là người yêu của Liễu Diệp, có lẽ sau này cô sẽ đến cứu hắn, cho nên Lâm Đạm cũng giữ lại cho Nhiếp Đình một mạng, giống như đang nuôi dưỡng một con mồi.
Cô chậm rãi nói: “Trong thời điểm nguy nan nhất, người đầu tiên mà Liễu Diệp cứu đi là Mã Trạch chứ không phải là anh, có phải anh nên cảm thấy bản thân mình thật thất bại không? Tôi đang nghi ngờ, cô ta thực sự yêu anh sao?’’

Nhiếp Đình siết chặt lòng bàn tay, không nói một lời. 
Lâm Đạm tiếp tục nói: “Tôi còn tưởng tình cảm của hai người sâu nặng lắm cơ, Liễu Diệp sẽ không bao giờ lừa gạt anh bất cứ chuyện gì, nhưng xem ra bây giờ không phải như thế rồi. Tại sao cô ta lại cứu Mã Trạch mà không phải anh? Tại sao cô ta bỗng nhiên biến mất rồi lại bỗng nhiên xuất hiện, tất cả những chuyện này anh đều không biết.’’
Nhiếp Đình vẫn im lặng, nhưng bắp thịt hai bên quai hàm không ngừng run rẩy, tựa như đang cắn chặt hàm răng. 
Lâm Đạm châm ngòi ly gián mấy câu rồi xoay người lại đi đến bên cạnh tiến sĩ Tiếu, ngửa đầu nói: “Tiến sĩ, anh có thể xuống được rồi, nước không bắn lên người chứ?’’
“Không.’’ Tiếu Tuấn Lâm cởi áo mưa ra, gấp ô lại, lần đầu tiên dùng ánh mắt nóng rực nhìn về phía Lâm Đạm. Đôi mắt hắn đang cười, đôi môi cũng đang cười, mỗi một tế bào trong cơ thể đều đắm chìm trong sự vui mừng. Hắn biết Lâm Đạm là người thông minh, tốc độ tiến bộ cực kỳ nhanh, nhưng lại không thể ngờ được cô có thể đạt đến trình độ này.  Năng lực tinh thần, ý thức chiến đấu, con đường theo đuổi xu hướng bạo lực và thẩm mỹ của cô đều đã đạt đến cực điểm, tựa như một con người hoàn toàn khác sinh ra từ trong trí tưởng tượng của hắn. 
Cô bình tĩnh, lý trí, nhưng lúc nên tàn nhẫn tuyệt đối không bao giờ nương tay, những lúc nên ôn hoà lại mưa thuận gió hoà, quả thực là sự kết hợp của tất cả các mâu thuẫn. Nghĩ đến đây, khoé miệng Tiếu Tuấn Lâm khẽ cong lên tạo thành một nụ cười khẽ, dùng đôi tay đang mang găng tay trắng tinh xoa xoa gò má ấm  áp của Lâm Đạm. 
Đây là lần đầu tiên tiến sĩ chủ động tiếp xúc với mình, thực sự khiến Lâm Đạm phải lắp bắp kinh hãi. Ngay khi cô hoàn hồn lại thì tiến sĩ đã đút hai tay vào túi quần, thong thả lui về phía sau, bước đi có vẻ vô cùng thoải mái. 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui