Chương 208: Tận thế (14)
Bánh xe cọ xát với mặt đất phát ra tiếng ma sát bén nhọn. Mấy chiếc xe phía sau suýt nữa đâm vào đuôi xe, tất cả đều đồng loạt đánh tay lái sang bên phải, tiếng thắng xe liên tiếp vang lên trên đường cao tốc.
“Mẹ kiếp, lão đại, anh đang làm gì vậy? Suy nữa đã khiến chúng em tông vào đuôi xe rồi!’’ Sau khi xe vững vàng ngừng lại, mọi người đều mở cửa sổ xe mở miệng oán giận.
Nhưng người đàn ông lại làm như không hề nghe thấy, nhanh chóng quay đầu lại, gắt gao nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Tiếu Tuấn Lâm. Di động của hắn trước đó đã bị hỏng rồi nên không thể mở tin tức về thông báo của quân đội để đối chiếu với bức ảnh trong đó, nhưng hắn tin tưởng vào nhận định của em gái. Cô nhóc kia đặc biệt nhạy cảm với khuôn mặt người khác, chỉ cần gặp qua một lần, lần sau nhìn thấy chắc chắn sẽ nhận ra được.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mãi cho đến lúc này hắn mới phát hiện, người đàn ông được hắn cứu giúp này thực sự quá sạch sẽ, quần áo trắng tinh tươm như mới, đôi giày da không dính một hạt bụi, toàn thân không hề có một chút gì gọi là nhếch nhác tiều tuỵ, như thể hắn đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác biệt. Điểm này cực kỳ phù hợp với chứng thích sạch sẽ của tiến sĩ.
“Ngài… Ngài là tiến sĩ Tiếu Tuấn Lâm?’’ Thái độ cà lơ phất phơ trước đó của người đàn ông sớm đã được thay thế bằng sự thận trọng và cung kính.
Tiếu Tuấn Lâm cũng không có ý định giấu diếm thân phận của mình, vì thế gật đầu nói: “Là tôi.’’
Người đàn ông hít thật sâu mấy hơi, sau đó cầm lấy bộ đàm trên xe, nhanh chóng nói: “Tôi đã tìm được tiến sĩ Tiếu rồi, bây giờ ngài ấy đang ở trên xe tôi, chúng ta không đến thành phố N nữa, lập tức quay lại trở về căn cứ.’’
“Mẹ nó, không phải chứ? Chỉ là tuỳ tiện nhặt được hai người ở trên đường, thế mà một trong hai người đó lại là tiến sĩ Tiếu? Vận may của chúng ta không tốt đến thế chứ?’’
“Ha ha ha ha, em gái nhỏ đúng là đại phúc tinh của chúng ta mà, nếu không phải do em ấy kiên trì muốn cứu người thì có lẽ chúng ta đã bỏ qua tiến sĩ rồi!’’
“Buổi tối hôm nay cho em gái thêm một đùi gà!’’
“Không không không, phải đưa toàn bộ thịt gà cho tiến sĩ mới đúng chứ, tiến sĩ là đại bảo bối của chúng ta, nhất định phải chăm sóc thật tốt! Lão đại, cậu còn bình tĩnh, nhớ lái xe cẩn thận! Chúng ta đã bước được 99 bước rồi, tuyệt đối đừng để vấp ngã ở một bước cuối cùng.’’
“Lão đại, sau khi trở về chúng ta có thể nhận được năm tấn lương thực thật sao? Có thể được miễn thuế cá nhân mãi mãi thật sao? Có thể nhập ngũ nhận súng ống đạn dược từ quân đội? Lão đại, không phải tôi đang nằm mơ đấy chứ?’’
Âm thanh gào thét của các thành viên trong đội không ngừng vang lên trong bộ đàm, bởi vì quá mức kích động nên ai nấy đều đã hoàn toàn quên mất vị tiến sĩ thân là đương sự của chúng ta cũng đang nghe. Người đàn ông hơi xấu hổ, vội vàng tắt bộ đàm, cung kính mở miệng: “Xin chào tiến sĩ Tiếu, tôi là Lạc Ngọc Hành, đây là em gái của tôi, Lạc Ngọc Nghiên, chúng tôi đến từ căn cứ số 1, đặc biệt đến đây để cứu ngài.’’
Sau khi nói xong câu này, không hiểu tại sao hốc mắt hắn lại đỏ bừng, im lặng một lúc lâu vẫn không thể nào tiếp tục. Cô gái vội vàng giải thích: “Tiến sĩ, lúc chúng tôi bắt đầu xuất phát trong đội có hơn năm mươi người, nhưng bây giờ chỉ còn lại mười lăm. Vì muốn đi tìm ngài, tất cả bọn họ đều đã hy sinh trên đường.’’
Dường như cảm thấy bản thân mình đã nói sai gì đó, hai má cô gái đỏ bừng, vẻ mặt bối rối hoảng loạn: “Ngài đừng sợ, ngài đừng sợ, mặc dù chỉ có mười lắm người nhưng chúng tôi nhất định sẽ bảo vệ ngài trở về nơi an toàn. Quả thực chúng tôi đồng ý làm nhiệm vụ này là vì tiền thù lao, nhưng trong lòng thực sự muốn cứu ngài, ngài chính là hy vọng của Trung Quốc, tuyệt đối không thể xảy ra bất cứ việc gì.’’
Biểu cảm trên mặt Tiếu Tuấn Lâm không thể thay đổi, chỉ tuỳ tiện “Ừ” một tiếng.
Lạc Ngọc Nghiên: “….”
Ấn tượng đầu tiên của Lâm Đạm về cô gái nhỏ này thực sự rất tốt, vì thế ra mặt giải vây nói: “Xin chào mọi người, tôi là Lâm Đạm, là…’’ Cô cẩn thận cân nhắc một lúc lâu rồi mới nói ra một từ thích hợp nhất: “Bảo mẫu của tiến sĩ.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ha ha…’’ Một tiếng cười khẽ khàn khàn vang lên trong xe, Tiếu Tuấn Lâm từ đầu đến cuối vẫn luôn bày ra vẻ mặt vô cảm nhưng lúc này lại cong môi nhìn ra ngoài cửa sổ, bầu không khí lạnh lẽo quanh quẩn xung quanh người hắn đã biến mất không còn một mảnh.
Áp lực trong lòng Lạc Ngọc Nghiên bất chợt giảm xuống, lôi kéo cánh tay Lâm Đạm kêu một tiếng chị Lâm, hơi có cảm giác sống sót sau tai nạn.
Dọc theo đường đi, Lạc Ngọc Hành không ngừng bắt chuyện với Tiếu Tuấn Lâm và Lâm Đạm, cố gắng dò hỏi xem rốt cuộc bọn họ đã trốn thoát ra ngoài như thế nào. Chỉ dựa vào năng lực của hai người thực sự rất khó có thể tung hoành giữa thời tận thế này, huống chi còn phải chăm sóc tiến sĩ chu toàn như thế? Cả người Lâm Đạm cực kỳ nhếch nhác chật vật, còn tiến sĩ lại sạch sẽ gọn gàng, hai người ngồi bên cạnh nhau lại càng làm nổi bật sự tương phản.
Tiếu Tuấn Lâm không buồn mở miệng nói một lời, Lâm Đạm chỉ chọn những gì cô có thể nói để trả lời, còn lại đều im lặng không nói gì. Lạc Ngọc Hành là bộ đội đặc chủng, khả năng tìm hiểu tin tức cực kỳ cao và nhạy bén, nhưng cuối cùng cũng phải bại trận trước mặt hai con người tựa như hai cái vỏ trai này.
Sau buổi trưa, đoàn xe dừng lại trước một trạm xăng dầu. Một người đàn ông với thân hình cường tráng cao mang theo một ấm nước đến, cười hì hì nói: “Nghe lão đại nói cô là dị năng hệ thuỷ? Cô có thể vui lòng giúp tôi lấy một ít nước được không?’’
Lâm Đạm lắc đầu nói: “Xin lỗi, tôi chỉ là một dị năng hệ thuỷ sơ cấp, mỗi ngày chỉ có thể lấy ra một ngàn mililit nước, sáng sớm hôm nay tôi đã dùng hết sạch số lượng nước cho phép rồi, bây giờ thực sự bó tay.’’
“Thời kỳ mạt thế cũng đã trôi qua nửa năm rồi, tại sao cô vẫn còn ở trình độ sơ cấp?’’ Người đàn ông cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn không hề bày ra vẻ mặt khinh thường. Hắn thấy Lâm Đạm chăm sóc tiến sĩ Tiếu rất tốt, còn tưởng năng lực của cô rất mạnh chứ.
Dĩ nhiên Lạc Ngọc Hành cũng nghĩ như vậy, vì thế ngẩng đầu nhìn về phía Lâm Đạm, vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên. Hắn vẫn luôn cho rằng Lâm Đạm là một cao thủ thâm tàng bất lộ cơ đấy.
Lâm Đạm nói thật: “Mặc dù dị năng của tôi đã thức tỉnh nhưng lại vô cùng yếu ớt, cả đời chỉ có thể dừng lại ở trình độ sơ cấp mà thôi.’’
“Ồ, hoá ra là thế. Không sao đâu, trong đội chúng tôi cũng có một người dị năng hệ thuỷ, tôi đi đến chỗ đó xếp hàng cũng được.’’ Người đàn ông cao lớn chỉ về người thiếu niên tuấn tú cách đó không xa nói. Rất nhiều người đang bao vây xung quanh người thiếu niên, trong tay tất cả bọn họ đều xách một cái ấm nước thật lớn, từng người từng người một lấy nước trên mặt đất. Nếu chỗ đó của hắn không có nhiều người, người đàn ông cao lớn kia cũng không muốn chạy đến làm phiền Lâm Đạm. Hắn không hề cảm thấy những dị năng không thể thăng cấp thấp kém hơn so với những người khác, không an ủi Lâm Đạm, cũng không xin lỗi hay giải thích, thái độ vô cùng tự nhiên.
Lâm Đạm khẽ mỉm cười, bỗng nhiên cảm thấy thực sự rất thích đội ngũ này.
Lạc Ngọc Nghiêm ôm cánh tay Lâm Đạm, nói: “Chị Lâm, em cũng giống như chị, cũng đã thức tỉnh dị năng nhưng lại không thể thăng cấp. Em thuộc hệ mộc, tu luyện hơn nửa năm, bây giờ vẫn còn ở trình độ sơ cấp.’’ Cô cọ cọ đầu vào bả vai Lâm Đạm, vẻ mặt vui sướng tựa như đã tìm được tổ chức của mình.
Tiếu Tuấn Lâm lạnh lùng liếc mắt nhìn cô một cái, cả người Lạc Ngọc Nghiên lập tức cứng đờ, sau đó miễn cưỡng buông cánh tay Lâm Đạm ra. Không thể phủ nhận, trực giác của những dị năng hệ mộc đều vô cùng nhạy bén.
Tiếu Tuấn Lâm thu hồi lại tầm mắt, tiếp tục ngụm có ngụm không uống nước.
Lạc Ngọc Hành chỉ vào em gái của mình nói: “Đúng vậy, Ngọc Nghiên cũng không thể thăng cấp, nhưng nó lại sở hữu một năng lực tương tác với các loại thực vật, sẽ không bị thực vật biến dị tấn công.’’
“Thật sao? Các dị năng hệ mộc khác có loại năng lực này không?’’ Lâm Đạm hứng thú hỏi đến cùng.
“Có, nhưng lại không mạnh bằng Ngọc Nghiên. Thực vật biến dị cũng được phân chia theo cấp bậc, cấp bậc càng cao thì linh tính của chúng càng mạnh, các dị năng hệ mộc rất khó có thể khống chế, chỉ cần đến gần một chút sẽ lập tức bị tấn công. Nhưng năng lực tương tác của Ngọc Nghiên lại khác, tất cả các loài thực vật đều thích nó.’’ Nói đến em gái, Lạc Ngọc Hành không kiềm chế được bày ra vẻ mặt kiêu ngạo. Người khác đều nói em gái hắn là đồ vô dụng, nhưng hắn chưa bao giờ nghĩ như thế.
Lâm Đạm gật đầu nói: “Loại năng thực này rất thực dụng, đi vào rừng rậm, Lạc Ngọc Nghiên sẽ như cá gặp nước.’’
“Đúng vậy, cho nên tôi vẫn luôn nói rằng nếu mình gặp phải một vấn đề phiền phức khó có thể giải quyết, không thể mang theo nó tránh hoạ thì sẽ trực tiếp vứt nó vào trong rừng rậm, dù sao nó cũng có thể sống tốt.’’ Lạc Ngọc Hành sáng khoái bật cười ha hả.
Lạc Ngọc Nghiên dùng đầu đâm vào lồng ngực anh trai, khóe mắt cong cong, dáng vẻ vô cùng đáng yêu.
---
Lâm Đạm và hai anh em Lạc gia cùng với các thành viên khác trong đội khá hợp nhau, tất cả mọi người đều giúp đỡ lẫn nhau, sẽ không có chuyện vì thân phận của anh tôn quý nên ra sức nịnh nọt, càng không vì năng lực của cô thấp kém mà tỏ ra khinh bỉ, thậm chí là chèn ép. Trong đội ngũ này, tất cả mọi người đều bình đẳng như nhau.
Tiếu Tuấn Lâm vẫn luôn giữ vững phong thái lạnh lùng cao ngạo trước sau như một của mình, trừ Lâm Đạm ra thì không bao giờ mở miệng nói một lời với những người khác. Cũng may hình như tất cả mọi người đều hiểu rõ tính cách của hắn, hoàn toàn không cảm thấy phản cảm hay bất mãn gì đó. Trước khi xuất phát, phía quân đội cũng đã cảnh báo trước với mọi người rằng tiến sĩ Tiếu là một người rất khó ở chung, tính tình có chút quái gở, không thích nói chuyện, bảo bọn họ cố gắng đừng chọc hắn tức giận.
Để tránh đêm dài lắm mộng, Lạc Ngọc Hành quyết định gấp gáp lên đường trở về căn cứ số 1 không quản ngày đêm. Thực ra tiền thù lao mà căn cứ số ba đưa ra là nhiều nhất, có lẽ gấp đôi căn cứ số 1, nhưng Lạc Ngọc Hành lại chịu sự quản lý của căn cứ số 1 do quân khu phía Nam thành lập, dĩ nhiên sẽ trung thành với căn cứ số 1.
Trên đường đi, bọn họ bắt gặp một đoàn xe đang bị đám zombie vây quanh, không chút do dự nghĩ ngợi lập tức dừng lại định ra tay cứu giúp những người này. Nhưng bọn họ tuyệt đối không thể ngờ được rằng lại có một con zombie cấp năm đang ẩn núp trong trong đám zombie kia, điều này tạo thành một phiền phức rất lớn cho bọn họ. Một con rồng gió hung hăng quét qua gây ra thương tích đầy mình cho tất cả mọi người, có người bị ném lên giữa không trung, mạnh mẽ rơi xuống đất, xương cốt vỡ vụn.
Cuối cùng Lạc Ngọc Hành và đội trưởng của đoàn xe đối điện liên thủ với nhau cùng tấn công mới có thể đánh bay đầu con zombie cấp băm kia. Nhưng hắn không thể ngờ rằng thủ lĩnh của đoàn xe đối diện lại là một cô gái trẻ tuổi, hơn nữa còn là một dị năng hệ lôi cực kỳ hiếm thấy. Cô ấy mạnh mẽ kiên cường, dũng cảm, gần như quy tụ đủ tất cả điểm sáng, là người phụ nữ trong mộng của Lạc Ngọc Hành. Hắn ngây ngẩn nhìn đối phương, trong ánh mắt tràn đầy si mê.
Cùng lúc đó, Tiếu Tuấn Lâm ngồi trong xe xem kịch vui không nhịn được nở một tiếng cười nhạo. Đi một vòng lớn, cuối cùng bọn họ vẫn gặp lại Liễu Diệp và Nhiếp Đình.
Ánh mắt lạnh như băng của Lâm Đạm không ngừng tìm kiếm trong các thành viên của tiểu đội Niết Bàn, sau đó khoé miệng nở một nụ cười cực kì lạnh lẽo. Gặp lại nhau là tốt rồi, cô còn sợ bọn họ bỏ chạy đấy.
Phía bên kia, Liễu Diệp lại đang âm thầm siết chặt lòng bàn tay, cố gắng kiềm chế sự căm ghét trào dâng trong lòng mình. Cố đã cố hết sức né tránh người này rồi, tại sao bây giờ lại phải gặp lại? Hắn ta vẫn anh tuấn, cường tráng, vô lại như cũ, tựa như không gì không làm được. Thứ ánh sáng si mê trong mắt hắn ta vẫn giống hệt như đời trước. Ngay khi trái tim cô đang run rẩy, khó có thể kiềm chế được thì lại vô tình nhìn thấy Lâm Đạm đang ghé vào cửa kính xe lẳng lặng nhìn mình, chuyện này giống như một xô nước đá trực tiếp dội thẳng từ trên đầu xuống, trong nháy mắt khiến cô ta tỉnh táo lại.
Có một số người dây dưa không dứt ở đời trước, những tưởng đã hoàn toàn cắt đứt, nhưng cuối cùng vẫn đến với nhau, chẳng lẽ đây chính là sự sắp đặt của vận mệnh sao? Nhưng cô ta lại muốn thay đổi vận mệnh này, bất cứ ai ngăn cản cô ta thì người đó đều phải chết!
Liễu Diệp cúi đầu, che dấu vẻ mặt xám xịt vặn vẹo của mình. Nhiếp Đình lại bước về phía trước mấy bước, ngạc nhiên nói: “Tiến sĩ Tiếu, tại sao anh lại ở đây? Chúng tôi vẫn luôn tìm anh đấy!’’
Lạc Ngọc Hành lập tức hồi phục lại tinh thần, sau đó nhịn không được nghiến răng nghiến lợi. Xem ra đây chính là đoàn xe đã vứt bỏ Lâm Đạm lại một mình như những gì cô nói sao? Không phải đâu? Tình nhân trong mộng của hắn sao có thể máu lạnh vô tình như thế được?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...