Chương 160: Cổ nữ (10)
“Ối cha! Ối cha mẹ ơi! Người đẹp thế này có thật hả?” Một nam sinh trợn tròn mắt, vẻ mặt không dám tin.
“Hẳn là học sinh nghệ thuật.”
“Dáng người cũng đẹp, quá khí chất!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Hoa khôi học đường cần bầu lại nhỉ?” Rất nhiều người bắt đầu bàn tán xôn xao, ánh mắt luôn dán vào người Lâm Đạm, lại giả vờ như không có chuyện gì dời tầm mắt đi.
Mặt Lâm Đạm không đổi sắc mà kéo ghế ra, để cho Vu Diệp Oanh ngồi sát tường còn mình thì ngồi cạnh lối đi, “Tại sao cậu ở lại lớp?” Cô ngẩng đầu nhìn Chu Nam.
“Vì một vụ làm ăn”. Chu Nam ngồi ở trước hai người, hạ giọng nói.
Lâm Đạm gật đầu, không hỏi thêm.
Đám nam sinh ngồi ở cách đó không xa bắt đầu lay thiếu niên đang ngủ dậy, vừa lay vừa nói nhỏ: “Anh Khải, anh Khải, mau dậy đi, lớp có người đẹp, cực kỳ xinh đẹp!”
Thiếu niên bị lay làm bực mình, vỗ bàn quát: “Con mẹ nó, cậu xong chưa? Không thấy ông đây đang ngủ sao?” Chẳng những vóc người cậu ta cao lớn mà còn cực đẹp trai, đôi mày kiếm đen cau chặt, trông rất hung dữ. Khác hẳn với Chu Nam lịch thiệp, vẻ đẹp của cậu ta là vẻ đẹp mạnh mẽ, khí chất rất đặc biệt và mạnh mẽ giống một ngọn lửa rực cháy.
Giọng cậu cực trầm, do mới dậy nên pha chút khàn gợi cảm, khiến rất nhiều nữ sinh quay đầu lại nhìn, sau đó rối rít đỏ mặt. Vốn các cô tưởng rằng Chu Nam đã đủ đẹp trai rồi, nào ngờ trong lớp còn cất giấu một anh đẹp trai! Không nghi ngờ gì, lần này hai người bọn họ là nằm trong top rồi.
“Cậu ngủ ngu người rồi à, có người đẹp ở đây cũng không nhìn”. Nam sinh ngồi xung quanh cậu ta vừa cười toe toét vừa nói.
Cậu ta nhìn theo hướng chỉ ngón tay của mấy nam sinh, sau đó ngẩn người. Chỉ thấy một cô gái mặc áo thun trắng, quần jean xanh ngồi ở cách đó không xa, mái tóc đen nhánh xõa tung trên vai, trông có vẻ rất quyến rũ, rõ ràng chỉ là một bên mặt nghiêng với cái trán đầy đặn, sống mũi cao vút và đôi môi đỏ thắm bị ánh nắng ban mai chiếu lên như được mạ một lớp vàng mà cực kỳ xinh đẹp, đẹp đến dường như cả người phát sáng lên.
Tầm mắt của thiếu niên dừng trên người cô, vẻ mặt đờ đẫn.
Đúng lúc vào lúc này, cô gái cũng quay đầu lại, nhìn sang cậu ta, đôi mắt sâu thẳm như hai hồ băng, làm người ta chìm đắm vào.
Thiếu niên hoảng hốt lúng túng dời tầm mắt đi, lỗ tai đỏ rực, thiếu chút nữa chảy máu nhưng lại mạnh miệng giễu cợt: “Cũng chẳng ra gì!”
“Này mà chẳng ra gì? Anh Khải, mắt cậu không có tật gì chứ?” Đám nam sinh cảm thấy không thể tưởng tượng nổi. Nói thật, ngay cả những ngôi sao giới giải trí cũng không có ai đẹp hơn cô gái trước mặt này.
Liếc thấy cô gái vẫn đang nhìn mình, thiếu niên hất cằm lên, vẻ mặt cay nghiệt: “Có chuyện gì trên đời này mà ông đây chưa thấy qua? Làm gì giống đồ nhà quê các cậu.” Nhìn thấy một người quen đi vào phòng học, ánh mắt cậu ta sáng lên, lập tức nói: “Thấy chưa? Ông đây thích như thế kìa, đủ đơn thuần, đủ đáng yêu!” Mặc dù nói như thế nhưng suốt toàn bộ quá trình đều hạ thấp giọng, không dám để cho thiếu nữ ở cách đó không xa nghe thấy.
Mấy nam sinh nhìn về phía cửa, ánh mắt cũng bừng sáng lên. Khoan hãy nói, lần này đi vào là một nữ sinh cắt tóc ngắn, đôi mắt tròn xoe, trông hết sức đáng yêu. Nếu nói cô gái trước đó đẹp kiểu quyến rũ thì cô gái trước mặt này đẹp kiểu đơn thuần, có nét độc đáo riêng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mẹ ơi, lại tới thêm một người đẹp. Trình độ nhan sắc của lớp chúng ta cũng quá cao rồi!” Mọi người bàn tán sôi nổi, lắc đầu cảm thán.
Sau khi cô gái vừa vào lớp nhìn thấy thiếu niên cao lớn thì có vẻ rất vui, lập tức chạy tới, kéo cái ghế bên cạnh cậu ta ra, tràn đầy sức sống nói: “Cao Thư Khải, chúng ta lại gặp nhau rồi! Sau này mong cậu giúp đỡ nhiều hơn!”
Thiếu niên cao lớn không nóng không lạnh đáp một tiếng, sắc mặt dịu đi rất nhiều.
Cô gái nhìn thấy Chu Nam, không khỏi ngẩn người, sau đó chạy tới, nhỏ giọng nói: “Anh Chu, anh cũng nhận vụ làm ăn của Cao gia?”
Chu Nam gật đầu dặn dò: “Cậu ta không đàng hoàng đâu, em cẩn thận một chút.”
“Em biết, hồi nghỉ hè em có bảo vệ cậu ta hai tháng, còn cứu mạng cậu ta, quả thật cậu ta không đứng đắn chút nào.” Cô gái làm mặt quỷ với Chu Nam, trông hết sức nghịch ngợm.
Thấy cô gái nọ đều quen biết hai anh đẹp trai của lớp, những bạn học còn lại phải nhìn cô ấy bằng cặp mắt khác. Đây là ai mà được hoan nghênh quá vậy? Trái lại một cô gái xinh đẹp khác thì quá trầm mặc, hẳn là đi theo con đường xinh đẹp lạnh lùng.
Lâm Đạm biết mình đang bị bàn tán nhưng không cảm thấy phiền gì cả. Lý do cô chú ý tới cậu thiếu niên kia là vì người đàn ông kỳ lạ chỉ. Hôm nay hắn cũng theo tới trường học, bay quanh thiếu niên vài vòng rồi khẽ cười nói: “Mệnh phá trụ? Thú vị!”
Thứ người đàn ông cảm thấy thú vị thì chắc chắn đó không tầm thường, huống chi Chu Nam vì thiếu niên này mà chậm trễ thi đại học, có thể thấy trên người đối phương nhất định có khác thường.
Lâm Đạm nhìn chằm chằm thiếu niên trong chốc lát, không nhìn ra được gì mới thu tầm mắt lại. Vu Diệp Oanh lặng lẽ ôm lấy cánh tay cô, rụt rè nói: “Bạn thân của tôi và người kia cũng ở đây.”
“Ai?” Lâm Đạm xoa đầu cô ấy.
“Cái người mắng cậu.” Hốc mắt Vu Diệp Oanh hồng hồng.
Lâm Đạm nhìn theo tầm mắt cô ấy, lúc này mới phát hiện con gái kế của mẹ Vu cũng học lớp này, giờ đang ngồi ở hàng đầu, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn các cô, sau đó ghé vào tai bạn cùng bàn nói gì đó. Cô bạn ngồi cùng bàn cũng liên tục nhìn ra phía sau bằng vẻ mặt hết sức khinh thường. Còn có một nữ sinh ngồi ở hàng thứ hai của tổ thứ hai nhìn Vu Diệp Oanh bằng ánh mắt chột dạ, hẳn đây là cô bạn thân năm đó bỏ lại Vu Diệp Oanh đi gặp bạn trên mạng.
Lâm Đạm liếc hai người, khinh bỉ nói: “Mặc kệ các cậu ấy đi.”
“Ừm.” Vu Diệp Oanh gật đầu, dáng vẻ hết sức ngoan ngoãn.
Một lát sau, giáo viên tới, để từng bạn học trong lớp lên bục giảng tự giới thiệu. Thiếu niên cao lớn tên là Cao Thư Khải, cô gái ngồi bên cạnh cậu ta tên là Ngải Vũ, con gái kế của mẹ Vu tên là Từ Hân, bạn thân Vu Diệp Oanh tên là Hoàng Toàn… Thấy mọi người đều tự giới thiệu xong, Lâm Đạm mới chậm rãi bước lên bục giảng, nói: “Tớ tên là Lâm Đạm, bạn cùng bàn của tớ tên là Vu Diệp Oanh.” Dứt lời xoay người về chỗ.
Chủ nhiệm lớp vội vàng ngăn cô lại: “Chỉ vậy là xong? Không nói lý tưởng và sở thích của mình?”
Lâm Đạm khẽ cau mày, đang định tự hỏi, nữ sinh ngồi cạnh Từ Hân giơ lên tay nói: “Cô ơi, trường mình là trường cấp ba trọng điểm, hẳn là không cho phép học sinh trang điểm đi học đúng không ạ? Bạn học này trang điểm quá đậm, ảnh hưởng không tốt!”
“Đúng vậy! Đi học mà trang điểm cái gì! Chúng ta là học sinh, không phải đi thi hoa hậu!” Lập tức dưới lớp có người phụ họa, hơn nữa đa số đều là nữ sinh. Da Lâm Đạm quá trắng, đôi mắt đen láy, môi quá đỏ, nhìn giống như trang điểm rất đậm.
Giáo viên nhìn kỹ Lâm Đạm, giọng trở nên nghiêm khắc, “Bạn học Lâm, lát nữa vào nhà vệ sinh rửa đi, sau này chú ý một chút, đừng mang thái độ sống đến trường học.”
Từ Hân phì cười, bạn ngồi cùng bàn với cô ta nhướng cao lông mày, có vẻ rất đắc ý. Các nữ sinh ngồi xung quanh các cô ta đều mang biểu cảm thắng lợi, dường như làm khó Lâm Đạm là một chuyện gì đó rất hả hê. Bạn thân Vu Diệp Oanh thì cúi đầu, không biết đang suy nghĩ cái gì.
Cao Thư Khải nhìn lướt qua Lâm Đạm thật nhanh, đôi tai đã bớt nóng lại bắt đầu đỏ lên.
Lâm Đạm lắc đầu: “Cô ơi, không cần rửa.” Cô lấy khăn giấy ra lau mặt mình, chà lau đến da đỏ lên mới giơ miếng khăn giấy trắng tinh ra, chậm rãi nói: “Em không có trang điểm, trời sinh em đã thế này rồi.”
Khuôn mặt tái nhợt của Lâm Đạm bị cô chà sát thô lỗ làm đỏ lên từng mảng, đuôi mắt cũng có chút hồng hồng khiến cho khuôn mặt cực kỳ xinh đẹp của cô thêm mấy phần quyến rũ. Cô di chuyển con ngươi nhìn qua làm chủ nhiệm lớp ngẩn người, qua một lúc lâu sau mới áy náy nói: “Xin lỗi em, là bọn cô trách oan bạn học Lâm, bạn học Lâm trở về chỗ ngồi đi.”
Nụ cười trên mặt Từ Hân cứng lại, những nữ sinh ngồi xung quanh cô ta đầu tiên là không dám tin, sau đó là ghen tị. Gương mặt đẹp như vậy mà không phải do trang điểm, sao có thể!
Bạn học nam nhìn Lâm Đạm không chớp mắt, đợi cô ngồi vào chỗ rồi mới miễn cưỡng dời tầm mắt đi, giả vờ nói chuyện phiếm như không có chuyện gì xảy ra. Vu Diệp Oanh không đi lên tự giới thiệu đã sớm bị bọn họ quên ở sau đầu, đây là chuyện tốt đối với cô ấy.
Lúc Lâm Đạm đi tới, Cao Thư Khải nghiêng đầu chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ, hồi lâu sau mới quay đầu lại, thất thần đáp lời mấy người xung quanh.
---
Một tuần sau khi khai giảng, Lâm Đạm dần thích ứng với cuộc sống cấp ba, Vu Diệp Oanh giống như cái đuôi nhỏ đi theo cô, ngược lại cũng không làm sao chịu được đả kích.
Cao Thư Khải và một nam sinh khác tên là Mã Duệ là đại ca của lớp, hai người không cùng phe, ai cũng khinh thường người còn lại, vì thế nam sinh trong lớp cũng chia làm hai phe, chia ra đi theo hai người. Mã Duệ là phú nhị đại*, nhà rất có tiền, Cao Thư Khải là con một của Cao Tuấn người giàu nhất Hải Thành, được gọi là Thái tử của Hải Thành. Thế nên người vây quanh cậu ta nhiều hơn Mã Duệ.
*Phú nhị đại: Thế hệ nhà giàu thứ hai.
Lúc này, cậu ta đang dựa vào lan can, vừa hút thuốc vừa nói chuyện phiếm với mấy đàn em.
Một đàn em trong đó nói: “Anh Khải, Lâm Đạm và Ngải Vũ, cậu thích ai?”
Một đàn em khác cười nhạo nói: “Đó mà còn cần phải nói à, chắc chắn là Lâm Đạm. Mặc dù Ngải Vũ cũng đẹp nhưng thua xa Lâm Đạm. Ánh mắt anh Khải của chúng ta rất cao, đảm bảo là thích Lâm Đạm.”
Cao Thư Khải cau cặp mày rậm, ghét bỏ nói: “Ai nói ông đây thích Lâm Đạm? Ông đây thích đơn thuần, không thích đồ điếm diêm dúa!”
Nháy mắt mọi người im bặt, ánh mắt đều dồn về phía sau lưng cậu ta, vẻ mặt kỳ lạ. Lúc này cậu ta mới bất giác quay đầu lại, nhìn thấy “Đồ điếm diêm dúa” trong miệng cậu ta đang đứng ở sau lưng cậu ta, thờ ơ nói: “Nhường đường một chút, tôi muốn đi vệ sinh.”
Cao Thư Khải mặt không biến sắc tránh ra, đôi tai đỏ lên với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy, trái tim đập thình thịch như là muốn nhảy ra ngoài.
Ngực Lâm Đạm đầy đặn, eo rất nhỏ, chân rất dài, nhìn từ phía sau, tấm lưng đó quả thực làm người ta mê mệt. Đám nam sinh ngây ngốc nhìn cô một lúc lâu, một nam sinh trong đó lắc đầu cảm thán: “Anh Khải, cậu nói đúng lắm, Lâm Đạm là điếm đó. Nghe nói cậu ta không cha không mẹ, làm gái kiếm tiền trang trải. Còn quyến rũ là lãnh đạo trường, nếu không thì làm gì có thể học được ở trường tốt nhất Hải Thành?”
Cao Thư Khải sửng sốt một hồi lâu mới dập đầu mẩu thuốc lá trên lan can, trầm giọng hỏi: “Cậu nghe ai nói chuyện này? Mọi người đều là bạn học cùng lớp, con mẹ nó cậu đừng đồn bậy!”
“Không phải tớ đồn, là Từ Hân và Hoàng Toàn đồn. Hai cậu ấy có quen biết Lâm Đạm và là bạn thân với Vu Diệp Oanh. Cậu không biết đâu nhỉ? Nhìn Vu Diệp Oanh vậy thôi chứ cũng không phải đèn cạn dầu, mười ba tuổi đã bỏ nhà đi với người ta rồi, mới về hồi tháng trước. Nghe nói sau khi cậu ta bỏ nhà đi rất nhanh bị bạn trai bỏ rơi, cậu ta chỉ có thể đi theo Lâm Đạm bán dâm. Cũng không biết hai cậu ấy đã ngủ với bao nhiêu người rồi, còn ở đây giả vờ ngây thơ!”
“Lâm Đạm nào có giả vờ? Cậu ấy viết hẳn lên mặt năm chữ ‘đồ điếm diêm dúa’ luôn rồi”. Nam sinh vừa dứt lời, tất cả mọi người đều cười rộ lên.
Cao Thư Khải đạp người nọ một cái, hung dữ nói: “Chuyện không biết thì đừng nói bậy lung tung, ông đây chỉ đùa một chút thôi mà mẹ kiếp các cậu đều tưởng thật! Nói một nữ sinh như thế không cảm thấy rất thấp kém à? Sau này đừng có nói này nọ ở trước mặt ông đây, ông đây không nghe vào!”
Cậu ta nổi giận đùng đùng đi mất, một đám nam sinh vội vàng theo sau.
Vốn Lâm Đạm nên ở nhà vệ sinh nhưng lúc này lại đang dựa vào tường đứng ở chỗ rẽ, Vu Diệp Oanh ôm chặt cánh tay cô, hốc mắt ửng hồng. Các cô đã nghe hết cuốc đối thoại của đám người này.
“Đừng buồn, nếu người nào đó thích khua môi múa mép thì tớ đây sẽ khiến cho họ ăn đủ.” Lâm Đạm vỗ đầu Vu Diệp Oanh một cái, giọng rất bình tĩnh.
Vu Diệp Oanh ngẩng đầu nhìn cô, ngoan ngoãn cười rộ lên sáng lạn giống như đóa hoa nở ra đón ánh nắng mặt trời.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...