Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 166: Cổ nữ (16)
 
Cha Vu lừa được mấy ngàn tệ từ chỗ cha mẹ Hoàng Toàn, lúc gần đi còn cho Vu Diệp Oanh một ngàn tệ, còn hung dữ nói với Hoàng Toàn rằng chuyện này chưa xong. Hoàng Toàn sợ tới mức khóc lớn lên, muốn về nhà nhưng sợ phải đối mặt với cơn thịnh nộ của cha mẹ, đành phải ở lại trường học. Các bạn học đều nhìn cô ta bằng ánh mắt lạ lùng, thỉnh thoảng còn xì xào bàn tán sau lưng cô ta, làm cô ta đứng ngồi không yên, vô cùng xấu hổ. Xảy ra những chuyện như vậy Hoàng Toàn mới biết, bị bạo lực bằng lời nói là việc đau khổ cỡ nào.

Vu Diệp Oanh vui mừng đưa một ngàn tệ cho Lâm Đạm. Dù cha Vu không đưa cô ta về nhà, cô ta cũng không quan tâm.

Buổi chiều là tiết thể dục, giáo viên cho các bạn học chạy hai vòng quanh sân thể dục. Tố chất cơ thể Lâm Đạm rất tốt, cô chạy ở phía trước, một đám nam sinh chạy ở phía sau, cậu một câu tôi một câu, nói toàn lời thô tục.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Một nam sinh lòe loẹt chỉ vào bờ mông căng tròn của Lâm Đạm nói: “Anh Duệ, cậu mau nhìn mông Lâm Đạm kìa, thật quyến rũ!”

Mã Duệ mỉm cười xấu xa nói: “Đúng là gợi cảm thật, chắc bóp đã lắm.”

“Anh Duệ, không phải cậu nói muốn cưa Lâm Đạm sao? Thế nào, có thành công không?” Một nam sinh khác nháy mắt, vẻ mặt thô bỉ.

“Có thể là cậu ta đang giả vờ, tôi mua cho cậu ta đồ ăn mà cậu ta không nhận. Qua mấy ngày nữa tôi hẹn cậu ta ra trực tiếp làm luôn, để tôi xem cậu ta làm sao giả vờ nữa. Đàn bà đều đê tiện như thế, lúc cậu hòa nhã với cậu ta thế nào cậu ta cũng phải làm bộ làm tịch, cậu trị cậu ta một chút là cậu ta sẽ nghe lời cậu giống như con chó thôi…” Mã Duệ chưa nói hết câu đã bị người phía sau đập một cái.

Hắn ta ngã xuống đất, khuỷu tay và đầu gối bị trầy da, đau như sắp chết, quay đầu nhìn lại mới biết người đá mình là Cao Thư Khải, lập tức giận dữ hét: “Con, mẹ, nó, Cao Thư Khải mày điên rồi à?”

“Ông đây đánh mày đấy!” Cao Thư Khải bước lên đạp thêm một cái, hai người lập tức xông vào đánh nhau. Đám nam sinh có chỗ lâm trận, mau chóng xông lên đánh nhau.


Lâm Đạm quay đầu lại, lẳng lặng nhìn bóng người vừa cao lớn vừa hung dữ. Hẳn là cậu ta được huấn luyện có hệ thống đàng hoàng mới có kỹ năng đánh người đàng hoàng như thế, vừa không để lại vết thương vừa có thể đánh người khác đau đến chết đi sống lại. Gần như là Mã Duệ bị cậu ta đánh bầm dập, không còn sức đánh trả.

Giáo viên nhanh chóng chạy đến kéo hai người ra. Mặt Mã Duệ chuyển sang màu xanh, dáng vẻ có chút chật vật. Tóc Cao Thư Khải rối hết cả lên, không biết mu bàn tay bị ai cào để lại vết thương, đang nhỏ từng giọt máu. Cậu ta nhìn chằm chằm Mã Duệ, ném ra một câu tàn nhẫn: “Thằng nhóc mày đừng có làm càn trong lớp, nếu không tao thấy mày một lần thì đánh mày một lần!”

“Cao Thư Khải mày bị điên rồi! Tao nào có chọc đến mày đâu!” Dường như Mã Duệ bị đánh sợ, khí thế kiêu ngạo không bằng lúc trước.

Cao Thư Khải trề môi có vẻ như định phản bác lại, thoáng nhìn thấy Lâm Đạm ở cách đó không xa nên kịp thời kiềm chế lại. Cậu ta phun một bãi nước bọt, cười mỉa nói: “Tính tình mày ở trường cũ ra sao, người khác không biết nhưng tao rất rõ. Tao đã cảnh cáo rồi, mày đừng gây chuyện trong lớp của tao, nếu không tao sẽ cho mày no đòn!”

Nghe thấy cậu ta đề cập đến chuyện ở cấp hai, ánh mắt Mã Duệ tránh né, nghiêng đầu đi.

Ngải Vũ thấy Cao Thư Khải bị thương, vội chạy tới, sốt ruột nói: “Đồ ngốc này cậu làm cái gì thế hả? Tôi không để ý cái là cậu bị thương ngay! Nhanh lên, tôi đưa cậu đến phòng y tế băng bó!”
 
Chu Nam cũng đã đi tới, mặt đầy lo lắng.

Người khác chỉ cảm thấy Ngải Vũ quan tâm Cao Thư Khải hơi quá, duy chỉ có Lâm Đạm biết là cô ta không quá một chút nào mà thật sự lo lắng. Ngày thường Cao Thư Khải rất đỗi bình thường nhưng máu cậu ta thì có một mùi thơm khó tả, chẳng những làm cho thánh cổ ngo ngoe rục rịch mà ngay đám quỷ cũng bất chấp ánh mặt trời chói chang bỏng rát đầy nguy hiểm tập trung đến đây, vây quanh cậu ta thành một vòng âm khí.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Rốt cuộc mệnh phá trụ là mệnh cách gì? Đến bây giờ, Lâm Đạm mới nhớ tới lời nói chắc nịch của người đàn ông kỳ lạ. Cô nuốt nuốt nước bọt, cuối cùng không chịu đựng được sự thôi thúc của cơn đói mà bước nhanh qua.


Chẳng qua là bị cào rách da một chút, đối với Cao Thư Khải mà nói thì không đáng là gì. Cậu ta dùng tay áo lau vết máu, không kiên nhẫn gạt phăng ý của Ngải Vũ: “Đi phòng y tế gì chứ, cậu đừng có chuyện bé xé ra to! Đàn ông bị thương chảy chút máu là chuyện hết sức bình thường…”

Lâm Đạm cố gắng để giọng dịu dàng hơn nói: “Bạn Cao Thư Khải, tôi đưa cậu đến phòng y tế nhé?”

Vẻ mặt mất kiên nhẫn của Cao Thư Khải lập tức cứng lại, đầu còn chưa kịp tự hỏi, đã nhanh miệng đồng ý: “Ừ, cảm ơn cậu Lâm Đạm, vết thương này của tôi đúng là rất đau!”

Ngải Vũ: “…”

“Vậy chúng ta đi thôi.” Lâm Đạm đỡ lấy cánh tay bị thương của Cao Thư Khải, vốn định quay đầu lại bảo Vu Diệp Oanh không cần đi theo nhưng nhìn thấy cô ấy không có ở sau lưng mình mà đang nói chuyện với một bạn học nữ sắc mặt tái nhợt dưới bóng cây. Bạn nữ kia không phải bạn học lớp bọn họ nhưng cũng không lạ mặt gì, hẳn là bạn cùng cấp cũ. Không biết nói đến cái gì mà bạn nữ nhìn về phía Mã Duệ, ánh mắt toát lên sự căm giận và sợ hãi, còn Vu Diệp Oanh lại cong khóe môi lên, mỉm cười gian xảo.
 
Lâm Đạm nhìn hai người họ một cái thật sâu rồi tiếp tục “Bắt cóc” Cao Thư Khải.

Ngải Vũ nhìn bóng lưng bọn họ xa dần, cực kỳ không vui. Chu Nam bất đắc dĩ nói: “Đi thôi, chúng ta cũng qua đó nhìn một chút. Đừng quên số tiền lớn mà Cao gia đã trả, bảo vệ Cao Thư Khải là công việc của chúng ta.”
 
Thấy Cao Thư Khải được Lâm Đạm đỡ vào, dường như hai chân nhũn ra đến không đi nổi, bác sĩ phòng y tế lập tức lấy oxi già, kìm, kéo và chỉ khâu ra, ân cần hỏi: “Bị thương ở đâu để tôi khám xem? Bị thương chân đúng không?”

Cao Thư Khải bị Lâm Đạm đẩy nhẹ một cái lập tức ngã xuống ghế, khuôn mặt đỏ bừng, hai mắt mờ mịt, giống như say rượu. Nghe thấy bác sĩ hỏi chuyện, cậu ta giơ tay lên nói, “Bị thương chỗ này.”


Bác sĩ: “…”

Lâm Đạm cầm lấy oxi già: “Bác sĩ, để em sát trùng cho cậu ấy, bác sĩ nghỉ ngơi đi ạ.”

Nhìn thấy khuôn mặt xinh đẹp của Lâm Đạm và dáng vẻ say đắm của Cao Thư Khải, bác sĩ chợt hiểu ra, cười hi hi gật đầu nói: “Vậy làm đi, tôi tiếp tục chơi game, hai em tự xử lý vết thương nhé. Có điều hai em chỉ có thể ở phòng y năm phút thôi đó, nghe chưa?”

“Nghe rồi ạ, nghe rồi ạ.” Cao Thư Khải liên tục gật đầu, tuy trên mặt không có biểu cảm gì nhưng bên trong chứa đựng áp lực và kích động.

Bác sĩ cười nhạo một tiếng, đút tay vào túi, đi mất.

Lâm Đạm cầm lấy băng gạc, định lau máu trên mu bàn tay Cao Thư Khải mang về nhà nghiên cứu nhưng bụng lại đói một cách mãnh liệt. Thoáng chốc cơn đói này đập tan lý trí của cô, làm cô không cầm lòng được mà cầm bàn tay Cao Thư Khải lên, vươn đầu lưỡi hồng phấn ra liếm giọt máu chảy ra. Hàng mi dày của cô rũ xuống thấp, thỉnh thoảng đảo qua mu bàn tay Cao Thư Khải, làm cậu ta ngưa ngứa. Lưỡi cô vừa mềm lại trơn, lúc nhẹ nhàng liếm qua miệng vết thương sinh ra một cảm giác vừa đau vừa tê, giống như trực tiếp liếm trên tim.

Hô hấp của cô dần gấp lên, một chuỗi âm thanh rên rỉ khe khẽ tràn ra thì chóp mũi cô, khiến cho Cao Thư Khải như bị sét đánh, đứng thẳng bất động tại chỗ. Người cậu ta mềm nhũn, chỉ có một chỗ là cứng như đá.

Lâm Đạm đã hoàn toàn mất đi khả năng suy nghĩ. Máu của Cao Thư Khải vừa ngọt lại thơm, còn ẩn chứa một luồng sức mạnh mênh mông, chỉ có vài giọt nhỏ nhoi đã khiến cho thánh cổ ngo ngoe rục rịch, hình như có dấu hiệu nở trứng. Nếu nuốt luôn cả người Cao Thư Khải vào, liệu nó có phá kén ra ngay không?
 
Suy nghĩ này cực kỳ nguy hiểm, thiếu chút nữa chiếm lấy toàn bộ suy nghĩ của Lâm Đạm. Nhưng cô nhanh chóng thoát ra khỏi sự vui sướng cực hạn này, liếm vết thương cuối cùng rồi buông tay Cao Thư Khải ra.

Cao Thư Khải lắp bắp nói: “Cậu cậu cậu, vừa rồi cậu làm gì đấy?”

“Tôi đang giúp cậu khử độc.” Lâm Đạm nghiêm túc lấy bông gòn thấm oxi già nhẹ nhàng lau vết thương.

Cao Thư Khải xốc chăn lên che nửa người dưới lại, đầu tiên là vùng ra, sau đó miệng hùm gan sứa nói: “Lâm Đạm, cậu đừng coi tôi là đồ ngốc, rõ ràng vừa rồi cậu khiêu khích tôi!” Cậu ta không biết rằng hiện tại mình đang bị vây giữa một đám quỷ mặt mày dữ tợn. Bọn họ nhìn chòng chọc cậu ta như hổ rình mồi, đôi mắt ngập tràn tham lam ác ý.


Từ khi nuốt hồn phách của Thạch Quý, Lâm Đạm có được khả năng nhìn thấy quỷ. Cô mở lòng bàn tay ra, thả mấy con bướm ăn hồn ra lặng lẽ ăn hết hồn phách của đám lệ quỷ, ngoài miệng thì nghiêm túc đáp: “Không có, tôi đâu có khiêu khích cậu đâu, tôi thật sự đang khử độc cho cậu mà. Nước bọt có thể sát trùng, cậu không biết à?”

Cao Thư Khải phồng má đến mặt đỏ bừng, không biết là xấu hổ hay tức giận. Cậu ta ấp úng một hồi mới thành khẩn nói: “Lâm Đạm cậu cố mà học giỏi, thi vào một trường đại học trọng điểm càng tốt. Dựa núi núi đổ, dựa người người chạy, cậu chỉ có thể dựa vào chính mình. Sau này cậu đừng làm thế nữa, lần trước tôi nói cậu là đồ điếm diêm dúa, thật ra là nói đùa đấy, tôi xin lỗi cậu. Cậu là báu vật vô giá cậu có biết không? Dù là ai, chuyện gì, cậu cũng không được hạ thấp mình.”

Cậu ta cúi đầu, giọng có chút chán nản: “Nếu cậu không thích tôi thì đừng đến gần tôi, tôi sẽ hiểu lầm.”

Lâm Đạm nghiêm túc lắng nghe lời cậu ta nói, chỉ cảm thấy đầu tóc vuốt keo của cậu ta có chút đáng yêu, giống y con nhím. Cùng lúc đó, bướm ăn hồn đã ăn sạch sẽ đám lệ quỷ, sau đó hóa thành tia sáng chui vào người cô, trở thành đồ bồi bổ cho thánh cổ.

Điều này làm Lâm Đạm chưa bao giờ có cảm giác no rên rỉ một tiếng, giọng vừa trầm vừa dịu dàng.

Cao Thư Khải không kìm chế được run lên, vất vả lắm mới thu hết can đảm ngẩng đầu nhìn cô, thấy cô đang ngồi híp mắt nhìn mình dưới ánh mặt trời rực rỡ ban trưa, cả người đều phát sáng lấp lánh. Cậu ta lập tức ngây người, qua một lúc lâu mới che mặt lại, có vẻ như đang đấu tranh.

“Sau này chú ý chút, đừng để mình bị thương.” Lâm Đạm hưởng thụ cảm giác no nê xong mới chậm rãi đứng lên, dặn dò: “Nếu về sau cậu gặp nguy hiểm, có thể gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ đến cứu cậu, có điều cậu phải trả công cho tôi. Đây là số điện thoại của tôi, cậu nhớ kỹ đấy.”

Cô cầm lấy bút bác sĩ để lại, viết vào lòng bàn tay Cao Thư Khải một dãy số. Ngày đến Hải Thành, vì để tiện liên lạc, cô và Vu Diệp Oanh mua mỗi người một chiếc di động, chẳng qua đều là hàng nhái giá rẻ, chỉ có thể gọi điện thoại và nhắn tin WeChat.

“Số WeChat cũng là số này?” Cao Thư Khải ngẩng đầu, để lộ khuôn mặt ửng đỏ của mình.

“Ừ, nhất định phải gọi điện thoại cho tôi. Dù xa cỡ nào tôi cũng sẽ đến cứu cậu.” Vì để uống máu người này lâu dài, Lâm Đạm cũng không bủn xỉn trả giá.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui