Nữ phụ không trộn lẫn

Chương 101: Tú nương (23)
Sau khi mũi tên được rút ra, ngoại trừ phải băng bó miệng vết thương cho Đỗ Như Tùng, đại phu còn phải lau sạch máu trên người hắn để tránh bị nhiễm trùng. Hai tiểu cô nương cứ đứng ở đây mãi cũng không tiện cho lắm nên chỉ đành phải ra ngoài chờ đợi. 
“Như Tùng, để ta đi nấu cho huynh một nồi cháo, huynh ăn cháo xong rồi hẵng ngủ tiếp, như thế miệng vết thương mới nhanh lành hơn một chút.’’ Lâm Đạm đi ở phía trước cố ý nói một câu. 
“Được, cảm ơn Đạm nhi.’’ Đỗ Như Tùng mỉm cười gật đầu, mặc dù cơ thể vẫn còn suy yếu nhưng trong lòng lại cực kỳ phấn chấn. Lần bị thương này hắn lại được nhìn thấy một con người khác của Lâm Đạm chính là Kiên cường, quả cảm, mặc dù phải đối mặt với khó khăn lớn đến nhường nào cũng có thể bình tĩnh nghĩ cách ứng phó. Có nàng ở đây, hắn yên lòng, muội muội cũng yên lòng. 
Lâm Đạm vừa cầm khăn lau sạch vết máu trên tay vừa nhanh chóng bước ra ngoài, thậm chí còn không dám ngẩng đầu nhìn lên. Ánh mắt Đỗ Như Tùng quá mức thâm thuý nóng bỏng, khiến nàng cảm thấy không được tự nhiên cho lắm. Đỗ Như Yên nhắm mắt theo đuôi theo sát phía sau nàng, hệt như một cái đuôi nhỏ. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chờ sau khi hai người bọn họ rời đi, Đại hoàng tử mới đích thân bưng một chậu nước ấm đến cho Đỗ Như Tùng lau chùi cơ thể, cảm thán nói: “Như Tùng, vị kia chính là cô nương ngươi vừa ý sao? Thật mạnh mẽ nha!’’
Đỗ Như Tùng lập tức mỉm cười, nhưng lại ảnh hưởng đến miệng vết thương, đau đến mức liên tục hít một ngụm khí lạnh, nhưng chút đau đớn ấy không hề làm tổn hại đến niềm vui đang trào dâng trong lòng, hắn chậm rãi mở miệng nói: “Ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy Đạm nhi, thực sự ta cũng có suy nghĩ giống hệt như ngài. Lúc đó nàng vừa mới bắt đầu học thêu thùa, gần như không thể ngồi yên một chỗ, cho đến khi mất hết kiên nhẫn lại chạy đến chẻ củi, một khúc gỗ lớn đang yên đang lành bị nàng chẻ đến mức chỉ dài còn khoảng chừng hai thước. Chẻ xong nàng lại ngồi xuống tiếp tục thêu thùa, hết kiên nhẫn lại chạy đi chẻ củi, cứ thế không ngừng lặp đi lặp lại. Ta tận mắt chứng kiến nàng chặt củi tựa như đang chậm rãi mài dũa tính tình của bản thân mình, cho dù lo lắng, cho dù thiếu kiên nhẫn như thế nào đi chăng nữa cũng chưa từng nghĩ đến chuyện từ bỏ. Trên người nàng luôn tỏa ra một hơi thở kiên cường mạnh mẽ nếu chưa đạt được mục đích thề không bỏ qua, phảng phất như chỉ cần nàng có ý chí thì trên đời này chẳng có bất cứ điều gì có thể quật ngã nàng. Lúc đó ta đã nghĩ, tương lai tiểu cô nương này chắc chắn sẽ thành công, trong lòng nàng không hề sợ hãi thứ gì, chỉ cần xác định được mục tiêu, nàng sẽ kiên trì thẳng tiến không lùi tiếp tục hoàn thành. Quả nhiên sau đó nàng đã luyện tập thành thạo kỹ năng thêu thùa, chỉ mất nửa năm đã có thể đuổi kịp và vượt qua vị tú nương hàng đầu vùng Chiết Giang này. Cũng vì ở bên cạnh nàng, cuối cùng Như Yên cũng đã thoát khỏi đoạn quá khứ không thể chịu nổi của mình, bắt đầu nhìn về phía trước. Có thể gặp được nàng, có lẽ chính là điều tuyệt vời nhất của chúng ta sau khi rời khỏi Kinh thành…’’
Nói đến đây, Đỗ Như Tùng lại cảm thán thở dài, trong lòng có thoả mãn, có vui sướng, còn có một cảm giác quyến luyến ẩn giấu sâu thẳm nơi đáy lòng. 
“Nếu đã như thế, tại sao ngươi còn phải đi tòng quân?’’ Đại hoàng tử nghĩ lại vẫn cảm thấy sợ hãi không thôi: “Nếu ngươi xảy ra chuyện gì, ngươi bảo ta phải ăn nói với mẫu hậu sao đây?’’ Cho dù Đỗ Hoàng hậu đã bị phế, hắn vẫn theo thói quen gọi nàng là mẫu hậu. 

“Vấn đề là ở chỗ, ta muốn mang đến cho bọn họ một cuộc sống tốt đẹp nhất, ta muốn các nàng muốn cái gì thì có cái đó mà không bị người khác khinh thường làm nhục, không bị người khác đấu đá hãm hại, ít nhất cũng có thể tự do tự tại, vui vẻ hạnh phúc ở thành Lâm An này.’’ Đỗ Như Tùng lắc đầu, những gì mềm mại dịu dàng nhất trong ánh mắt đều bị thay thế bởi sự kiên định. 
Đại hoàng tử ném chiếc khăn dính đầy máu vào trong chậu nước, bất đắc dĩ nói: “Đúng vậy, chỉ cần Mẫn Quý phi còn ở đó thì chắc chắn nàng ta sẽ không bao giờ bỏ qua cho ngươi và Như Yên, càng không buông tha cho mẫu hậu. Cũng không biết rốt cuộc trong đầu phụ hoàng đang nghĩ thế nào nữa, năm xưa mẫu hậu cùng ngài ấy dãi nắng dầm mưa, chịu đựng đủ mọi khổ cực trên thế gian này, vậy mà cuối cùng khi đến quốc thái dân an, hoàng quyền được củng cố thì ngài ấy lại muốn phế  bỏ mẫu hậu. Trái tim ngài ấy thực sự được làm từ sắt đá.’’
Nói đến đây, Đại Hoàng tử mới phát hiện ra có gì đó không ổn, vội vàng nói: “Không nói nữa, ngươi hãy nghỉ ngơi thật tốt, ta đến doanh trại xem xét một vòng.’’ Hắn vừa mới mở cửa phòng ra thì lại thấy Lâm Đạm đang bưng một cái khay đi vào, Đỗ Như Yên đi theo sau lưng nàng, ân cần nói: “Đạm Đạm, rất nóng đấy,  hay là để tỷ bưng cho, muội ngồi xuống nghỉ ngơi một lát đi. Cũng may hôm nay có muội, đại ân đại đức này không có gì báo đáp, đành phải để cho ca ca tỷ lấy thân báo đáp được không?’’
“Ha ha.’’ Đại Hoàng tử không thể nhịn được bật cười ha hả. 
Một Đỗ Như Tùng từ trước đến nay vẫn luôn nổi danh là độc mồm độc miệng, lòng dạ sắt đá bây giờ lại mặt mày đỏ bừng, nhưng cũng không trách mắng muội muội mà tràn ngập mong chờ nhìn về phía Lâm Đạm. 
Hôm nay tâm trạng của Lâm Đạm thực sự rất tốt, nàng đã cứu sống một người, thực ra cũng giống như đang cứu rỗi chính bản thân mình, vì thế không so đo với Đỗ Như Yên, chỉ cong môi nở một nụ cười nhàn nhạt. 
Đại hoàng tử cảm thấy ba người này cực kỳ thú vị, đang muốn trêu chọc vài câu thì đúng lúc này lại ngửi thấy một hương thơm vô cùng ngào ngạt cũng hết sức mê  người, mà mùi hương này lại toả ra từ chiếc khay trên tay Lâm Đạm. Hắn ra sức ngửi ngửi, thèm thuồng nói: “Lâm cô nương, cô nương nấu món gì vậy?’’
“Đây là món cháo bổ máu Đạm Đạm đặc biệt làm cho ca ca muội đấy, được làm từ đậu đỏ, đậu phồng, gạo nếp tím, táo đỏ khô, có thể bổ máu, tiêu sưng, thúc đẩy hoạt tính của trái tim. Đạm Đạm cái gì cũng biết, cái gì cũng tinh thông, cái gì cũng làm được.’’ Đỗ Như Yên hất cằm, giọng điệu vô cùng kiêu ngạo. 
Khoé miệng Đại hoàng tử khẽ co giật, thầm nghĩ hai anh em nhà này chỉ cần nhắc đến Lâm cô nương thì sẽ lập tức bày ra dáng vẻ vinh quang, sau đó dốc lòng tâng bốc ca tụng, thực sự là đã bị Lâm cô nương đầu độc thật rồi. 

Quả nhiên Đỗ Như Tùng nở một nụ cười vui vẻ, đang chuẩn bị chống đỡ nửa người trên lên thì đã được Lâm Đạm đỡ lấy trước rồi lại lót hai cái gối đầu ở phía sau lưng hắn: “Huynh đừng nhúc nhích, để ta đút cho huynh.’’ Nàng cẩn thận dặn dò: “Ăn cháo xong phải ngủ một giấc thật ngon, tối nay ta và Như Yên sẽ canh giữ ở phòng bên cạnh, nếu huynh cảm thấy trong người có chỗ nào không thoải mái thì cứ lắc cái chuông này, bọn ta nghe thấy sẽ lập tức chạy sang.’’
“Hai người lấy cái này từ đâu vậy?’’ Đỗ Như Tùng dở khóc dở cười nhìn chiếc chuông trong tay mình. Đừng tưởng rằng hắn không biết, cái này thường được treo trên cổ con bò. 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Lấy ở trong chuồng ngựa bên kia.’’ Đỗ Như Yên ngồi bên cạnh huynh trưởng của mình, lại bắt đầu ngây ngô tâng bốc Lâm Đạm: “Đạm Đạm sợ tối nay huynh phát sốt nhưng lại không có sức lực gọi người đến nên đã đi tìm chiếc chuông này về. Sau đó bọn muội giúp huynh treo ở mép giường, buộc một sợi dây thừng lên đó, nếu huynh cảm thấy khó chịu thì cứ việc kéo dây thừng này, bọn muội có thể nghe thấy. Thế nào, huynh thấy cách này hay không? Đạm Đạm của chúng ta vẫn luôn suy nghĩ chu đáo như thế!’’
Đỗ Như Tùng bình tĩnh nhìn Lâm Đạm, trái tim đánh trống reo hò không thể chịu nổi lúc này đã mềm nhũn đến rối tinh rối mù. 
“Nhanh ăn cháo đi, ăn xong ngủ một giấc thật ngon.’’ Lâm Đạm không được tự nhiên nói. 
“Được, làm phiền Đạm nhi rồi.’’ Đỗ Như Tùng dựa vào gối mềm phía sau lưng, giọng điệu vô cùng dịu dàng ôn nhu, vừa mới ăn một muỗng đã thật lòng khen ngợi: “Ngon quá, còn ngon hơn cả ngự trù làm nữa!’’
Khoé miệng Lâm Đạm khẽ cong lên, lúc này mới nở nụ cười. 
Đại hoàng tử thực sự không thể chịu nổi hương thơm ngào ngạt này nữa, tha thiết mong chờ hỏi: “Lâm cô nương, còn cháo nữa không? Ta cũng hơi đói bụng.’’

“Còn, Đại hoàng tử tự mình xuống bếp nhìn xem đi, ta đang đặt trên bếp dùng lửa nhỏ hâm nóng, lúc nào cũng có thể ăn được.’’
“Được, cảm ơn Lâm cô nương.’’ Đại hoàng tử vội vàng chạy đến phòng bếp, sau khi ăn xong cháo không ngừng chậc chậc lưỡi, không khỏi cực kỳ hâm mộ cảm thán nói: “Tên tiểu tử Như Tùng này thực sự đã đào được bảo vật!’’ Có thể kiếm tiền, có thể quản gia, có thể chăm sóc người khác, vào thời khắc mấu chốt còn có thể làm nên chuyện, đi đâu tìm một cô nương tốt như thế đây? 
Sau khi đỡ Đỗ Như Tùng nằm xuống, lúc này Lâm  Đạm và Đỗ Như Yên mới có cơ hội thở dốc. Hai người ngồi trong đình nghỉ mát ngoài viện hóng gió, nhìn dáng vẻ chật vật của nhau rồi lắc đầu bật cười. 
“Đạm Đạm, có muội ở bên cạnh thật tốt!’’ Đỗ Như Yên ôm lấy Lâm Đạm nhẹ nhàng đong đưa. 
Lâm Đạm xoa xoa đầu nàng, vẻ mặt có chút bất đắc dĩ. 
Đúng lúc này, Đại hoàng tử đã ăn uống no đủ còn thay một bộ quần áo mới đi đến, nghiêm túc nói: “Lâm cô nương, mời cô nương theo ta đến phòng chứa củi một chuyến để xem thứ mà Như Tùng đã chuẩn bị cho cô nương.’’
Nhớ đến mấy chức nữ người Oa quốc kia, Lâm Đạm vội vàng đuổi theo, sau khi đến phòng chứa củi quả nhiên nhìn thấy bốn nữ tử mặc ki-mô-nô bị trói chặt chân tay ném xuống mặt đất. Một trong số đó dùng tiếng Hán dày đặc khẩu âm nói: “Cầu xin các người đừng giết mấy người bọn ta, chúng ta chỉ làm việc trên thuyền, không làm chuyện xấu. Nương của ta là người Hán, ta đến đây để tìm ngoại công, ngoài bà của mình, bọn họ cũng ở phủ Lâm An này. Phụ thân ta tàn nhẫn độc ác cam tâm bán ta cho đám hải tặc đó, ta vừa mới lên thuyền chưa được bao lâu, thực sự chưa làm bất cứ chuyện xấu xa gì. Các nàng ấy cũng giống như ta, đều là những người đáng thương bị chính thân nhân mình bán rẻ, cầu xin các người hãy thả chúng ta ra đi!’’ Vừa nói vừa giãy giụa bò dậy, bịch bịch bịch không ngừng đập đầu xuống đất. 
Đỗ Như Yên dần dần lộ ra vẻ mặt không đành lòng, theo bản năng lôi kéo Đại hoàng tử, dường như đang muốn khẩn cầu. Nhưng Lâm Đạm lại đi về phía trước, dùng mũi chân đặt dưới cái trán đã chảy máu đầm đìa của nữ nhân kia, bình tĩnh nói: “Nghe nói ngươi biết dệt vải?’’
Đại Hoàng tử không khỏi nhìn Lâm Đạm với cặp mắt khác xưa. Nhìn dáng vẻ bình tĩnh không hề dao động của nàng, nhìn tư thái nàng dùng mũi chân để dưới trán người ta, một từ “lãnh khốc” sao có thể hình dung được?
Quả nhiên nữ nhân người Oa kia lập tức bị dáng vẻ cao cao tại thượng, vô tình lạnh như băng của nàng làm cho bình tĩnh lại, vội vàng gật đầu nói: “Ta biết dệt vải! Nãi nãi* ta là chức nữ ngự dụng trong hoàng cung, và đã truyền lại toàn bộ tài nghệ của mình cho ta. Sở dĩ những hải tặc đó chịu mua chúng ta cũng là vì coi trọng một chút tài nghệ này.’’
 *Nãi nãi: Bà nội.

“Có thành phẩm không?’’ Lâm Đạm thu chân lại, tiếp tục truy hỏi.
“Có, nhưng tất cả đều bị tịch thu rồi.’’ Nữ nhân sợ hãi liếc mắt nhìn về phía Đại Hoàng tử một cái. 
Lúc này Đại Hoàng tử mới mở miệng: “Sản phẩm đang ở chỗ ta, Như Tùng dặn dò ta mang về các ngươi muốn xem sao?’’
“Đi thôi.’’ Lâm Đạm lập tức thả nữ nhân kia xuống, xoay người rời khỏi phòng chứa củi, ngoảnh mặt làm ngơ với tiếng gào thét tràn ngập bất lực và tuyệt vọng phía sau lưng. 
Đỗ Như Yên không ngừng quay đầu nhìn lại, vẻ mặt không đành lòng. 
Mấy người đi đến nhà kho và tìm thấy một vài mảnh vải. Lâm Đạm cầm trong tay xem xét một vòng, rồi lại đi ra ngoài đặt ngay dưới ánh mặt trời nhìn nhìn, trong mắt lộ rõ sự hài lòng. Đỗ Như Yên bị tấm vải dệt lộng lẫy xinh đẹp hấp dẫn, liên tục tán thưởng nói: “Đẹp quá, còn đẹp hơn cả loại gấm Tứ Xuyên kia nữa! Hoa văn tràn ngập nét phong tình của người ngoại quốc, màu sắc có thể rực rỡ tươi đẹp, có thanh nhã cũng có thể phản xạ ra một thức ánh sáng lộng lẫy lấp lánh giống như Phượng hoàng hoả. A? Hoa văn ở mặt trước và mặt sau của tấm vải này không giống nhau, làm thế nào để dệt được thế này vậy, quá thần kỳ!’’
Lâm Đạm cũng chưa từng cẩn thận quan sát các loại vải dệt khác giống như lúc này, chỉ chăm chú nhìn chằm chằm vào hoa văn ở hai mặt của mảnh vải. Thực ra hoa văn ở mặt trước và mặt sau đều giống nhau, nhưng tấm vải dệt trong tay nàng này lại phá vỡ những gông cùm xiềng xích của cách dệt truyền thống, đổi mới phương thức kỹ thuật, đây chính là thứ mà Lâm Đạm đánh giá cao nhất. Nàng không nhịn được suy nghĩ: Nếu mình có thể tìm được cảm hứng từ nó, đồng thời vận dụng kỹ thuật dệt hai mặt khác nhau này vào trong thêu thùa thì hiệu quả sẽ như thế nào đây? Đương nhiên trong quá trình nghiên cứu tìm tòi, chắc chắn nàng sẽ gặp rất nhiều khó khăn, nhưng đây mới là điều nàng thích thú nhất. 
 

 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui