Chương 187: Cổ nữ (37)
Mới có mấy tiếng trôi qua mà sắc mặt Lâm Đạm đã chuyển sang màu xám tro, mái tóc dày đen nhánh không có chút độ sáng bóng nào, kéo nhẹ một cái là gãy lìa. Nhìn hai mắt cô nhắm nghiền, hơi thở yếu ớt, làm trái tim Cao Thư Khải như bị kim đâm vậy.
“Tại sao thế này, rốt cuộc là ai muốn hại cậu?” Cậu ta cẩn thận đặt Lâm Đạm trên giường.
“Cậu, đi, giúp tôi tra một người, xem gần đây cô ta đang làm gì.” Lâm Đạm cố gắng nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Tra ai, là người hại cậu sao?” Cao Thư Khải cắn chặt răng, cố kiềm chế mình để không lộ ra vẻ mặt hung dữ trước mặt Lâm Đạm. Nếu cậu ta biết ai hại Lâm Đạm, nhất định cậu ta sẽ khiến cho người đó trả giá đủ.
“Tra Lưu Nhược Vân, có khả năng, cô ta là chị em cùng cha khác mẹ với tớ.” Nói xong câu đó, Lâm Đạm mệt mỏi nhắm hai mắt lại.
“Được, bây giờ tớ sẽ cho người đi điều tra cô ta. Vậy cậu làm sao bây giờ? Cậu đã như thế này…” Cao Thư Khải nghẹn ngào nói, tạm ngừng một lúc lâu vẫn chưa nói hoàn chỉnh một câu. Cuối cùng, cậu ta chỉ có thể nhẹ nhàng nắm lấy tay Lâm Đạm, đôi mắt đỏ lên. Lúc này cậu ta vô cùng sợ hãi, bởi vì cậu ta chưa bao giờ nhìn thấy Lâm Đạm yếu đến vậy. Trong ấn tượng của cậu ta, dù có khó khăn gì Lâm Đạm cũng có thể giải quyết được hết, gần như không có gì là không làm được, thì ra cô cũng sẽ bị thương, thậm chí là chết.
Nhận ra điều này khiến cho nội tâm Cao Thư Khải vô cùng đau khổ, cậu ta hận mình không đủ mạnh, không thể bảo vệ Lâm Đạm, càng hận những người hại cô.
“Tớ ổn.” Đến cả cử động ngón tay mà Lâm Đạm còn không có sức, khó khăn nói từng nói: “Lấy bình sứ bảo mệnh tớ tặng cho cậu lại đây, đút cho tớ một viên cổ.”
“Ăn cái đó thì cậu không sao nữa ư?” Cao Thư Khải vội tháo bình sứ nhỏ trên cổ xuống, mở ra nắp bình, đổ ra một viên thuốc nhỏ màu đen. Đây là quà Lâm Đạm tặng Cao Thư Khải nhân dịp sinh nhật mười tám tuổi của cậu ta, sau khi ăn xong trên cổ tay sẽ hiện lên một hình vẽ cỏ bốn lá, cũng không biết nó có tác dụng gì.
“Ừm, ăn rồi sẽ không sao nữa.” Lâm Đạm khẽ gật đầu.
Cao Thư Khải lập tức đút viên thuốc vào miệng cô, sau đó ánh mắt nhìn cô sáng rực, sợ sẽ xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Mấy giây sau, cổ tay Lâm Đạm hiện lên hình cỏ bốn lá, phiến lá màu xanh lá pha lẫn ánh vàng, trông hết sức rực rỡ. Cô sờ hình vẽ, dặn dò tiếp: “Đi tra Lưu Nhược Vân đi, tớ ở đây đợi cậu.”
“Ừ, tớ gọi điện thoại cho Vu Diệp Oanh bảo cậu ấy trở về chăm sóc cậu.” Nửa bước Cao Thư Khải cũng không muốn rời khỏi Lâm Đạm nhưng không còn cách nào khác, cậu ta có chuyện quan trọng hơn phải làm.
Vu Diệp Oanh mặc kệ giờ học, gần như là chạy như bay về, sau khi biết có người muốn hại Lâm Đạm thì tức giận đến thiếu chút nữa xách dao đi giết người. Buổi tối, cuối cùng Cao Thư Khải cũng quay lại, mang theo một xấp tài liệu dày.
“Cha Lưu Nhược Vân là Lưu Lương, hiện đảm nhiệm chức chủ tịch của tài phiệt Lưu thị, chuyên về tài chính, mẹ là Trần Lị, là nhà thiết kế thời trang nổi tiếng, cũng là hòn ngọc quý trên tay của người đảm nhiệm cầm lái tài phiệt Trần thị bây giờ - Trần Cầu, liên hôn gia tộc với Lưu Lương. Mười chín năm trước, quả thật là Lưu Lương có đi qua Thục Xuyên, ông ở đó một năm rồi mới quay về Bắc Kinh, ông ta rất có thể là cha cậu. Gen Trần gia không tốt, mắc một loại bệnh di truyền, khi không phát bệnh chẳng khác người bình thường, một khi phát bệnh, không quá nửa tháng là chết. Mỗi một đời nhà bọn họ đều có người chết vì loại này bệnh. Có điều ba mươi năm trước, Trần Cầu phát bệnh nhưng kỳ tích xảy ra chuyển nguy thành an, sau đó đến anh trai Trần Lị là Trần Sở, Trần Sở cũng thoát chết trong gang tấc giống Trần Cầu. Nửa tháng trước, bỗng nhiên Lưu Nhược Vân ngất xỉu được đưa đi bệnh viện, sau khi về nhà cũng không biết tình hình của cô ta ra sao nữa. Không tìm thấy bệnh án của ba người này trong bệnh viện nên tớ nghi rằng bọn họ không tiếp nhận điều trị chính thức mà là bảo vệ tính mạng bằng thứ khác.”
Cao Thư Khải đặt tài liệu xuống, trầm giọng nói: “Đạm Đạm, chắc chắn bệnh của cậu là do bọn họ giở trò!”
Lâm Đạm nhíu mày nói: “Chắc chắn là bọn họ, chẳng qua tớ rất tò mò là bọn họ làm phép như thế nào. Không có máu tớ, bọn họ không có khả năng đối phó được một vu cổ sư hùng mạnh.” Có điều những vấn đề này tạm gác lại để điều tra sau, bây giờ bảo vệ mạng sống của cô là quan trọng nhất.
Nghĩ thế, cô tập trung sức mạnh vu cổ sư vào lòng bàn tay, nhẹ nhàng xóa sạch trận pháp củng cố hồn trên trán do Chu Hiên vẽ. Thoáng cái, cỏ bốn lá trên cổ tay cô biến thành cỏ ba lá, kèm theo cảm giác đau nhói nhẹ, cùng lúc đó, sắc mặt xám tro của cô nhanh chóng chuyển biến tốt đẹp, đôi mắt ảm đạm không ánh sáng cũng đã có chút sức sống.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đạm Đạm, cậu khỏe hơn chưa?” Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh mong mỏi nhìn cô.
“Mất một cái mạng, các cậu nói xem tớ có ổn không đây?” Lâm Đạm chỉ vào hình vẽ trên cổ tay nói: “Đây là cổ thế mạng, một con cổ có thể thế bốn mạng, mỗi một lần mất đi một mạng, lá cây sẽ biến mất một lá. Nếu như tớ là người bình thường, e là bây giờ đã chết thật rồi.”
Biểu cảm cô hờ hững nhưng ánh mắt lại rất lạnh lẽo, cô há miệng nhổ ra một con bọ rùa nhỏ.
Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh quen thấy cô chơi trùng cho nên không bị dọa sợ, chỉ là có chút lo lắng.
“Đạm Đạm, tất cả phiến lá trên cổ tay cậu đều biến mất rồi!” Cao Thư Khải cảm giác tim mình sắp ngừng đập rồi.
“Tớ nhổ cổ ra tất nhiên là mấy phiến lá sẽ biến mất. Chắc hẳn Lưu Nhược Vân đã tìm người giúp cô ta đổi mạng với tớ, nói cách khác, hiện tại con cổ này chính là mạng của cô ta.” Lâm Đạm lấy một cây châm ra, đâm thủng bụng con bọ rùa, lấy một giọt dịch màu xanh lục đút cho đám cổ muỗi.
Cổ muỗi nếm chất lỏng xong rồi bay đi theo khí tức giống với chất lỏng. Cho dù Lưu Nhược Vân có trốn ở đâu, chúng nó đều có thể tìm được cô ta, rồi hút máu tất cả mọi người ở xung quanh cô ta mang về cho chủ nhân mình. Có đống máu đó, Lâm Đạm có thể làm rất nhiều chuyện. Người khác đối xử với cô như thế nào thì cô sẽ đáp trả y thế.
“Tớ mệt rồi, muốn đi ngủ.” Làm xong hết thảy các thứ, cô buồn ngủ quá nên nhắm mắt lại.
Cao Thư Khải vội đỡ cô nằm xuống, sau đó ngồi ở mép giường nhìn cô không chớp mắt, sợ giây kế tiếp cô sẽ biến mất. Chuyện lần này đã hù chết cậu ta rồi.
“Cậu ra ngoài đi, để tôi trông Lâm Đạm cho.” Vu Diệp Oanh dùng khẩu hình miệng nói.
【Đây là nhà của tôi, người nên đi là cậu.】Cao Thư Khải lấy điện thoại ra gõ một hàng chữ gửi cho Vu Diệp Oanh.
Vu Diệp Oanh vội chỉnh điện thoại về chế độ im lặng, hung hăng trừng mắt nhìn Cao Thư Khải một cái rồi nhắn lại:【Tay chân cậu vụng về làm sao mà chăm sóc cho Lâm Đạm được? Đợi lát nữa cậu ấy tỉnh lại, cậu sẽ nấu cơm tối cho cậu ấy à? Sẽ hầm canh gà cho cậu ấy ư? Cái gì cậu cũng không làm được thế mà còn muốn ở lại chăm sóc cậu ấy!】
【Ai nói tôi không biết!】Cao Thư Khải căm giận nói:【Tôi đã học nấu cơm và hầm canh từ lâu rồi, không tin thì chờ Đạm Đạm tỉnh lại rồi hỏi cậu ấy đi. Lúc ở nhà toàn là tôi nấu cơm, cậu ấy chỉ cần biết ăn thôi.】
Vu Diệp Oanh ngạc nhiên nhìn Cao Thư Khải, nhắn tiếp: 【Hiện giờ Đạm Đạm không có sức, đợi cậu ấy tỉnh lại ai tắm cho cậu ấy, ai lau người cho cậu ấy, ai mặc quần áo cho cậu ấy? Còn cậu? Tôi nói cho cậu biết, cậu đừng có mà sàm sỡ Đạm Đạm!】
Thấy hàng chữ này, mặt Cao Thư Khải đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trong đầu không ngừng hiện lên những hình ảnh không đứng đắn. Cậu ta kề nắm tay bên môi, ho khan không thành tiếng, sau đó cười toe toét gõ xuống một hàng chữ:【Những việc này đợi sau khi hai bọn tôi kết hôn tôi mới có thể làm cho cậu ấy. Hôm nay tôi cho phép cậu ở tạm đây, chờ Đạm Đạm khỏe hơn, cậu phải đi ngay lập tức!】
Vu Diệp Oanh bị cậu ta chọc điên, vừa nhắn trả lời vừa nghiến răng ken két:【Người muốn kết hôn với Lâm Đạm hơi bị nhiều nhé, cậu là cái thá gì! Hừ!】
---
Trong khi Cao Thư Khải và Vu Diệp Oanh cãi nhau thì Lâm Đạm nhanh chóng khôi phục như cũ, có điều tóc rụng rồi phải tốn một thời gian rất dài mới có thể dưỡng lại. Cô xin nghỉ bệnh nửa tháng, lúc cô nằm ở nhà, Lưu Nhược Vân đã lâu không xuất hiện bỗng nhiên rạng rỡ quay về trường, nói là đi Mỹ khảo sát, mới trở về gần đây, chuẩn bị mở một công ty ở bên đó.
Các bạn học rất hâm mộ thành tựu của cô ta, thích vây quanh cô ta hỏi về vấn đề gây dựng sự nghiệp, một là vì lấy lòng cô ta, hai là vì lót đường cho tương lai mình. Một đám người chiếm lấy một góc nhà ăn, đang sôi nổi bàn tán gì đó.
Lâm Đạm được Cao Thư Khải đỡ vào nhà ăn, cảm thấy không biết phải làm sao nói: “Không cần phải đỡ tớ, tớ đã khỏe hơn rồi.”
“Sàn nhà phòng ăn toàn là dầu, tớ sợ cậu sẽ ngã mất.” Cao Thư Khải căng thẳng nhìn xuống dưới chân. Đến bây giờ, cậu ta vẫn chưa thoát ra khỏi nỗi sợ thiếu chút nữa đánh mất Lâm Đạm.
“Được rồi, tùy cậu vậy.” Lâm Đạm thở dài một hơi nhưng khóe miệng thì cong như vầng trăng khuyết. Vu Diệp Oanh đi ở phía sau hai người, nhìn bóng lưng Cao Thư Khải bằng cặp mắt hình viên đạn.
“Ồ, con ma bệnh cũng ở đây này.” Nhìn thấy Lưu Nhược Vân mặt mày hồng hào được mọi người vây quanh ở giữa, Vu Diệp Oanh không khỏi cười khẩy.
“Cao Thư Khải, cậu lấy cơm giúp tớ nhé, tớ qua kia nói chuyện với Lưu Nhược Vân một lúc.” Lâm Đạm bước đi khập khiễng đến chỗ Lưu Nhược Vân, đối phương cũng nhìn thấy cô, đầu tiên là hốt hoảng, sau đó thì bình tĩnh lại.
Cao Thư Khải có chút không vui nhưng cũng không dám cãi lời Lâm Đạm, không thể làm gì khác hơn là đi một bước lưu luyến ngoái đầu ba cái.
“Phiền nhường một chút, tôi muốn nói mấy câu với đàn chị Lưu.” Lâm Đạm đi không nhanh không chậm đến bên cạnh bàn, từ trên cao nhìn xuống đám người.
“Cậu là ai mà không lịch sự…” Một nữ sinh định nổi giận nhưng bị Lưu Nhược Vân ấn bả vai xuống: “Không sao, đây là Lâm Đạm, đàn em tớ. Hai bọn tớ là người quen cũ, có mấy câu muốn trò chuyện riêng, các cậu đi trước đi. Tớ ăn cơm xong còn phải về phòng ngủ lấy ít đồ, lát nữa các cậu có thể đến phòng ngủ tìm tớ.”
Mọi người nhìn nhau, sau đó bê đĩa đi. Lâm Đạm chuẩn bị ngồi xuống thì Vu Diệp Oanh níu cô lại, dịu dàng nói: “Đợi đã, để tớ lau ghế chút, trong nhà ăn có nhiều thứ bẩn nhiều.” Lúc nói câu này, Vu Diệp Oanh nhìn thẳng vào Lưu Nhược Vân, ánh mắt mắt hết sức rợn người.
Lưu Nhược Vân cảm thấy khó chịu nhưng cũng không nổi giận. Cô ta liếc nhìn sang Lâm Đạm, ánh mắt biến đổi không ngừng.
Mấy phút sau, ba người lần lượt ngồi xuống chỗ của mình, sắc mặt người này lạnh hơn người kia. Lâm Đạm đặt một cái hộp nhỏ trong suốt trên bàn ăn, chậm rãi nói: “Mấy ngày trước, tôi bị mấy con côn trùng độc cắn, thiếu chút nữa chết rồi.”
Lưu Nhược Vân mím môi không nói gì, ánh mắt quét qua gương mặt tái nhợt của cô, cuối cùng dừng trên cái hộp nhỏ. Trong hộp đựng ba con côn trùng, hai con trong đó là côn trùng có cánh màu xanh, bên ngoài có ánh đen, hình như có độc, một con khác là bọ rùa, trên cánh màu đỏ có ba chấm đen, đang bò dọc theo nắp bình.
Lưu Nhược Vân nhìn chằm chằm mấy con côn trùng một lúc lâu, trong lòng dần dần dâng lên cảm giác bất an.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...