Tiểu thiếu gia ngang ngược tuyên chiến: "Nếu muốn có được nàng ấy thì mau thể hiện bản lĩnh của ngươi ra đi."
Tạ Vô Diễn hiển nhiên càng cạn lời.
Hắn tỏ vẻ khinh thường liếc nhìn tiểu thiếu gia một cái, sau đóng dùng ánh mắt tương tự nhìn sang Thẩm Vãn Tình.
Hắn dựa người về phía sau, cánh tay gác lên cửa sổ, giọng điệu mỉa mai: "Nàng còn có người thích cơ đấy?"
Thẩm Vãn Tình: "..." Oan ức quá.
Cô suy nghĩ một lát, chuyện này cô cũng đâu thể làm gì được, đây chính là mị lực trí mạng trong truyền thuyết nhỉ?
Nghĩ vậy, cô đột nhiên thấy buồn buồn.
Chẳng lẽ đây chính là phiền não mà những người đẹp như cô phải đối mặt hay sao? Ngẫm lại đúng là làm cho người ta đau đầu, ài.
Không biết tại sao Tạ Vô Diễn giống như nhìn thấy chút "phiền não hạnh phúc" trong mắt Thẩm Vãn Tình.
Hắn im lặng một lúc, kéo dài giọng: "Nàng tự giải quyết đi." Ngừng một lúc, hắn lại bồi thêm một câu: "Trước khi ta nổi điên lên."
Hiện giờ Thẩm Vãn Tình đã có thể phiên dịch trôi chảy ẩn ý trong lời nói của Tạ Vô Diễn.
Hiểu rồi, đây là thông điệp chết chóc, có nghĩa là: "Nếu cô không làm cho tên nhãi này câm miệng thì ông đây sẽ đông thủ đánh người."
Dĩ hòa vi quý là tốt nhất, tuy rằng vị tiểu thiếu gia này rất là gợi đòn, nhưng đánh người ta ngay trước cửa nhà hắn thì lại mất lịch sự quá.
Huống chi dựa vào thực lực của hai người, chắc chắn là tên nhãi này sẽ bị Tạ Vô Diễn đánh cho nhừ tử.
Thẩm Vãn Tình thở dài, quyết định cứu hắn một mạng.
Vì thế cô rút tay ra khỏi vị thiếu gia này, đứng cách xa hắn một đoạn, chuẩn bị tự giới thiệu: "Vị công tử này, thật ra ta là..."
"Nấp sau lưng phụ nữ thì còn gọi gì là nam tử hán đại trượng phu!"
Tiểu thiếu thiếu gia ngang ngược kia không hề sợ hãi, bàn tay đang xoa xoa eo cũng chỉ thẳng lên trời, mỗi chữ nói ra vô cùng đanh thép mạnh mẽ, còn không quên thách thức: "Có bản lĩnh thì xuống đây đánh tay đôi, ta nhường ngươi ba chiêu! Ngươi lại đây!"
Thẩm Vãn Tình: "..." Không đáng đâu vị dũng sĩ này.
Tạ Vô Diễn rũ mắt.
Thẩm Vãn Tình cạn lời.
Cô bất lực đưa tay che mặt, run rẩy đi sang bên cạnh rồi ngồi xuống, quay đầu đi, nhất định không nhìn tấn thảm kịch này.
Vậy là ở đây chỉ còn mỗi fan trung thành của hai người là Giang Thục Quân ngồi tốc ký lại đầu đuôi câu chuyện, hơn nữa mấy hôm sau nàng ta còn bổ sung bài viết này vào cuốn tiểu truyện giang hồ: "Chuyện xưa của ta và các vị ân nhân cứu mạng của ta" của mình nữa.
Nội dung cụ thể như sau:
"Chỉ thấy trong một khoảnh khắc gió cũng ngừng lại, tiểu thiếu gia vốn đang lớn tiếng hò hét cũng đột nhiên im bặt, hắn hoảng sợ trợn trừng mắt lên nhưng chỉ có thể phát ra vài tiếng ú ớ trong họng.
Tạ phương sĩ rõ ràng chỉ hơi cử động đầu ngón tay, loáng một cái, tiểu thiếu gia đã ngã sõng soài trên đất.
Từ tiểu thiếu gia lồm cồm bò dậy.
Bọn hạ nhân nghe tiếng động cũng xúm lại đỡ hắn.
Trong chớp mắt, hắn chạy tót vào phủ, tốc độ nhanh như có quỷ đuổi đằng sau, sau khi chạy vào trong còn không quên thò đầu ra la ó mấy tiếng.
Ta đoán hắn hẳn là đang nói: Ngươi đợi đấy cho ta, ta đi mách cha ta!Hừ!
Cuối cùng sau khi đuổi cái người phá đám kia đi, Tạ phương dĩ mới thu hồi biểu cảm lạnh như băng, nhìn về phía Thẩm cô nương bên cạnh.
Hắn xuống xe ngựa, cẩn thận từng li từng tí ôm nàng vào lòng, thấp giọng nỉ non gì đó, mà Thẩm cô nương lại giãy giụa khỏi vòng tay hắn, xoay người đi vào phủ.
Tạ phương sĩ nhìn nàng theo bóng nàng, ánh mắt tràn ngập cô đơn.
Đây có lẽ chính là yêu mà không thể nói nhỉ..."
Nhưng tình huống thực tế là:
Tạ Vô Diễn đi đến cạnh Thẩm Vãn Tình bên cạnh, chế trụ eo cô, lạnh nhạt nói: "Cũng biết gây chuyện lắm đấy."
Nghe giọng nói trầm thấp mang theo cảm giác lạnh lẽo kia vang lên bên tai, chuông cảnh báo trong lòng Thẩm Vãn Tình trong lòng tức khắc reo vang.
Cô nhanh chóng duy trì khoảng cách an toàn với hắn, giọng nói lộ vẻ đáng thương: "Đám đàn ông các huynh đánh nhau thì thôi đi, lại còn giận chó mắng mèo nữa là sao."
Đang nói thì thấy tên hầu ban nãy đã quay trở lại, vì thế Thẩm Vãn Tình lập tức kiếm cớ chạy thẳng vào trong phủ.
Đây chính là cảnh tượng nguyên bản của câu chuyện bát nháo Giang Thục Quân vừa viết.
*
"Các vị tiên trưởng, đến nơi rồi." Người hầu dẫn bọn họ đến nhà lớn, cung kính bày ra tư thế mời: "Lão gia đã ở bên trong đợi các vị rồi."
Thẩm Vãn Tình nói cảm ơn rồi cất bước đi vào.
Thật ra thanh danh của vị thái thú này khá tốt.
Nghe nói ông ta là người chính trực, không hề tự cao tự đại, bao nhiêu năm qua cũng chỉ cưới vào cửa một vị chính thê, không có thiếp thất, phu thê ân ái hòa thuận.
Vì vậy mà bá tánh cũng truyền miệng nhau không ít chuyện liên quan đến họ.
nhưng thật giả ra sao thì không ai dám chắc.
Theo lý mà nói, vị thái thú này hẳn là một đại thúc thanh liêm nho nhã.
Nhưng cô còn chưa đi đến cửa đã nghe thấy một tiếng hét đinh tai nhức óc.
"Còn ra thể thống gì nữa!"
"Nghiệt tử! Thằng nghiệt tử này! Sao mày dám đối xử với các vị tiên trưởng như vậy hả? Lại còn nói ra mấy lời không biết xấu hổ này nữa! Mày...!mày...! mày...! Mày đứng lại đó cho tao, không được chạy! Người đâu, mau bắt thằng nghiệt tử này lại cho ta!"
Sau đó cô nhìn thấy vị tiểu thiếu gia ngang ngược kia vọt ra khỏi phòng, ôm đầu chạy vòng quanh hòn giả sơn.
Vị thái thú đằng sau tuy rằng tóc đã bạc hơn phân nửa nhưng động tác lại rất nhanh nhẹn.
Ông ta cứ thế vác gậy đuổi theo thằng con trời đánh của mình.
Hai người chạy vòng quanh núi giả hai vòng, ngay cả tần suất dừng lại để thở dốc cũng đồng đều một cách kỳ dị.
Một đoàn nha hoàn nô bộc chạy theo đằng sau họ luôn miệng khuyên nhủ: "Lão gia, lão gia cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe!"
Khóa thanh chú của vị tiểu thiếu gia kia đã được giải, hắn vừa chạy vừa gào lên: "Đúng vậy cha ơi, đừng quá sức mà ảnh hưởng đến sức khỏe!"
"Mày đứng lại thì tao không đuổi nữa."
"Vậy cha phải hứa là không đánh con thì con mới đứng lại."
"Tao cứ đánh đấy."
"Vậy thì con không dừng lại đâu."
Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn đồng loạt cạn lời.
Bây giờ thì bọn họ đã biết tại sao ông cụ non này lại có cái nết như vậy rồi.
Cho đến tận khi nghe thấy Kỷ Phi Thần ho khan một tiếng, hai cha con họ mới dừng cái trò mèo đuổi chuột này lại.
Hai người thở hổn hển đỡ eo, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy đám người Thẩm Vãn Tình đứng trước mặt.
Tiểu thiếu gia hơi chột dạ, hoàn toàn không có dáng vẻ ngông cuồng như vừa rồi nữa.
Hắn lặng lẽ lùi lại mấy bước chuẩn bị chuồn êm, rồi đột nhiên bị cái gậy trên tay thái thú đánh một phát vào mông, cả người giật bắn, đành an phận đứng nghiêm tại chỗ.
"Mau xin lỗi các vị tiên trưởng đi!" Thái thú tức dựng cả râu lên.
Tiểu thiếu gia lập tức bước về phía trước vài bước, ngoan ngoãn ôm quyền khom lưng hành lễ xin lỗi, người héo như quả cà: "Vừa rồi là ta mạo muội, mong các vị tiên trưởng thứ lỗi cho ta."
Vị tiểu thiếu gia này tên là Từ Tử Ân.
Thái thú chỉ có mỗi mình hắn là độc đinh, hơn nữa ông ấy lại là một người cha không quá câu nệ lễ nghi phép tắc, tư tưởng khá là cởi mở, vì vậy mới có thể dạy ra một thằng con có cái nết một lời khó nói hết nhưng bản tính lại không xấu xa này.
Thái thú cũng rất ảo não về chuyện này, vì thế ngày nào người trong phủ cũng thấy cảnh người lớn đuổi theo người nhỏ, đằng sau là một đám nha hoàn nô bộc chạy theo khuyên can.
Thái thú là một người khá rộng lượng, rõ ràng là con trai mình vừa bị người ta đánh cho một trận nhưng ông lại không hề có ý trách cứ Tạ Vô Diễn, trái lại ông lại dùng ánh mắt từ ái như một người cha nhìn hắn, nhận tiện kéo tay hắn ra một góc thì thầm hỏi nhỏ: "Vị tiên nhân này, xin hỏi cái pháp thuật làm cho người ta không nói kia của các vị, những người bình thường như chúng ta có học được không?"
Tạ Vô Diễn: "..."
Có thể nhìn ra được vị thái thú này cũng cảm thấy rất phiền khi con trai mình mở miệng nói chuyện.
Thẩm Vãn Tình đi đến bên cạnh Kỷ Phi Thần bên cạnh, nhỏ giọng hỏi một câu: "Rốt cuộc trong phủ thái thú này đã xảy ra chuyện gì kỳ lạ vậy?"
Cô nhớ rõ biểu cảm nghiêm túc của Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình lúc nhìn thấy nội dung trên tờ giấy kia, thậm chí còn nghiêm trọng tới mức ngay đêm đó bọn họ đã chạy ngay đến đây để xem xét tình huống.
Như vậy chắc chắn là chuyện lớn.
Kỷ Phi Thần nhíu mày lắc đầu: "Lát nữa muội sẽ biết."
Kỳ thật có thể nhìn ra được trên dưới phủ này cho dù là chủ nhân hay hạ nhân thì quan hệ của bọn họ đều rất tốt, không khí trong phủ vô cùng hòa thuận vui vẻ.
Tuy rằng bình thường tiểu thiếu gia thường xuyên gây chuyện nhưng hắn cũng xem như một người tốt, tiếp xúc lâu rồi thì sẽ phát hiện thật ra cũng rất dễ ở chung.
Nếu nói đến người duy nhất khó sống chung, chỉ sợ chỉ có vị thái thú phu nhân kia mà thôi.
Mà chuyện tà ma xảy ra gần đây ở phủ thái thú cũng có liên quan đến vị phu nhân này.
Nghe nói vị phu nhân này là con gái của một thương nhân, nhà giàu nứt đố đổ vách, cha mẹ bà lại chỉ có một mình bà là con gái, đương nhiên là yêu chiều, nâng niu bà như hòn ngọc quý trên tay, thành ra tính tình bà điêu ngoa tùy hứng, vô cùng cao ngạo, không chấp nhật được dù chỉ là một mảy may.
Nhưng mấy năm trước, cha mẹ của phu nhân đều qua đời, gia sản cũng bị các huynh trưởng tranh giành sạch sẽ, kể từ lúc đó phu nhân bắt đầu có tâm bệnh, tính tình cũng trở nên gắt gỏng khó chịu.
Cho đến mấy tháng trước, lần nào phu nhân tỉnh lại từ trong mộng cũng nói rằng bà nhìn thấy có một bóng người mặc áo vàng nhạt đứng ngoài cửa sổ.
Nhưng khi trong phủ mời đạo sĩ đến xem thì lại không phát hiện ra cái gì kỳ quái.
Nha hoàn và gã sai vặt hầu hạ bên cạnh bà cũng không phát hiện ra điều gì bất thường.
Thái thú cũng chỉ nghĩ rằng tâm bệnh của bà càng ngày càng nghiêm trọng nên bắt đầu tìm đại phu ở khắp nơi đến xem bệnh cho bà.
Nhưng bệnh tình của phu nhân lại không hề chuyển biến tốt đẹp chút nào, ngược lại nửa tháng trước bà ấy bắt đầu có dấu hiệu phát điên, vồ lấy đại thiếu gia như yêu quái vồ người: "Là ngươi, là ngươi muốn giết ta đúng hay không?"
Đến khi hạ nhân kéo được người ra rồi mới phát hiện cánh tay của đại thiếu gia đã bị phu nhân véo chảy cả máu.
Sau đó lại phải phiền đại phu chạy đến mấy lượt, kê mấy đơn thuốc an thần, sau đó dán rất nhiều phù tĩnh tâm mà đạo sĩ đưa cho lên thì bệnh tình của phu nhân mới tốt lên được một chút.
Nhưng không ngờ ba ngày trước, bệnh tình của phu nhân lại chuyển biến xấu một lần nữa, mà lần này không hề giống lần trước.
Mọi người đi đến phòng của thái thú phu nhân.
Thẩm Vãn Tình ngẩng đầu nhìn thoáng qua, tất cả cửa sổ đều bị bịt kín, trên cửa và tường dán đầy bùa chú, trong viện còn châm mấy cây hương nhưng cô lại không hề cảm nhận được yêu khí.
Gã sai vặt đi tới cửa nhưng lại không dám đẩy cửa, Kỷ Phi Thần thấy hắn có vẻ sợ hãi nên tiến lên một bước: "Không sao, để ta làm cho."
Kẽo kẹt.
Cửa bị đẩy ra.
Phòng ốc tối om, không có lấy một tia sáng.
"Chít chít."
Một âm thanh quỷ dị vang lên.
Tiếng kêu nghe như tiếng chuột, nhưng âm thanh này lại không sinh động như tiếng chuột mà giống như giọng một người phụ nữ đang bắt chước tiếng chuột thì đúng hơn.
Vừa nghe một cái đã sởn cả tóc gáy.
Tạ Vô Diễn vung tay châm nến, đám người đồng loạt nhìn về phía cái giường trong phòng,
Một người phụ nữ quần áo xộc xệch đầu tóc rối bù cuộn tròn trên giường trong tư thế vô cùng kỳ quái.
Bà ta dựa vào đầu giường, đôi tay khum khum giơ lên phía trước, không ngừng phát ra tiếng "chít chít" như chuột kêu rồi cọ cọ mặt mình vào tay.
Khi nghe được tiếng mở cửa, bà ta run lên một cái rồi nhanh chóng chui vào trong giường.
Người này hẳn là thái thú phu nhân.
Có lẽ là sợ bà ta đi lung tung nên thái thú còn lấy xích xích bà ta lại, vừa cử động một cái là lập tức phát ra tiếng "loảng xoảng".
Bà ta ngẩng đầu, sợ sệt nhìn về phía những người vừa đến.
Thái thú phu nhân bây giờ giống như không còn là người mà là một con chuột đang sống sờ sờ.
"Đây là..." Thẩm Vãn Tình nhíu nhíu mày: "Đây là bị chuột yêu bám vào người sao?"
"Không." Phong Dao Tình nghiêm mặt: "Tối hôm qua bọn ta đã kiểm tra, không phải bị yêu quái bám vào người."
"Vậy thì là gì?"
"Hồn phách của bà ấy bị rút ra khỏi cơ thể, sau đó lại bị nhét linh hồn của một con chuột vào." Phong Dao Tình nói.
"Thuật di hồn."
Tạ Vô Diễn đột nhiên mở miệng: "Loại pháp thuật này chỉ có ở Tàng Thư Các của Thiên Đạo Cung mới có ghi chép cụ thể mà thôi."
_______
Meo: Mấy ông bà trong truyện này kiểu không tấu hài đời không nể =)))).
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...