Chương 152: Cổ nữ (2)
Lâm Đạm vừa nhìn thấy cái chân gãy của Chu Nam thì trong đầu xuất hiện hàng loạt suy nghĩ ghét bỏ: Vết thương này là do ai băng bó mà kỹ thuật kém như vậy? Thuốc này là ai tìm, căn bản không thể trị ngoại thương được! Nếu còn kéo dài chắc người này sẽ không thể chữa khỏi!
Thoáng chốc trong đầu cô hiện lên mấy chục cách trị gãy chân rồi nhanh chóng lọc ra cách thích hợp nhất, sau đó vẻ mặt xuất hiện sửng sốt, không kiềm được suy nghĩ: Chẳng lẽ trước đây mình là bác sĩ?
Cô không có thời gian nghĩ ngợi, lập tức tháo tấm ván và băng gạc trên đùi Chu Nam xuống rồi lau sạch thảo dược đắp trên đó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chu Nam đau đến người toàn mồ hôi lạnh, nhưng không hề cau mày cái nào, chỉ hỏi: “Cậu đang làm gì vậy?”
“Tôi giúp cậu chữa chân.” Lâm Đạm mang một chậu nước ấm tới, lau cái chân sưng đỏ cho thiếu niên.
Chu Nam bị buộc phải ngồi dậy, cản lại: “Cậu đừng làm, đợi liên lạc với cha mẹ tôi, bọn họ sẽ đưa tôi đến bệnh viện trị.”
“Chân của cậu nối không tốt, hơi lệch rồi, nếu bây giờ tôi không giúp cậu nắn ngay lại, sau này cậu sẽ què đó. Đợi cha mẹ cậu đưa đi cậu đến bệnh viện lớn, theo thường lệ bọn họ sẽ đánh gãy chân của cậu, sau đó nối lại, đến lúc đó đảm bảo cậu còn chịu đau hơn giờ nhiều.” Lâm Đạm giải thích rõ ràng rồi đi ra ngoài tìm thảo dược ở núi gần đấy.
Chân Chu Nam vô cùng đau đớn, căn bản không dám động đậy, chỉ có thể để mặc cô sắp xếp.
Qua chừng hơn một giờ, cuối cùng Lâm Đạm cũng quay lại, trong tay bê một cái chậu rửa mặt, trong chậu chứa một ít thứ màu xanh dạng như bùn.
“Tôi giúp cậu nắn lại xương, sẽ hơi đau nên cậu cố chịu chút.” Cô vén tay áo lên, chậm rãi nói.
Cuối cùng Chu Nam cũng lộ ra vẻ hoảng hốt, kiên quyết từ chối: “Không cần, thật sự không cần! Cậu không phải bác sĩ, đừng tùy tiện đụng vào chân tôi, những việc này cứ để người có chuyên môn làm mới ổn.”
“Tôi chính là người có chuyên môn.” Lâm Đạm giữ chân cậu ta, kéo mạnh ra rồi nhanh chóng khép lại. Động tác cô cực kỳ lưu loát, dường như trong lúc Chu Nam đau đến kêu thảm thiết thì cũng vừa lúc xương được cô nắn lại xong. Cô nhanh chóng bôi dịch như bùn lên chỗ đau, sau đó nẹp hai miếng gỗ lại, dùng vải cố định ở giữa không trung.
Làm xong hết thảy, cô chỉ tốn nửa giờ, còn Chu Nam lại đau đến đổ đầy mồ hôi lạnh, đang nằm trên gối thở dốc.
“Được rồi, cậu nghỉ ngơi đi, tôi nấu cơm đây.” Lâm Đạm rửa tay bằng nước ấm đã chuẩn bị trước, giọng điệu hết sức thản nhiên.
Chu Nam thì giận đến cắn răng, cảm xúc xưa nay được kiềm chết tốt có dấu hiệu bị cô nhóc to gan trước mặt phá vỡ. Cậu trầm giọng nói: “Bị gãy xương là chuyện lớn, cậu không hiểu chút gì về y thì làm sao có thể tùy tiện trị cho tôi? Nếu xương của tôi nắn không ngay, cậu có biết sẽ có hậu quả như thế nào không? Có khả năng tôi sẽ bị tàn phế đó!”
“Không đâu, cậu yên tâm.” Lâm Đạm thờ ơ xua tay, sau đó bê chậu rửa mặt đi ra ngoài, một lát sau quay lại, đặt miếng ngọc lên trên tủ đầu giường, “Đây là đồ của cậu, cậu giữ đi.”
Lòng tràn đầy lửa giận của Chu Nam thoáng chốc bị dập tắt khi nhìn thấy miếng ngọc. Vẻ mặt cậu ta khó lường, hai mắt u ám, nhìn chằm chằm miếng ngọc như là nhìn thấy cái gì đó rất đáng sợ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Đây không phải ngọc của tôi.” Qua một lúc lâu sau, cậu ta mới gằn từng chữ một.
“Là của cậu”, Lâm Đạm chỉ vào hoa văn phía trên nói: “Cậu nhìn đi, đây là chữ Chu.”
Chu Nam trầm mặc trong chốc lát, nói tiếp: “Tôi tặng cho cậu.”
Lâm Đạm nhìn cậu ta thật lâu, sau đó không nói gì mà đi ra ngoài. Nguyên chủ bị tình yêu che mắt, không thấy được Chu Nam có bao nhiêu đề phòng cô. Có điều Lâm Đạm thì khác, Lâm Đạm không hề đặt thiếu niên này vào mắt nên sẽ không nhìn lầm sự bài xích và run rẩy trong mắt cậu. Đây đúng thật là đồ của cậu nhưng cậu không thích, thậm chí có chút sợ hãi, cho nên mới đưa cho người khác.
Tại sao sợ một miếng ngọc? Lâm Đạm nghĩ mãi chẳng ra, với lại cô cũng không muốn tìm hiểu kỹ. Giờ cô vừa mệt vừa đói, chỉ muốn nhanh chóng ăn cơm xong rồi ngủ một giấc. Đến nỗi sau này nên làm sao thì chờ đầu óc cô tỉnh táo mới suy nghĩ tiếp vấn đề này.
Lúc Lâm Đạm bận rộn ở trong bếp, Chu Nam cầm lấy miếng ngọc lên ném ra ngoài cửa sổ. Ngọc rơi vào bụi cỏ, không phát ra tiếng vang nào.
---
Hôm sau, Lâm Đạm dậy sớm, chuẩn bị lên trấn trên tìm cô giáo nguyên chủ. Cô giáo là người duy nhất chịu giúp đỡ nguyên chủ, còn thôn dân ở gần nguyên chủ lại hận cô không thể chết sớm chút.
“Chân của cậu ổn chứ?” Trước khi đi, cô kiểm tra chân Chu Nam.
Chu Nam ngủ rất nông, gà bên ngoài gáy một tiếng là cậu đã tỉnh, lúc này nhìn cái chân đã không còn sưng của mình bằng ánh mắt không tin nổi, “Khá hơn nhiều!” Cậu giật giật đầu ngón chân, vẻ mặt kinh ngạc: “Hoàn toàn không đau!”
Có vẻ như Lâm Đạm đã đoán trước được, chắc chắn nói: “Sau khi tiêu sưng không còn ứ bầm nữa xương sẽ hồi phục lại rất nhanh. Cậu nằm nghỉ ngơi, đừng lộn xộn, tôi lên trấn trên tìm cô giáo của tôi, buổi chiều sẽ về.”
“Cậu chuẩn bị lên trấn gọi điện thoại giúp tôi à?” Tâm trạng Chu Nam khá tốt, khóe miệng cong lên một nụ cười.
“Đúng vậy, tôi nhờ cô giáo báo cho cha mẹ cậu. Số điện thoại là 139XXXXXXXX và 139XXXXXXXX không sai chứ? Còn có số khác có thể liên lạc với bọn họ không? Nếu không gọi được, tôi có thể đổi số khác.” Lâm Đạm cầm một tờ giấy nhỏ trong tay, lặp lại để xác nhận.
“Không sai, còn có một số điện thoại khác có thể liên lạc với bọn họ, là trợ lý của cha tôi, họ Liêu, cậu ghi lại đi.” Thấy thái độ Lâm Đạm hết sức tích cực, vẻ mặt Chu Nam trở nên dịu đi.
Lâm Đạm tìm tới một cây bút bi, nghiêm túc ghi lại số điện thoại, xong rồi mới đi, lúc đi trên đường mòn ngoài núi dẫm phải một vật cứng, cầm lên nhìn, lại là miếng ngọc ngày hôm qua cô trả lại cho Chu Nam. Chất lượng ngọc cực kỳ tốt, đầy đủ vân, hoa văn phức tạp xen lẫn những tia máu đỏ thắm, hẳn là đồ có giá trị, ném đi thật sự đáng tiếc.
Cô lười chạy về tìm Chu Nam, đành phải cất nó vào trong túi, định sau khi về sẽ trả lại cho đối phương. Lúc này trời còn chưa sáng, dãy núi xa xa bị bao phủ bởi một đám mây đen, dường như sắp mưa. Lâm Đạm kẹp dù dưới nách, bước nhanh chân hơn, khi đi ngang qua một hồ nước, xa xa nhìn thấy một bóng người đi đến đây, đến gần mới phát hiện người này là một ông già trong thôn, tên là Thạch Quý, không có con cái, nghèo khổ và vất vả, dựa vào đánh bạc sống qua ngày.
Ông là người ghét nguyên chủ nhất thôn, thấy nguyên chủ đến gần thôn sẽ lấy gậy gộc đuổi đi, thái độ hết sức ác liệt.
Lâm Đạm không sợ ông nhưng cũng đứng yên tại chỗ, sau đó trốn vào trong bụi cỏ, tránh xảy ra xung đột với đối phương làm trễ nãi. Nhưng có vẻ như Thạch Quý đã phát hiện ra cô từ sớm, tốc độ chạy tới nhanh hơn, còn có cả mùi rượu nồng nặc.
Nguyên chủ hết sức gầy yếu, căn bản không phải đối thủ của một người trưởng thành, Lâm Đạm cũng không trốn nữa, lập tức chạy vào trong rừng. Hai người ông đuổi tôi chạy, không nói ai nói gì, không khí vô cùng kỳ lạ. Cuối cùng, Lâm Đạm chạy không nổi nữa bị Thạch Quý bắt kịp, bàn tay to không ngừng sờ soạng trên người cô, xé rách quần áo cô.
Lâm Đạm không kêu tiếng nào, bởi vì cô biết, dù có hét rách cổ họng cũng sẽ không có ai đến cứu mình. Cô dùng răng cắn, dùng chân đá, dùng tay cào, dùng hết tất cả mọi thứ có thể phản kháng. Chẳng qua, dù sao cô cũng là một cô gái gầy yếu, vì suy dinh dưỡng nên cơ thể rất yếu, mau chóng bị thua. Cô hoàn toàn xụi lơ, để mặc cho Thạch Quý cởi áo trên và quần mình.
Mặt Thạch Quý đỏ lên, vẻ mặt hung dữ, miệng thở hổn hển, bộ dạng hứng tình. Lúc ông ta vội vàng cởi quần, chợt Lâm Đạm giơ ngón tay ra, chọc mạnh vào mắt ông. Ông kêu lên một tiếng thảm thiết, hoàn toàn tỉnh rượu, nhưng không vì mù một con mắt mà chật vật chạy trốn, ngược lại còn nhanh chân đi bắt Lâm Đạm.
Lâm Đạm vừa chạy vừa ngoái đầu nhìn lại, chợt hiểu ra đây không phải một thôn dân bình thường, ánh mắt hung tợn như thế chỉ có người vô cùng tàn bạo từng giết người và nhìn thấy máu mới có. Nếu hôm nay cô không chạy được, chắc chắn sẽ mất mạng!
Cô không hề quay đầu lại nhìn mà liều mạng chạy về phía trước, nào ngờ Thạch Quý giơ một cục đá lớn lên, đập vào ót cô. Trong nháy mắt tiếng xé gió vang lên, cô đau đến ngất đi, khi cô tỉnh lại phát hiện tay và chân mình bị trói và mình bị vứt trong hồ nước sâu.
Bốn phía toàn là rong xanh, nước hồ đục ngầu và lạnh lẽo tràn vào mũi miệng cô, làm cô không ngừng ho khan. Lâm Đạm lập tức nín thở, ngừng giãy giụa, để mặc cơ thể mình từ từ chìm xuống đáy nước, có điều đầu óc lại hoạt động cao độ. Không nghi ngờ gì, Thạch Quý gian dâm không thành nổi lên sát tâm, thừa dịp cô ngất trói cô lại, ném vào hồ nước tiêu hủy chứng cứ. Cô cần phải mau cởi dây thừng ra, bơi lên mặt nước.
Nếu tay cô bị trói thôi thì còn ổn nhưng tay cô lại bị trói bắt chéo ở sau lưng, vậy nên cô muốn khom người lại cởi dây thừng trên chân là không thể. Mặt khác, trên đùi cô còn cột một cục đá lớn, tránh để thi thể cô sau khi ngâm nước phình nổi lên, bị người khác phát hiện. Bởi vậy có thể thấy Thạch Quý đã thực hiện nhiều lần, cách xử lý thi thể vô cùng lão luyện.
Trong lòng Lâm Đạm cảm thấy buồn nôn, sau đó là vô cùng tức giận. Nhưng Thạch Quý trói quá chặt, cho dù cô có giãy giụa như thế nào đều phí công.
Vào giây phút này, trong đầu cô xuất hiện một quyển công pháp có tên là《Tu La đao》 , trực giác nói với cô, đây là con đường sống duy nhất của mình. Nhưng bất hạnh thay, giống như kế thừa vu cổ sư cần có sức mạnh huyết mạch, tu luyện Tu La đao cũng cần tư chất. Tư chất của nguyên chủ quá kém, không thể ngưng tụ chút nội lực nào, con đường sống duy nhất trong chốc lát đã bị phá hỏng.
Lâm Đạm nhắm mắt lại, cố gắng làm mình bình tĩnh, thế nhưng vào lúc này, bỗng nhiên miếng ngọc trong túi cô sáng lên, sau đó nước hồ đục ngầu bắt đầu chuyển động xoay tròn, từ từ hình thành một bóng người.
Lâm Đạm trợn tròn mắt, bị tình cảnh kỳ lạ này làm sững sờ, đợi đến khi nhìn thấy rõ bóng người, con ngươi lóe lên sự ngạc nhiên.
Người này mặc một chiếc pháp bào màu đen, mái tóc dài đến mắt cá chân, rong xanh lẫn vào trong tóc hắn, giống như một đám mây đen, mang đến cảm giác có điềm xấu cho người khác. Khuôn mặt hắn dần dần rõ hơn, thế mà gương mặt này có bảy tám phần giống Chu Nam, có điều khí chất hắn u ám hơn, nốt ruồi lệ dưới mắt có màu đỏ, còn của Chu Nam là màu đen. Vóc dáng cũng cao lớn hơn Chu Nam, nét mặt sắc sảo, khiến người ta có cảm giác chấn động. Nếu Chu Nam lớn thêm vài tuổi, hẳn sẽ có dáng vẻ như này.
Môi mỏng ửng đỏ của hắn cong lên, nở nụ cười vô cùng ma mị, dường như đang thưởng thức sự tuyệt vọng đang hấp hối giãy giụa của Lâm Đạm.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...