Chương 102: Tú nương (24)
Sau khi đưa vải dệt cho Lâm Đạm, Đại hoàng tử hỏi: “Thế nào, Lâm cô nương cảm thấy hài lòng không? Nếu cô nương cảm thấy mấy phụ nhân này có thể dùng thì trong đêm nay ta sẽ phái người đưa các nàng ta đến thôn trang của cô nương. Nhưng cô nương nhớ phải trông chừng thật kỹ, tuyệt đối không thể để người khác phát hiện ra thân phận người Oa quốc của bọn bọ, nếu không cô nương sẽ gặp phiền phức lớn khi trên đầu phải đội chiếc mũ chứa chấp cường đạo.’’
“Ta hiểu rõ, tạ Đại hoàng tử.’’ Lâm Đạm cảm kích chắp tay nói. Nàng biết để đưa được những phụ nhân này đến đây, Đỗ Như Tùng và Đại hoàng tử chắc chắn đã phải bất chấp nguy hiểm như thế nào.
Lúc đầu Đỗ Như Yên vẫn còn cảm thấy hơi lo lắng, nhưng khi nhìn thấy dáng vẻ bình thản ung dung của Lâm Đạm, trong lòng cũng bình tĩnh trở lại. Nàng vỗ vỗ tấm vải dệt trong tay, cười nói: “Đạm Đạm, loại vải này còn đẹp hơn cả loại gấm Tứ Xuyên nữa, nhất định có thể áp chế được sự kiêu căng của Mạnh Trọng.’’
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Ở Oa quốc, kỹ thuật dệt lụa này có tên là dệt Tây Trận, được truyền lại từ thời Thịnh Đường mấy trăm năm trước, thực ra kỹ thuật này là của chúng ta, chẳng qua bởi vì chiến loạn nên mới bị thất truyền mà thôi. Bây giờ nó đã quay về cố hương, chúng ta nhất định phải phát triển làm rạng rỡ truyền thống, truyền từ đời này sang đời khác, tuyệt đối không thể đánh mất những thứ của tổ tiên một lần nữa.’’ Làm trò trước mặt Đại hoàng tử, Lâm Đạm không ngại nói một vài lời hay ý đẹp.
Quả nhiên Đại hoàng tử vô cùng cảm động, lập tức đảm bảo nói: “Lâm cô nương nói đúng. Những thứ mà tổ tiên truyền lại sao có thể để đám giặc Oa cướp đi được? Các ngươi chỉ cần mang mấy phụ nhân kia về rồi nhanh chóng học được kỹ thuật dệt vải của bọn họ là được, còn những chuyện khác đã có ta chống đỡ.’’
“Cảm tạ Đại điện hạ.” Lâm Đạm cung kính cúi đầu.
Đỗ Như Yên vội vàng nói: “Vậy chúng ta sẽ lập tức đưa mấy người phụ nhân kia đi ngay bây giờ, tránh cho đêm dài lắm mộng.’’
“Không, cứ giam giữ các nàng thêm mấy ngày nữa, chờ đến khi bọn họ cảm thấy tuyệt vọng đến cực điểm thì chúng ta mới thả người. Ân tình không thể dễ dàng ban phát như thế được, nếu không các nàng sẽ không nhớ lâu đâu, sau này khó mà quản giáo được. Phương pháp tốt nhất để thuần phục dã thú chính là roi da và thức ăn.’’ Lâm Đạm vừa nói xong những lời này thì bỗng nhiên không nhịn được ngẩn người. Dường như nàng rất quen thuộc với những chuyện trong quân đội, hơn nữa còn rất am hiểu phải thuần phục đám tù binh như thế nào. Chẳng lẽ đời trước nàng là một quân nhân sao?
Nàng vẫn đang đắm chìm trong những suy nghĩ của riêng mình nên không thể phát hiện Đại hoàng tử và Đỗ Như Yên cũng đang nhìn nàng bằng ánh mắt phức tạp. Lúc đầu bọn họ còn tưởng rằng Lâm Đạm là một người thành thật, nhưng cuối cùng lại phát hiện các làm việc của con người thành thật này thực sự hơi tàn nhẫn, không phải cố tình giả vờ, cũng không hình thành từ ngày này qua ngày khác mà tựa như đã ăn sâu vào tận xương tuỷ, bộc lộ một sự tàn nhẫn vừa thanh khiết vừa ngây thơ.
Đỗ Như Yên nhanh chóng phục hồi lại tinh thần, bật cười ôm cánh tay Lâm Đạm nói: “Đạm Đạm, muội thật lợi hại, suy nghĩ mọi chuyện quá chu đáo! Tỷ sẽ nghe theo muội hết!’’ Nếu như phụ nhân kia ầm ĩ đến mức để xảy ra chuyện gì thì không chỉ gây rắc rối cho mình và Lâm Đạm mà thậm chí còn có thể liên luỵ đến ca ca và Đại hoàng tử! Nghĩ đến đây, cảm giác đồng cảm trong lòng Đỗ Như Yên cũng đều biến mất sạch sẽ.
Đại hoàng tử lúc đầu còn có chút lo lắng lúc này đã hoàn toàn thở phào nhẹ nhõm. Nói Lâm Đạm lương thiện, nàng thực sự rất lương thiện, nhưng những lúc nên tàn nhẫn cứng rắn, nàng sẽ không bao giờ mềm lòng nương tay. Hợp tác cùng với một người như thế, chắc chắn chính là chuyện khiến người khác cảm thấy vô cùng yên tâm.
“Được, vậy ta sẽ giam giữ các nàng thêm mấy ngày nữa. Hai người cũng mệt rồi, trở về phòng nghỉ ngơi đi thôi.’’ Đại hoàng tử dẫn hai người về sương phòng rồi xoay người đi đến cách vách, lắc đầu nói với Đỗ Như Tùng vẫn còn chưa ngủ: “Như Tùng, dường như ngươi đang coi trọng một vị cô nương quá mức tuyệt vời.’’
“Đạm Đạm như thế nào?’’ Đỗ Như Tùng bị cơn đau nhức tra tấn đến mức không thể ngủ được lập tức xốc lại tinh thần.
Đại hoàng tử tỉ mỉ kể lại những chuyện vừa xảy ra một lần, cảm thán nói: “Từ trước đến nay ta chưa bao giờ nhìn thấy một tiểu cô nương nào vừa trầm ổn vừa cứng rắn lại quả quyết đến như thế.’’
Đỗ Như Tùng vừa khẽ bật cười vừa ho khan: “Phụ thân và nương của nàng đều là thổ phỉ, dĩ nhiên nàng sẽ không giống như những cô nương khác rồi.’’
Đại hoàng tử chăm chú nhìn hắn, âm thầm thở dài trong lòng: Nhìn dáng vẻ kiêu ngạo của vị bằng hữu này thì có vẻ như hậu duệ của thổ phỉ là một xuất thân phi thường đến cỡ nào. Hết thuốc chữa rồi, thực sự hết thuốc chữa rồi!
---
Bởi vì phải bận rộn chăm sóc Đỗ Như Tùng cho nên đã liên tiếp nửa tháng trời Lâm Đạm không đi ra cửa hàng kiểm tra. Nhưng mặc dù hai bà chủ là nàng và Đỗ Như Yên không ở đây, thì trong cửa hàng cũng không có chuyện gì đáng phải nhọc lòng, bởi vì bọn họ căn bản không nhận được bất cứ đơn đặt hàng nào, chuyện làm ăn đều bị cửa hàng Mạnh thị ở đối diện đoạt mất rồi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng Trương Huệ đã sốt ruột đến mức không thể ngồi yên được nữa, đành phải căng da đầu đến phủ Đại hoàng tử tìm người. Nàng đã từng là thổ phỉ, dĩ nhiên trong lòng luôn có cảm giác mâu thuẫn với các quan binh này nọ. Cũng may Lâm Đạm đã nhanh chóng mang theo một chiếc bọc vải đi ra ngoài, nói: “Nương, trong này có hai bộ quần áo được làm dựa theo kích cỡ của người và Tam di nương. Hai người không cần phải làm bất cứ chuyện gì cả, chỉ cần mặc bộ quần áo này lựa thời điểm đông người nhất đi đến cửa hàng xem xét một vòng là được. Nếu có người đến hỏi thì người cứ nói vải dệt này là do cửa hàng sản xuất, trước mắt số lượng rất ít, không bán ra bên ngoài, ngoài ra không cần nhiều lời với bọn họ thêm nữa.”
Trương Huệ mở chiếc bọc vải ra nhìn một cái, nhất thời ngây ngẩn cả người.
Lâm Đạm vỗ vỗ bả vai nàng, hỏi: “Nương, người có nghe những gì con nói không?’’
“Nghe, nghe, nghe.’’ Trương Huệ hoảng hốt gật đầu, cuối cùng ngập ngừng nói: “Đạm Đạm, quần áo đẹp như thế này thực sự là làm cho ta mặc sao?’’
“Đương nhiên rồi, do thời gian không kịp nên bây giờ con chỉ mới làm được hai bộ này thôi, chờ sau này rảnh rỗi con còn có thể làm thêm cho Tứ di nương một bộ nữa, người giúp con giải thích vài câu, tránh cho người nghĩ nhiều. Chờ vết thương của Đỗ công tử tốt hơn một chút, có thể ngồi được xe ngựa, chúng con sẽ trở về. Hai huynh đệ bọn họ không cha không mẹ, nếu con không ở đây, bọn họ thực sự không còn người nào có thể dựa vào. Đỗ hoàng hậu không thể tuỳ tiện xuống núi, hơn nữa mấy năm nay tình hình của ngài ấy không được tốt cho lắm, không thể chịu nổi kích thích, đến tận bây giờ vẫn còn chưa biết chuyện Đỗ công tử bị thương. Nương, người giúp bọn họ trông coi nhà cửa một chút, đừng cho người khác tuỳ tiện đi vào.’’
“Được, được, được, nương biết rồi.’’ Trương Huệ vội vàng gật đầu không ngừng, không hề ý thức được nữ nhi của mình đi chăm sóc hai người lớn hơn nàng bốn năm tuổi có gì đó không ổn. Bây giờ toàn bộ Lâm phủ và Đỗ phủ đều do một mình nàng chống đỡ đấy.
---
Hôm sau, Trương Huệ cùng Tam di nương mặc bộ đồ mới mà Lâm Đạm đưa cho đi đến cửa hàng xem xét một vòng. Lúc này đang là giữa trưa, ánh mặt trời trải dài khắp mặt đất mang đến sự ấm áp, cũng thu hút mọi người sôi nổi đi ra ngoài tận hưởng thời tiết đẹp hiếm có này. Hôm nay cửa hàng Mạnh thị lại tung ra thị trường một kiểu gấm Tứ Xuyên mới, một nhóm phu nhân tiểu thư danh môn ngồi xe ngựa vội vàng đổ xô nhau tranh mua.
“Đừng tranh giành nữa, số gấm Tứ Xuyên này đã được phu nhân Tuần phủ đặt trước rồi.’’ Chưởng quỹ lớn tiếng nói.
“Tại sao lại bị nhà nàng đặt trước rồi? Rốt cuộc cửa hàng các ngươi làm ăn buôn bán như thế nào vậy?’’
“Nếu như các vị phu nhân muốn thì cũng có thể đặt trước ở chỗ ta đây, sau khi có hàng chúng ta sẽ lập tức đưa đến tận cửa. Chúng tôi cũng không còn cách nào khác, bây giờ phường dệt vải của ông chủ chỉ mới được thành lập chưa bao lâu, thợ dệt có thể dệt ra loại gấm Tứ Xuyên kiểu mới này quá ít, không đủ sản lượng để bán đại trà. Chờ đến giữa năm, khâm sai chuyên chọn mua vải dệt cho các quý nhân trong cung sẽ đến đây, e là tất cả số lượng gấm Tứ Xuyên trong cửa hàng chúng tôi đều sẽ phải cung phụng lên trên, đến lúc đó các vị phu nhân muốn mua chúng tôi cũng không có đủ hàng để bán, ông chủ của chúng ta cũng khó xử lắm!” Chưởng quỹ làm ra vẻ bất đắc dĩ thở dài một hơi.
Nghe nói loại vải dệt này sẽ trở thành cống phẩm hoàng thương, hơn nữa sau này có muốn mua cũng không thể mua được, các vị phu nhân tiểu thư lại điên cuồng tranh nhau mua, thậm chí còn đặt trước lượng vải dệt của bốn năm tháng sau, giá cả còn tăng lên gấp mấy lần.
Người qua đường nhìn thấy cảnh tượng kia cũng chỉ biết tặc lưỡi cảm thán, thầm nghĩ vải dệt của cửa hàng này chắc chắn là vải dệt tốt nhất toàn bộ phủ Lâm An, nếu không làm sao có thể có nhiều quý nhân tranh nhau mua như thế? Một khi suy nghĩ này được tạo thành thì hiệu ứng của nó chẳng mấy chốc đã xuất hiện. Tất cả những người có điều kiện gia đình khá hơn một chút trong phủ Lâm An này nếu muốn mua vải dệt, cửa hàng đầu tiên xuất hiện trong đầu bọn họ nhất định sẽ là cửa hàng Mạnh thị.
Chuyện làm ăn buôn bán của các cửa hàng vải xung quanh đề bị cướp sạch, nhưng trong tay Mạnh Trọng đang độc quyền buôn bán một loại gấm Tứ Xuyên kiểu mới, bọn họ không thể không kìm nén cơn tức giận. Ngày khi bọn họ đang nhìn đến đỏ mắt thì một chiếc xe ngựa chậm rãi dừng lại trước cửa cửa hàng Đạm Yên, hai người phụ nữ trung niên dáng người cao gầy từ trong xe ngựa bước xuống, sau khi đứng vững lại cúi người khẽ vuốt ve làn váy, lúc này mới cất bước lên bậc thang. Ánh mặt trời chiếu xuống trên đỉnh đầu các nàng khiến quần áo trên người bọn họ phản chiếu một thứ ánh sáng nhạt óng ánh trong suốt, ngay lập tức hấp dẫn ánh mắt người qua đường.
Chỉ thấy một người trong đó mặc một bộ váy áo màu đỏ rực, một người màu xanh lam, cả hai đều là kiểu dáng thịnh hành nhất hiện nay với loại vải dệt chưa từng thấy bao giờ, cực kỳ chói mắt. Chất liệu hai loại vải dệt đều vô cùng mịn màng, buông rũ xuống, sau khi mặc lên người sẽ dính sát vào đường cong cơ thể một cách tự nhiên, lúc đi lại làn váy sẽ nhẹ nhàng đung đưa theo làn gió tựa như cơn sóng biển cuộn tròn lại giống như mây khói phiêu bồng, mang đến một vẻ đẹp bí ẩn thanh thoát.
Nếu như chỉ có chất liệu vải mới lạ tuyệt vời thì cũng không có gì đặc biệt, nhưng điều thần kỳ lại là ở chỗ, dưới sự khúc xạ của ánh nắng mặt trời, tấm vải dệt kia lại tỏa ra một thứ ánh sáng màu vàng ánh mơ hồ, không hề cố định, cũng không phải chói mắt, nhìn thoáng qua có vẻ cực kỳ dịu dàng tươi đẹp, sau đó chậm rãi lay động theo nếp gấp trên làn váy giống như nước chảy, đồng thời không ngừng biến ảo màu sắc hoặc sáng hoặc tối theo từng theo bước chân người mặc và sự thay đổi của ánh sáng, tựa như một đám mây ngũ sắc phản chiếu trên bầu trời khi hoàng hôn vừa kịp đến.
Nhưng khi ngươi đến gần nhìn kỹ hơn một chút thì sẽ lập tức phát hiện, tại sao trên vải dệt kia lại không hề lẫn lận chút ánh vàng của ráng mây ngũ sắc? Ở chỗ khuất bóng, nó thực sự chỉ là một tấm vải dệt màu đỏ thuần khiết không có bất cứ khuyết điểm nào.
Bộ quần áo màu xanh lam kia cũng được làm từ loại vải dệt tượng tự, ở chỗ khuất bóng chỉ là một màu thuần sắc, nhưng dưới ánh nắng mặt trời lại tỏa ra một thứ ánh sáng màu lam dịu nhẹ hoà cùng với màu trắng, loáng thoáng còn có thể nhìn thấy vô số đốm nhỏ lấp lánh tựa như những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm rộng lớn, trong cái tĩnh lặng bỗng toát ra rất nhiều sự thần bí và linh động.
Nhìn thấy hai bộ quần áo này, lại nhìn đến loại gấm Tứ Xuyên kiểu mới do cửa hàng Mạnh thị sản xuất, lập tức có thể nhận ra sự khác biệt rõ rệt giữa hai loại. Sỡ dĩ loại gấm Tứ Xuyên kiểu mới kia có thể phát ra ánh sáng là do trong quá trình dệt vải, người dệt đã pha lẫn một loại sợi màu vàng giữa những sợi dọc và sợi ngang, nhìn từ xa cực kỳ xinh đẹp, nhưng lại gần mới phát hiện loại sợi vàng kia cứng và thô hơn rất nhiều so với tơ tằm, điều này ảnh hưởng rất lớn đến chất liệu và xúc cảm của vải dệt, làm cho nó trông có vẻ kém mịn màng và không buông rũ xuống như vậy.
Mặc dù nó vô cùng lộng lẫy, nhưng kiểu lộng lẫy mày lại rất thô kệch, dấu vết dệt thủ công của công nhân quá mức rõ ràng, hoàn toàn không giống với vải dệt trên người hai vị phụ nhân trung niên kia, cảm giác trơn nhẵn tinh tế, buông rũ xuống một cách tự nhiên, nhìn gần lại thuần khiết không pha chút tạp chất, nhìn xa dịu dàng mỹ lệ. Sở dĩ nó có thể khúc xạ ra ánh sáng rực rỡ không phải dựa vào những sợi chỉ thô ráp mà là do sự dung hòa trong đó, lớp tơ tằm được đan lưới bên dưới mảnh đến mức khó có thể nhìn thấy bằng mắt thường. Lớp lưới tơ tằm này hoàn toàn dung hòa với lớp vải dệt bên ngoài, ánh sáng phản chiếu ra là nổi, là mỏng, là trong suốt, quyện hoà cùng với ánh sáng của thiên nhiên.
Tay nghề tinh tế khéo léo như thế, màu sắc và ánh sáng tự nhiên như thế, ngay lập tức khiến loại gấm Tứ Xuyên kiểu mới kia thêm thô kệch không thể dằn nổi. Mặc dù dung mạo của Trương Huệ và Tam di nương chỉ ở mức trung bình, hơn nữa còn đã luống tuổi, nhưng vẫn có thể tỏa sáng, thướt tha thuỳ mị.
Các vị phu nhân và tiểu thư danh môn đang bận bịu tranh nhau mua loại gấm Tứ Xuyên kiểu mới cũng liếc mắt nhìn sang, sau đó đồng loạt ngây ngẩn cả người.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...