Chương 186: Cổ nữ (36)
Sau khi gặp Lưu Nhược Vân thì đoạn nhạc đệm nhỏ này không ảnh hưởng gì đến cuộc sống đại học của cô, kiến thức ngành côn trùng học rất hữu dụng với cô, cô bắt đầu lao vào một vòng học tập mới như đói khát. Hôm nay, cô đi vào phòng học lớn nhưng lại có rất nhiều người đứng trên bục giảng, một người đàn ông đang cúi đầu nói chuyện với các bạn học, cô không thấy rõ mặt, hình như là giảng viên mới đến.
“Lâm Đạm, ngồi đây, tớ giữ chỗ cho cậu nè.” Một nữ sinh mập mạp giơ lên tay khẽ hô.
Lâm Đạm đi qua, lấy một chiếc bánh ngọt trà xanh từ trong ba lô ra. Nữ sinh vui vẻ nhận lấy bánh, vừa ăn vừa thì thầm: “Nhìn thấy không, đó là giảng viên mới của chúng ta, sau này môn 《Côn trùng học phổ thông 》này là do thầy ấy dạy. Cậu không biết đâu, thầy ấy quá đa tài đa nghệ, còn dạy cả lịch sử nữa, là giảng viên nổi tiếng nhất khoa Lịch sử. Cậu nhìn thấy phòng học lớn của bọn mình không, trước kia cực kỳ vắng mà giờ đầy ắp người, đó đều là người hâm mộ của thầy ấy, nghe tiếng đuổi tới đây. Thầy ấy quá đẹp trai, đẹp đến người người ghen ghét!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ sinh quơ quơ bàn tay đầy thịt, hết sức kích động.
Lâm Đạm nhìn xung quanh, quả nhiên trong phòng học có đầy ắp người, rồi cô quay đầu lại nhìn sang bục giảng, sau đó ngớ người.
Người đàn ông bị các bạn học vây quanh ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt đẹp một cách quyến rũ, ở khóe mắt hắn có một nốt ruồi màu đỏ sậm khiến y có nét buồn và thần bí. Vẻ ngoài y vô cùng có tính công kích, nháy mắt cướp đi hô hấp của người xung quanh, khi hắn cong môi mỏng mỉm cười, Lâm Đạm có thể nghe thấy âm thanh nuốt nước bọt của mọi người xung quanh.
Hắn lấy cặp mắt kính gọng vàng ra, đặt lên sống mũi cao thẳng, thoáng chốc nét buồn bị sự tao nhã lịch sự thay thế. Hắn dùng bút lông viết lên bảng hai chữ to rồng bay phượng múa, khẽ cười nói: “Tôi tên là Chu Hiên, là giảng viên mới của mọi người, thầy Tống không được khỏe đang nằm viện, trước khi thầy ấy khỏe lại thì môn《Côn trùng học phổ thông》 này do tôi dạy thay.”
Các bạn học có hoan hô, có rên rỉ, hoan hô là vì thầy giáo quá đẹp trai, rên rỉ là vì thầy giáo chỉ dạy tạm thời, sớm muộn gì cũng sẽ đi.
Chu Hiên giơ tay lên ý bảo mọi người im lặng, sau đó lấy sổ điểm danh ra, nói bằng giọng hết sức từ tính: “Được rồi, đã đến giờ học, tôi điểm danh một chút, Ninh Đào, Từ Hối…” Hắn không ngẩng đầu lên mà điểm danh từng tên một, bạn học nào lên tiếng đáp sẽ đánh dấu tích, bạn học nào gọi ba lần mà không đáp sẽ đánh dấu gạch chéo. Khi nhìn thấy cái tên quen thuộc, cuối cùng hắn cũng ngẩng đầu lên nhìn sang, mở miệng gọi, “Lâm Đạm.” Dường như hai chữ này đã bị nén trong miệng hắn lâu lắm rồi, lúc bật ra hai chữ này giọng còn mang độ ấm khó tả.
“Có.” Lâm Đạm giơ tay lên, trên mặt không có biểu cảm gì.
Chu Hiên chăm chú nhìn cô một lúc, sau đó cúi đầu, điểm danh tiếp, cho đến khi điểm danh xong tên tất cả tên bạn học, hắn không hề bố thí cho bất kỳ ai ánh mắt dư thừa nào. Sự phân biệt đối xử của hắn quá rõ ràng, khiến cho những người ngồi xung quanh Lâm Đạm xì xào bàn tán.
“Lâm Đạm, cậu quen thầy Chu à?” Nữ sinh mập hỏi nhỏ.
“Có quen.” Lâm Đạm mở sách ra, cũng không giải thích nhiều.
Người xung quanh đều biết cô là một mỹ nhân lạnh lùng, không thích nói chuyện, lát sau tiếng xì xào cũng ngừng. Mỹ nam và mỹ nữ đều có từ trường, hút lấy lẫn nhau, người bình thường như bọn họ chỉ có thể mỏi mắt thèm thuồng, ghen tị cũng vô ích.
Lâm Đạm không có hứng thú với sự xuất hiện bất ngờ của Chu Hiên, chỉ cần hắn không ý làm hại cô thì cô có thể xem như hắn chưa từng tồn tại. Vốn cô đã chuẩn bị bỏ phí một môn, nào ngờ Chu Hiên giảng bài vô cùng xuất sắc, kết hợp giữa lý luận và thực tiễn, đi sâu vào vấn đề, cho dù là một người mất căn bản cũng không có cảm giác nghe không hiểu.
Cô từ từ nghe đến say mê, hết ngẩng đầu nhìn Chu Hiên lại cúi đầu ghi chép.
Dường như Chu Hiên đang hưởng thụ ánh nhìn chăm chú của Lâm Đạm, từ đầu đến cuối vui vẻ hăng hái, giảng liên tục hai tiết liền, quên cả cho các bạn học nghỉ mười lăm phút giữa giờ. Cũng may hắn đẹp trai, mọi người đều tha thứ cho sơ sót của hắn. Lúc tiết thứ hai sắp kết thúc, hắn lấy một con sâu núc ních màu trắng dài nửa thước ra, giới thiệu: “Được rồi, hôm nay tôi sẽ cho mọi người xem bộ sưu tập của tôi. Đây là ấu trùng của bọ cánh cứng, thường gọi là bọ sừng hươu, cực kỳ quý, có ai muốn sờ thử không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nữ sinh rối rít che miệng hét lên, nam sinh cũng có chút chùn bước.
Ấu trùng kia quá to, ước chừng bằng nửa bàn tay Chu Hiên, lúc này đang ngóc đầu lên, ngọ ngoạy cái đuôi, trông rất đáng sợ, hơn nữa còn cực kỳ tởm lợm.
Mấy bạn sinh viên tương đối có hiểu biết thì thầm với nhau: “Thầy Chu đúng là giàu ghê! Loại bọ này trên thị trường bán 50000 - 90000 đô la một con, đổi dạng khoảng 300000 – 400000 tệ (hơn 1 tỷ VNĐ), đủ mua một chiếc xe!”
“Mẹ nó, chi mấy trăm ngàn tệ đi mua một con bọ? Những người này đều điên rồi!” Có rất nhiều người bày tỏ vẻ khó hiểu, nhưng trong mắt người yêu thích côn trùng thì chúng nó là báu vật vô giá, đừng nói mấy trăm ngàn tệ, mấy triệu tệ vẫn phải mua, ví dụ như Lâm Đạm.
Vào lúc này, Lâm Đạm giơ tay lên, giọng điệu nôn nóng hiếm thấy: “Thầy Chu, em có thể nhìn một một chút không?”
Chu Hiên đẩy kính trên sống mũi, che giấu ý cười trong mắt. Hắn đi đến bên cạnh Lâm Đạm, giọng điệu vừa chậm rãi vừa trầm thấp: “Bạn học Lâm thích côn trùng à?”
“Thích.” Lâm Đạm nhìn chằm chằm đối phương, đôi tay trắng nõn nhỏ nhắn chìa ra trước mặt Chu Hiên, dường như đang giục hắn mau giao ấu trùng ra đây.
Chu Hiên cười khẽ, lúc này mới bỏ ấu trùng vào đang uốn éo vào tay cô, giống như vô ý mà khảy phần đuôi ấu trùng một cái.
Một tay Lâm Đạm cẩn thận bê ấu trùng, một tay chạm tới chạm lui phần sống lưng nó chơi đùa, trông mặt cô rất vui vẻ. Cũng không biết nghĩ đến cái gì mà cô liếm liếm cánh môi đỏ hồng.
Thấy dáng vẻ này của cô, ánh mắt Chu Hiên trầm xuống, khóe môi có chút cong bây giờ đã hạ thấp xuống thành một đường thẳng, cuối cùng bản chất cướp bóc được che giấu dưới vẻ nhã nhặn cũng lòi ra, “Chỗ tôi còn có rất nhiều côn trùng, đều là chủng loại hiếm trên thị trường, nếu em thích, tôi có thể cho em mượn xem.” Hắn dụ dỗ nói.
Lâm Đạm lắc đầu, đang định từ chối thì đột nhiên ngất đi. Ấu trừng trượt khỏi tay cô rơi xuống đất, nằm thoi thóp trên đất.
Chu Hiên bế Lâm Đạm lên, vội vã chạy đến bãi đỗ xe, trong lúc hoảng loạn đập bẹp ấu trùng bọ nọ.
Có người hốt hoảng hét lên: “Thầy Chu, thầy đạp chết ấu trùng rồi!”
Chu Hiên chẳng buồn quan tâm, ngược lại còn tăng tốc. Đây là lần đầu tiên hắn biết cái gì gọi là sợ, cái gì gọi là hoảng, thấy Lâm Đạm nhắm mắt lại, sinh khí nhanh chóng biến mất, hắn thật sự muốn giết người!
“Con mẹ nó, mấy trăm ngàn tệ cứ để nó chết thế à! Thầy Chu, thầy không xem thử nó một chút sao? Nhặt con ấu trùng lên rồi bế Lâm Đạm đi cũng không muộn mà!” Một nam sinh quỳ xuống bên cạnh xác con ấu trùng kêu gào.
“Cậu thì biết cái gì, tất nhiên người đẹp phải quý hơn rồi. Chẳng trách cậu độc thân từ trong bụng mẹ.” Bạn cùng phòng của cậu ta trêu.
Mọi người cũng không lo lắng cho Lâm Đạm, chỉ nghĩ là cô bị tụt đường huyết hoặc là đau bụng kinh, dẫu sao thì cuộc sống chứ không phải phim ảnh, không có nhiều mỹ nữ chết vì bệnh nan y như thế. Có điều tình hình của Lâm Đạm rất không lạc quan, vừa đến bệnh viện không bao lâu, mái tóc dày của cô nhanh chóng khô lại rụng xuống, hai má phúng phính cũng cũng hóp lại với tốc độ có thể nhìn thấy bằng mắt thường.
May mà có Chu Hiên ở bên cạnh, dùng máu vẽ một trận pháp ở giữa trán cô, giữ lại cho cô sợi sinh khí cuối cùng.
Hai tiếng sau, Lâm Đạm tỉnh lại, nhìn cánh tay gầy gò của mình, khó khăn nói: “Tôi làm sao thế?”
“Có người làm phép cướp sinh khí của em. Yên tâm, chờ tôi tìm được người đó, đảm bảo sẽ khiến hắn hồn phi phách tán!” Chu Hiên cười nham hiểm, sau đó cầm lấy cánh tay gầy chỉ còn lại xương của Lâm Đạm, an ủi: “Đừng sợ, có tôi ở đây em sẽ ổn thôi.”
Lâm Đạm sờ cái trán nóng hầm hập của mình, nói tiếp: “Là anh đã cứu tôi?”
Chu Hiên hôn nhẹ lên mu bàn tay cô, không nói gì.
“Chuyện này tôi có thể tự giải quyết được, anh đừng để ý đến.” Lâm Đạm định rút tay về nhưng không có sức.
Bỗng nhiên Chu Hiên bật cười, hồi tưởng nói: “Em vẫn quật cường như thế.”
“Không phải tôi quật cường, mà là tôi mong mình có thể tự tay báo thù.” Lâm Đạm bình tĩnh nói.
“Ừ, tôi không xen vào chuyện này nữa.” Chu Hiên hết cách với cô đành phải thỏa hiệp.
Lâm Đạm lẳng lặng nhìn hắn một chốc rồi hỏi: “Đây là cơ thể thật của anh? Anh sống lại? Đạo cốt năm đó Ngải Vũ lấy chắc là anh nhỉ? Cậu ta đi đâu rồi?”
“Hiếm khi thấy em quan tâm tôi.” Chu Hiên cầm lấy tay cô áp sát lên mặt mình, mỉm cười nói: “Đúng vậy, sau khi lấy lại đạo cốt, tôi đã tái tạo lại cơ thể này. Suy cho cùng thì Ngải Vũ cũng đã giúp tôi rất nhiều, tôi đổi cho cô ta một bộ đạo cốt khác cũng không tệ lắm, để cô ta tự sinh tự diệt. Bây giờ cô ta đang ở đâu tôi cũng không biết, chẳng qua người bạn tên Chu Nam của em vẫn luôn đi tìm cô ta.”
“Em biết không?” Hắn nhẹ nhàng hôn lên lòng bàn tay trắng bệch của Lâm Đạm, nỉ non: “Tôi rất thích dáng vẻ hiện tại của em, ngoan ngoãn, đáng yêu, không chống đối.”
Lâm Đạm không có sức rút về tay, chỉ có thể hung hăng trợn mắt nhìn hắn.
Chu Hiên lại cười khẽ, “Dáng vẻ em nhìn chằm chằm tôi, tôi cũng rất thích.”
Lâm Đạm lập tức nhắm mắt lại, không nhìn hắn nữa, một lát sau cảm thấy trên mặt mình có chút nóng, vội mở mắt ra, nhìn thấy Chu Hiên kề đến gần hôn lên chóp mũi mình, “Em nghỉ ngơi cho khỏe đi, tôi đi tra xem là ai ra tay.”
“Đừng, có lẽ tôi đã đoán được là ai rồi.” Lâm Đạm thờ ơ nói.
Chu Hiên nhướng cao một bên chân mày, lặng lẽ đợi cô nói tiếp, nào ngờ thấy một người đàn ông cao to đẩy cửa phòng chạy vào, mặt mày và cổ toàn là mồ hôi lạnh, “Đạm Đạm, cậu không sao chứ? Tớ nghe nói cậu ngất trong lớp, hù chết tớ rồi! Bác sĩ đâu, bác sĩ có nói cậu bị bệnh gì hay không?”
“Tớ không sao.” Lâm Đạm vén chăn lên, giơ hai tay ra, nói rất tự nhiên: “Cao Thư Khải, tớ muốn xuất viện, cậu cõng tớ về nhà đi.”
“Không được, cậu nên nằm viện quan sát thêm đi.” Cao Thư Khải kiên quyết không đồng ý.
“Nếu không về thì đêm nay tớ chết chắc đấy, không phải tớ bị bệnh đâu, mà là trúng tà thuật.” Lâm Đạm ghé vào tai Cao Thư Khải nói nhỏ.
Mặt Cao Thư Khải biến sắc, lập tức cõng cô lên, bước nhanh ra ngoài, bác sĩ và y tá thấy thế vội ngăn lại nhưng đều bị cậu ta đẩy ra hết.
Chu Hiên dựa vào cạnh cửa, ánh mắt thâm trầm nhìn chòng chọc vào bóng lưng hai người dần xa. Chỉ nói mấy câu, vài hành động dựa dẫm nhau là hắn đã nhìn ra, Lâm Đạm cực kỳ tin tưởng Cao Thư Khải, cũng hết sức ỷ lại cậu ta. Hắn cho rằng cô sẽ không mở lòng với bất kỳ ai, không ngờ hắn sai rồi. Cô có thể mềm lòng, chỉ là rất khó, cần phải kiên nhẫn, còn hắn vốn là người ở gần cô nhất nhưng đã mất đi cơ hội quý giá duy nhất.
Nếu có thể quay ngược thời gian lại, hắn vẫn sẽ lặng lẽ nhìn Lâm Đạm giãy giụa ở ranh giới sống chết sao? Câu trả lời đã sớm hiện lên trong trái tim âm ỉ đau của hắn.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...