Chương 12: Trù nương (11)
Thịt bò hầm được một lúc, trong nồi tỏa ra mùi thơm nồng nặc, làm cho hai tên thổ phỉ chịu không nổi, thỉnh thoảng chảy nước miếng đi loanh quanh bếp, nôn nao hỏi: “Đã hầm được một khắc*, hẳn là có thể ăn rồi nhỉ?”
*Một khắc: 15 phút.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chưa được, ít nhất phải hầm nửa canh giờ** thịt mới mềm.” Lâm Đạm cầm lấy khăn lau tay, “Hai vị đại ca có thể đưa ta đến chỗ xe ngựa của ta không? Ta muốn lấy chút gia vị.”
**Nửa canh giờ: 1 tiếng.
Hai gã thổ phỉ lập tức cảnh giác, chỉ vào chai lọ các loại trên kệ bếp trách mắng, “Con mẹ nó, đừng có nhiều chuyện, ở đây gia vị nào cũng có, thế mà không đủ cho ngươi dùng sao?”
Lâm Đạm cũng không hoảng loạn, nhẹ nhàng giải thích: “Là như thế này, ta nói hầm thịt bò còn thiếu một loại gia vị nữa mới có thể hoàn hảo được. Hai người áp giải ta đi, áp giải ta về, ta là một cô nương yếu đuối, chẳng lẽ còn có thể chạy trốn thuộc hạ các người à? Nếu có thêm gia vị này, thịt bò hầm sẽ còn thơm ngon hơn bây giờ gấp mấy lần.”
Hai gã thổ phỉ ngửi mùi thơm trong không khí, thầm nghĩ còn ngon hơn bây giờ là ngon đến cỡ nào, tay nghề của ngự trù này không thể so sánh với người thường, nhưng mà nhớ tới thủ đoạn giết mổ của Lâm Đạm, bọn họ có chút khiếp sợ.
Lâm Đạm chủ động lấy một đoạn dây thừng quấn quanh cổ tay mình. Lúc này hai gã thổ phỉ mới miễn cưỡng gật đầu, trước khi đi còn khóa cửa nhà bếp, phòng trường hợp Thược Dược và Đỗ Quyên chạy mất. Ba người đi đến chỗ sâu nhất trong sơn trại, đi lòng vòng tìm được một sơn động, dây leo phủ kín ngoài sơn động, nếu không có người chỉ, thật sự sẽ không để ý.
Hai gã thổ phỉ kéo dây leo ra, lớn tiếng quát, “Tự mình đi vào tìm, nhanh tay nhanh chân lên!”
Lâm Đạm nương nhờ ánh sáng từ cây đuốc của hai gã thổ phỉ nhìn vào bên trong, quả nhiên nhìn thấy năm chiếc xe ngựa của mình ở trong động, còn có mấy chục cái rương lớn bị khóa khác, đều là tang vật. Nàng vội nhìn thoáng qua rồi đi vào, leo lên một chiếc xe ngựa, mở con dấu bùn niêm phong vò rượu ra, dùng cái muôi dài múc mấy muôi rượu, đổ vào cái bình nhỏ, sau đó nhanh chóng lấy giấy dai**** bịt miệng vò rượu lại, dùng dây thừng cột chặt.
***Giấy dai: Giấy gói hàng loại dày.
Mặc dù động tác của nàng khá nhanh, chỉ tốn có mấy phút đã đậy kín vò rượu lại, nhưng hai gã thổ phỉ vẫn ngửi thấy mùi rượu thơm không tả được, đột nhiên có hơi lờ mờ.
“Đây là rượu gì vậy, sao thơm thế?” Hai người nói với giọng điệu thèm thuồng.
“Chỉ là rượu bình thường thôi, ta tự mình ủ chơi, không đáng giá lắm.” Trông Lâm Đạm có chút cứng nhắc, ánh mắt trốn tránh.
Hai gã thổ phỉ nhìn nàng bằng ánh mắt dò xét một lúc mới đưa nàng đi. Sau khi quay trở lại phòng bếp, Lâm Đạm đổ rượu trong bình vào thịt bò hầm, dùng sạn khuấy từ từ. Vốn nước hầm đã đậm đà, nhờ nàng khuấy càng thêm sền sệt, càng đậm đà hơn, mỗi một miếng thịt bò hầm đều được bọc trong lớp nước sốt, hương thơm lan tỏa ra khắp nơi. Mùi hương giống như vũ khí sắc bén, xuyên qua cửa sổ phòng bếp, bay khắp sơn trại, làm người ta chết mê chết mệt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Mau mau mau, múc cho ta một ít thịt bò đi.” Hai thổ phỉ phụ trách trông coi Lâm Đạm không ngừng gõ chén thúc giục.
“Hai vị đại ca, thịt chưa hầm mềm, còn phải chờ một lát.” Lâm Đạm ân cần giải thích.
“Không quan tâm nó mềm hay không mềm, chỉ cần chín là được, bảo ngươi múc thì ngươi cứ múc đi, nói nhảm cái gì!” Hai gã thổ phỉ gấp đến độ đỏ mắt, bị mùi thơm kích thích, hận không thể chui đầu vào trong nồi ăn thoải mái. Mấy tên thổ phỉ còn lại ngửi thấy mùi chạy tới, nói cái gì mà cũng muốn nếm thử thịt trong nồi, may mà tên thủ lĩnh thổ phỉ quản được, nếu không phòng bếp đã sớm bị cướp sạch.
“Nữ nhân đó bỏ rượu gì vào trong nồi mà có thể thơm đến vậy?” Thủ lĩnh thổ phỉ đi ra khỏi phòng bếp lập tức tóm thuộc hạ hỏi, thỉnh thoảng còn nhúc nhích mũi ngửi mùi trong không khí.
“Lão đại, ta đưa ngài đi xem.” Hai gã thổ phỉ cùng nhau góp kinh nghiệm quý báu: “Chốc nữa mới có thể ăn được, nếu không thì huynh đệ chúng ta uống rượu trước đi?”
“Đi, đi lấy rượu ra.” Vài người mang vò rượu lớn đến sảnh chính, tháo giấy dai ra nhìn vào bên trong, đột nhiên có chút choáng váng. Không thể nào, rượu này quá thơm, nếu mở rộng ra ngửi, nó còn mạnh hơn Thiêu Đao Tử**** bình thường, so với rượu Ngũ Lương***** thì nguyên chất hơn cả, chưa uống nước bọt đã chảy đầy đất.
****Thiêu Đao Tử: Rượu được đặt tên theo độ mạnh, hương vị mạnh mẽ giống như lửa.
*****Rượu Ngũ Lương: Được chưng cất từ năm loại ngũ cốc (cao lương đỏ, gạo, nếp, lúa mì, bắp), loại rượu này được ca tụng là “ba chén tràn hứng khởi, một giọt cũng lưu hương”. (Theo trieuxuan.info).
“Mau rót đầy cho ta, nhanh lên!” Tên thủ lĩnh thổ phỉ lấy một cái chén lớn ra, quát cho người rót rượu vào, uống ừng ực một hơi, đầu tiên là sửng sốt một lúc, sau đó cười ha ha khen rượu ngon. Mấy người còn lại cũng không chịu nổi nữa, mỗi người rót một chén uống, mùi rượu nồng nặc trong không khí, hấp dẫn thêm nhiều người đến đây……
Đám người Tiểu Trúc vốn đang bàn bạc với nhau làm sao chạy trốn, phải cứu chưởng quỹ ra như thế nào, bỗng nhiên ngửi được mùi thịt thơm lừng, lập tức im bặt, sau đó chắc chắn nói, “Chưởng quỹ đang làm thịt bò hầm rượu!”
“Ta đói bụng!” Một người tôi tớ liếm môi thì thầm.
Mấy người còn lại thì ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, bụng kêu cùng lúc. Chỉ cần chưởng quỹ nấu ăn, người không đói bụng cũng lập tức cảm thấy đói. Nam tử đang nhắm mắt nghỉ ngơi mở mắt ra, nhìn về phía phòng bếp, kết hầu không kiểm soát được trượt lên trượt xuống.
Mọi người im lặng một lát lại bắt đầu bàn bạc, nhưng họ không ngờ rằng mùi rượu nồng nặc ập đến, làm bọn họ tức đến đỏ mắt. Tiểu Trúc bị bắt, bị đánh, bị nhốt cũng chưa từng mất kiểm soát, giờ hung hăng phỉ nhổ, mắng, “Mẹ kiếp, đám súc sinh trời đánh này uống trộm rượu của chúng ta!”
Đột nhiên nam tử luôn giữ im lặng hỏi, “Đây là rượu gì?”
Tiểu Trúc nghiến răng nói: “Quận Trung Sơn có một truyền thuyết không biết huynh đã từng nghe qua chưa —— điển cố Lưu Huyền Thạch mua rượu từ tiệm rượu của Trung Sơn……”
Nam tử học thức uyên bác, tiếp lời ngay, “Huyền Thạch say rượu, Thiên Nhật Tửu?”
Tiểu Trúc kinh ngạc nhìn nam tử, gật đầu nói: “Đúng thế, rượu này đúng là trong truyền thuyết Thiên Nhật Tửu. Lâm chưởng quỹ du ngoạn ở quận Trung Sơn ba năm, đi qua nhiều nơi ở đó, cuối cùng trở về chỗ rượu Thiên Nhật Tửu, sau khi làm thành công mẻ rượu thì chôn suốt bảy năm, gần đây mới đào lên, chuẩn bị mang đi Kinh thành bán giá tốt. Lúc mở vò rượu ra, đã ủ ra bọ rượu, rượu cực kỳ trong, rất mạnh, tuy không đến mức làm người ta say ngàn ngày nhưng cũng có thể say ba ngày ba đêm.”
“Huyền Thạch say rượu” là điển cố được lưu truyền mấy trăm năm, người ta nói rằng quận Trung Sơn có một người tên là Địch Hi, tay nghề ủ rượu đỉnh cao, có một kẻ nghiện rượu tên là Lưu Huyền Thạch, tới cửa mua rượu. Địch Hi bán cho hắn một vò rượu nhưng quên nói với gã loại rượu ngấm cực kỳ chậm, phải biết tiết chế, nếu uống say có khả năng ngàn ngày không tỉnh. Lưu Huyền Thạch chè chén xong trở về nhà, say chết ngất, người nhà gã tưởng gã đã chết vì thế đưa gã đi chôn cất. Qua ngàn ngày, chợt Địch Hi nhớ lại việc này, vội vàng đi tìm, lúc này người nhà Lưu Huyền Thạch mới đào Lưu Huyền Thạch lên, đúng lúc gã vừa tỉnh lại, trên người còn mùi rượu nồng nặc, người xung quanh ngửi thấy say ba tháng mới tỉnh.
Nó đã được truyền lại cho các đời sau, loại rượu này được gọi là Thiên Nhật Tửu, có thể nói chân tiên trong rượu.
Chóp mũi vương mùi rượu, tiếng ồn ào của đám thổ phỉ say rượu truyền vào tai, nam tử cao lớn tuấn tú liếm cánh môi khô, nghiến răng nghiến lợi nói: “Quả nhiên là một đám súc sinh!” Vừa dứt lời lập tức vùng lên mà dây thừng đứt đoạn, mặt đen như mực đứng lên. Hắn định chờ đến khuya mới động thủ, bây giờ lại không nhịn được.
“Huynh huynh huynh, làm sao huynh cởi dây thừng được?” Đám người Tiểu Trúc cứng họng nhìn nam tử.
“Các ngươi đợi ở đây, ta đi cứu Lâm chưởng quỹ, nghe thấy tiếng còi các ngươi đi ra tụ hợp lại với ta.” Sợ mấy người này chạy lung tung làm kinh động đến thổ phỉ, nam tử tuấn tú cởi trói cho đám người xong thì dặn dò một phen, rồi sau đó tay không cắt đứt xích sắt khóa cửa, sau chỉnh nó lại vị trí cũ, đi lần theo mùi thịt.
Lâm Đạm đang xào gân bò, Thược Dược và Đỗ Quyên vo thịt băm thành viên bỏ vào nước xương bò hầm. Thấy nam tử đẩy cửa vào, ba người thoáng sửng sốt, vẫn là Lâm Đạm phản ứng nhanh nhất, lập tức kéo đối phương vào, trở tay đóng cửa lại.
“Sao huynh lại tới đây, bọn Tiểu Trúc đâu?” Lâm Đạm hạ thấp âm lượng hỏi.
“Ta tới cứu các cô.” Vũ khí của nam tử đã bị thổ phỉ lấy, lúc này đang lựa dao trong bếp, giọng điệu vô cùng bình tĩnh, “Ta đưa các cô đi khỏi sơn trại trước, vào rừng núi rồi không được chạy loạn, đi dọc theo dòng suối nhỏ đợi ta ở khu đất trống dưới chân núi, ta và bọn Tiểu Trúc đến sau.” Cảnh tượng lát sau sẽ có máu me, không thích hợp để nữ tử nhìn thấy, cứu đám người Tiểu Trúc cuối cùng cũng không sao, bọn họ còn có thể giúp hắn dọn dẹp thi thể.
Nghĩ xong, nam tử kéo cánh tay Lâm Đạm nhưng bị nàng nhẹ nhàng đẩy ra, “Trong trại có ba mươi mấy tên thổ phỉ, huynh chỉ có một mình, làm sao đối phó hết? Huynh cứ ngồi ăn một chút đi, sau đấy chúng ta có thể xuống núi ngay.” Nàng vừa nói vừa bê một đĩa thịt bò xào hành qua, lại nhét bát đũa vào trong tay đối phương.
Nam tử nhận lấy bát đũa, lùa cơm ăn ngấu nghiến, trong mắt ánh lên vẻ thỏa mãn và hưởng thụ, chốc lát dừng lại, động tác cứng đờ ra, giọng điệu lộ vẻ xấu hổ: “Giờ đâu phải là lúc ăn, hai cô mau theo ta đi!”
“Đi cái gì, ngồi ăn!” Lâm Đạm nhẹ nhàng duỗi tay bắt lấy tay nam tử, giọng nói mang theo ý cười.
Nam tử hết nhìn mu bàn tay tê ngứa của mình, lại nhìn khuôn mặt tươi cười như hoa của Lâm Đạm, vô ý trầm mặc, rũ mắt xuống.
Thược Dược và Đỗ Quyên nhìn thịt bò hầm trong nồi bị múc đi hơn một nửa, oán giận nói: “Đã nói với bọn họ là thịt chưa hầm mềm, còn phải hầm thêm chút nữa, bọn họ lại cứ muốn múc ra ăn, đúng là chà đạp món ăn mà!”
“Chỉ là đạp đồ ăn không chà đạp người là may mắn rồi.” Lâm Đạm lắng tai nghe, ý cười trong mắt ngày càng sâu, “Không còn tiếng ồn ào nữa, chúng ta đi xem đi.”
Nam tử lập tức buông bát đũa đứng lên, lại bị Lâm Đạm ấn vai bắt ngồi xuống, “Huynh ngồi đi, bọn ta đi là được.” Dứt lời Lâm Đạm cùng hai tiểu nha đầu mỗi người bê một đĩa đồ ăn nóng hổi, không nhanh không chậm đi ra ngoài. Dù cho có gặp phải thổ phỉ, các nàng cũng có thể dùng cớ mang đồ ăn tới che dấu, hoàn toàn không sợ.
Nam tử sờ bả vai, biểu cảm có chút kỳ lạ, sau đó đuổi theo sát. Đoàn người thuận lợi đi vào đại sảnh, nhìn thấy thổ phỉ nằm la liệt trên đất, còn có mấy tên nằm bò trên bàn, tiếng ngáy như sấm. Trong không khí nồng nặc mùi rượu không dịu đi chút nào, cánh cửa nặng nề được đẩy ra, làm người ta không đi được. Mấy tên thổ phỉ ở trong phòng cũng ngay vang trời, đủ thấy đám thổ phỉ này không cưỡng lại được sự mê hoặc của Thiên Nhật Tửu, đã say chết ngất hết cả.
Thược Dược và Đỗ Quyên nhón chân nhìn vò rượu mở toang ở giữa đại sảnh, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cả một vò rượu đều bị bọn họ phá hết!”
Lâm Đạm sờ đầu hai tiểu nha đầu, vẫn là câu nói cũ: “Không tổn thất về người là tốt rồi, chúng ta thu dọn đồ rồi đi thôi.”
Nam tử nhìn mấy người say nằm dưới đất với vẻ mặt kinh ngạc, hắn không ngờ phe mình còn chưa bị tổn thất một người nào mà Lâm chưởng quỹ đã giải quyết xong mọi chuyện, hoàn toàn không cần ai đến cứu.
Lâm Đạm đi vòng qua nam tử, chậm rãi nói: “Ở chỗ của ta, không có chuyện gì mà một bữa cơm không giải quyết được.” Vừa dứt lời, ngoài sơn trại truyền đến tiếng vó ngựa và có hàng ánh đuốc lấp lóe đến gần, không biết là xảy ra chuyện gì.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...