Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 156: Cổ nữ (6)

 
Thấy có một cô gái gầy gò đi sau lưng Lâm Đạm, Chu Nam rất ngạc nhiệt. Vẻ mặt cô gái giống như nhìn thấy quỷ, túm chặt vạt áo Lâm Đạm và trốn sau lưng cô, người còn run bần bật. Hiện tại cô ta chỉ cho mình Lâm Đạm đến gần, còn những người khác trong mắt cô ta không khác gì thú dữ.

“Cậu ấy là ai?” Chu Nam mở miệng hỏi ngay.

“Cậu ấy đi lạc trong núi nên tôi đưa cô ấy về.” Lâm Đạm đưa điện thoại qua, “Cậu có thể mở khóa cái này không? Mở được thì tôi không cần phải lên trấn trên gọi điện giúp cậu.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Di động của Thạch Quý là hàng nhái nên độ bảo vệ không cao, Chu Nam nhấn vài cái khởi động lại điện thoại và mở khóa mật mã. Thấy cột sóng đầy cột, cậu ta mới thả lỏng ra, sau đó nghiêm túc nói: “Điện thoại này cậu lấy ở đâu ra? Chẳng lẽ là trộm?”

Lâm Đạm bình tĩnh nói: “Không phải trộm, là nhặt được, lát nữa tôi trả nó về chỗ cũ. Cậu ấy cũng muốn liên lạc với cha mẹ, cậu gọi xong thì gọi cho cậu ấy với.” Lâm Đạm chỉ Vu Diệp Oanh đang trốn sau lưng mình.

Chu Nam gật đầu, ấn một dãy số rồi lại vội vàng xóa bỏ, vẻ mặt rối rắm. Cậu nhận ra Lâm Đạm không có ý gì với mình cả, cũng không có ý giữ cậu ta lại đây mãi mãi. Cô không cha không mẹ, cô đơn lẻ loi, khó khăn lắm với có bạn, tất nhiên sẽ nhiệt tình hơn chút. Cô cứu mình, lại cứu một cô gái đi lạc, vậy nên có thể thấy cô rất lương thiện, ở chỗ này của cô vô cùng an toàn, không cần lo lắng những việc khác.

Lần đi xa này cha mẹ và bạn thân đều không đồng ý, là cậu ta đánh cược ra ngoài, nếu bị đưa về nhàm chán như vậy, chẳng phải có vẻ rất chật vật và mất mặt đúng không?


Nghĩ đến đây, Chu Nam để điện thoại xuống, lưỡng lự nói: “Lâm Đạm, cậu thật sự có thể trị khỏi chân cho tôi à?”

“Tất nhiên, nhiều nhất hai tháng là chân của cậu có thể khỏi.” Lâm Đạm gật đầu chắc chắn. Mặc dù cô không có ký ức nhưng rất có lòng tin với kiến thức y học của mình.

Thật ra chính Chu Nam cũng thấy thuốc của Lâm Đạm cực hiệu quả, chỉ có hai ngày mà xương bắt đầu ngứa ngáy, đây là dấu hiệu đang lành. Hơn nữa ngón chân cậu cũng rất nhạy, chắc xương đang nối lại, dây thần kinh và mạch máu cũng không bị tổn thương. Một khi đã như vậy, tại sao cậu ta không đợi khỏi hẳn rồi về? Như thế cậu ta không bị cha mẹ chỉ trích và bạn bè cười nhạo. Dù sao kỳ nghỉ hè vừa mới bắt đầu, cậu ta chẳng sợ trễ thêm hai tháng nữa lâc a đâu.

Nghĩ thế, cậu buông di động xuống, dùng giọng điệu thương lượng nói: “Lâm Đạm, đợi chân tôi khỏi hẳn mới gọi cho cha mẹ tôi vậy.”

Lâm Đạm nhíu mày, cương quyết từ chối, “Tôi không nuôi nổi cậu, cậu nên đi nhanh đi. Cậu không thấy mấy ngày nay chúng ta đều ăn cháo à. Nếu cậu ở lại nữa, đến cháo chúng ta cũng không có mà ăn, cậu ăn quá nhiều.”

Mặt Chu Nam đỏ lên, vừa xấu hổ vừa ngượng. Cậu biết Lâm Đạm rất nghèo nhưng không ngờ mình lại mang đến cho cô gánh nặng như thế. Cậu ta còn tưởng rằng Lâm Đạm nhìn trúng mình, muốn giữ mình lại! Mặt cậu ta đâu có dày như thế đâu nhỉ?
 
“Tôi cho cậu tiền.” Cậu mở ra túi leo núi tìm cái ví tiền dày cộm.

Lu gạo đã chạm đáy nên Lâm Đạm chỉ do dự ba giây rồi quyết định cúi đầu trước tiền tài. Cô đưa tay ra, dứt khoát nói: “Được thôi, tôi đồng ý cho cậu ở lại dưỡng thương, tiền thuốc men cậu đừng quên tính đi vào luôn đấy.” Chữa bệnh lấy tiền là chuyện đương nhiên.

Chu Nam sờ khuôn mặt nóng bừng, lúc này mới bắt đầu đếm tiền.


Vu Diệp Oanh lắp bắp nói: “Lâm Đạm, tớ, tớ không có tiền, làm sao bây giờ?” Nháy mắt Vu Diệp Oanh rơi nước mắt, dáng vẻ sụp đổ. Cô ta không thể rời khỏi Lâm Đạm một giây phút nào được. Lâm Đạm là người duy nhất trên thế giới này khiến cô có cảm giác yên tâm.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

“Không sao, cậu khác cậu ta, tớ không lấy tiền cậu.” Lâm Đạm rất nhẫn nại với Diệp Oanh, lập tức xoay người sang chỗ khác, ôm đối phương vào lòng nhẹ nhàng vỗ về.

Chu Nam nhận thấy sự phân biệt đối xử của Lâm Đạm nên càng xấu hổ hơn, cậu ta cũng bắt đầu nghi ngờ sức hấp dẫn của mình. Cậu ta đưa 5000 tệ qua, hậm hực nói: “Nhiêu đây đủ chưa? Không đủ thì trong thẻ tôi còn, cậu có thể cầm thẻ vào trong trấn rút, mật mã là XXXXXX.” Cậu ta không hề lo Lâm Đạm sẽ chôm hết tiền bỏ trốn, bây giờ cậu hoàn toàn tin vào nhân cách của đối phương.

Lâm Đạm nhận lấy tiền, gật đầu nói: “Đủ rồi, vậy cậu yên tâm ở đây đi. Lấy điện thoại liên lạc với cha mẹ Vu Diệp Oanh.”
 
Chu Nam lập tức đưa điện thoại cho Vu Diệp Oanh, Vu Diệp Oanh lại trốn sau lưng Lâm Đạm, không dám nhận lấy. Lâm Đạm nhận lấy, hỏi cô ta số điện thoại, sau đó giúp cô ta bấm số, lúc cô đang định bấm số cuối cùng thì đột nhiên Vu Diệp Oanh hất rơi điện thoại, lắc đầu nói: “Đừng, tôi, tôi chưa suy nghĩ xong.”

Hiện tại Vu Diệp Oanh không dám tiếp xúc với người ngoài. Người nhà, bạn bè vẫn sẽ đứng ở chỗ cũ chờ cô ta sao? Liệu có thể chấp nhận được bộ dạng dơ bẩn của cô ta bây giờ không? Chỉ cần nghĩ tới việc mình đi ra ngoài, bị rất nhiều người vây quanh và tra hỏi tung tích mấy năm nay của cô ta, càng đào sâu những đau khổ cô ta phải trải qua thì cô ta càng sợ đến cả người phát run. Nếu có thể, cô ta thật muốn đổi gương mặt khác, đi đến một nơi xó xỉnh nào đó không ai tìm được, cứ như vậy bình yên sống qua ngày. Thậm chí, cô ta còn nghĩ rằng nếu mình có thể chết sớm một trong căn hầm kia thì tốt biết bao nhỉ?
 
Chết cũng cần can đảm nhưng sống mà mang theo đầy vết thương còn phải can đảm hơn. Có một số người chỉ đứng đó ngay cả thở một cái thôi cũng đã dùng hết toàn bộ sức lực của bản thân.

Lâm Đạm có thể hiểu được cảm giác của Vu Diệp Oanh nên cũng bỏ qua suy nghĩ liên lạc với cha mẹ cô ta. Cô xoa đầu Vu Diệp Oanh, an ủi: “Đừng sợ, cậu muốn ở đây bao lâu đều được, chờ cậu suy nghĩ kỹ rồi chúng ta lại gọi cho bọn họ.”


Khuôn mặt tái nhợt của Vu Diệp Oanh hồng hào lại, ánh mắt nhìn Lâm Đạm tràn đầy cảm kích và ỷ lại.

Thấy phản ứng khác thường của Vu Diệp Oanh, Chu Nam nhạy bén nên nhận ra được, chắc chắn không đơn giản là lạc đường như thế. Nhưng cậu ta chỉ là một người lạ, đi đào bới vết thương của người khác thì không tốt lắm, đành phải xem như không biết gì.

Lâm Đạm kéo tay Vu Diệp Oanh đi ra ngoài, Chu Nam nhìn bóng lưng hai người rúc vào nhau đến ngẩn ra. Bất giác cậu ta nghĩ rằng: Lâm Đạm đúng là lương thiện, nhặt một người chữa một người, nhặt một người sưởi ấm một người. Nhìn dáng vẻ Vu Diệp Oanh này hiển nhiên đã xem cô trở thành sự cứu rỗi duy nhất. Rốt cuộc đêm qua các cô đã trải qua cái gì?

Chu Nam chỉ tò mò chứ cũng không định tìm hiểu kỹ. Có điều, lúc cảnh sát tới sơn trại hỏi chuyện, cuối cùng cậu ta cũng biết tại sao Vu Diệp Oanh sợ hãi như thế.

“Tôi là khách ở đây, chân tôi bị thương, Lâm Đạm cho tôi ở lại. Tôi không quen Thạch Quý, không, chưa gặp bao giờ.” Một bên Chu Nam trả lời cảnh sát, một bên hỏi thăm xem đã xảy ra chuyện gì. Thì ra trong trại có một người chết, các thôn dân còn phát hiện rất nhiều thi thể ở trong hầm người nọ, tất cả đều bị ngược đãi đến chết. Ban đầu cảnh sát nghi ngờ người chết là sát nhân liên hoàn, đang chuẩn bị mang thi thể về xét nghiệm DNA.
 
Có người tố cáo Lâm Đạm là hung thủ, nói cô nuôi cổ, máu thịt của người chết bị cổ trùng ăn. Cảnh sát không tin những lời này nhưng vẫn theo thông lệ tới chỗ Lâm Đạm làm biên bản. Trạng thái tử vong của người chết rất kỳ lạ, thế nhưng đây là một thế giới khoa học, hết thảy vấn đề đều được giải thích bằng khoa học.

Thấy khuôn mặt vô cùng xinh đẹp của Lâm Đạm, giọng điệu khi nói chuyện của cảnh sát cũng hòa nhã hơn. Lâm Đạm khẽ cau mày, gã không đành lòng hỏi tiếp nữa, ngược lại còn an ủi cô đừng sợ. Vu Diệp Oanh nói dối rằng mình là em gái của Chu Nam, bởi vì năm mười ba tuổi cô ta đã bị nhốt trong hầm nên mấy năm nay không cao lên, nhìn rất nhỏ con gầy gò, lại cực kỳ sợ người lạ, cảnh sát không nghi ngờ cô ta, hơn nữa không ngờ một ngày trước cái xích sắt kia còn xích một người sống.

Mấy ngày sau, cảnh sát lần theo điện thoại đã mất của Thạch Quý tìm đến lần nữa, Lâm Đạm nói dối là năm sáu giờ sáng mình nhặt được ở bên cạnh hồ nước, không biết người đánh mất là ai nên mới cầm đi. Cảnh sát thấy cô tuổi còn nhỏ, người yếu ớt nên không nghi ngờ nhiều, sau thông qua điều tra, phát hiện quả thật năm sáu giờ sáng Thạch Quý đi qua đi lại trong trại mấy lần, hoàn toàn có khả năng làm mất điện thoại. Bọn họ đâu ngờ rằng, lý do Thạch Quý ra ra vào vào Miêu trại là vì tìm dụng cụ vứt thi thể Lâm Đạm.
 
Chuyện này sức tưởng tượng, mặc dù cảnh sát đã dùng khoa học kỹ thuật hiện đại nhất để điều tra nhưng trong một thoáng không thể nào tìm thấy manh mối, đành xử án treo.

Đối phó với cảnh sát xong, cái gì nên làm thì Lâm Đạm làm, hoàn toàn không bị ảnh hưởng, có điều mất một lúc lâu Chu Nam vẫn không cách nào bình tĩnh lại được. Cậu là người trong Huyền môn, chỉ nghe sơ lược về tình trạng tử vong của Thạch Quý đã đoán được mọi chuyện.

Cậu ta nhìn chằm chằm Lâm Đạm, trầm giọng nói: “Cậu là vu cổ sư?”


“Đúng thế.” Lâm Đạm nhìn thẳng vào mắt cậu ta, ánh mắt lạnh lẽo: “Cậu muốn tố cáo tôi ư?”

Chu Nam vội vàng xua tay: “Không, không đâu. Thạch Quý chết cũng chưa hết tội, tất nhiên tôi sẽ không tố cáo cậu, Vu Diệp Oanh là do cậu cứu từ chỗ ông ta?”

“Ừm, cậu ấy đã chịu rất nhiều đau khổ, bây giờ cực kỳ sợ tiếp xúc với người ngoài. Nếu để cảnh sát biết đến sự tồn tại của cậu ấy, bọn họ sẽ đưa cậu ấy đến đồn cảnh sát, hỏi về những tháng ngày cậu ấy đã trải qua, chuyện đó sẽ làm cậu ấy suy sụp mất. Chắc là cậu cũng thấy, cậu ấy có khuynh hướng tự sát. Mười tám thi thể trong hầm cũng đủ để bọn họ kết án hành vi phạm tội của Thạch Quý, tôi không hy vọng có thêm một Diệp Oanh. Tôi hy vọng cậu ấy có thể lén lút rời khỏi đây, xem như chưa xảy ra chuyện gì cả, sau đó bình an sống tiếp.”

Thầy thuốc không chỉ chữa bệnh còn chữa tâm. Không biết tại sao, những lời này hiện lên trong đầu Lâm Đạm làm cô có chút sửng sốt. Cô càng thêm chắc chắn rằng trước khi mình mất trí nhớ hẳn là làm bác sĩ.

Chu Nam chỉ gật đầu không hỏi thêm nhưng trong lòng hết sức xúc động. Những người như bọn họ quanh năm qua lại nơi giao nhau giữa ánh sáng và bóng tối, hành động chỉ dựa vào bản tâm*, không sợ pháp luật, vì thế càng dễ sa đọa. Còn Lâm Đạm là một cô nhi, không có người ở bên cạnh chỉ dẫn phương hướng, dạy dỗ lý lẽ lại có thể giữ vững bản tâm từ đầu đến cuối, làm việc thiện trừ ác, phẩm chất này vô cùng đáng quý.
 
*Bản tâm: Ý muốn lúc đầu.

Ba ngày sau, thôn núi nhỏ bình lặng nghênh đón rất nhiều phóng viên. Bọn họ phỏng vấn thôn dân khắp nơi rồi chạy tới trước nhà Thạch Quý chụp rất nhiều ảnh. Tin tức “Sát thủ liên hoàn xuất hiện ở Miêu trại” phát tán khắp internet, còn có đoàn sản xuất phim đến đây quay phim phóng sự. Thân phận từng người bị hại đều bị bọn họ đào lên, nguyên nhân cái chết của Thạch Quý cũng bị đủ loại chuyên gia phân tích, đưa tin làm sao cho người nghe càng sợ càng tốt.

Thấy tiêu đề trên điện thoại, Chu Nam không khỏi âm thầm khâm phục sự quả quyết của Lâm Đạm. Nếu cô không giấu Vu Diệp Oanh đi, sợ là đối phương sẽ bị cánh truyền thông ép chết. Ký ức đáng sợ như thế, ai mà đồng ý nhắc lại lần nữa chứ?

Lâm Đạm hoàn toàn không bị những người này nhiễu loạn, cô vừa điều dưỡng cho Vu Diệp Oanh vừa học tập thuật vu cổ. Dường như cô đã sớm quen với tiết tấu gấp gáp, quá trình học tập cường độ cao này, mỗi ngày cô đều sắp xếp thời gian hợp lý. Thỉnh thoảng người đàn ông kỳ lạ cũng xuất hiện bên cạnh cô, trêu đùa vài câu với cô nhưng đa số thời gian đều biến mất không thấy tăm hơi.

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui