Chương 155: Cổ nữ (5)
Một cái hầm không lớn mà chôn tầng tầng lớp lớp hơn mười thi thể, mỗi buổi tối Thạch Quý đều ngủ trên những thi thể đó, có thể thấy ông ta tàn bạo cỡ nào.
Lâm Đạm lắc đầu, lòng tràn đầy chán ghét, dậm chân ngăn trùng độc chiếm lấy thi thể. Cô sờ soạng trong hầm trú ẩn một hồi, cuối cùng tìm được chốt mở, mở cái bóng đèn nhỏ trên trần hầm. Ánh sáng mờ ảo chiếu sáng chỗ chật chội này, cũng khiến cho cô gái gầy yếu nãy giờ vẫn không ngừng kêu gào từ từ bình tĩnh lại.
Lâm Đạm vẫn luôn chiếu đèn pin về phía trước nên cô gái không nhìn thấy rõ mặt mũi cô, còn tưởng rằng là Thạch Quý tới, cho nên mới hét lên.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu, cậu là ai? Cậu cũng bị bắt ư?” Giọng thiếu nữ hết sức khô khốc, ánh mắt nhìn Lâm Đạm có đồng tình, có bi thương. Cô ta đã hoàn toàn từ bỏ hy vọng chạy trốn.
“Còn cậu là ai?” Lâm Đạm đi đến bên cạnh thiếu nữ, sờ xích sắt trên mắt cá chân cô ta. Hiện tại cô hoàn toàn có thể tay không cắt xích sắt nhưng lại không làm như thế. Người đặc biệt quá sẽ bị những người khác bài xích, ở không có sức mạnh tuyệt đối, cô sẽ không để lộ sự đặc biệt của mình.
“Tôi tên là…” Cô gái gắng sức suy nghĩ một phen mới chậm rãi mở miệng nói: “Tôi tên là Vu Diệp Oanh.” Đó vốn là tên cô ta nhưng hiện giờ đã cách cô ta rất xa. Ở đây, cô ta chỉ là một súc vật dùng để phát tiết, Thạch Quý sẽ không để ý tên cô ta là gì, đến từ đâu.
Lâm Đạm gật đầu, hỏi tiếp: “Cậu bị nhốt ở đây bao lâu rồi?”
Cô gái chết lặng nói: “Tôi không biết.”
“Vậy cậu bị nhốt năm bao nhiêu?”
“Năm 2015.”
“Bây giờ là năm 2018.” Lâm Đạm nói thời gian chính xác cho cô gái trẻ: “Cậu đã bị nhốt ba năm.”
Cô gái chậm rãi gật đầu, ánh mắt mù mịt. Thời gian đối với cô ta mà nói không có chút ý nghĩa nào, cô ta đã không có hiện tại, làm gì còn có tương lai?
Lâm Đạm sửa sang lại mái tóc khô rối của Vu Diệp Oanh và âm thầm bắt mạch phát hiện cô ta không chỉ suy dinh dưỡng, nội tạng suy kiệt, còn nhiễm rất nhiều bệnh. Nếu mình không tới, nhiều thì một năm chậm thì nửa năm, cô ta sẽ chết ở nơi không thấy ánh mặt trời này.
Lâm Đạm yên lặng thở dài một hơi, sau đó đứng lên, bước lên bậc thang ra ngoài. Trùng độc lúc nhúc giống như thuỷ triều xuống, sau đó bò ra ngoài theo cô.
Cô gái nhìn cảnh tượng lạ lùng này mà không hề la hét lên hay lộ ra vẻ kinh ngạc, sợ hãi, cũng chưa từng cầu cứu Lâm Đạm. Bị nhốt quá lâu, đầu óc cô ta đã trở nên trì trệ. Mấy ngày đầu cô ta không ngừng suy nghĩ làm thế nào thoát khỏi cái nơi quái quỷ này, hiện tại cái gì cô ta cũng không dám nghĩ, chỉ chịu đựng qua ngày.
Cô ta nhìn trùng độc chui ra từ mười mấy thi thể ở dưới đất, tuyệt vọng nghĩ rằng: Nếu như có thể chết sớm một chút, biến thành một cái xác không có cảm giác, có lẽ là một chuyện tốt.
Trong hầm giấu bí mật lớn rung động trời đất đến thế thì tất nhiên là Thạch Quý luôn mang theo chìa khóa xích sắt bên người để tránh rơi mất. Nghĩ vậy, Lâm Đạm leo ra ngoài sau đáy giường lục lọi thi thể ông ta, quả nhiên tìm được chìa khóa. Xác ông đầy trùng độc, chúng no ăn máu thịt no nê xong bắt đầu cắn xé đồng loại, làm lớp da mỏng liên tục động đậy, cảnh tượng hết sức đáng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng ngay cả cau mày Lâm Đạm cũng không nhướng lên một cái, đi ra ngoài cửa phát hiện dược liệu trong lư đồng đã mau chóng cháy hết, lúc này mới cắn đầu ngón tay nhỏ máu mình vào. Đột nhiên lư đồng bừng lên ngọn lửa cao nửa thước, sau đó bốc lên khói xanh có mùi thơm nồng kỳ lạ, hấp dẫn đám trùng độc đến đây.
Chúng nó tranh nhau chui vào lò đồng, một cái lò nhỏ nhìn qua sức chứa chỉ có nửa thăng*, lại có thể liên tục hút lấy trùng độc như không bao giờ chạm đầy. Trong chốc lát trùng độc như thủy triều biến mất sạch sẽ, sau đó lư đồng vang tiếng gặm cắn làm cho người ta ê răng.
*Thăng: Dụng cụ đong lương thực, bằng 1/10 của đấu.
Lâm Đạm nghiêng tai lắng nghe, không khó tưởng tượng đây là các loại trùng độc đang cắn xé nhau, con cuối cùng sống sót mới có tư cách xưng là cổ trùng.
Người đàn ông kỳ lạ vẫn luôn đi theo Lâm Đạm, im lặng quan sát từng hành động của cô. Càng ngày hắn càng phải nhìn cô nhóc này với cặp mắt khác, cũng càng ngày càng cảm thấy hứng thú. Cô rất to gan, cũng đủ bình tĩnh, là hạt giống tốt.
“Vu cổ sư được truyền lại dựa vào huyết mạch.” Hiếm khi hắn có lòng tốt giải thích: “Huyết mạch em càng thuần khiết, cổ trùng nuôi ra càng mạnh. Đương nhiên, cách nuôi cũng quyết định cổ trùng mạnh hay yếu, cái này tự em tìm hiểu đi.”
Lâm Đạm cũng không hỏi hắn huyết mạch mình có thuần khiết không cũng sẽ đi tiếp con đường này, cho dù cô yếu cũng sẽ nghĩ hết mọi cách để mình trở nên mạnh hơn. Huyết mạch không thể đổi nhưng ý chí thì có thể quyết định vận mệnh, cô vẫn luôn hết lòng tin vào điều này.
Khói xanh trong lò đồng từ từ tan, tiếng gặm cắn cũng dừng hẳn, lúc này Lâm Đạm mới mở nắp lấy một con tằm toàn là máu ra.
Người đàn ông nhướng mày, hình như có chút ngạc nhiên nhưng không nói gì. Lần đầu luyện cổ trùng mà có thể nuôi ra một con tằm máu, thiên phú của cô nhóc này quá xuất chúng.
Lâm Đạm không nghiên cứu nhiều về cách dùng con trùng này mà trực tiếp nuốt nó vào trong bụng. Thoáng cái cơn đói mãnh liệt biến mất, làm cô thở dài một hơi. Bởi vậy có thể thấy, trùng trưởng thành chứa nhiều năng lượng hơn trứng cổ nhiều, thế đồ ăn tốt hơn trùng trưởng thành là gì nhỉ?
Tự nhiên Lâm Đạm nghĩ tới cổ vương, vì thế càng có lòng quyết tâm học thuật vu cổ. Không nghiên cứu học tập cổ thuật đàng hoàng, cô không thể nuôi được cổ vương, vậy thì làm sao có thể thỏa mãn thánh cổ trong người?
Người đàn ông cúi người nhìn cô, thở dài nói: “Thứ ghê tởm như vậy mà em cũng ăn được á?”
Lâm Đạm mắt điếc tai ngơ, chỉ lo đổ tro trong lư đồng ra, lấy khăn tay lau sạch sẽ rồi cất vào ba lô. Cô lục khắp nhà Thạch Quý một lượt, cầm điện thoại di dộng của ông ta và tiền mặt, sau đó xóa bỏ dấu vết mình để lại, lúc này mới quay lại hầm mở xích chân cho cô gái, dặn dò: “Cậu đi theo tôi.”
Cô gái ngơ ngác nhìn Lâm Đạm, mặt mũi ngu ngơ, cho đến khi xích sắt xích cô ta một ngàn ngày đêm bị Lâm Đạm ném xuống đất vang lên tiếng “loảng xoảng”, lúc này cô ta mới hoàn hồn, nói với vẻ không dám tin: “Cậu muốn đưa tôi ra ngoài?”
“Đúng vậy.” Lâm Đạm gật đầu, chắn chắn nói.
Cô gái nắm chặt cổ tay Lâm Đạm, biểu cảm hoảng sợ: “Đừng, người kia ở trên đó! Nếu ông ta phát hiện sẽ bắt luôn cậu đấy!” Ý chí muốn sống của cô ta đã bị tra tấn mài mòn từ lâu.
“Ông ta sẽ không trở lại đâu.” Lâm Đạm xoa đầu cô ta, dịu dàng nói: “Đừng sợ, cậu đã tự do.”
Cô gái không ngừng lắc đầu, nước mắt chảy dài. Cô ta khao khát tự do biết bao nhưng sợ rằng đó chỉ là một giấc mơ, tỉnh dậy rồi cô ta lại bị xích trong bóng đêm, chịu đựng tuyệt vọng và đau khổ vô tận.
Lâm Đạm không biết nên an ủi vết thương lòng của cô ta như thế nào, đành phải bế cô ta lên mặt đất. Cô gái nhìn thấy cái xác khô của Thạch Quý, lập tức hoảng hốt hét lên, bị Lâm Đạm che miệng lại mới dần dần ý thức được cái tên ma quỷ ngày đêm tra tấn cô ta đã chết, quả nhiên ông ta sẽ không trở lại!
Cô gái bắt đầu lặng lẽ nức nở, trong mắt có thù hận, có vui sướng, còn có giải thoát. Trong mắt người bình thường đó là cảnh tượng vô cùng đáng sợ nhưng ở trong mắt cô ta thì giống như cứu rỗi. Từ nay về sau, cô ta không cần phải lo lắng người này sẽ đột nhiên xuất hiện trong cuộc sống, kéo cô ta xuống vực sâu. Cô ta không hề muốn biết ông ta chết như thế nào, cũng không muốn biết có liên quan đến cô gái này hay không. Cô ta được cứu rồi, cuối cùng cô ta cũng được cứu!
Lâm Đạm bế cô gái đứng ở mép giường để cô ta có thể nhìn thấy Thạch Quý chết rồi. Trốn tránh không thể trị được vết thương lòng, con đường duy nhất là chấp nhận. Chấp nhận cực khổ, chấp nhận hiện thực, chấp nhận chính mình bị vỡ nát. Nếu người bị giam cầm là Lâm Đạm, cô muốn giây phút cô trốn ra ngoài, nhất định sẽ sẵn lòng tận mắt nhìn thấy Thạch Quý xuống địa ngục.
Tiếng nức nở của cô gái nhỏ dần rồi ngưng hẳn. Cô ta kéo nhẹ ống tay áo Lâm Đạm, nói bằng giọng khàn khàn: “Tôi ổn, chúng ta đi thôi.”
Lúc này Lâm Đạm mới bế cô trốn vào bóng đêm.
---
Hôm sau, cảm giác đói lại xuất hiện làm Lâm Đạm không dễ chịu chút nào. Cô chuẩn bị xuống giường tìm vài thứ ăn thì phát hiện có một cơ thể gầy gò đang cuộn tròn nằm bên cạnh chân mình.
Vu Diệp Oanh cho rằng mình sẽ mất ngủ giống như những đêm trước đây nhưng khi cô ta rúc người vào bên cạnh chân người cứu mình, thế mà cô ta ngủ rất say, rất ngon, rất an tâm. Lúc đối phương tỉnh dậy cô ta cũng tỉnh, vội ngồi dậy, mở to mắt nhìn. Tối hôm qua khi về đây, người này đã tắm và thay quần áo cho cô ta, mỗi hành động vô cùng dịu dàng khiến cô ta lưu luyến không thôi.
Lâm Đạm mặc áo khoác vào, cầm tay cô gái nọ bắt mạch một cách tự nhiên. Nếu không chữa trị đảm bảo cơ thể này không sống được bao lâu nữa, do quá suy dinh dưỡng, nội tạng cô ta tổn thương đủ chỗ khác nhau, xương cũng bị gãy nhiều chỗ, còn xảy thai mấy lần để lại di chứng. Thạch Quý phát tiết dục vọng trên người cô ấy. Khi nào không hợp ý thì xem cô ấy như bao cát để đánh đập, cô ta có thể trụ đến bây giờ quả thật là kỳ tích.
Cô gái ngoan ngoãn để mặc Lâm Đạm nắm tay, còn cong khóe miệng muốn cố nặn ra một nụ cười. Ba năm rồi chưa cười, cô ta đã quên cách điều khiển cơ mặt của mình.
Lâm Đạm chậm rãi nói: “Cậu có nhớ số điện thoại của cha mẹ mình không? Tôi đi báo cho bọn họ tới đón cậu.”
Thoáng chốc khuôn mặt méo mó của cô gái cứng đờ. Nhà, đây là một chữ ấm áp bao nhiêu. Khoảng thời gian kia, mới đầu cô ta nằm mơ cũng nhớ về nhà, sau bị đối xử dã man như vậy, nhà đã trở thành nơi vĩnh viễn không thể quay về. Khát khao và tình thương của cô ta với nó đều biến thành sợ hãi khó chịu.
Liệu cha và mẹ có chấp nhận được mình của hiện tại không? Sau khi trở về phải sống như thế nào đây? Cô ta ôm mặt, than khóc trong tuyệt vọng.
Lâm Đạm xoa đầu cô gái, khuyên: “Chắc là cha mẹ cậu vẫn đang tìm cậu, trước tiên cậu nên gọi điện thoại cho bọn họ.”
Cô gái nức nở một lúc lâu mới chần chừ gật đầu.
Lâm Đạm lấy di động của Thạch Quý ra, cô mở hoài vẫn không mở khóa được nên nhụt chí. Lâm Đạm nhìn cô gái, cô gái cũng lắc đầu, tỏ vẻ mình cũng muốn giúp nhưng không giúp gì được, thế là hai người đành phải sang bên cạnh nhờ Chu Nam giúp. Suốt ngày cậu ta nghịch điện thoại nên chắc sẽ có cách nhỉ?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...