Chương 207: Tận thế (13)
Để rèn luyện kỹ năng của mình, mỗi ngày Lâm Đạm đều sẽ ra ngoài đánh zombie, còn tưởng rằng tiến sĩ Tiếu không thể chịu đựng được những thứ bẩn thỉu ở bên ngoài, chắc chắn sẽ không đi cùng mình, nhưng lại không thể ngờ được mỗi một lần cô ra ngoài hắn đều đi theo. Lúc này, hai người đang đứng trên nóc một căn nhà hai tầng, khoá chặt cánh cửa sắt trên sân thượng, lẳng lặng nhìn đám zombie đang không ngừng kêu gào xung quanh.
Lâm Đạm tập trung tinh thần, làm nổ tung đầu của một con zombie, sau đó là con thứ hai, con thứ ba… Động tác của cô càng ngày càng thuần thục, tốc độ cũng càng lúc càng nhanh, lúc đầu chỉ có thể làm nổ từng con từng con một, nhưng sau đó đã có thể một lần nổ tung cả đám. Những âm thanh bịch bịch bịch nặng nề không ngừng vang lên, vùng mới mỗi một lần nổ mạnh là một viên thạch nhân tinh khiết loé sáng bị luồng khí nóng bỏng ném giữa không trung, phát ra ánh sáng lộng lẫy.
Tiếu Tuấn Lâm không thể chịu nổi mùi hôi thối toả ra sau khi tuỷ não bị bốc hơi, không nhịn được đưa tay che mũi lại.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Bỗng nhiên, một con zombie hệ phong cấp bốn bay ra khỏi bầy zombie, móng vuốt sắc bén màu đen bay thẳng đến ấn đường của Lâm Đạm. Tốc độ của hắn nhanh như một tia chớp, đừng nói đến việc né tránh mà ngay cả nhìn thấy nó Lâm Đạm cũng không thể nhìn rõ. Cô cố gắng hết sức phát động năng lực tinh thần của mình, định làm nổ tung đầu đối phương, nhưng cuối cùng vẫn chậm hơn một bước.
Trong lúc nguy cấp, cô chỉ có thể dựa vào bản năng một tay đẩy tiến sĩ ra xa, sau đó bình tĩnh đối mặt với móng vuốt chết chóc đang tập kích về phía mình. Dưới tình huống hết sức ngàn cân treo sợi tóc, một tiếng nổ lớn bất ngờ vang lên ở trên tầng cao nhất, chỉ trong chớp mắt, con zombie hệ phong kia đã bị nổ tung rồi biến thành một vũng nước mủ. Những giọt nước hôi tanh bắn tung toé khắp mọi nơi, vương vãi khắp mặt, đầu và cổ Lâm Đạm, nhưng cô lại mở to hai mắt, không thể tin nổi nhìn cảnh tượng đang xảy ra.
Một con zombie bị nổ tung, chuyện này không có gì đáng kinh ngạc, nếu có thời gian, cô cũng có thể làm được, nhưng vấn đề là ở chỗ, thạch nhân tinh khiết của con zombie kia đâu, biến đâu mất rồi?
Lâm Đạm không ngừng tìm kiếm khắp mọi nơi, nhưng chỉ thấy dịch mủ thối rữa đầy rẫy trên mặt đất, không có xương cốt, không có hàm răng, không có hạch nhân, tất cả các bộ phận cứng rắn nhất trên cơ thể hoặc biến mất, hoặc hoá lỏng, đây là kiểu tấn công điên rồ gì vậy?
Ở trong khoảnh khắc con zombie kia nổ tung, Tiếu Tuấn Lâm đã kịp thời trốn ra phía sau lưng Lâm Đạm, biến cô trở thành một tấm lá chắn ngăn cản sự vương vãi của chất lỏng hôi thối, lúc này mọi thứ trên người hắn vẫn sạch sẽ như cũ, chỉ là không thể chịu được mùi tanh toả ra trên sân thượng, đang dùng khăn tay che mũi lại.
“Đi thôi, buổi huấn luyện hôm nay kết thúc.’’ Hắn cố gắng kìm nén sự ghê tởm trong người, nói.
“Tiến sĩ, chuyện này là do anh làm sao?’’ Lâm Đạm chỉ vào dịch mủ trên mặt đất, hỏi: “Vậy hạch nhân tinh khiết đâu rồi, cũng đã bị anh làm cho nổ tung rồi sao?’’ Nó chính là hạch nhân còn cứng hơn kim cương vô số lần đấy, sao có thể biến mất chỉ trong chớp mắt như thế được?
Tiếu Tuấn Lâm mất kiên nhẫn mở miệng thúc giục: “Dù sao cô cũng không thể sử dụng các thạch nhân tinh khiết cao cấp, có nổ tung cũng không đáng tiếc. Cô có đi không? Nếu không đi thì tôi tự về nhà một mình vậy.’’
Lâm Đạm im lặng một lúc lâu rồi mới gian nan gật gật đầu một cái. Cô nhìn chằm chằm vào bóng dáng đĩnh đạc thẳng tắp của tiến sĩ, rốt cuộc cũng ý thức được giữa mình và đối phương tồn tại một khoảng cách lớn đến nhường nào. Những lúc tiến sĩ nhìn cô, có lẽ giống như một người trưởng thành đang nhìn một anh bạn nhỏ đang chơi cầu thang trượt ở trong công viên cũng nên? Hai người bọn họ căn bản không phải là người trong cùng một thế giới. Nếu không phải bị chứng bệnh thích sạch sẽ ảnh hưởng, ở trong thời kỳ tận thế này, tiến sĩ nhất định sẽ như cá gặp nước.
Lâm Đạm lắc lắc đầu, trong lòng tràn ngập cảm khái. Người ta nói trên đời này không có người nào hoàn hảo, những lời này quả nhiên có chút đạo lý.
Hai người theo cầu thang bộ chậm rãi đi xuống, Tiếu Tuấn Lâm quay đầu lại liếc mắt nhìn Lâm Đạm một cái, nói: “Kỹ năng của cô vẫn còn tồn tại rất nhiều nhược điểm trí mạng, một là khả năng phong ngự quá thấp, hai là khoảng cách không đủ xa, ba là phạm vi không đủ rộng, bốn là tốc độ không đủ nhanh. Chỉ cần đối phương đông người, phối hợp với nhau tấn công cùng lúc thì cô khó mà đối phó được, cho nên vẫn phải kiên trì luyện tập để bù đắp những chỗ thiếu sót.’’
Lâm Đạm liên tiếp gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu. Kỹ năng của cô nhìn qua thì có vẻ vô cùng lợi hại nhưng thực chất cũng chỉ là một lớp da giòn, chỉ cần đối phương phát động một đòn tấn công từ xa, hoặc ở gần bên cạnh cô, mà tốc độ kích thích sức mạnh tinh thần của cô lại không thể đuổi kịp được tốc độ tấn công của đối phương, vậy thì chỉ có một kết cục là chết mà thôi. Cú đánh bất ngờ của con zombie hệ phong kia chính là một ví dụ điển hình, nếu không có tiến sĩ ở bên cạnh bảo vệ, chắc có lẽ hôm nay cô sẽ không bao giờ trở về được.
Nghĩ đến đây, cô bỗng nhiên nhẹ nhàng nói: “Tiến sĩ, về nhà tôi sẽ hầm cho anh một con vịt.’’
Tiếu Tuấn Lâm thích ăn thịt vịt, sau khi nghe được những lời này sặc mắt hắn lập tức dịu đi rất nhiều, gật đầu nói: “Chúng ta đi đến bên hồ xem một chút.’’ Trong lúc này không vội vàng trở về nhà để tắm rửa sạch sẽ, có thể thấy được tiến sĩ vẫn là một người ham ăn.
Lâm Đạm cúi đầu lắm, lặng lẽ cong cong khoé môi, sau khi xuống dưới tầng một rồi cho nổ tung tất cả các zombie đang gào thét bên ngoài căn nhà, lúc này cô mới mở vòi nước, sử dụng hệ thống cung cấp nước cuồn cuộn liên tục dội vào các xác chết để giội rửa hạch nhân tinh khiết sang một bên, sau đó lại dùng dòng nước sạch sẽ cuốn mấy trăm viên hạch nhân kia lên giữa không trung, không ngừng rung lắc chà sạch, đun sôi tiêu độc.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Làm xong tất cả mọi việc, Lâm Đạm lại đun nóng quả bóng nước đến nhiệt độ cao nhất khiến chúng đạt đến sự thoát hơi nước và bốc hơi, sau đó mở túi ra, đón nhận những viên hạch nhân tinh khiết rơi xuống giống như những hạt nước. Âm thanh ào ào giòn vang không ngừng quanh quẩn bên tai khiến tâm trạng cô vô cùng sung sướng.
“Tiến sĩ, hình như từ trước đến giờ tôi chưa từng thấy anh hấp thụ hạch nhân tinh khiết lần nào cả.” Sau khi leo lên ghế điều khiển, Lâm Đạm tò mò hỏi một câu.
Tiếu Tuấn Lâm cười như không cười mở miệng nói: “Cô đã bao giờ nghĩ đến việc zombie không thể sinh sản, sớm muộn gì cũng sẽ có một ngày bị con người tiêu diệt sạch sẽ, đến lúc đó con người lấy gì để tu luyện dị năng? Không có zombie, nhân loại chỉ có thể giậm chân tại chỗ mãi mãi sao? Sự biến dị của cơ thể nơi tạo ra phần năng lượng này và món quà của thiên nhiên chính là sự hợp nhất hoàn hảo của trời, đất và con người. Nhưng bây giờ con người chỉ biết hấp thụ hạt nhân tinh khiết một cách mù quáng mà quên mất đi nguồn gốc của phần năng lượng này. Chờ đến khi zombie hoàn toàn biến mất, con người sẽ phải đối mặt với đám côn trùng biến dị, thực vật biến dị và mãnh thú biến dị vẫn đang ngày càng lớn mạnh đây? Rốt cuộc con người có thể phát triển mạnh mẽ đến mức nào, hoàn toàn không hề phụ thuộc vào zombie mà chính là bản thân bọn họ, chỉ tiếc rằng đạo lý này, mãnh thú có thể hiểu được, côn trùng hiểu được, thậm chí ngay cả thực vật cũng hiểu được, chỉ có con người - loài thông minh tiến hoá nhất vạn vật lại không thể hiểu được.’’
Lâm Đạm im lặng một lúc lâu mới nói: “Tiến sĩ, ý của anh là, ngoại trừ hấp thụ hạch nhân tinh khiết, con người còn những phương pháp tu luyện dị năng khác?’’
Tiếu Tuấn Lâm một tay chống cằm, lẳng lặng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lâm Đạm tiếp tục nói: “Tiến sĩ, đó là cách gì vậy?”
Tiếu Tuấn Lâm quay đầu lại, cân nhắc nói: “Tại sao tôi lại phải nói cho cô biết?’’
Được rồi, vị tiến sĩ ác thú lại xuất hiện nữa rồi. Lâm Đạm gật gật đầu tỏ vẻ mình đã hiểu, sau đó im lặng nhìn thẳng về phía trước. Chắc chắn một ngày nào đó cô sẽ tìm ra được phương pháp tu luyện khác đó là gì?
Hai người lái xe đến một hồ nước gần đó, dùng mũi tên nước bắn chết một con vịt hoang biến dị, mang về nhà ninh nhừ, đủ để ăn no nê trong vòng ba ngày. Đầu của đám động vật biến dị càng lúc càng lớn, nhưng chúng lại có thể đánh thức dị năng trong người mình, thực sự không dễ đối phó chút nào. Nhưng cũng may, chúng không bị lây nhiễm virus, hoàn toàn có thể sử dụng như một nguồn thực phẩm. Một số cây trồng bị đột biến lại có độc, loài không bị đột biến còn có thể ăn, con người cũng xem như không bị dồn đến bước đường cùng.
Ở trong căn nhà nhỏ ở ngoại thành hơn một tháng, sau khi đã luyện tập thành thạo các kỹ năng khác nhau, Lâm Đạm chuẩn bị đưa tiến sĩ chạy đến một căn cứ dành cho người sống sót gần nhất.
Hôm nay, chiếc ô tô của hai người bị chết máy, không thể không leo lên cột điện cao thế ở bên lề đường để né tránh sự tấn công của lũ zombie. Tốc độ phát động năng lực tinh thần của Lâm Đạm đã nhanh hơn rất nhiều, trong vòng một giây có thể đánh bay hơn mười đầu con zombie. Mặc kệ là dị năng cấp cao hay cấp thấp, hàm lượng nước chứa trong đầu đều giống nhau, cho nên kỹ năng của cô sẽ không bị gò bó bởi cấp bậc.
Cô vừa gặm cắn hạch nhân tinh khiết vừa kích nổ đám zombie, dáng vẻ nhàn nhã tựa như đang bắn pháo hoa. Tiếu Tuấn Lâm đứng trên một cây xà ngang bằng thép cao hơn, dõi mắt nhìn về phương xa.
“Có người tới.” Hắn bỗng nhiên mở miệng.
“Bao nhiêu người?” Lâm Đạm nhanh chóng cho nổ tung mấy con zombie cấp cao trong đàn, chỉ chừa lại một đám zombie cấp thấp không có sức uy hiếp.
“Năm chiếc xe jeep quân dụng.”
“Xe của chúng ta đã hỏng rồi, có cần xin đi nhờ xe không?’’ Lâm Đạm hỏi ý kiến.
Tiếu Tuấn Lâm cau mày không nói một lời. Hắn thực sự không thích tiếp xúc với người khác, Lâm Đạm là một ngoại lệ duy nhất.
Ngay khi hắn đang im lặng thì đoàn xe kia đã chạy về phía này, Lâm Đạm không nhận được câu trả lời của tiến sĩ nên cũng không dám vẫy tay cầu xin giúp đỡ. Trong lòng cô vẫn luôn cho rằng những người này chắc chắn sẽ vờ như không nhìn thấy gì mà trực tiếp rời đi, nhưng lại không thể ngờ bọn họ lại từ từ dừng lại, còn phái mấy người dị năng thanh lý sạch sẽ đám zombie đang vây quanh cột điện cao thế.
“Hai người có thể xuống được rồi!” Một người đàn ông vóc dáng cao lớn ngẩng đầu nhìn lên, lộ ra một khuôn mặt vô cùng đẹp trai. Hắn là một dị năng hệ hoả, chỉ cần trong đầu vừa nghĩ đến, thậm chí còn chưa tạo ra những quả cầu lửa thì những con zombie đó đã tự động bốc cháy, chỉ trong vòng vài giây ngắn ngủi đã biến thành từng đống tro tàn.
Không hiểu tại sao phương pháp dị năng mà hắn đang sử dụng lại mang đến cho Lâm Đạm một cảm giác như đã từng quen biết. Không thể nghi ngờ gì nữa, đối phương chính là một cao thủ, năng lực thực sự thậm chí còn vượt xa Liễu Diệp và Nhiếp Đình, mà hai người kia một người là dị năng hệ lôi cấp bốn, một người là dị năng hệ kim thuộc về giai đoạn giữa cấp bốn, đã được xem là những cao thủ đứng đầu Trung Quốc rồi.
Tiếu Tuấn Lâm từ trước đến nay không có hứng thú với người khác lúc này cũng đang liếc mắt nhìn người đàn ông kia nhiều hơn một chút, trong mắt lóe lên một thứ ánh sáng nhàn nhạt.
Nhìn thấy hai người đứng trên cột điện cao thế đều không nhúc nhích, người đàn ông còn tưởng rằng bọn họ đã bị dọa đến ngây người, lại vẫy tay kêu một lần nữa: “Xuống đi, không sao đâu.’’ Trong miệng hắn ngậm một điếu thuốc, trong lúc nói chuyện còn phun ra từng ngụm khói, dáng vẻ nhìn qua có chút cà lơ phất phơ.
Hai đồng đội của hắn cũng chạy đến, thúc giục: “Hai người mau xuống đi, gần đây còn có zombie, chúng ta không thể nán lại đây lâu được.’’
Lâm Đạm quay đầu nhìn sang tiến sĩ, thấy đối phương khẽ gật gật đầu, lúc này mới theo xà thép leo xuống. Khoảng vài phút sau, hai người bước lên chiếc xe jeep của người đàn ông, lái xe chạy thẳng trên đường cao tốc với tốc độ nhanh như chớp.
“Chị, hai người định đi đâu thế?” Một cô gái cũng ngồi ở hàng ghế sau cười hì hì hỏi. Ngũ quan trên khuôn mặt cô nhóc còn chưa nảy nở, làm da trắng nõn hồng hào, có chút mập ú của trẻ con, có thể thấy được cô nhóc được bảo vệ rất tốt ở trong thời kỳ tận thế này.
“Chị, tại sao chị nhìn thấy chúng em rồi còn ngây ngốc đứng đó mà không ra hiệu cầu cứu?’’ Rõ ràng cô nhóc là một người thích lẩm bẩm, không ngừng mở miệng hỏi từng vấn đề một.
“Hai chúng tôi định đến căn cứ dành cho người sống sót gần nhất, tôi cho rằng có ra hiệu cầu cứu thì các người cũng sẽ không dừng xe, cho nên mới đứng yên như thế.’’ Lâm Đạm kiên nhẫn trả lời. Thông qua đôi mắt trong suốt vô cùng này, cô có thể nhìn ra được, cô nhóc chỉ là một đứa trẻ còn chưa trưởng thành, cực kỳ đơn thuần lương thiện. Người đàn ông kia mặc dù thô lỗ vô lại nhưng cũng không phải là người xấu.
Thiếu nữ thở dài một hơi, tâm trạng bỗng chốc trầm xuống, mở miệng nói: “Chị, có lẽ chị đã ra hiệu cầu cứu với rất nhiều người nhưng bọn họ đều không dừng lại đúng không? Con người ở thời kỳ tận thế này càng ngày càng bạc bẽo, nếu cứ tiếp tục như thế này thì không đợi đám zombie tiêu diệt chúng ta mà chính chúng ta đã chết trong sự lạnh lẽo của nhau rồi cũng nên. Đúng rồi chị, tại sao em lại cảm thấy anh trai này cực kỳ quen mắt nhỉ?’’ Cô chỉ vào Tiếu Tuấn Lâm, trong ánh mắt tràn ngập sự tò mò.
Từ đầu đến cuối Tiếu Tuấn Lâm vẫn nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, căn bản không muốn nói chuyện với bất cứ người nào. Người đàn ông liếc nhìn hắn qua gương chiếu hậu một cái, trong ánh mắt hiện lên những suy nghĩ sâu za. Một lát sau, cô gái bỗng nhiên hét lên: “A, em nhớ ra rồi! Hắn là tiến sĩ Tiếu Tuấn Lâm! Em đã từng được xem ảnh của anh ấy!’’
Người đàn ông bỗng nhiên giẫm phanh lại, vẻ mặt không thể nào tin được.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...