Chương 124: Thần y (8)
Lâm Đạm từ từ bước tới cửa, nhỏ giọng nói: “Đại ca, nếu y thuật Ngô Huyên Thảo cao siêu như lời đồn, hay là muội đi một chuyến nhé?”
Tiết Bá Dung cười mỉa nói: “Nếu vừa rồi ta không nghe lầm thì hình như nàng ta muốn ngươi ba quỳ chín lạy đi nhận sai với nàng ta. Lúc trước ngươi tìm nàng ta gây rối là vì nàng ta và Tiết Kế Minh không rõ ràng, ngươi có từng làm chuyện có lỗi với nàng ta chưa?”
Lâm Đạm lắc đầu: “Chưa từng làm chuyện có lỗi với nàng ta.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tiết Bá Dung liếc nàng một cái, tiếp tục nói: “Vậy là được, nếu ngươi không có lỗi với nàng ta thì làm sao phải xin lỗi nàng ta. Nàng ta chỉ là một tiểu nha đầu hơn mười mấy tuổi, y thuật có thể giỏi đến đâu? Ba quỳ chín lạy là để bái tế thần linh đất trời, nàng ta nhận nổi không? Ngươi quay về đọc sách cho ta, đừng có nhiều chuyện!”
Lâm Đạm mấp máy cánh môi, dường như có chuyện muốn nói nhưng rồi lại nuốt trở về.
“Vâng, muội không nhiều chuyện nữa. Không phải đại ca nói muốn ngủ sao? Muội bảo Lý Trung bế huynh lên giường?” Trước mặt người khác, nàng sẽ không chủ động bế đại ca, để tránh làm hắn mất mặt.
Tiết Bá Dung không đáp lời nàng mà là quay đầu lại quát đệ đệ, “Đệ còn quỳ làm gì? Về quân doanh đi huấn luyện! Tòng quân hơn nửa năm, chẳng tiến bộ chút nào!” Sau đó nhìn thị vệ ở chân tường viện, nhấn mạnh từng chữ: “Sau này không có sự cho phép của ta, ai cũng không được tùy tiện đi vào!”
Bọn thị vệ đồng loạt quỳ xuống, cao giọng đáp lời.
Tiết Bá Dung xoa mi tâm, mệt mỏi nói: “Nương, người cũng đi đi, con mệt rồi, muốn nghỉ ngơi. Về sau đừng nghe đồn thổi lung tung, con không chịu nổi bị mọi người dày vò.”
Tiết phu nhân vâng vâng dạ dạ gật đầu, cũng không dám bắt Lâm Đạm đi dập đầu nhận sai.
Lúc này Lý Trung mới ngồi xuống, chuẩn bị cõng Đại công tử lên giường.
Những người không liên quan đều rời đi, sân nhỏ cãi cọ ồn ào lập tức yên tĩnh trở lại. Hai nha hoàn canh giữ ở ngoài cửa Đại công tử, ngươi nháy mắt, ta bĩu môi, biểu cảm vừa khinh miệt lại tiếc nuối. Vốn hai nàng ta còn tưởng rằng có thể nhìn thấy Lâm Đạm gặp xui xẻo, nào ngờ thế mà Đại công tử chủ động đứng ra bảo vệ cái người gây chuyện này. Mặc dù hết thảy rắc rối đều do Nhị công tử mà ra, nhưng nếu Lâm Đạm không ngang ngược, Đại công tử cũng sẽ không bị thương nặng.
Cũng không biết rốt cuộc Đại công tử nghĩ cái gì nữa, cả ngày bị Lâm Đạm chọc tức hộc máu, thế mà lúc then chốt lại đứng ra bảo vệ nàng. Chẳng lẽ canh mỗi ngày nàng làm là canh mê hồn?
Hai nha hoàn đang bịa chuyện về Lâm Đạm trong bụng thì thấy nàng nhẹ nhàng mở cửa phòng ra, lặng lẽ đi ra ngoài.
“Ơ, ngươi…” Nha đầu tên là Bích Ngọc muốn gọi nàng nhưng lại bị một nha đầu khác tên là Phương Phỉ bịt kín miệng, nhỏ giọng dặn dò: “Mặc kệ nàng ta, để nàng ta đi đi, nàng gây ra rắc rối lão thái quân và phu nhân mới có cớ đuổi nàng!”
Bích ngọc gật gù tỏ vẻ hiểu rồi, Phương Phỉ mới bỏ tay ra khỏi miệng nàng ta. Hai người nhìn nhau cười, trong mắt ẩn ý cười trên sự đau khổ của người khác. Mặc dù Đại công tử đã tàn phế nhưng đối với bọn nàng ta vẫn là người lương thiện. Nếu không có người chịu gả cho Đại công tử, các nàng sẽ làm thiếp cho Đại công tử, cuộc sống sẽ tốt hơn nếu như có thể sinh được một đứa trẻ khỏe mạnh, kế thừa y bát của Đại công tử, lão thái quân và phu nhân sẽ thưởng hậu hĩnh.
Đại công tử là một người tàn phế, tất nhiên là tâm trạng rất tệ, muốn tới gần hắn, sưởi ấm hắn thì có gì khó? Nếu có thể khiến hắn ỷ lại bọn nàng ta, vậy càng tốt, đến lúc đó toàn bộ Khiếu Phong các, thậm chí là phủ tướng quân, đều sẽ là thiên hạ của bọn nàng ta.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chính vì ôm tâm tư không thể để người khác biết, hai nha đầu mới ghét cay ghét đắng Lâm Đạm vì nàng là một vật cản trở con đường tiến thân của bọn họ.
Tiết Bá Dung nghe thấy ngoài cửa có tiếng động, lập tức mở mắt ra, nhíu mày nói: “Lý Trung, mau đỡ ta lên, chuyện có vẻ không đúng lắm.”
“Vâng công tử.” Lý Trung vội dìu hắn lên, nghi ngờ nói, “Trong viện vẫn bình thường, chẳng lẽ có chuyện gì phát sinh sao?”
“Không đúng, vừa rồi Lâm Đạm quá ngoan ngoãn, này không giống nàng.” Tiết Bá Dung phân phó: “Ngươi lập tức qua bên cạnh nhìn thử xem.”
Lý Trung gật đầu, lập tức chạy tới cách vách, chốc sau lại chạy về, thở hồng hộc nói: “Công tử, không thấy Lâm cô nương, tiểu nhân tìm một vòng quanh viện cũng không thấy người đâu.”
“Đi tiền viện tìm lão Nhị, xem coi nó còn ở đây không.” Tiết Bá Dung nhíu chặt mày.
Lý Trung vâng lời đi, lát sau chạy về bẩm báo: “Đại công tử, Nhị công tử cũng không ở đó, nói là cùng Lâm cô nương đến Huyên Thảo Đường dập đầu nhận sai.”
Tiết Bá Dung đập mạnh lên ván giường, cười lạnh nói: “Giỏi giỏi giỏi lắm, ta biết nàng sẽ đối nghịch với ta mà! Phái vài thị vệ đuổi theo đưa bọn họ về cho ta!”
Lý Trung vội mang theo vài thị vệ đuổi theo, lại thấy lão thái quân và Tiết phu nhân cũng ngồi trên xe ngựa, chuẩn bị tự mình đi dập đầu nhận sai với Ngô Huyên Thảo. Tiết Kế Minh cởi áo ngoài, lưng vác cành mận gai, chuẩn bị chịu đòn nhận tội. Thấy vậy, thị vệ không biết nên cản lại như thế nào, đành quỳ xuống ở ngoài Huyên Thảo Đường theo, vô cùng long trọng, càng như thế càng đẩy cái tên thần y Ngô Huyên Thảo lên một tầm cao mới.
Tiết Bá Dung hoàn toàn không biết bên ngoài đã xảy ra chuyện gì. Hắn sai người đưa mình ra sân, đặt ở chỗ có thể nhìn thấy cửa. Chỉ cần Lâm Đạm trở về, hắn có thể nhìn thấy nàng trước tiên.
Một canh giờ sau, Phương Phỉ và Bích Ngọc xách theo hộp đựng thức ăn đi tới, nhỏ nhẹ nói: “Đại công tử, dùng cơm trưa thôi ạ.”
Tiết Bá Dung xua tay: “Ta không ăn, các ngươi mang trở về đi.”
“Đại công tử, tốt xấu gì người cũng nên ăn một chút đi, đây là thức ăn do chính tay hai nô tỳ nấu.” Phương Phỉ vẫn chưa từ bỏ ý định, còn muốn khuyên nữa có điều bị ánh mắt lạnh băng của Tiết Bá Dung đông cứng tại chỗ. Nàng ta há hốc miệng nhưng lại phát hiện mình sợ đến chẳng nói được chữ nào.
Rõ ràng là Lâm Đạm hầu hạ như vậy, rõ ràng nàng nói cái gì Đại công tử cũng đáp gì đó, nếu không đáp thì cũng có biện pháp ép hắn đi vào khuôn khổ, sao tới lượt mình thì không giống vậy? Phương Phỉ sợ tới mức tay chân nhũn ra, thiếu chút nữa làm rơi vỡ bát. Bích Ngọc sớm đã quỳ xuống, câm như hến.
Tiết Bá Dung chẳng thèm nhìn bọn họ, ngoắc tay với thị vệ đứng thẳng ở góc tường: “Khiêng ta đến thư phòng của Lâm Đạm, ta chờ nàng trong phòng.”
“Tuân lệnh, tướng quân.” Hai thị vệ vội khiêng cả hắn và ghế dựa đến thư phòng Lâm Đạm.
Thứ đầu tiên đập vào mắt chính là chồng y thư chất cao như núi, tiếp theo là một đầu người gỗ trên kệ trong góc, sau đó mới là giấy viết đầy chữ bay lung tung khắp nơi. Tiết Bá Dung khom lưng nhặt một tờ lên, phát hiện đây giống như ghi chú, chữ viết tay hết sức cẩu thả, chỉ có thể miễn cưỡng đọc được đại khái nội dung.
“Nhặt hết mấy tờ giấy này lên, sắp xếp ngay ngắn lại.” Hắn giơ tay một cái, hai thị vệ lập tức bắt đầu nhặt.
Qua một lát sau, hắn chỉ vào đầu gỗ nói: “Mang nó lại đây cho ta.”
Một trong hai thị vệ mang đầu gỗ đến, lúc này Tiết Bá Dung mới phát hiện trên mặt nó có đánh dấu kinh lạc* với tên và vị trí huyệt đạo bằng chu sa, rất nhiều huyệt đạo có lỗ kim rải rác khắp nơi, có thể thấy Lâm Đạm khoa chân múa tay trên đây không ít. Nàng nói nàng muốn học y, là sự thật, không phải hứa hẹn lung tung.
*kinh lạc là đường khí huyết vận hành trong cơ thể, đường chính của nó gọi là kinh, nhánh của nó gọi là lạc, kinh với lạc liên kết đan xen ngang dọc, liên thông trên dưới trong ngoài, là cái lưới liên lạc toàn thân. kinh lạc phân ra hai loại kinh mạch và lạc mạch.
Tiết Bá Dung lắc đầu, ánh mắt lạnh băng lặng lẽ tan ra, hắn xoay người, rồi lại phát hiện bên cạnh cửa sổ dán một tờ giấy, trên đó có hàng chữ được Lâm Đạm viết bằng mực đặc —— nửa canh giờ sau, đợi trời ấm lên, nhớ cõng đại ca ra ngoài phơi nắng. Buổi trưa đại ca muốn ăn gà hầm hạt dẻ, củ sen hầm xương, cá sạo hấp, cải trắng xào, bí đỏ xào, còn muốn thêm hai đĩa điểm tâm ngọt, một đĩa bánh ngó sen hổ phách, một đĩa bánh táo. Đại ca thích ăn ngọt!
Ánh mắt dịu dàng của Tiết Bá Dung nháy mắt trở nên vô cùng phức tạp, nhìn tờ giấy đến thất thần.
Khoảng chừng hai khắc sau, thị vệ thấp giọng báo cáo: “Tướng quân, đã dọn giấy gọn gàng.”
“Hả?” Tiết Bá Dung bừng tỉnh đáp một tiếng, sau đó mới bối rối xua tay: “Ta biết rồi, các ngươi đều lui ra đi, ta muốn chờ một người thêm lát nữa.”
“Người vẫn chưa ăn cơm mà?” Thị vệ nhắc nhở.
“Ta không muốn ăn.” Tiết Bá Dung giật tờ giấy trên cửa sổ xuống tới, cầm ở trong tay xem qua xem lại, có điều không biết tại sao lại đổi ý, nói: “Mang hộp đựng đồ ăn nhắc tới đến đây đi.”
Thị vệ quá đỗi vui mừng, vội vàng đi lấy, hắn ta bày từng món ăn phóng phú ra bàn, nhưng Tiết Bá Dung lại mất hết khẩu vị. Với cả mấy món này không có hương vị do Lâm Đạm tự tay nấu, không làm dậy nổi tham muốn thèm ăn của hắn.
“Quên đi, ta không ăn nữa, các ngươi mang một chén canh sâm lại đây.” Hắn xoa mi tâm, cảm thấy chỗ nào mình cũng không thoải mái.
Thị vệ thấy hắn khó chịu như thế, trong lòng không khỏi khẩn trương, chạy một mạch lấy canh sâm, còn mời đại phu ở trong Tiết phủ đến. Sau một phen dày vò, cuối cùng Lâm Đạm cũng trở lại, ngạc nhiên nói: “Đại ca, sao huynh ở trong phòng muội vậy?”
Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm cái trán sưng đỏ của nàng nói: “Nếu ta không tới làm sao biết được ngươi ngoài mặt một kiểu sau lưng một kiểu, đùa giỡn ta vòng vòng.”
Lâm Đạm vội đổi đề tài: “Đại ca huynh ăn cơm chưa? Chưa ăn thì muội lập tức đi nấu cơm cho huynh.”
“Lâm Đạm, ngươi đừng có xem lời ta nói như gió thoảng bên tai!” Tiết Bá Dung không thể nhịn được nữa mà đập lên bàn.
Lâm Đạm thấy hắn nổi giận thật, lúc này mới từ từ đi qua, ngồi sụp xuống đối mặt với hắn, thở dài nói: “Đại ca, chỉ cần có người có thể trị cho huynh, đừng nói để ta ba quỳ chín lạy, cho dù bọn họ muốn ăn thịt muội uống máu muội, muội cũng đồng ý. Mạng này của muội là do huynh cho, chỉ cần huynh cần, lúc nào muội cũng có thể trả lại. Không chỉ có muội, lão thái quân, phu nhân, Nhị công tử, cũng đến Huyên Thảo Đường, bọn họ vì huynh có thể làm bất cứ chuyện gì. Huynh thấy đó, huynh quan trọng như thế nào trong lòng bọn họ, cho nên huynh không được từ bỏ.”
Nói tới đây, nàng khẽ cười: “Đại ca, hôm nay muội rất vui, bởi vì muội không ngờ huynh sẽ bảo vệ muội, muội còn tưởng rằng huynh hận muội thấu xương.” Nguyên chủ chịu nhiều oan ức như vậy nhưng không ai thật lòng quan tâm cảm nhận của nàng. Nếu lúc ấy, có một người đứng ra nói một câu công bằng cho nàng giống như Tiết Bá Dung thế này, nàng cũng sẽ không điên vì yêu, sai lại càng sai.
Có điều nguyên chủ không có được nhưng Lâm Đạm lại có, cho nên bây giờ nàng cảm thấy rất ấm áp, rất vui. Nàng không kìm lòng được mà nắm tay Tiết Bá Dung, lắc khẽ một cái.
Tiết Bá Dung muốn giãy ra lại bị nàng nắm chặt hơn, không khỏi đỏ mặt, cắn răng nói: “Lâm Đạm, ngươi ở ta trước mặt mới dám ngang ngược đùa bỡn, vừa ra bên ngoài thì liền ngoan ngoãn. Người ta bảo ngươi dập đầu, ngươi dập đầu ngay, ngươi quẳng thể diện Tiết gia đi đâu rồi? Ta không cần mạng của ngươi, ngươi tự chăm sóc mình cho tốt, bớt gây phiền phức cho ta!”
“Vâng, muội sai rồi, đại ca nói gì cũng đúng, muội nghe lời đại ca nói.” Lâm Đạm liên tục gật đầu, trông rất ngoan ngoãn.
Tiết Bá Dung nhìn chằm chằm nàng một lúc lâu, sau đó che mặt thở dài.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...