Chương 159: Cổ nữ (9)
Vì sắp đến khai giảng nên không có nhiều thời gian, Chu Nam đặt vé máy bay đi Hải Thành giúp Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh, sau khi xuống máy bay dựa theo lời Diệp Oanh miêu tả, tìm được khu nhà cũ của cô ấy. May mà người nhà vẫn chưa dọn đi, còn không may là, cha mẹ Vu Diệp Oanh đã ly hôn lâu rồi, cha Vu để lại nhà cho mẹ Vu, còn mình thì tay không rời nhà, hai người nhanh chóng gây dựng tổ ấm mới.
Hiện giờ, mẹ Vu đang ở cùng chồng hiện tại của bà. Cha Vu vội tới, đang định bàn bạc nên sắp xếp chỗ ngủ cho con gái như thế nào, Lâm Đạm và Chu Nam ở bên ngoài chờ cùng Vu Diệp Oanh. Ngồi đối diện bọn họ là một cô gái mười sáu tuổi và một cậu nhóc hai tuổi, cô gái là con chồng của mẹ Vu, đứa nhóc là là con của bà và chồng hiện tại.
Cô gái hết nhìn Vu Diệp Oanh rồi nhìn sang Lâm Đạm, ánh mắt cực kỳ khinh thường, còn khi nhìn Chu Nam thì đôi mắt bừng sáng, có chút kinh diễm*. Đứa bé thì rúc vào người cô ta, trong tay cầm một cây súng nhỏ, chốc chốc nhắm Lâm Đạm bắn bằng bằng bằng, chốc chốc nhắm Vu Diệp Oanh bắn bằng bằng bằng, trông rất nghịch ngợm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
*Thấy cái gì đó đẹp đến sợ hãi.
Lâm Đạm mặt không đổi sắc nhìn trần nhà, Vu Diệp Oanh thì cúi thấp đầu không nói gì, thỉnh thoảng Chu Nam uống trà để giấu đi sự xấu hổ của mình. Ngôi nhà này hết sức cũ, mặc dù cửa phòng khóa chặt nhưng hiệu quả cách âm vẫn kém như cũ, ba người trưởng thành ở bên đó nói cái gì, chỉ cần lỗ tai thính một chút là có thể nghe thấy hết.
Chồng mẹ Vu yêu cầu cha Vu đưa Vu Diệp Oanh đi, lý do là nhà không chứa hết. Cha Vu vô cùng tức giận, tỏ vẻ nhà này là ông mua, con gái ông có tư cách ở lại hơn ai hết. Chồng mẹ Vu châm chọc nói: “Ông quan tâm con gái như vậy sao không đưa nó về nuôi? Nó còn nhỏ đã bỏ trốn với người khác, không có tự trọng như vậy dạy hư con gái của tôi thì làm sao bây giờ?”
Cha Vu cứng họng, giải thích rằng mình mới mua nhà, phải trả góp, áp lực rất lớn, hơn nữa vợ mới mang thai, ông đưa cha mẹ vợ đến chăm sóc vợ, nhà 30 mét vuông mà bốn người trưởng thành ở đã đủ chật, mấy tháng nữa còn có thêm một em bé, thật sự là không ở được.
Hai người không ai nhường ai lời qua tiếng lại lập tức cãi nhau ầm lên, mẹ Vu chỉ biết khóc, không nói câu nào.
Tiếng cãi nhau bên trong càng lúc càng lớn, tất nhiên người bên ngoài nghe thấy được. Con gái kế của mẹ Vu cười mỉa nói: “Nghe nói mười ba tuổi cô đã bỏ trốn cùng người khác? Cô cũng gan ghê!”
Vu Diệp Oanh cúi đầu, không giải thích cho mình.
Cô gái nhìn Lâm Đạm, nói tiếp: “Mấy năm nay là cô ở chung với cô ta? Hai người vị thành niên các cô lấy tiền ở đâu ra thế? Hay là làm gái? Chậc chậc chậc, lớn lên thế này chắc là cô kiếm được rất nhiều tiền nhỉ? Tôi không dám ở cùng một chỗ với các người, sợ một ngày nào đó bị các người lây bệnh cũng không biết!”
Từ khi vào cửa đến giờ Vu Diệp Oanh không nói lời nào bỗng nhiên nhìn chằm chằm cô ta, chất vấn: “Cô nói ai làm gái?”
“Tôi nói các cô làm gái, sao vậy? Lớn lên với dáng vẻ yêu tinh lại không cha không mẹ, không làm gái sợ là đã chết đói từ lâu rồi?” Cô gái trả lời lại một cách mỉa mai.
Chợt Vu Diệp Oanh nhào qua, đè cô ta trên sofa, bóp cổ cô ta, hung hăng nói: “Cô có thể mắng tôi nhưng không được mắng Lâm Đạm! Lâm Đạm còn sạch sẽ hơn cô một trăm lần!” Hai tháng nay, mỗi ngày Vu Diệp Oanh đều đi theo Lâm Đạm lên núi luyện cổ nhưng bị đối phương bồi bổ bằng các loại nước thuốc, tuy rằng nhìn bề ngoài vẫn rất gầy, thế nhưng người toàn cơ bắp, bóp chết một người chẳng phải chuyện chơi.
Cô gái bị Vu Diệp Oanh bóp đến trợn trắng, đứa bé thì khóc rống lên. Chu Nam bị vẻ bất chợt nổi điên của Vu Diệp Oanh dọa sợ, vội chạy tới tách hai người ra. Lúc này ba người trưởng thành ở trong phòng mới đi ra xem tình hình.
Thấy dấu tay ở cổ con gái, chồng mẹ Vu giận dữ lên, nói Vu Diệp Oanh bị bệnh tâm thần, muốn đưa cô ấy vào bệnh viện tâm thần.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Thấy sự điên cuồng trong mắt con gái, cha Vu cũng khiếp đảm, nghĩ đến vợ mới cưới mang thai nên cũng không dám mang con gái về nuôi, “Nếu không thì tôi đưa Diệp Oanh đến bệnh viện khám trước?” Ông chần chừ nói.
“Không cần khám, Diệp Oanh, chúng ta đi.” Lâm Đạm luôn im lặng chậm rãi đứng lên. Nghĩ cũng biết bệnh viện tâm thần không nơi tốt lành gì, nếu Vu Diệp Oanh thật sự bị đưa đến đó, đời này của cô ấy coi như xong rồi.
Vu Diệp Oanh lập tức chạy đến bên cạnh Lâm Đạm, nắm chặt tay cô. Hai người đi ra khỏi cửa ngay, mẹ Vu không cản lại mà chỉ ôm mặt khóc, cha Vu đuổi theo ra ngoài, đưa cho Vu Diệp Oanh hai ngàn tệ, lải nhải kể khổ.
Vu Diệp Oanh đưa hai ngàn tệ cho Lâm Đạm, hết sức bình tĩnh gật đầu: “Con biết, con sẽ không làm khó mọi người, tạm biệt.” Hai ngàn tệ bán đứt tình thân, lòng người có thể lạnh đến mức nào, cuối cùng hôm nay cũng thấy được. Sớm biết như thế, lúc trước cô ta nên chết trong hầm.
Ba người rời đi khỏi khu nhà cũ kỹ không hề quay đầu lại, dọc đường đi Vu Diệp Oanh giải thích với Lâm Đạm, hóa ra năm đó cô ấy và bạn thân cùng ra ngoài du lịch, bạn thân nói là muốn gặp bạn trên mạng nên bỏ cô ấy lại trong khu vực ngắm cảnh, cô ấy đã bị Thạch Quý bắt đi. Vu Diệp Oanh không ngờ rằng mình có thể còn sống quay về, hiển nhiên cũng không ngờ bạn thân thế mà đổi trắng thay đen, nói mình ở chơi ở khu ngắm cảnh một mình, ngược lại là Vu Diệp Oanh chạy đi gặp bạn trên mạng.
Hai người là bạn thân, tình cảm cực kỳ tốt, ngay cả QQ cũng dùng chung, lúc cảnh sát điều tra thấy tin nhắn trên QQ, lại tìm đến tên bạn trên mạng đã sớm thông đồng với bạn thân Vu Diệp Oanh điều tra tình hình, biết Vu Diệp Oanh rời đi một mình, từ đó về sau không có tin tức nên cũng từ bỏ tìm kiếm. Ban đầu cha Vu và mẹ Vu lo lắng sau trở thành giận dữ, giận con gái không chịu thua kém, giận bạn đời không dạy dỗ con gái tốt, vì thế ngày nào cũng cãi nhau, cuối cùng ly hôn.
Năm đó, chuyện này rất ầm ĩ, toàn bộ người ở khu nhà đều biết, có ấn tượng rất xấu với Diệp Oanh. Thấy cô ấy trở về, không có bao nhiêu người vui cho cô ấy vậy mà người châm chọc mỉa mai lại rất nhiều. Gần như ba người rời đi trong những lời bàn tán xôn xao, mùi vị đó thật sự là một lời khó nói hết.
Chu Nam liếc nhìn Lâm Đạm, có chút bội phục cô đã đoán trước được. Nếu chuyện Vu Diệp Oanh bị sát thủ liên hoàn nhốt ba năm trời được đưa ra ngoài ánh sáng, không biết những người này sẽ dò hỏi cô ấy như thế nào nữa. Con người đều có tâm lý tò mò, hơn nữa chuyện càng đáng sợ càng thích bàn tán, chẳng quan tâm đến cảm nhận của đương sự.
Lời nói của con người có thể lấp lánh ánh vàng cũng có thể giết người, câu này không nói quá chút nào.
Xuất phát từ tâm lý đồng cảm, Chu Nam đưa hai người tới một khu khác, nói: “Đây là nhà của bà nội tôi, bà vừa mới mua không bao lâu thì kết hôn với ông nội, sau đó dọn qua sống với ông nội của tôi nên không còn ở đây nữa. Mặc dù có chút cũ nhưng dù thế nào cũng che mưa chắn gió được, các cậu ở tạm chút nhé.”
Căn nhà quả thật giống như lời Chu Nam nói, hết sức cũ nhưng đồ gia dụng có đủ hết, chỉ cần dọn dẹp lại một chút là có thể ở.
Lâm Đạm chân thành cảm ơn cậu ta, Vu Diệp Oanh thì không nói gì, chỉ cầm lấy giẻ lau bắt đầu làm việc.
Chu Nam nói tiếp: “Có chỗ ở rồi, các cậu cũng nên suy nghĩ cho tương lai một chút. Lâm Đạm, luyện cổ thì luyện cổ nhưng cô vẫn phải hòa nhập với xã hội. Vu Diệp Oanh, cậu còn nhỏ tuổi nên đọc nhiều sách, sau này mới có thể tìm được công việc nuôi sống bản thân. Tôi sẽ giúp hai người làm học tịch*, cho các cậu đi học?”
*Học tịch: Sở ghi tên cũng như tư cách của học sinh một trường nào đó.
“Đi học?” Lâm Đạm nhíu mày nhìn qua.
Chu Nam gật đầu: “Đúng thế, phải đi học, hiện tại cậu không nơi nương tựa, đến trường học, dẫu sao cũng có thể xin học bổng hộ nghèo cải thiện cuộc sống một chút. Coi như cậu cũng là người trong Huyền môn, vào đời, cần phải nhớ kỹ luật của Huyền môn, không được dùng huyền thuật hại người, không được làm loạn trật tự thế tục, một khi cậu phạm vào giới luật, người phán xử của Huyền môn sẽ tìm đến xử phạt cậu, cho nên cậu nhất định phải cẩn thận. Vu Diệp Oanh, cậu vẫn là trẻ vị thành niên, cha mẹ có nghĩa vụ phải nuôi nấng cậu, đợi lát nữa tôi liên hệ với luật sư cho cậu, nhờ luật sư giành phí nuôi dưỡng.”
Hải Thành là địa bàn của Chu Nam, cậu ta lại là người trong Huyền môn, tất nhiên có cách sắp xếp cho hai cô gái.
Lâm Đạm nhớ tới di ngôn của mẹ nguyên chủ, gật đầu nói: “Vậy cũng tốt, tôi đi học rồi thi đại học.”
Vu Diệp Oanh không định đồng ý với Chu Nam, nhưng thấy Lâm Đạm đồng ý, lúc này mới không tình nguyện nói, “Tôi cũng đi học.”
Nguyên chủ rất thích đọc sách, mặc dù nghỉ học vẫn thường hay đọc sách xem bài học, có được toàn bộ ký ức của nguyên chủ nên Lâm Đạm không cảm thấy đi học có gì khó khăn. Cô suy nghĩ chút, lại nói: “Tôi đã tốt nghiệp cấp hai, có thể đi học cấp ba.”
“Tôi cũng học lớp mười.” Vu Diệp Oanh lập tức phụ họa. Cô ta mới lên cấp hai đã bị Thạch Quý bắt đi, nhưng tuyệt đối sẽ không tách khỏi Lâm Đạm, Lâm Đạm học cấp nào, cô ta sẽ học cấp đó.
Chu Nam nghĩ đến tình trạng kháng cự lại người ngoài của Vu Diệp Oanh nên cũng đồng ý với cô ấy, gật đầu nói: “Tốt lắm, tôi sắp xếp trường cho hai người, mấy ngày nữa đến khai giảng, tôi lại đến đón hai cậu. Đây là 5000 tệ, các cậu cầm trước đi.”
Lâm Đạm cũng không khách sáo với cậu ta, cầm tiền nói: “Sau này tôi sẽ trả lại cho cậu.”
“Cậu luyện tập cổ thuật cho tốt, chờ sau này cậu trở thành vu cổ sư, hiển nhiên sẽ có cách kiếm tiền.” Chu Nam an ủi tượng trưng một câu nhưng không ngờ Lâm Đạm đã lên chức đại vu cổ sư từ lâu.
Cách ngày tựu trường ba ngày, Lâm Đạm dùng một ngày để quét dọn nhà mới, một ngày làm quen với xung quanh và một ngày cuối cùng dùng để dạo quanh một vòng bãi rác lớn nhất Hải Thành, bắt được rất nhiều trùng độc. Vu Diệp Oanh nói rất đúng, trùng độc trong thành phố còn độc hơn trong rừng vô số lần, chúng nó ăn hóa chất lớn lên, độc tính mạnh còn đồng thời có sự biến dị khác nhau.
Nhắc tới luyện thì Lâm Đạm luyện ra được một trùng có cánh màu tím đậm và một con ngài độc năm màu sặc sỡ. Cô ăn một con trong đó, một con khác thì bỏ vào bình sứ nhỏ, dùng để luyện cổ vương. Người đàn ông kỳ lạ cũng đi theo cô tới Hải Thành, lúc cô luyện cổ sẽ bất ngờ xuất hiện, ngồi một bên hăng hái nhìn.
Hôm sau, Chu Nam đúng hẹn đưa Lâm Đạm và Vu Diệp Oanh đến trường cấp ba báo cáo. Thấy Chu Nam bước vào phòng học của lớp mười, một nữ sinh ngồi ở trong góc có vẻ rất ngạc nhiên, giơ lên tay nói: “Đàn anh Chu, không phải anh học lớp 11 sao ạ?”
“Anh ở lại lớp”. Chu Nam sờ mũi, trông có vẻ xấu hổ, ánh mắt luôn quét về phía nam sinh ngồi ở trong một góc. Từ đầu đến chân nam sinh toàn là hàng hiệu, dáng người cũng rất cao lớn, lúc này đang nằm nhoài ra bàn ngủ. Một đám thiếu niên ngồi vây quanh cậu ta nói chuyện ríu rít, dường như có quen biết và rất thân quen.
Chu Nam nghiêng người chỉ vào hai chỗ trống hàng cuối nói: “Hai cậu ngồi ở đây đi.” Tính cách Lâm Đạm tính khiêm tốn, Vu Diệp Oanh sợ tiếp xúc với người lạ, để hai cô ngồi sát vào góc tường là thích hợp nhất.
Chu Nam dịch thân hình cao lớn của mình sang một bên để lộ khuôn mặt của Lâm Đạm đang đứng phía sau, cả phòng học đang ồn ào bỗng im bặt, từng đợt tiếng hít không khí thay nhau vang lên.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...