Chương 10: Trù nương (9)
Tuy rằng Lâm Đạm cố ý làm cơm chiều nhiều một chút, nhưng mọi người vẫn không thể nào ăn no, chủ yếu là sức ăn của ba gã tráng sĩ quá lớn, tốc độ cuốn bánh cũng quá nhanh, mọi người mới vừa ăn xong một cái, bọn họ đã xong ba cái, nhìn thôi cũng thấy giận.
Lâm Đạm vẫn ăn ít như cũ, vào buổi tối nàng sẽ ho nhiều hơn, sau khi uống thuốc liền chui vào xe ngựa ngủ, mọi người cũng tự giác mà nhẹ tay chân, sợ làm phiền nàng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ba gã tráng sĩ tìm một chỗ tầm nhìn trống trải ngồi xuống, thay đoàn xe gác đêm. Bọn họ dường như đã quá quen với kiểu màn trời chiếu đất này rồi, tất cả người của đoàn xe đều không thể gắng gượng thêm ngủ mất, bọn họ lại rất có tinh thần.
“Khó trách lúc lão Thẩm rời đi lại luyến tiếc Lâm chưởng quỹ như vậy, còn nói vì Lâm chưởng quỹ bị bệnh khiến hắn ăn gì cũng không ngon, thì ra là nguyên nhân này.” La Thiết Thủ nằm thẳng trên mặt đất, nhịp nhịp vỗ cái bụng, “Bánh cuốn xuân tam tiên vừa nãy thật con mẹ nó ăn quá ngon, đáng tiếc có hơi ít, ta không ăn no.”
“Người có phải lại đói bụng rồi không?” Triệu Lục cầm một cây gậy gỗ khẩy đám lửa.
“Đói.” La Thiết Thủ trở mình, vừa chép miệng vừa lẩm bẩm: “Không biết sáng mai sẽ ăn cái gì, ta vẫn muốn ăn bánh cuốn.”
Nghĩ đến mùi vị của món bánh cuốn kia, Triệu Lục không nhịn được nuốt một ngụm nước bọt. Hắn cũng muốn ăn bánh cuốn, bánh cuốn tươi ngon như vậy, liên tục ăn trong ba tháng cũng không ngán.
“Đừng nói nữa, các ngươi ngủ đi, ta gác đêm.” Nam tử anh tuấn trầm giọng mở miệng.
Thủ lĩnh từ trước đến nay nói một không nói hai, Triệu Lục và La Thiết Thủ cũng không từ chối, rất nhanh liền ngủ. Một lát sau, tiếng bụng rỗng vang lên trong đêm tối, may mà mọi người đều đã ngủ say, nên không hề phát hiện ra.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hôm sau, bệnh của Lâm Đạm đã tốt hơn hôm qua rất nhiều, trời chưa sáng đã thức dậy làm bữa sáng cho mọi người. Chưởng quầy đã dậy, bọn tiểu nhị đương nhiên không thể lười biếng, cũng lục tục bò dậy múc nước, nhóm lửa.
“Huynh gác cả một đêm?” Thấy nam tử anh tuấn ngồi bên đống lửa, Lâm Đạm có chút ngoài ý muốn.
Nam tử gật đầu, há miệng, nhưng lại không nói gì.
Lâm Đạm nhìn ra hắn muốn nói gì đó, chủ động dò hỏi, “Có việc gì sao?”
“Không có.” Nam tử chần chờ một lát, cuối cùng vẫn là nhịn không được hỏi, “Sáng nay chúng ta sẽ ăn gì?”
Lâm Đạm không khỏi mỉm cười, “Buổi sáng ta nấu một nồi cháo trắng, một ít mì sợi, làm mấy món ăn kèm. Mọi người muốn ăn cháo thì ăn, muốn ăn mì thì ăn, tuỳ ý.”
Nam tử gật đầu không nói chuyện nữa. Hai gã tráng sĩ nằm bên cạnh tỉnh lại, lẩm bẩm nói, “Lâm chưởng quỹ, vì sao không ăn bánh cuốn? Cháo trắng với mì sợi sao ngon bằng bánh cuốn được.”
Lâm Đạm cười lắc đầu, “Cho dù là thức ăn ngon cũng không thể ăn mỗi ngày, dù sao cũng phải đổi khẩu vị.”
Thược Dược đi tới, cười hì hì nói, “Sư phụ, mì được rồi, cháo cũng nấu xong, người đi xào rau đi.” Cuối cùng nhìn về phía Triệu Lục và La Thiết Thủ, giọng nói mang ý trêu chọc: “Hai vị đại ca thật ở trong phúc mà không biết hưởng, sư phụ của ta có thể mấy trăm ngày làm thức ăn cũng không trùng nhau, chúng ta còn chưa được ăn hết đâu, các người lại ghét bỏ.”
“Không chê, không chê mà, Lâm chưởng quỹ làm cái gì chúng ta ăn cái đó.” Bị thủ lĩnh trừng mắt, hai gã tráng sĩ không dám ý kiến nữa, trong lòng không ngừng nhớ lại hương vị bánh cuốn hôm qua. Cháo trắng và mì sợi cũng chỉ là mùi vị đó thôi, có thể ngon như xuân tam tiên sao?
Nhưng rất nhanh, Lâm chưởng quỹ đã dùng hành động thực tế nói cho bọn họ biết, chỉ cần tay nghề lợi hại, cháo trắng và mì sợi vô cùng đơn giản cũng có thể trở thành món ngon vô địch. Nàng băm nhỏ tóp mỡ cất trong bình ra, đổ vào nồi xào lên, lại đổ cây hương xuân cắt hạt lựu vào xào chung. Hương xuân và nước mỡ thấm vào nhau, thành một nồi nước sốt, bọt khí sôi trào vỡ ra, toả ra mùi thơm. Nấu tóp mỡ đến mềm, mùi hương của cây hương xuân cũng được kích thích phát ra hoàn toàn, Lâm Đạm nhanh chóng thêm gia vị muối, tiêu, nước tương, xào thêm mấy lần rồi đổ ra chậu gốm.
“Thơm quá thơm quá!” Thược Dược và Đỗ Quyên mang chậu gốm đi, vừa đi vừa hít hà.
Triệu Lục lúc đầu còn không muốn ăn, lúc này lại nước miếng đầy miệng.
Lâm Đạm thấy còn chưa đủ, xào thịt xong lại chưng thêm một chén cá mặn lớn, trộn một đĩa rau lớn, lại lấy từ bình ra một ít rau muối ngâm để trên bàn, lúc này mới bắt đầu cán bột. Mì vừa nấu chín, cháo trắng cũng vừa xong, mọi người vội vàng lấy chén đũa ra, chờ đợi được ăn.
“Được rồi, ăn nhanh đi, ăn xong chúng ta lên đường.” Lâm Đạm rửa tay sạch sẽ, thong thả ung dung buông ống tay áo xuống.
Ba gã tráng sĩ không hổ danh là người biết võ công, trong chớp mắt đã vớt ra ba chén mì sợi nóng hổi, trộn đều với sốt thịt, nhồm nhoàm mà nhai. Cây hương xuân và tóp mỡ đều là những nguyên liệu nấu ăn có mùi thơm nồng đậm, hai món hợp lại, càng thơm vô cùng, hương xuân tươi ngon kết hợp với tóp mỡ, hương vị có thể nói là tuyệt vời. Mì sợi cũng rất dẻo, mỗi sợi đều thấm đầy nước sốt thịt, nhai một miếng, vừa mềm vừa thơm lập tức chinh phục đầu lưỡi của cả ba người.
Ăn ngon, ăn quá ngon! Đôi mắt của ba người cùng lúc sáng ngời, tốc độ ăn mì không khỏi nhanh hơn. Bọn họ nhanh, người khác đương nhiên không dám chậm, trong lều trại tức khắc chỉ còn tiếng nhai thức ăn.
Lâm Đạm còn đang bệnh, khẩu vị không tốt, chỉ uống một chén cháo trắng rồi thôi.
Nam tử ngẩng đầu nhìn nàng, giọng nói quan tâm, “Lâm chưởng quỹ, thân thể không khỏe sao?”
“Thân thể ta rất tốt, chỉ là có chút mệt, muốn lên xe ngựa nằm một lát. Các người ăn đi, không cần để ý đến ta.”
Nam tử cẩn thận đánh giá nàng, thấy sắc mặt nàng hồng hào, đôi mắt trong trẻo, xác nhận không phải là dáng vẻ bệnh nặng hơn, lúc này mới yên tâm. Triệu Lục và La Thiết Thủ ăn xong ba chén mì mới thả chậm tốc độ, tuy rằng đã no bảy phần, nhưng vẫn múc thêm một chén cháo trắng thanh đạm cho dạ dày.
Cháo trắng quả nhiên chỉ là cháo trắng, không có hương vị đặc biệt gì, ăn vào trong miệng thật sự là nhạt nhẽo. Hai người thuận tay gắp một chút rau ngâm bỏ vào trong nước cháo, trộn đều lên, lập tức kinh ngạc. Rau ngâm này là cải được cắt nhỏ, ngâm với rượu đắng, hạt mè và cây hồi, vị chua và giòn, có vị hơi đậm nhưng nếu ăn cùng với cháo trắng thanh đạm, hương vị liền hài hoà, mùi thơm nức mũi. Chầm chậm thưởng thức từng ngụm, lỗ chân lông toàn thân đều thông thuận, dạ dày càng sảng khoái.
Còn một món ăn kèm cháo là cá mặn chưng tương, không biết Lâm chưởng quầy dùng bí quyết nấu ăn gì, mà cá mặn vốn cứng lại được nàng hấp đến vừa mềm vừa mịn, nước sốt đậm đà từ thịt cá chảy ra, cùng với mùi thơm của tương hoà quyện với nhau, khiến người khác phải chảy nước miếng dài ba thước. Thịt cá mềm, xương cá cũng mềm, gắp lấy một miếng bỏ vào miệng nhai, càng nhai càng có hương vị.
Cá mặn vị đậm, cháo trắng vị nhạt, cắn một miếng cá mặn uống một chút cháo, trong miệng lưu giữ hương vị cháo thơm ngọt, lại có vị mặn của cá, hai thứ quả thật là châu liên bích hợp*
* kết hợp chặt chẽ.
Triệu Lục và La Thiết Thủ ăn một lần liền không ngừng lại được, uống đến hai chén cháo trắng mới chưa đã thèm mà lau miệng. Thấy hành động điên cuồng ăn uống của bọn họ, nam tử anh tuấn kia tự nhiên sẽ không bỏ qua thức ăn ngon, nhìn thì ưu nhã, nhưng thật ra lại nhanh chóng múc một chén cháo, gắp hơn phân nửa các loại rau ngâm, lại gắp hết cá mặn còn dư lại, ăn xong thấy còn chưa đủ, đem nước sốt cá mặn đổ hết vào chén mì, ăn đến không còn một miếng.
Tiểu Trúc xem đến ngây người, vạn lần không thể đoán được ba người này người nào cũng ăn khoẻ như vậy, cũng may bọn họ không đồng ý làm áp tiêu, nếu không chắc chắn sẽ đem lương thực của đoàn xe ăn đến nghèo thì thôi.
“Mẹ nó, cuộc sống này cũng quá là thoải mái rồi!” Ăn xong bữa sáng, Triệu Lục cũng La Thiết Thủ nằm trên tảng đá lớn xoa bụng, biểu tình vô cùng thỏa mãn.
“Nghỉ một lát, chúng ta liền xuất phát, tranh thủ ngày mai đến kinh thành.” Nam tử anh tuấn ngồi thẳng tắp như cũ, eo thon bụng phẳng bình bình thản thản, giống như chưa từng ăn gì.
“Được rồi.” Hai gã tráng sĩ mới vừa mở miệng đáp ứng, liền thấy một người tôi tớ của Lâm chưởng quầy xách theo hai con thỏ hoang và một con gà rừng chạy ra, hưng phấn nói, “Chưởng quầy, tối hôm qua chúng tôi đặt bẫy và túi lưới bắt được mấy món ăn trong rừng, như vậy trưa nay có cơm ăn rồi.”
“Bắt được cái gì?” Lâm Đạm vén rèm lên nhìn thấy, liền cười khẽ, “Được rồi, trưa nay chúng ta ăn thịt thỏ kho tàu cùng với gà rừng xào. Chất của thịt gà rừng rất tinh tế, được khen ngợi là ‘thịt rồng trên trời’, bất kể là dùng phương pháp gì để nấu cũng thành món ngon. Đem thịt gà chặt ra, thêm gừng, ớt, dưa cải chua, trước sau bỏ vào xào lửa lớn, lại thêm nửa chén nước hầm một lát là có thể ăn rồi. Dùng cách này để nấu thịt gà rừng, vị tươi mới, nước tuỷ từ thịt chảy ra đặc sệt cùng với nước canh chau cay hoàn toàn phù hợp, không cần gia vị đã rất ngon miệng, nấu thêm cơm tẻ, mùi vị lại nhẹ nhàng sảng khoái.”
Cùng với lời nói của Lâm Đạm, mọi người vừa mới ăn no không bao lâu lại liên tục nuốt nước miếng, hận thời gian không thể trôi nhanh hơn, để ngay lập tức đến buổi trưa.
“Nhốt thỏ và gà lại đi, chúng ta lên đường.” Lâm Đạm nhìn về phía ba gã tráng sĩ, nhẹ nhàng nói, “Ba vị đại ca, chúng ta tạm biệt ở đây, cảm tạ mọi người đã chiếu cố lúc đi đường.”
“Lâm chưởng quỹ khách sáo rồi.” Triệu Lục vội vàng đem nước miếng chảy đầy miệng nuốt vào, tươi cười ngượng ngùng.
“Cáo từ.” Nam tử anh tuấn sải bước lên ngựa, chắp tay.
La Thiết Thủ cởi giày ra xem xét, dường như bên trong có hòn sỏi nhỏ, khoé mắt lại nhìn chằm chằm thỏ hoang và gà rừng, không biết có ý gì.
Lâm Đạm cúi đầu từ biệt, lúc này mới chậm rãi rời đi.
La Thiết Thủ chầm chậm mang giày vào, sải bước lên ngựa, vẻ mặt có chút lo lắng, “Lão đại, hay là chúng ta quay lại hộ tống Lâm chưởng quỹ thêm một đoạn đi? Phía trước là rừng rậm, địa hình hiểm yếu, nói không chừng sẽ có thổ phỉ. Người hầu của nàng đều là người phía Nam, vóc dáng thấp bé gầy yếu, sao có thể bảo vệ được năm chiếc xe ngựa đầy hàng hoá kia.”
“Thiết Thủ nói đúng, Lâm chưởng quỹ là người tốt, lại là cô nương yếu đuối, chúng ta dù sao cũng đã hoàn thành nhiệm vụ, đưa nàng thêm một đoạn đường cũng không sao.” Triệu Lục vội vàng phụ hoạ.
Nam tử anh tuấn quay đầu ngựa lại nhìn đoàn xe, một lát sau nói, “Chắc là đuổi kịp.”
Ba người lấy roi quất mông ngựa, đuổi theo rất nhanh, cách màn che nói với Lâm chưởng quỹ mục đích của mình. Lâm chưởng quỹ tất nhiên là vô cùng cảm kích, Tiểu Trúc lại trừng như muốn rơi tròng mắt ra ngoài. Ba cái thùng cơm này chẳng lẽ là thấy bọn họ bắt được thỏ hoang với gà rừng, lại muốn ăn ké sao?
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...