Chương 126: Thần y (10)
Sau khi bắt mạch cho Tiết phu nhân xong, xác nhận bà chỉ là thương tâm quá độ, không có gì đáng ngại, Trịnh Triết và Ngô Huyên Thảo lập tức xoay người về hướng Đại công tử cáo từ, sau đó lập tức rời khỏi. Bởi vì bọn họ không nói rõ có thể trị được hay không, lão thái quân và Tiết phu nhân cũng không dám đắc tội bọn họ, sai người lấy tới mười nén vàng làm thù lao.
Trịnh Triết chắp tay nói: “Kinh mạch của Đại công tử, sau khi trở về lão phu sẽ cùng Ngô đại phu nghiên cứu, xem thử xem còn có cách nào chữa hay không.”
“Thật tốt thật tốt, cảm tạ hai vị giúp đỡ.” Lão thái quân chỉ có thể cố gắng trả thù lao đầy đủ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Sau khi dứt lời Trịnh Triết nhìn về phía án thư, giả vờ ngạc nhiên nói: “Quyển《Y điển Lâm thị》này là của ai?”
“Là của ta.” Lâm Đạm đi vội quá, quên mất trong tay còn cầm quyển sách, lúc vào tiện tay đặt ở trên bàn đại ca. Thấy Trịnh Triết định cầm quyển sách đó lên lật xem, nàng lập tức đi qua lấy lại.
Trịnh Triết cười một tiếng, lại chắp tay, như không để bụng, còn Ngô Huyên Thảo thì thở gấp, sắc mặt ửng hồng, dường như có chút không kìm lòng được. Lúc nhìn thấy quyển sách đó, nội tâm nàng ta bỗng nhiên dâng lên niềm khao khát mãnh liệt muốn mang nó đi như thể nó là của nàng ta, chắc chắn nó sẽ giúp nàng ta có chỗ đứng cao hơn trong thế giới này.
Ngươi phải có nó! Phải có! Trong lòng nàng ta không ngừng có âm thânh đang kêu gào, thiếu chút nữa làm nàng ta thất thố. Nàng ta cắn chặt răng, cuối cùng vẫn không nhịn được mở miệng nói: “Lâm Đạm, quyển sách đó của ngươi có thể cho ta mượn xem chút không?”
Lâm Đạm quyết đoán lắc đầu: “Không thể.”
Lão thái quân trách mắng: “Đạm nhi, ngươi đưa cho Ngô đại phu xem một chút thì có làm sao, cái đứa nhỏ này sao ngươi keo kiệt thế?”
Tiết Bá Dung lại cười khẩy nói: “Lúc tới thì muốn người nhà ta ba quỳ chín lạy, lúc đi thì muốn Lâm Đạm dâng bảo vật gia truyền lên, Ngô đại phu đúng là lớn lối! Nếu ngươi quả thật là thần y cứu sống người chết, tái tạo da thịt từ xương trắng ta sẽ không nói gì ngươi, có điều rõ ràng ngươi chỉ có hư danh, thế sao càn rỡ quá vậy? Không nói rằng đến chuyện ngươi không chữa được bệnh cho ta, coi như ngươi có thể trị được, ta cũng chẳng lạ gì, mời Ngô đại phu từ chỗ nào tới thì lăn trở về chỗ đó ngay, ngày sau đừng có bước vào cửa nhà ta nữa!”
Lão thái quân há hốc mồm, bà không nỡ mắng Tiết Bá Dung chỉ có thể xin lỗi Ngô Huyên Thảo.
Vốn Ngô Huyên Thảo còn định nói phương pháp điều dưỡng chân cho người Tiết gia, thấy vẻ mặt khinh thường này của Tiết Bá Dung, trong lòng vô cùng tức giận, vung tay đi mất. Tiết Kế Minh chắp tay xin lỗi đại ca, rồi hung dữ trừng mắt nhìn Lâm Đạm, sau đó đuổi theo Ngô Huyên Thảo.
Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm bóng lưng chật vật của đệ đệ mình, lắc đầu nói: “Con tưởng lần trước giáo huấn nó một trận là nó có tiến bộ hơn, giờ xem ra đúng là bùn loãng không thể trát tường, trong mắt trong lòng chỉ có nữ nhân kia, chẳng phân biệt trắng đen. Tổ mẫu, người đừng nhọc lòng vì con, có thể trị được là con may mắn, không thể chữa khỏi là do trời cao an bài, đó là số phận của con.”
Lão thái quân nắm tay chặt tay nội tôn,, nước mắt chảy ròng ròng, trong miệng vẫn luôn nỉ non hai chữ “Đúng là tạo nghiệt mà.” Đến lúc này rồi bà còn có thể trách ai? Tiết Kế Minh và Lâm Đạm đều do bà tự tay nuôi lớn, tính tình hai đứa nhỏ đều do bà dung túng mà ra, giờ báo ứng lên người nội tôn vô tội của bà, Bá Dung đã tha thứ, nàng còn có thể làm gì?
Tiết phu nhân khỏe lại được hai đại nha hoàn đỡ vào phòng, ôm nhi tử khóc lóc thảm thiết. Từ hy vọng đến thất vọng, khoảng cách to lớn này đúng là tra tấn mà.
Lâm Đạm bình tĩnh nhìn hai bà, nhắc nhở: “Hai người muốn khóc thì đi về mà khóc, đừng khóc ở trước mặt đại ca. Đại ca mới là người cần hai người an ủi, hai người làm sao có thể để huynh ấy an ủi ngược lại hai người? Tâm trạng của huynh ấy khó khăn lắm mới tốt lên, hai người đừng có như thế.”
Nha hoàn và nhũ mẫu đứng ở một bên trợn mắt tức giận nhìn nàng, như muốn lột da nàng, lão thái quân và Tiết phu nhân luống cuống tay chân lau nước mắt, liên tục nói: “Đúng đúng đúng thế, chúng ta không khóc nữa! Bệnh của Bá Dung chắc chắn có thể trị được, năm nay nha đầu Ngô Huyên Thảo kia mới có mười tám tuổi, biết được bao nhiêu đâu, chúng ta có thể tìm đại phu khác xem bệnh cho Bá Dung. Bá Dung, con đừng suy nghĩ lung tung, bọn ta đi ngay đây, con nghỉ ngơi đi.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Bá Dung bất đắc dĩ nhìn Lâm Đạm một cái, sau đó mới gật đầu nói: “Tổ mẫu, mẫu thân, hai người cũng nghỉ ngơi cho khỏe, đừng lo lắng cho tình của con. Cứ đối xử với con như bình thường giống như lúc con chưa bị bệnh đi.”
“Ừ ừ ừ, chúng ta thuận theo tự nhiên.” Lão thái quân và Tiết phu nhân vừa lau nước mắt vừa lưu luyến rời đi.
Lâm Đạm trở về thư phòng, lấy quyển《Kỳ chứng lục》ra, lật đến trang 166 rồi đưa cho Tiết Bá Dung, đoạn nói: “Đại ca huynh xem, tổ tiên muội đã từng chữa khỏi bệnh kiểu này. Đợi muội học được y thuật, muội cũng có thể chữa khỏi cho huynh, nên huynh ngàn vạn lần đừng chấp nhận số mệnh!”
Tiết Bá Dung nhận lấy quyển sách nghiêm túc lật xem, đuôi lông mày ngày càng vểnh cao. Hắn không ngờ, tổ tiên Lâm Đạm lại là Lâm Triều Hiền. Khó trách Trịnh Triết thấy hai chữ “Lâm thị” là ánh mắt sáng lên như thế; khó trách Ngô Huyên Thảo có mặt dày cũng muốn mượn sách Lâm Đạm đọc. Nên biết rằng, Lâm Triều Hiền được người đời sau người tôn làm y tiên, có thể cứu sống người chết, tái tạo da thịt từ xương trắng, có thể nói y thuật siêu thần. Chỉ tiếc Lâm gia thế hệ sau không bằng thế hệ trước, càng về sau càng mai một đến biến mất không thấy dấu vết.
“Phụ thân ngươi giấu kỹ thật đấy.” Tiết Bá Dung cảm thán.
“Không phải phụ thân muội giấu kỹ mà là chẳng học được chút da lông nào của tổ tiên nên không dám tự cho mình là truyền nhân y tiên.” Lâm Đạm nghiêm trang nói.
Tiết Bá Dung ho khan một cái, giọng điệu mang ý cười: “Cả ngày ngươi dỗi ta, dỗi tổ mẫu, dỗi mẫu thân, dỗi Ngô Huyên Thảo và Trịnh Triết cũng thôi đi, ngay cả phụ thân mình cũng không buông tha. Lâm Đạm, không dỗi người ngươi sẽ chết hả?”
Lâm Đạm trợn mắt, chậm rãi lắc đầu: “Đại ca, muội chưa bao giờ dỗi người khác cả, muội chỉ nói sự thật.”
Cuối cùng Tiết Bá Dung không nhịn được, che miệng cười khẽ, vừa cười vừa trả sách lại, nghiêm túc dặn: “Vật gia truyền này nọ ngươi phải giữ cho kỹ, đừng để người khác lấy trộm.”
“Muội biết rồi đại ca, bình thường muội đều giấu chúng trong ngăn bí mật ở nắp rương.” Lâm Đạm thẳng thắn nói.
Tiết Bá Dung lại có chút buồn cười, vẫn là nhịn xuống, giọng nghe rất vui vẻ: “Vậy ngươi nhanh chạy về đổi chỗ khác đi, đến ta cũng không được nói.”
“Vâng, đều nghe đại ca.” Lâm Đạm ngồi xuống đối diện với hắn, vẻ mặt nghiêm trọng: “Đại ca, muội đã học xong toàn bộ y lý và dược lý, đã bắt đầu học châm cứu và xoa bóp. Nhưng chỉ là mới học lý thuyết, tất nhiên là y thuật của muội không giỏi, còn phải xem bệnh nhiều mới được. Đợi huynh hoàn toàn khỏe lại, không có gì ràng buộc ta sẽ đến nông thôn chữa bệnh cho bá tánh, thuận tiện lên núi hái thuốc, nếu không kịp về nấu cơm cho huynh, huynh phải ngoan ngoãn ăn cơm, đừng có tính tình thất thường như lần trước. Canh sâm uống nhiều cũng không tốt cho cơ thể huynh.”
Nháy mắt vẻ mặt vui vẻ của Tiết Bá Dung biến mất, nhíu mày nói: “Ngươi nói ai tính tình thất thường?”
“Là muội tính tình thất thường, đại ca quyết đoán nhất.” Lâm Đạm nghe lời sửa miệng.
Tiết Bá Dung ngẩng đầu nhìn trời, cố gắng đè nén ý nghĩ bóp chết nha đầu này. Nghe nàng nói vậy, hắn cảm thấy mình có chút cố tình gây rối, chẳng lẽ nha đầu này là tới đối địch với hắn?
Biết Ngô Huyên Thảo cũng không có cách chữa khỏi chân cho đại ca, áp lực của Lâm Đạm tăng gấp bội, cũng chăm chỉ học tập hơn, cả ngày không phải cầm sách ngâm nga thì chính là cầm kim châm châm rối gỗ, nếu Khiếu Phong các có người cảm thấy không khoẻ, nàng sẽ bắt mạch cho đối phương ngay, sau đó kê mấy đơn thuốc.
Mấy ngày trước, đột nhiên Phương Phỉ cảm phong hàn, ho khan, nàng kê cho nàng ta một ít thuốc, dặn dò nàng ta mỗi ngày phải sắc uống, còn thường hay hỏi thăm bệnh tình nàng ta như thế nào.
Ngày hôm đó, Phương Phỉ xách bình nước ấm vào phòng ngủ, chuẩn bị thay nước rửa mặt cho Đại công tử. Lâm Đạm thấy nàng ta nhịn ho, không khỏi hỏi: “Phương Phỉ, bệnh của ngươi chưa khỏi à? Chẳng lẽ thuốc ta kê cho ngươi không có hiệu quả?”
Ở Khiếu Phong các một thời gian, cuối cùng Phương Phỉ thấy rõ tình thế. Mặc kệ chân Đại công tử chân do ai mà liệt, hắn đối xử với Lâm Đạm rất tốt, tuy ngày thường lạnh lùng hiếm khi cười, nhưng nếu ai dám bắt nạt Lâm Đạm, hắn tuyệt đối sẽ không tha cho người đó. Đừng nói tôi tớ và thị vệ trong viện được hắn răn dạy thay đổi thái độ với Lâm Đạm, ngay cả Nhị công tử cũng không dám nói chuyện lớn tiếng trước mặt Lâm Đạm.
Lúc này Phương Phỉ cố gắng trưng ra khuôn mặt tươi cười, cung kính nói: “Lâm cô nương, thuốc của cô rất hiệu quả, ta đã khỏe lên rồi, chẳng qua buổi sáng ho nhiều, đến trưa thì khỏi.”
“Phải không? Ta lại bắt mạch lần nữa cho ngươi, nhìn xem ngươi có cần đổi thuốc hay không.” Lâm Đạm vươn tay ra bắt mạch.
Phương Phỉ không dám phản kháng, đành phải để nàng làm.
Suốt quá trình Tiết Bá Dung không nhìn Phương Phỉ mà chỉ nhìn mỗi Lâm Đạm, trong mắt ẩn chứa ý cười. Nha đầu này đã tẩu hỏa nhập ma, phàm là vật sống đi qua người nàng, sẽ bị nàng bắt mạch, đến cả mấy con chó mực to hắn nuôi cũng không trốn thoát được.
“Nhìn ra được gì?” Hắn ôn nhu hỏi.
“Bệnh tình không tốt lên mà ngược lại còn nặng thêm, đây là tình huống gì?” Lâm Đạm một bên trầm ngâm một bên viết xuống phương thuốc mới, để Phương Phỉ đi bốc thuốc.
Phương Phỉ thấy nàng không truy hỏi, trong lòng thở phào một hơi, cầm phương thuốc vội lui xuống. Ít lâu sau, mặt trời mọc lên, Lâm Đạm thuận tay bế đại ca ra ghế bập bênh bên ngoài phơi nắng, còn đắp chăn lên chân cho hắn.
Tiết Bá Dung bất đắc dĩ nói: “Đã nói bao nhiêu lần rồi, không được động một tí là bế ta, cần phải được sự đồng ý của ta. Nếu để người ngoài nhìn thấy chúng ta như thế này, ngươi làm sao gả ra ngoài?”
“Vâng đại ca, muội biết rồi.” Ngoài miệng Lâm Đạm đồng ý nhưng hành vi vẫn kiên quyết không thay đổi. Chăm sóc tốt cho Tiết Bá Dung là trách nhiệm của nàng, lo chuyện người khác làm gì? Không gả thì không gả, nàng vừa không cần phải thành gia lập thất, cũng không cần phải nối dõi tông đường, hoàn toàn không có lo lắng.
Tiết Bá Dung lau mặt, định than thở nhưng không biết tại sao lại mỉm cười.
Đúng lúc này, hai con chó mực hắn nuôi kích động chạy tới, nhả đồ ngậm trong miệng xuống, nhìn kỹ lại thì đó là bao giấy dầu dính đầy bùn. Hai con chó mực to sủa lên như hiến bảo vật cho chủ nhân, sau đó dùng móng vuốt xé giấy dầu ra, để lộ thảo dược bên trong.
Lâm Đạm ngồi xuống nhặt bao giấy lên, nhíu mày nói: “Đây là thuốc lần trước muội kê cho Phương Phỉ, sao nàng ấy không uống?”
Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm bao thuốc được tìm ra từ trong vũng bùn, vẻ mặt lạnh lẽo.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...