Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 153: Cổ nữ (3)
 
Nhận thấy ý nghĩ của người đàn ông đó, trái lại Lâm Đạm đang vùng vẫy mãnh liệt bình tĩnh trở lại, để mặc mình trôi nổi trong nước. Người khác càng muốn nhìn thấy mình chật vật, thậm chí là bộ dạng tuyệt vọng, cô sẽ không để người nọ được như ý.

Người đàn ông nhướng một bên mày, dường như có chút ngạc nhiên.

Lâm Đạm nhìn thẳng vào mắt hắn, dù là mình sắp ngạt cũng không để lộ ra dáng vẻ yếu đuối nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Đuôi lông mày người đàn ông càng nhướng càng cao, cuối cùng mở miệng nói: “Muốn được cứu à?”

Giọng nói hắn truyền trực tiếp vào trong đầu Lâm Đạm, Lâm Đạm cũng trả lời trong đầu: “Anh muốn gì?” Cô luôn hiểu rõ một đạo lý, đó chính là “Thiên hạ không có bữa trưa miễn phí”, cơ thể người đàn ông trong trạng thái nửa trong suốt, hơn nữa có thể hoạt động tự nhiên trong nước, xem ra tám chín phần hắn là ma quỷ. Ma quỷ sẽ cứu người ư? Chắc là có, có điều khi bọn chúng đến gần con người thì đa phần đều có ý đồ khác.

Đến cả người Lâm Đạm còn không tin huống chi là quỷ?

Người đàn ông khẽ cười một tiếng, ánh mắt quan sát Lâm Đạm trở nên chăm chú hơn. Hắn không ngờ, cô nhóc này chết đến nơi rồi còn bình tĩnh như thế. Bất chợt khuôn mặt cực kỳ tuấn tú của hắn kề lại gần, chóp mũi gần như đụng phải chóp mũi Lâm Đạm, nói bằng giọng khàn khàn trầm thấp như ngâm xướng: “Thứ tôi muốn rất đơn giản, cho tôi mượn cơ thể dùng một chút, như thế nào?”


Hắn kề khuôn mặt tuấn tú lại gần, môi mỏng ửng đỏ hơi nhếch lên, cười hết sức ma mị. Nếu là đổi thành người khác, hiển nhiên lúc này đã bị hắn mê hoặc choáng đầu, đồng ý không chút do dự. Thế nhưng Lâm Đạm lại lạnh lùng nhìn thẳng hắn, trong mắt không hề lộ ra vẻ xúc động mà là đề phòng dữ dội hơn.

“Không thì sao?” Cô kiên quyết từ chối.

Người đàn ông ngớ ra, đôi mắt đen láy dò xét trên mặt Lâm Đạm nhưng không phát hiện ra chút dấu vết tuyệt vọng nào. Hắn lui lại chừa ra một khoảng cách nhỏ, nói thẳng: “Em sắp chết rồi, mà ở đây chỉ có tôi có thể cứu em.”

Lâm Đạm hờ hững nói: “Mất đi chính mình và mất mạng, tôi chọn mất mạng.”

Người đàn ông lại khẽ cười, ánh mắt nhìn Lâm Đạm càng ngày càng sáng. Hắn lắc đầu nói: “Thú vị, thật thú vị, em là người mà tôi thấy đặc biệt nhất. Tôi hứa với em, tôi chỉ mượn cơ thể em chút thôi, sẽ không gây rắc rối cho em đâu, dùng xong rồi tôi sẽ trả lại hoàn chỉnh cho em. Ngoài ra, tôi còn có thể giúp em thực hiện nguyện vọng, em muốn cái gì, tôi đều có thể lấy giúp em.”
 
Lâm Đạm lại từ chối lần nữa: “Khỏi, cảm ơn.” Có nguyện vọng gì cô hoàn toàn có thể thực hiện bằng sức mình, thực hiện không được thì từ bỏ, không cần phải miễn cưỡng mình. Lý do người có phiền muộn là vì quá nhiều dục vọng, đạo lý này cô rõ hơn ai hết.

Người đàn ông nhìn cô cười khanh khách nhưng giọng điệu lại lạnh như băng: “Vậy em chết ở đây đi.”


Lâm Đạm nhìn thẳng vào mắt hắn, dù khuôn mặt đỏ bừng lên do nín thở, vẻ mặt vẫn bình thản như cũ. Nhưng vào lúc này, hạt châu màu đen trên cổ cô lại trôi nổi theo dòng nước, nhẹ nhàng đong đưa ở trước mắt cô. Cô lập tức nhớ tới lời mẹ nguyên chủ để lại, đôi mắt đen nhánh lóe sáng.

Người đàn ông nhìn thấy hạt châu màu đen cũng rất ngạc nhiên, buột miệng nói: “Thánh cổ?”

Lâm Đạm không bỏ sót lời hắn nói nhưng không có thời gian ngẫm nghĩ, cô người để đến gần hạt châu, định ngậm nó vào trong miệng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Người đàn ông thu lại vẻ ngạc nhiên, khẽ cười nói: “Dùng nó cứu mạng, chi bằng cho tôi mượn cơ thể. Tin tôi, giữa hai lựa chọn, lựa chọn của em là tệ nhất. Có hai cách vu cổ sư nuôi cổ trùng, một là dùng dụng cụ, hai là dùng cơ thể. Cổ trùng nuôi bằng dụng cụ ra nhiều chủng loại nhưng không mạnh, còn cổ trùng dùng cơ thể nuôi thì ngược lại. Mặt khác, dùng cơ thể nuôi cổ trùng chia làm hai cách, một là dùng cơ thể người khác, hai là dùng cơ thể mình. Máu của vu cổ sư là thức ăn cổ trùng yêu thích nhất, nếu muốn nuôi được cổ trùng mạnh nhất, chỉ có cách hiến tế người. Còn trứng trùng cổ em đang đeo là thánh cổ do vô số đại vu cổ sư từ Miêu Cương dùng máu và cơ thể nuôi ra. Nó được truyền lại qua mấy ngàn năm, cắn nuốt vô số sinh mạng, chẳng qua là trước giờ chưa từng nở.”

Người đàn ông nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của Lâm Đạm, hỏi: “Em có biết ấp nở nó, cần trả giá cao như thế nào không?”
 
Lâm Đạm chỉ trầm mặc nhìn hắn, không đáp lại.

Người đàn ông giữ mặt Lâm Đạm, thì thầm than thở giống như tình nhân: “Ấp nở nó là em có thể trở thành vu cổ sư mạnh nhất thế giới. Nhưng đổi lại, trong quá trình ấp, em cần phải liên tục cung cấp năng lượng cho nó. Không ai biết rốt cuộc là nó cần cái gì, có thể là thịt sống, có thể là độc vật, nếu em không thể thỏa mãn sở thích nó, máu của em sẽ trở thành tế phẩm tốt nhất. Nó sẽ hút khô máu em, cuối cùng hóa thành cát bụi. Em không phải là một con người mà gần như chỉ là vật chứa cho nó, để nó điều khiển. Các tổ tiên em rất mạnh, em không thể tưởng tượng ra được sức mạnh của bọn họ đâu, họ có thể hô mưa gọi gió. Nhưng nếu tất cả bọn họ đều thất bại thì không thoát khỏi vận mệnh trở thành tế phẩm.”


Người đàn ông dùng ngón cái vuốt ve mí mắt mềm mại mỏng manh của Lâm Đạm, hỏi rõ từng câu từng chữ: “Em có chắc là em muốn bỏ tôi chọn nó chứ? Cho tôi mượn cơ thể, có lẽ em có thể rút lui toàn thây, còn nuốt nó em sẽ không còn cơ hội nào khác.”

Lâm Đạm nhắm mắt lại, khi mở mắt ra ánh mắt vô cùng kiên định. Cô không muốn chết, cho nên cô cần đưa ra lựa chọn. Một bên là ma quỷ, một bên là trứng trùng không biết rõ, đương nhiên cô sẽ chọn trứng trùng. Ma quỷ có thể khống chế suy nghĩ của cô, ngầm chiếm linh hồn cô, nhưng trứng trùng thì không. Bị ma quỷ chiếm lấy cơ thể thì “Lâm Đạm” sẽ không còn tồn tại nữa, bị trứng trùng chiếm lấy cơ thể, cho dù phải chịu muôn vàn tra tấn, tất cả khốn khổ nhưng cô vẫn là cô, đây chính là bản chất khác nhau giữa hai lựa chọn.

Có lẽ ở trong mắt người khác, tạm thời cho mượn cơ thể cũng không có gì ghê gớm lắm, không bị giày vò còn có chỗ lợi, có ngốc mới không muốn. Nhưng Lâm Đạm tuyệt đối sẽ không tin vào chuyện có bánh từ trên trời rơi xuống. Trước mắt cô có hai con đường có thể đi, một con đường bằng phẳng sáng lạn lót bằng mây, lúc nào cũng có khả năng dẫm hụt; một con đường gập ghềnh tối tăm nhưng đươc xây trên mặt đất bằng phẳng, có thể bước trên đất thật. Hai con đường nên chọn con đường nào, có vẻ như không cần suy nghĩ nữa.

Lâm Đạm vùng ra khỏi tay người đàn ông, đột nhiên nhào về phía trước, ngậm hạt châu vào trong miệng, cắn vỡ vỏ ngoài. Một loạt luồn khí lành lạnh chui theo cổ họng cô xuống bụng, làm đau đớn dữ dội. Lỗ chân lông cả người cô bắt đầu rướm máu, răng, móng tay, lông và tóc, toàn bộ đều rụng hết, da cũng bị dòng nước cọ vào bong tróc ra.

Thoáng chốc đầm nước chỗ cô bị bao phủ bởi sương mù máu, biến cố xảy ra quá nhanh làm người đàn ông kỳ lạ trở tay không kịp. Hắn lùi lại một khoảng trống,  nhìn Lâm Đạm đang vùng vẫy trong máu bằng ánh mắt khó lường, sau đó mỉm cười.
 
Biết rõ hậu quả khi nuốt thánh cổ mà cô nhóc này chẳng hề chùn bước, nên nói cô quá ngu ngốc hay là quá thông minh? Người thú vị như thế lâu rồi hắn chưa gặp, hắn muốn tận mắt nhìn xem kết cục cuối cùng của cô ra sao.

Giây phút nuốt thánh cổ, vu cổ sư phải chịu đựng đau đớn thay đổi da thịt, nếu không chịu đựng được sẽ chết ngay. Đừng xem thường đau đớn này, theo như người đàn ông biết, có mười thì hết ba bốn vu cổ sư chết ở giai đoạn này, số người còn lại cũng không sống nổi quá 5 năm.

Cô nhóc trước mặt này sẽ như thế nào? Người đàn ông nhướng cao một bên đuôi lông mày, nhìn với vẻ rất hứng thú.

Sương mù máu chuyển từ đỏ thẫm sang đỏ tươi, rồi từ từ phai nhạt đi, cuối cùng biến mất. Một cơ thể mảnh khảnh trôi lơ lửng trong nước, khuôn mặt tuyệt đẹp, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ ửng, giống như yêu tinh nước sinh ra ở trong đầm nước sâu, xinh đẹp đến rung động lòng người. Những sợi tóc đen nhánh của cô trôi lơ lửng theo dòng nước, bện vào với rong rêu, có nhẹ nhàng mơn trớn người đàn ông ấy, xuyên qua cơ thể mờ ảo của hắn. Hắn kéo một lọn tóc lên đặt bên môi hôn, vẻ mặt nhìn như si mê nhưng đôi mắt lại tràn ngập băng lạnh.


Thiếu nữ nhắm nghiền mắt, không hô hấp, không nhúc nhích, hẳn là đã chết. Một cô nhóc mười bảy tuổi lại muốn điều khiển thánh cổ, ngược lại chết cũng không oan. Nghĩ thế, người đàn ông nọ thầm thở dài một hơi nhưng trên mặt thì không có vẻ gì là thương tiếc. Thế nhưng giây tiếp theo, đột nhiên Lâm Đạm mở mắt ra, hai tay vùng ra đứt dây trói, sau khi được tự do, cô cong người cởi dây thừng trói chân, bơi như con cá trồi lên mặt nước, suốt quá trình người đàn ông chẳng hề liếc mắt nhìn.

Cô trồi lên mặt nước, bơi qua bùn, chậm rãi lên bờ, hạt mưa lớn bằng hạt đậu cọ rửa cơ thể trần trụi của cô, tia chớp màu tím chiếu sáng rừng rậm tối tăm, làm cho khuôn mặt tuyệt đẹp của cô lúc ẩn lúc hiện. Làn da cô trắng đến dọa người, môi lại đỏ như máu, con ngươi đen láy sâu thẳm như vũng nước sâu như là có thể hút hồn.

Lâm Đạm giơ cánh tay lên, cô ngớ người khi nhìn đôi tay không còn chút vết chai nào của mình.

Người đàn ông cũng trồi lên mặt nước, thích thú thưởng thức tỉ lệ cơ thể hoàn mỹ của cô, thật đẹp! Bị thánh cổ biến đổi thành vu cổ sư, còn xinh đẹp hơn cả hồ yêu chuyên mê hoặc lòng người. Hắn đã gặp qua hai đời vu cổ sư, cũng từng đấu với họ, thế nhưng không có người nào giống cô nhóc trước mặt này, dường như chỉ với một cái liếc nhìn cũng lay động tâm trí hắn.

Hắn tới gần cô, thì thầm bằng giọng khàn khàn: “Từ giờ trở đi, em phải nghĩ cách cho thứ trong người em ăn no. Nó ăn cái gì, em phải tự tìm hiểu. Chúc em may mắn, nhóc con.”

Lúc này Lâm Đạm mới hoàn hồn lại, chẳng buồn liếc nhìn người đàn ông nọ, xem hắn như không tồn tại. Quần áo cô đã rách hết, may mà trời mưa to trên đường không người với lại cô ở trong góc hẻo lánh nhất nên không bị ai bắt gặp. Cô núp trong bụi cỏ cao, chậm rãi đi về nhà, dưới lòng bàn chân toàn là đá vụn rất cứng nhưng không làm cô có cảm giác đau đớn. Làn da cô nhìn qua trơn nhẵn tinh tế như là chạm nhẹ một cái sẽ bị thương, có điều trên thực tế còn muốn cứng hơn sắt thép, mỗi một khối cơ bắp đều tràn ngập sức mạnh vô tận.

Cô mơ hồ cảm nhận được, hiện tại mình đã trở nên vô cùng mạnh mẽ, giống như một con mãnh thú, có thể xé nát một người sống không tốn chút sức nào.


 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui