Chương 182: Cổ nữ (32)
Chín người đã chết hai, kế hoạch của Hùng Hạt Tử chưa thực hiện được đã phá sản. Hắn sờ máu bắn tung tóe trên trên mặt mình, hô lớn: “Đừng tìm mắt trận, mau quay lại! Chúng ta liên thủ lao ra đi!”
Trong tay Bạch Hiền cầm một cây kiếm gỗ đào, mở một con đường máu. Bảy người nhanh chóng tập trung lại cạnh nhau, quay lưng lại với nhau, vừa đối phó đám hành thi không ngừng xúm lại, vừa di chuyển xuống núi. Bọn họ không được may mắn như Ngải Vũ, có mang theo bảo vậy chặn lại đòn tấn công của Phi Cương. Nếu bọn họ leo lên thang dây, định trở lại trực thăng chính là đi chịu chết. Khi bọn hắn để lộ lưng chính là cơ hội để Phi Cương móc tim bọn họ.
Bảy người di chuyển đầy khó khăn, mỗi người đều mang theo kiếm, môi ánh lên màu xanh tím do đã trúng độc thi. Con Phi Cương kia không nhúc nhích, chỉ đứng yên trên bia mộ, dùng đôi mắt đỏ như máu lẳng lặng nhìn bọn họ, dường như nhìn con mồi đang giãy giụa dưới móng vuốt của mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Không được, tôi muốn lên đó cứu sư thúc của tôi!” Bạch Thắng lấy thanh kiếm Thanh Phù của mình ra, cắn răng nói: “Cứ tiếp tục như thế sư thúc của tôi sẽ bị độc thi xâm nhận vào người, trái tim tê liệt, muốn trốn cũng không trốn thoát được!”
“Tôi cũng đi!”
“Tôi nữa!” Rất nhiều tiểu bối giơ tay đáp lại.
Thị trưởng Hải Thành lấy điện thoại ra liên lạc với quân đội, “Mọi người nhanh lên, tình hình bên tôi không khả quan. Đúng thế, toàn bộ đều phải sơ tán, mau lên! Tốt nhất là sơ tán tất cả người ở gần núi Thanh Nguyên, khu vực xa hơn có thể để ban ngày sơ tán. Đường bộ, đường thủy, đường hàng không, bất kỳ phương tiện giao thông nào cũng phải phục vụ nhân dân! Đừng lo, cấp trên đã đồng ý, an toàn của người dân là quan trọng nhất! Tốt lắm, mọi người vất vả rồi! Gặp lại sau? Mong sau này còn có cơ hội.”
Sau khi cúp điện thoại, thị trưởng lắc đầu cười khổ. Trình độ của đám trẻ ngày nay ra sao, cuối cùng hôm nay ông cũng được chứng kiến. Nếu còn sống trở về, nhất định ông phải tăng cường giáo dục đạo đức và phẩm chất cho học sinh cấp ba, để bọn chúng biết việc gì có thể làm, việc gì không thể làm. Ai mà ngờ một Hải Thành lớn như vậy mà bị hủy trong tay một con nhóc choai choai chứ?
Ông nhìn chằm chằm Ngải Vũ đang khóc sướt mướt trong máy quay, chân mày cau chặt.
Có điều vào lúc này, trên bầu trời bị âm sát khí bao phủ có một chớp sáng liên tục chớp, phi công lập tức giơ máy quay lên quay, sau đó quay được một khuôn mặt xinh đẹp. chớp sáng bao lấy một cô gái mười lăm mười sáu tuổi, mặc váy Miêu tộc, đầu đội mũ bạc tinh xảo, trên cổ chân trần đeo hai lắc chuông bạc, cho dù cách xa đến vậy và có cả tiếng ồn của trực thăng, vẫn có thể nghe thấy tiếng chuông kêu giòn vang.
Mái tóc dài đen nhánh của cô xõa tung trên vai, bị cơn gió nhẹ nhàng thổi tung lên, vừa giống như tơ lụa, lại giống như một bụi rong biển, một đôi cánh bướm trắng vỗ ở sau lưng cô, mỗi nhịp vỗ rơi xuống những bụi sáng. Cô đạp gió đến, nháy mắt thu hút mọi ánh nhìn của mọi người.
“Đó là ai vậy?” Thị trưởng Hải Thành sững sờ mấy giây rồi mới bình tĩnh lại. Nếu không phải tình hình quá nguy cấp thì e là ông ta bị cô gái này hút hồn mất. Cô gái nọ quá xinh đẹp, hoàn toàn khác với bầy hành thi ở dưới đất.
“Đó là Lâm Đạm?” Bạch Thắng chỉ gặp qua Lâm Đạm có một lần nhưng cực kỳ ấn tượng với cô.
“Cậu ta tới làm gì?” Chu Nam không dám tin nói nhỏ.
Tất nhiên là Lâm Đạm tới thu dọn tàn cuộc. Âm sát khí trên núi Thanh Nguyên gần như che kín bầu trời, làm sao cô không phát hiện ra được? Dưới chân núi có bạn bè cô và chú chó nhỏ, còn có nhà cô và trường học, tuyệt đối cô sẽ không để đám hành thi này phá hủy mọi thứ.
Thả một con thí hồn điệp vào người, cô đạp gió đến đây, tới đỉnh núi mới phát hiện, giữa luồng âm khí ngút trời thế mà có một bóng người quen thuộc đang bay lơ lửng.
“Em đến rồi.” Người đàn ông kỳ lạ nghiêng người sang, khẽ cười nói: “Tự giới thiệu một chút, tên tôi là Chu Hiên.” Bởi vì hấp thu quá nhiều âm khí, cho nên hồn của hắn đã ngưng tụ thành người thật, thậm chí còn có cái bóng nhàn nhạt nữa.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Đến đây, cuối cùng Lâm Đạm cũng hiểu tại sao hắn biết rõ về mệnh cách của Cao Thư Khải nhưng không hề có hứng thú với cơ thể đối phương. Người bậc này như hắn hết sức kiêu ngạo, hiển nhiên có cách để mình sống lại, làm gì cần đến cái bị thịt của người khác? Với hắn mà nói, chỉ có cơ thể thật của hắn mới là có một không hai, cơ thể người khác có tốt đến đâu cũng chỉ là một cái xác vô dụng mà thôi.
“Là do anh giở trò quỷ?” Lâm Đạm mặt không cảm xúc chất vấn.
“Cưng à, hình như em rất có thành kiến với tôi.” Nhìn Chu Hiên có vẻ không tập trung nhưng chớp mắt một cái đã kề sát cô, ôm cô vào trong lòng từ phía sau, nhẹ nhàng cắn vành tai cô: “Tôi nói chuyện này không phải tôi làm, em có tin không? Tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền mà thôi, còn tên đầu sỏ thì ở bên kia kìa.”
Chu Hiên chỉ vào trực thăng cách đó không xa, Ngải Vũ đang ghé vào cửa sổ nhìn chằm chằm bọn họ. Kỳ lạ là, những người còn lại chỉ nhìn thấy Lâm Đạm chứ không nhìn thấy Chu Hiên, có lẽ hắn đã làm phép gì đó lên người mình.
“Buông tôi ra, tôi muốn đi xuống.” Lâm Đạm húc mạnh khuỷu tay vào người đàn ông.
“Đừng cử động, để tôi ôm em một lát. Tôi đã suy nghĩ chuyện này lâu rồi, đợi tôi khôi phục lại cơ thể thật, chuyện đầu tiên làm chính là ôm em một cái, không ngờ em lại phối hợp như thế, tự mình đến đây.” Người đàn ông vui vẻ mỉm cười, tiếng cười khàn khàn trầm mạnh, hết sức ma mị. Hắn dịu dàng vuốt ve mũ bạc trên đầu Lâm Đạm, môi mỏng dán trên gò má trắng nõn của cô chậm rãi di chuyển, hôn lên môi, cuối cùng dừng lại ở cổ cô, hít một hơi sâu mùi hương của cô.
“Đây là lễ phục của vu cổ sư? Không ngờ nhiều năm trôi qua như vậy rồi mà tổ tiên em vẫn còn cất giữ nó. Em mặc nó vào trông rất đẹp, còn muốn đẹp hơn tất cả đại vu sư!” Hắn nói bằng giọng khàn khàn: “Ở dưới có con Phi Cương, em phải cẩn thận.”
Động tác của hắn rất dịu dàng, giọng điệu thong thả, lực hai cánh tay rất nhẹ, dường như đang ôm báu vật vô giá. Cho dù Lâm Đạm có dốc hết sức vẫn không cách nào vùng ra khỏi vòng tay hắn. Khi hắn còn là một hồn thể hư ảo, Lâm Đạm đã không phải là đối thủ của hắn, huống chi bây giờ?
Trong lúc hai người đang dây dưa, con Cương kia bay thẳng đến, đâm móng tay sắc nhọn về phía bụng Lâm Đạm. Phi Cương cảm thấy chỗ có có món đồ tốt.
“Ha…” Người đàn ông cười khẽ một tiếng, thuận tay phất ống tay áo. Phi Cương lập tức bị luồng gió thổi rơi xuống đất, tạo thành một cái hố sâu.
Có điều ở trong mắt người ngoài thì đó là do Lâm Đạm tùy tiện đập cánh một chút đã thổi bay con Phi Cương.
Đôi mắt đám người Bạch Thắng sáng lên, vẻ mặt lộ vẻ mong đợi.
Bạch Hiền phun ra một búng máu đen, ánh mắt nhìn cô gái giữa không trung sáng rực. Hùng Hạt Tử thăm dò được một sức mạnh cực kỳ kinh khủng, không khỏi run giọng nói: “Khí tức này quá khủng khiếp, Diêm La Vương tới cũng không được như thế!”
“Một người bạn nhỏ đến.” Bạch Hiền thấp giọng cười, sau đó vẫy tay với Lâm Đạm. Tuy rằng chỉ gặp nhau có hai lần nhưng y rất thích cô gái nhỏ này.
“Buông tôi ra, tôi muốn đi làm chuyện chính.” Lâm Đạm quay đầu lại, giận dữ nhìn người đàn ông, thế nhưng bỗng nhiên đôi môi mỏng của hắn kề tới gần cướp đi một nụ hôn của cô.
“Xuống đi, tôi bảo vệ em.” Người đàn ông cười dịu dàng, phất tay áo đưa cô xuống.
Lâm Đạm được một luồng gió đỡ lấy, từ từ dừng trên một bia mộ cạnh dũng huyệt. Vì để tăng sức mạnh của mình, cô cố ý mặc lễ phục của tổ tiên để lại, bộ lễ phục này hết đời này đến đời khác được thờ cúng trước tượng Vu thần, dần dần ngấm một sức mạnh khổng lồ của vu sư, có thể giúp cô khống chế nhiều cổ trùng hơn.
Cô bỏ một viên thuốc vào dũng huyệt, rồi đổ thêm một bình độc màu xanh lục, sau đó ma sát ngón tay tạo lửa, cho vào. Độc bùng cháy lên, thuốc viên từ từ tan ra trong lửa nóng, âm sát khí toát ra từ dũng huyệt còn chưa kịp bốc lên đã bị ngọn lửa màu xanh lục cuốn vào, trở thành nguyên liệu làm lửa cháy mạnh hơn.
Lâm Đạm mượn dược liệu trần tục, độc của cổ trùng, thuốc thử hóa học và mấy trăm viên hồn châu, tạo ra loại độc có thể đốt cháy âm khí, quỷ khí và sát khí. Vốn Chu Hiên vẫn đang hấp thu âm khí và sát khí đột nhiên bị cắt đứt nguồn cung, rũ mắt xuống mới phát hiện ra là Lâm Đạm giở trò quỷ, bất giác cười khẽ. Hắn cũng biết, Lâm Đạm sẽ không bao giờ làm hắn thất vọng.
Không được cung cấp âm khí, động tác của hành thi chậm lại rõ ràng, thoáng chốc những con hành thi chuẩn bị bò ra khỏi mộ trở về trạng thái xác chết, kẹt trong bùn không động đậy.
Áp lực của đám người Bạch Hiền giảm xuống.
“Đây là cái gì vậy? Lửa gì mà có thể dùng âm khí và sát khí làm nguyên liệu đốt thế?” Một thái đấu trong Huyền môn để lộ ánh mắt sửng sốt.
Lâm Đạm tập trung bỏ thuốc viên vào trong lửa, một viên, hai viên, ba viên, sau khi bỏ chừng mấy chục viên thì bỗng nhiên lớp đất chỗ dũng huyệt gồ lên một cái gò lớn, rồi nứt ra một cái lỗ, có rất nhiều côn trùng bò ra từ đó, cuốn bầy thi đi.
“Kiến cổ!” Đôi mắt Bạch Hiền bừng sáng.
Hùng Hạt Tử sửng sốt một lúc rồi bật cười ha ha.
Trên núi Thanh Nguyên mai táng vô số thi thể, cùng lúc đó cũng ngai nghén vô số kiến cổ. Chúng nó lần theo mùi thịt thối rữa bò tới, hết thế hệ này đến thế hệ khác sinh sôi ở đây, sống cùng với thi thể, số lượng nào chỉ có một triệu, mười triệu hay hàng tỷ đâu? Nếu con người sống thì tất cả bọn chúng sẽ sinh sôi nảy nở, nếu con người chết thì sẽ trở thức ăn cho loài bò sát, đây chính là chỗ kỳ diệu.
“Vạn vật tương sinh tương khắc, quả nhiên như thế! Bị rắn độc cắn, trong vòng ba bước tất có thuốc giải!” Một thái đấu trong Huyền môn chợt tỉnh ngộ.
Trong khi đang nói chuyện, đàn kiến cổ giống như thủy triều bao vây hành thi, đến cả Phi Cương cũng phải lui ra sau mấy thước, sợ bị bọn kiến cổ dính vào người. Nếu bị chúng nó dính vào thì nó sẽ chui vào da bầy hành thi, ăn bọn chúng còn mỗi bộ xương, bởi vì số lượng quá lớn, trong chớp mắt đã bò qua. Tốc độ của đám hành thi nào đuổi kịp tốc độ ăn của bọn chúng. Có câu nơi nào châu chấu đi qua đất cằn cỗi ngàn dặm, nhìn cảnh kiến cổ trước mắt này, có thể nói là xương khô đầy đất.
Mới vừa rồi tình thế còn nguy hiểm không có biện pháp giải quyết thế mà chỉ trong chốc lát mọi thứ đã thay đổi.
Do đã có thức ăn đầy đủ nên bọn kiến cổ đó giờ chỉ thích ăn thịt thối rữa không có hứng thú với đám người Bạch Hiền, chẳng buồn bò lên người bọn họ, ăn sạch sẽ tất cả hành thi xung quanh bọn họ, rồi bò sột soạt xuống phía dưới ăn tiếp. Lúc này đám người Bạch Hiền mới có cơ hội thở phào, liếc mắt nhìn nhau, sau đó nhìn sang cô gái đang đứng thẳng trên bia mộ, rối rít cười lên.
“Hậu sinh khả uý*!” Một thái đấu bật ngón cái lên.
*Sóng sau xô sóng trước.
“Suỵt, đừng quấy rầy cô ấy.” Bạch Hiền đặt ngón trỏ trước môi, đôi mắt sáng ngời tràn ngập ý cười.
Lâm Đạm không rảnh quan tâm bọn họ, cô liên tục đổ độc vào dũng huyệt, sau đó cắn rách đầu ngón tay mình, bắt đầu ngân nga bài hát vu sư. Cứ cách một khoảng thời gian cô nhỏ vài giọt máu vào dũng huyệt, động tác vừa đẹp vừa có quy luật. Kết thúc bài hát vu sư, cô đã dùng máu mình nhuộm ngọn lửa màu xanh lục thành màu tím. Kiến cổ chia làm mấy nhóm, sau khi ăn xong thì tràn vào lửa tím, tiếp nhận rèn luyện, hơn nữa còn cắn xé lẫn nhau, cuối cùng chỉ còn một con kiến cổ sống sót từ từ dung hợp thành một con cổ vương lấp lánh ánh tím.
Phi Cương nhìn thấy con cổ vương này thì gào lên, xoay người chạy. Lâm Đạm bắn một giọt máu về phía Phi Cương, kiến cổ lập tức nhảy ra từ dũng huyệt, giữa đường hóa thành một đàn đông đúc, cắn xé Phi Cương. Phi Cương không ngừng giãy giụa, kêu gào, lăn lộn, nhưng từ đầu đến cuối không cách nào thoát khỏi cổ trùng đang bò khắp người, cuối cùng bị ăn còn mỗi bộ xương.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, ngay trước khi mọi người kịp ổn định lại hô hấp thì Lâm Đạm đã nhảy xuống bia mộ, gọi con cổ vương đã dung hợp xong trở về lòng bàn tay cô, cất vào trong bình. Một tai họa khủng khiếp thế mà bị cô giải quyết một cách qua loa biến mất không còn dấu vết.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...