Chương 174: Cổ nữ (24)
Đêm đã khuya nhưng Cao gia vẫn đèn đuốc sáng trưng, ông cụ Cao ngồi ở đầu, biểu cảm ngưng trọng, cha Cao và mẹ Cao ngồi ở bên cạnh, cũng thường xuyên lấy điện thoại ra kiểm tra, để tránh bỏ lỡ tin tức của con trai. Bạch Hiền và gia chủ* Chu gia ngồi ở đầu dưới, dường như đang chờ đợi điều gì đó, Chu Nam, Ngải Vũ và một thanh niên hơn hai mươi tuổi đang đứng cúi đầu ở sau lưng bọn họ, không dám nói gì.
*Gia chủ: Chủ của một họ hay một nhà nào đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Giữa phòng khách đặt một cái la bàn và một tấm bản đồ Hải Thành, một thiên sư lấy máu của Cao Thư Khải làm vật dẫn, mong tìm được chỗ của cậu ta. Giọt máu lăn qua lăn lại dọc theo mép bản đồ, sau đó trượt xuống đến điểm cao nhất trên bản đồ Hải Thành, cuối cùng dừng ở nghĩa địa núi Thanh Nguyên.
Thiên sư thu lại thuật pháp, trầm ngâm nói: “Giọt máu còn chuyển động, chứng tỏ tạm thời cậu ấy không gặp nguy hiểm đến tính mạng, trước mắt vẫn còn ở nghĩa trang núi Thanh Nguyên.”
“Nhưng cảnh sát đã tìm khắp nghĩa trang rồi mà vẫn không tìm thấy tung tích bọn chúng. Ai cũng nói người vẫn còn ở đó, người vẫn còn ở đó sao lại không tìm thấy?” Mẹ Cao sốt ruột đến độ hốc mắt đỏ bừng, nhìn Ngải Vũ và Chu Nam, chất vấn: “Mỗi tháng tôi đều trả cho hai đứa năm vạn tệ tiền lương, thế mà hai đứa bảo vệ con trai tôi như thế ư? Mỗi ngày chỉ cần đi học cùng với nó thôi mà, như vậy có quá khó khăn không?”
Gia chủ Chu gia lập tức giải thích: “Phu nhân, Tiểu Nam nhà tôi sinh non, từ trong bụng mẹ đã có bệnh, ngày mười lăm mỗi tháng phải về nhà kiểm tra một chuyến, việc này lúc trước bọn tôi đã nói với phu nhân rồi, còn ghi rõ trong điều khoản hợp đồng, chắc hẳn bà cũng biết.”
Mẹ Cao cố nén nước mắt nói: “Thế còn cô gái đó, tại sao cô ta cũng không ở đó? Lúc trước là mấy người đề cử cô ta cho tôi, nói cái gì mà người gánh vác tương lai Huyền môn, kết quả giờ xảy ra chuyện, mấy người đẩy hai, hai đẩy ba, ai cũng không nhận, người Huyền môn mấy người chính là cái kiểu này à?”
Đối với sự chỉ trích của mẹ Cao, Bạch Hiền và gia chủ Chu gia không khỏi mất mặt. Đừng thấy người trong Huyền môn mang đạo pháp thực lực không tầm thường, giống như cao nhân nhất đẳng, nhưng thực tế thì, đạo tràng bọn họ dùng hiện tại đều do Cao gia bỏ vốn xây cho bọn họ thuê với giá rẻ, những thứ tu luyện thường ngày như thủy tinh, thủy ngân, chu sa này nọ đều do Cao gia tài trợ.
Quan hệ giữa Huyền môn cùng tài phiệt là quan hệ hỗ trợ lẫn nhau, thiếu ai cũng không được. Hơn nữa, linh khí giảm bớt, Huyền môn xuống dốc, tu luyện huyền thuật không còn dựa vào thiên phú nữa mà là tài nguyên, tác dụng của tài phiệt ngày càng thêm rõ ràng.
Một khi Huyền môn Hải Thành mất đi sự ủng hộ của tài phiệt Cao thị thì sẽ có nguy hiểm sụp đổ ngay. Có thể tìm được Cao Thư Khải hay không, đã không chỉ là chuyện của Cao gia mà còn là chuyện của Huyền môn. Nghĩ đến đây, gia chủ Chu gia hận rèn sắt không thành thép trừng mắt nhìn Ngải Vũ một cái, lạnh lùng nói: “Tiểu Nam có việc mới rời đi, còn con, tại sao con rời khỏi?”
Ngải Vũ ngập ngừng nói: “Là Cao Thư Khải muốn đuổi việc con nên con mới đi. Vốn con định hôm nay sẽ trả lại tiền cho Cao gia.” Người khác không có sự ủng hộ của Cao gia thì không thể tu luyện, có điều cô ta không sợ. Cô ta có không gian Linh Khí chất đầy kỳ trân dị bảo, đủ để cô ta tu luyện cả đời.
Chu Nam liếc nhanh qua cô ta một cái, mày nhíu chặt nhưng không nói gì. Cậu ta biết tình hình không phải vậy, Cao Thư Khải không nói rõ là đuổi việc Ngải Vũ mà chỉ là cậu không thừa nhận mình thích Ngải Vũ thôi, là lòng tự trọng của Ngải Vũ quá cao, hành động theo cảm tính. Nếu Ngải Vũ thật sự bị đuổi việc, thì ngay cả khi Chu Nam không khỏe cũng sẽ không tự tiện rời khỏi vị trí. Không biết từ khi nào mà Ngải Vũ trở nên càng ngày càng sắc bén, đến cả cậu ta cũng sắp không nhận ra.
Mẹ Cao nghe xong lời này càng giận hơn: “Nhưng cô vẫn chưa trả tiền lại đúng không? Chưa trả tiền, cô vẫn là vệ sĩ của nó, phải phụ trách đưa nó về nhà, một chút đạo đức nghề nghiệp cô cũng không có sao? Đưa nó về nhà khó đến thế à? Sớm biết như thế, tôi không nên mời hai đứa nhóc đến bảo vệ nó, không có trách nhiệm chút nào!”
Ông cụ Cao chậm rãi nói: “Chu Hưng Hòa, tôi nhớ Huyền môn mấy người có một quy định bất thành văn là ‘Nhận tiền người khác đồng nghĩa với tiêu tai thay người’, cho dù là chính phái hay tà phái, nhận tiền rồi thì nhất định phải làm việc thay người khác cho tốt. Tự ông nhìn xem, Thư Khải nhà tôi bị mấy người để lạc đến đâu rồi? Giờ tôi cũng lười thảo luận với mấy người xem đây là trách nhiệm của ai, nếu mấy ngườil có thể đưa Thư Khải nhà tôi bình an quay về, mọi chuyện đều dễ nói, nếu không thể, sau này việc của Huyền môn Cao gia tôi không quan tâm nữa, mấy người tự xem xét mà làm đi.”
“Lão gia, ngài đừng nóng giận, bọn tôi lập tức phái người đi tìm Thư Khải về.” Người đứng đầu Chu gia liên tục xin lỗi, cuối cùng bảo Bạch Hiền dẫn ba tiểu bối đi đến núi Thanh Nguyên một chuyến.
Cùng lúc đó, Lâm Đạm cũng mang theo một trăm tệ ra ngoài.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đã trễ thế này cậu còn ra ngoài à?” Vu Diệp Oanh lo lắng hỏi.
“Cao Thư Khải mất tích, tớ đi tìm cậu ta. Cậu khóa kỹ cửa, chú ý an toàn.”
“Cậu rất thích Cao Thư Khải à?” Hai mắt Vu Diệp Oanh âm u.
“Cậu ta đối với tớ mà nói rất quan trọng. Được rồi, cậu quay về ngủ đi, sáng mai còn phải đi học.” Lâm Đạm không quay đầu lại mà khoát tay, biến mất trong màn đêm.
Vu Diệp Oanh mặt không cảm xúc mà nhìn chằm chằm bóng lưng cô, một lúc lâu không nhúc nhích.
---
Núi Thanh Nguyên bị bao phủ bởi một lớp sương mù dày đặc, mặc dù không có mắt Âm Dương, người bình thường cũng có thể cảm nhận được âm khí lạnh thấu xương.
Bóng lưng cao ngất của Bạch Hiền bị sương mù che lấy làm có chút mờ mịt, ngay cả giọng nói cũng có vẻ không chân thật: “Núi Thanh Nguyên đã từng là một bãi tha ma, cuối nhà Minh, cuối nhà Thanh, thời kỳ kháng chiến, ở đây đều là nơi để mọi người vứt thi thể, dưới đất chôn đầy xương trắng, cho nên âm khí rất nặng, mọi người phải cẩn thận chút.”
“Bọn con biết rồi, sư thúc*.” Thanh niên lớn tuổi nhất gật đầu đáp. Y tên là Bạch Thắng, là sư điệt** của Bạch Hiền, thiên phú chỉ đứng sau Ngải Vũ và Chu Nam, được coi như là tiểu bối xuất sắc trong Huyền môn.
*Thúc: Chú.
**Điệt: Cháu.
“Sương mù trở nên dày đặc, mọi người theo sát tôi.” Bạch Hiền vừa dứt lời thì biến mất tại chỗ, đám người Chu Nam giật bắn người, đuổi theo không được bao xa cũng bị sương mù dày đặc nuốt lấy.
Lâm Đạm sớm đã hạ cổ trên người Cao Thư Khải nên cô có thể dễ dàng nắm bắt hành tung của cậu ta. Cô tiêu hơn hai mươi tệ mua một cái xẻng, lại gọi một chiếc taxi, đi suốt đêm tới núi Thanh Nguyên. Tài xế liên tục nhìn qua kính chiếu hậu nhìn cô, vẻ mặt có chút sợ sệt. Vì da cô quá trắng, môi quá đỏ và cực kỳ xinh đẹp, giống như nữ quỷ hút hồn ăn thịt người trong phim điện ảnh. Nhận được tiền của cô, tài xế còn cố ý mở đèn trên trần xe, kiểm tra đi kiểm tra lại một lúc lâu, xác định đây không phải tiền âm phủ mới lái xe đi như lửa đốt tới mông.
Lâm Đạm dựa vào cảm ứng giữa mẫu cổ và tử cổ, từ từ đi vào lớp sương mù dày đặc, đi đến chỗ một huyệt mộ, đào bùn đất, cạy nắp quan tài, kéo Cao Thư Khải đang nằm ngủ say như chết ở bên trong ra.
Nhưng mà cô mới vừa chạm vào cánh tay Cao Thư Khải thì ngất đi, lúc mở mắt ra thì phát hiện mình đang đứng ở một phòng trọ chật hẹp, ba người đàn ông đang vây đánh một thiếu niên. Thiếu niên trông khá đẹp trai, có điều khắp người đều là vết thương, có vết bị đấm, ghế đập, tàn thuốc đốt, dao cắt, có thể nói là máu thịt lẫn lộn.
Người đàn ông đô con nhất vừa đánh vừa mắng: “Con mẹ nó đồ gay chết tiệt, dám nhìn lén ông đây tắm!”
“Tôi không có!” Thiếu niên ôm đầu rên rỉ, giọng nói tràn đầy khốn khổ.
“Ai rảnh quan tâm mày có nhìn hay không, ông đây ngứa mắt mày! Mấy anh em đưa nó đến phòng tắm đi, để nó nếm thử mùi vị bị đốt như da heo.” Người đàn ông cười hết sức dữ tợn. Hai người khác lập tức kéo thiếu niên vào phòng tắm, ấn vào bồn tắm, mở nước nóng. Nghe thấy người nọ kêu la thảm thiết xin tha, bọn họ vỗ tay cười ha ha, trong cực kỳ vui sướng.
Lâm Đạm định qua ngăn cản bọn họ nhưng phát hiện tay mình xuyên qua người của ba người kia, chỉ bắt được không khí. Hình như cô đã biến thành trạng thái linh hồn.
Cô ngồi xuống, cẩn thận kiểm tra tình hình nhưng trong đôi mắt đen nhánh của cậu ta ánh lên sự bất lực, giống như một con vật nhỏ sắp chết, trong một thoáng cô còn nhìn thấy một gương mặt khác xếp chồng lên khuôn mặt hắn ta. Ánh mắt này, dáng vẻ này, hết sức quen thuộc đối với cô.
“Cao Thư Khải?” Cô ngạc nhiên thì thầm.
Dường như thiếu niên nghe thấy cô gọi thì giật mình, cố gắng mở to mắt ra nhìn quanh.
Đột nhiên móng tay Lâm Đạm dài ra, không hề do dự mà nhanh chóng đâm vào cơ thể thiếu niên, kéo linh hồn không thuộc về cái xác này ra. Bỗng nhiên Cao Thư Khải bổ nhào vào người cô, được cô ôm vào lòng ngực, cơ thể vẫn không ngừng run rẩy.
Hình ảnh ba người đàn ông ngược đãi thiếu niên kia dừng lại, giống như một bộ phim bị người xem ấn nút tạm ngừng.
“Lâm Đạm, sao cậu lại tới đây?” Cao Thư Khải còn chưa kịp hoàn hồn đã sốt ruột nói: “Cậu mau chạy đi, chớ để bị quỷ bắt! Gã sẽ nhét cậu vào trong cơ thể người này, để cậu chịu vô vàn tra tấn. Tôi đã bị tra tấn hơn mười lần rồi, thật sự rất đáng sợ! Cửa đâu, tại sao không nhìn thấy cửa?” Cậu ta kéo Lâm Đạm đi khắp phòng, tìm cánh cửa đột nhiên biến mất.
“Đừng hoảng, trước hãy chờ xem sao đã.” Lâm Đạm vỗ vỗ lưng cậu ta, thản nhiên nói.
Trong lúc cô nói chuyện, hình ảnh tạm ngừng lại bắt đầu tiếp tục, thiếu niên bị ba người đàn ông nhốt trong phòng trọ, ban ngày bọn họ đi làm, thiếu niên bị xích trong phòng tắm, không có cơm ăn, chỉ có thể bị đói, không có nước uống, đành phải uống nước bẩn trong bồn cầu. Buổi tối, ba người đàn ông quay về, thay phiên nhau hành hạ thiếu niên. Bọn họ mắng thiếu niên là đồ gay đáng chết, lấy tàn thuốc nóng châm thiếu niên, lấy roi đánh hắn, dùng đủ loại dụng cụ không tưởng tượng nổi để hành hạ hắn.
Mà hết thảy những chuyện này, chẳng qua là trong lúc vô tình bị bọn họ phát hiện xu hướng tính dục mà thôi. Căn phòng này cũng là do thiếu niên thuê, chia một phần tiền thuê, không có qua lại gì với ba người đàn ông, cũng không có thù hằn gì. Cuộc sống bọn họ không được suôn sẻ, là người thất bại, còn thiếu niên thì thi đậu vào đại học trọng điểm gần đây, tương lai sáng lạn. Mỗi ngày bọn họ nhìn thiếu niên vui vẻ đi học và tính toán tương lai cho mình thì nảy sinh suy nghĩ muốn phá hoại thiếu niên.
Gay chỉ là cái cớ, có vẻ như chỉ cần cái danh này là thiếu niên xứng đáng bị bọn họ hành hạ.
Bọn họ nhốt thiếu niên trong phòng ngược đãi hơn mười ngày, ép thiếu niên ăn phân uống nước tiểu, làm đủ chuyện ác, cuối cùng còn siết chết thiếu niên, chặt thi thể thành từng phần nhỏ, mang đến huyệt mộ mới đào trên núi Thanh Nguyên, lấp đất chôn. Hôm sau, đội ngũ ma chay đến, trực tiếp đặt một cái quan tài khác lên chỗ cái xác bị chặt nhỏ, lặng lẽ không một tiếng động đè thiếu niên ở đây.
Chỉ nhìn thấy cảnh ngộ của thiếu niên là Lâm Đạm đã cảm thấy khắp người rét lạnh, huống chi Cao Thư Khải còn từng tự mình trải qua? Cậu ta không chỉ trải qua một lần mà là mười mấy lần, hiện giờ cậu không bị điên mà còn có thể tỉnh táo đứng ở bên cạnh mình, phải là người kiên cường đến cỡ nào đây? Nghĩ tới đây, một tay Lâm Đạm ôm hông Cao Thư Khải, một tay vỗ lưng cậu ta, dịu dàng nói: “Không sao nữa rồi, tôi đến đưa cậu ra ngoài. Tôi đã nói, cho dù cậu gặp nguy hiểm gì, tôi cũng sẽ tới cứu cậu.”
Cao Thư Khải được cô an ủi bình tĩnh lại, lau nước mắt bên khóe mắt, hai lỗ tai bỗng chốc đỏ bừng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...