Nữ Phụ Không Muốn Nam Nữ Chính Chia Tay

"Mách bạn cách dùng mị hương để giải quyết vấn đề sinh hoạt vợ chồng của đạo lữ", "Những điều cần biết về mị thuật", "Chỉ cần thực hiện ba bước này, đảm bảo mỗi tối làm mười lần"...

Ma điện hôm nay xuất hiện cảnh tượng ngàn năm khó gặp: Huyền Điểu và một con anh vũ ngoan ngoãn đứng trên kệ sách im như thóc đổ bồ, vô số ma tướng lén lút trốn trong các ngóc ngách xó xỉnh vừa hít drama vừa thì thầm bàn luận với nhau.

Thẩm Vãn Tình bộ dạng như học sinh cấp ba bị thầy giáo gọi lên đọc bài, cô cầm sách trong tay, vẻ mặt không còn gì luyến tiếc đọc diễn cảm tên sách và tiêu đề các chương. Càng đọc giọng cô càng nhỏ.

Nhiều năm về sau Thẩm Vãn Tình vẫn nhớ như in cái ngày đáng xấu hổ này. Cô thấy mức độ tàn ác của nó có thể sáng ngang với án treo cổ.

"Đọc to lên." Tạ Vô Diễn khoanh tay đứng dựa vào kệ sách, bộ dạng hắn vô cùng vui vẻ, không hề thương tiếc nhìn cái người đang vừa xấu hổ vừa tức giận đến mức sắp thiếu dưỡng khí kia: "Chưa đủ diễn cảm."

Thẩm Vãn Tình mếu máo như sắp khóc đến nơi. Vừa ngẩng đầu lên cô đã nhìn thấy một đám ma tướng nhung nhúc tụ tập hết về đây để xem cô chịu phạt, có người còn bị kẻ khác chen lấn chèn ép đến mức cơ thể sắp biến dạng cũng phải thò đầu ra nhìn lén cho bằng được. Mặt mỗi tên ma tướng tên nào cũng có một nụ cười hạnh phúc, tựa hồ như đang nói: "Người cũng có ngày hôm nay!"

Thẩm Vãn Tình thấy không thể tiếp tục như vậy được nữa.

Dựa vào cái gì chứ!

Cô cũng là cung chủ cao quý cơ mà! Thanh danh uy vũ dũng mãnh vất vả lắm mới có thể xây dựng được sao có thẻ bị hủy trước mặt đám người này được!

Thế nên cô quyết định phải cứng rắn lên một chút: "Làm sao? Thư viện do ta xây, ta muốn đọc sách gì là quyền của ta!"

Thẩm Vãn Tình hùng hổ chống nạnh: "Ta không thèm đọc nữa!"

Bốn bề yên lặng như chết.

Huyền Điểu trợn trừng mắt.

Nữ nhân này lớn gan lên rồi!

Thẩm Vãn Tình hùng hổ như vậy nhưng Tạ Vô Diễn lại vô cùng bình tĩnh.

Hắn nhìn Thẩm Vãn Tình đang xù lông, nhướng mày không nói gì mà chỉ dùng ánh mắt chứa ý cười nhìn cô một hồi lâu, sau đó hắn cong môi, bật ra một tiếng cười hàm chứa tản mạn khinh thường trào phúng đánh thẳng vào linh hồn nhỏ bé của Thẩm Vãn Tình.

"À." Sau đó hắn lại bình thản hỏi lại: "Thế hả?"

Chút dũng khí bé teo vừa chắt góp được của Thẩm Vãn Tình lập tức tan thành mây khói, cô héo hon rũ đầu xuống, trong lòng lại vô cùng cuồng nộ.

... À cái gì mà à!

Đại ma vương thì giỏi lắm sao!


Nhưng đương nhiên cô sẽ không dám nói lời như vậy ra ngoài miệng: "Đương nhiên không phải, sao lại có kẻ to gan lớn mật dám nói chuyện với điện hạ như vậy chứ! Đến ta còn không nhịn được, vậy mà điện hạ lại không tức giận! Đúng là người lòng dạ bao dung độ lượng vô bờ vô bến!"

Huyền Điểu không nhìn nổi nữa, nhưng nó lại thấy chuyện này hình như cũng không phải là chuyện gì xấu cả.

Sau khi Tạ Vô Diễn đi, Thẩm Vãn Tình quả thật không còn để lộ ra nhiều cảm xúc như vậy nữa. Ngày nào nào cô cũng thô bạo xách một đám người ra khỏi cung điện để huấn luyện cho bọn họ, hơi một tí là phạt họ đứng kiểu tree pose ở góc tường, không thì cô sẽ ngông cuồng hống hách dẫn đám ma tướng kia đi khắp nơi bắt nạt người khác cho đến khi không ai dám nghị luận về cô, không ai dám bắt nạt cô nữa mới thôi.

Nhưng bây giờ cô không cần gồng mình lên như vậy nữa. Cô có thể chịu bó tay, có thể làm nũng, có thể yên tâm mà phát tiết những cảm xúc của mình như những cô nương bình thường, không cần lo lắng xem ngày mai có phải chết hay không, có thể đem được thứ mà mình muốn về hay không.

Bây giờ đã có người đứng lên bảo vệ tiểu bá vương vô pháp vô thiên này rồi.

Huyền Điểu cảm động suýt rơi nước mắt, sau đó nó bỗng nhìn thấy cái đuôi trụi lủi của mình...

... Cmn hai tên ma vương thì nó biết đối phó làm sao!!!

Tham quan xong thư viện, một đám ma tướng ân cần dẫn Tạ Vô Diễn đến nơi tiếp theo: "Sàn nhạc đêm khuya".

Vừa vào cửa đã nghe tiếng chiêng trống vang trời.

Hai tên ma tu cơ thể vạm vỡ ăn mặc mát mẻ đang đứng trên một cái sân khấu hình tròn điên cuồng lắc lư theo tiếng trống, linh thú vắt vẻo trên xà nhà chiếu ra đủ mọi loại màu sắc, ánh sáng chiếu xuống lúc ẩn lúc hiện. Ma tướng đập gõ vô cùng hăng say, sóng âm khủng bố đến mức mặt đất cũng phải chấn động.

Tạ Vô Diễn trầm mặc, hắn quay đầu dùng ánh mắt chất vấn: "Đây lại là thứ gì?" để nhìn Thẩm Vãn Tình.

Thẩm Vãn Tình lại bắt đầu thấy thiếu dưỡng khí.

Thật ra là thế này. Lúc mới đến ma điện, bởi vì cảm xúc không ổn định, lại thêm hệ thống ra sức tẩy não làm cho cô hết sức đau đầu, Thẩm Vãn Tình phải liên tục tự tạo ra việc cho mình làm để phân tán sự chú ý.

Cô suy nghĩ xem người hiện đại bình thường muốn phát tiết cảm xúc thì sẽ đi đâu.

Đương nhiên là đi nhảy disco, karaoke, quán bar để giải sầu rồi!

Thẩm Vãn Tình đột nhiên ngộ ra, sau đó bèn cho xây dựng cái "sàn nhạc đêm khuya" này.

Ma tướng nào ai đã nhìn thấy cái thứ này bao giờ, bọn họ ở trong này chơi mấy ngày thì nghiện luôn, ngày nào cũng đàn đúm lôi nhau vào trong này quẩy, đã thế còn lập đội battle disco.

Đối mặt với đôi mắt hoài nghi của Tạ Vô Diễn, Thẩm Vãn Tình khảng khái giải thích: "Hun đúc tình cảm, nuôi dưỡng sở thích. Chúng ta phải quan tâm đến sức khỏe tinh thần của ma tướng, để mọi người có chỗ để phát tiết cảm xúc chứ."

"Mấy thứ để gõ trên đài kia là gì?"

"Đấy là dàn trống."


"...Chỗ bày đầy chai lọ bên kia thì sao?"

"Quầy pha chế rượu."

Nhưng ở đó không hề có rượu, bởi vì đã từng có một đám ma tu uống say đánh nhau rồi đập vỡ mấy cái bình hoa xinh đẹp mà Thẩm Vãn Tình mang từ Thiên Vân điện đến đây bày, thế nên từ đó "sàn nhạc đêm khuya" không phục vụ rượu nữa.

Tạ Vô Diễn quét mắt nhìn chất lỏng màu trà chỉ cần ngửi một cái đã thấy ngọt ngọt ngấy ngấy bên trong một cái bình, Thẩm Vãn Tình giới thiệu cho hắn: "Đây là trà sữa!"

Đến một cái ly khác đang chứa một chất lỏng màu đen, bên trong còn có cả bọt khí, Thẩm Vãn Tình nói: "Coca cola!"

Còn có một cái ly bên trong chứa một đống linh tinh gì đó, bề mặt được phủ một lớp chất lỏng màu trắng sữa, Thẩm Vãn Tình lại nói: "Trà sữa trân châu khoai môn dừa sữa nhiều đá ít đường!"

Tạ Vô Diễn rơi vào trầm tư: Nàng còn có bao nhiêu thứ mà ta chưa biết?

Rất nhanh sau đó hắn đã phát hiện ra hình như điều mà hắn chưa biết còn rất nhiều, ví dụ như tại sao ở trung tâm của "sàn nhạc đêm khuya" tại sao lại có một cây cột vừa dài vừa lớn.

Tạ Vô Diễn lại liếc sang Thẩm Vãn Tình.

Bây giờ Thẩm Vãn Tình lại không hề nhiệt tình giới thiệu cho hắn như lúc nãy nữa mà thậm chí còn định chuồn êm, nhưng chưa kịp chạy đã bị Tạ Vô Diễn nhanh tay lẹ mắt túm lấy cổ áo xách về.

"Đây là gì?"

Thẩm Vãn Tình lấy tay che miệng, thà chết không nói: "Sao cái gì chàng cũng muốn biết thế! Giữa người với người phải có chút bí mật chứ!"

Tạ Vô Diễn nghe xong thấy cũng có lý. Hắn bèn buông Thẩm Vãn Tình ra, ánh mắt rét lạnh quét qua đám ma tướng đang hít drama bốn phía. Hiển hiên là đám ma tướng này không lớn gan như Thẩm Vãn Tình. Thế là lập tức có một tên ma tướng bước lên xung phong giới thiệu cho hắn: "Cung chủ bảo đây là ống thép, dùng để múa cột! Điện hạ, để ta cho thị phạm cho ngài nhìn."

Thế là tên ma tướng thân cao mét tám dáng người cường tráng lại còn để râu quai nón hết sức dũng mãnh kia bắt đầu màn múa cột của mình.

Vừa múa xong một bài, tiếng vỗ tay rầm rộ nổi lên bốn phía, dư lại Thẩm Vãn Tình tâm như tro tàn và Tạ Vô Diễn rơi vào trầm tư.

Tạ Vô Diễn nhìn Thẩm Vãn Tình một cái, sau đó cong môi khẽ cười một tiếng, thâm ý bình luận một lời: "Xuất sắc."

Thẩm Vãn Tình không còn gì lưu luyến: "Đừng nhìn ta, quá mất mặt, hay là chàng cứ mắng ta đi cho rồi."

Tạ Vô Diễn cười dịu dàng vươn tay xoa xoa đầu cô sau đó cúi xuống nhìn vào mắt cô, tủm tỉm nói: "Nàng cũng biết vậy cơ à?"

Mẹ nó.


Quá là giết người tru tâm luôn!

Thẩm Vãn Tình quyết định đổi chiến thuật. Ban nãy chiến thuật hùng hổ ở thư viện hiển nhiên không dùng được nữa, thế nên cô quyết định dùng chiến thuật làm nũng vạn năng.

Nghĩ là làm, Thẩm Vãn Tình ngồi thụp xuống, cuộn mình thành một quả cầu bắt đầu rầm rì làm nũng: "Ta chỉ là muốn làm cho nơi này trở nên náo nhiệt một chút thôi mà, thế thì đến khi chàng trở về sẽ không cảm thấy quạnh quẽ nữa."

Tạ Vô Diễn rũ mi, ngồi xổm trước mặt cô, không nói câu nào.

Thẩm Vãn Tình đáng thương nói: "Nhưng chàng quay về không những hung dữ lại còn dùng thái độ lạnh lùng như vậy để đối xử với ta! Ta đau lòng chết đi được. Chàng có biết lúc chàng nói ra những lời đó ta khó chịu thế nào không? Chàng không biết! Chàng chỉ biết nghĩ đến mỗi chàng thôi thôi..."

"Thẩm Vãn Tình." Tạ Vô Diễn gọi cô.

Thẩm Vãn Tình nước mắt lưng tròng ngước lên nhìn hắn. Quả nhiên chiến thuật làm nũng lần nào cũng có hiệu quả.

"Những chuyện xảy ra khi thần hồn bị thiết hụt ta đều nhớ hết."

"..." Đệt, thất sách.

"Ngày thứ tư sau khi rời khỏi ải Trì Đồng, ta làm hỏng váy của nàng, nàng đã khóc như vậy."

"..."

"Ngày thứ năm khi ta đổ ly trà nàng đưa cho ta, nàng cũng khóc như vậy."

"..."

"Buổi tối ngày thứ năm ta ngủ không đắp chăn, nàng cũng dựng ta dậy xong khóc như vậy, thậm chí lời thoại còn không thèm thay đổi."

Sơ ý quá.

Thẩm Vãn Tình lập tức lau sạch nước mắt, nghiêm mặt đứng lên, rất lễ phép cúi người trước Tạ Vô Diễn, giơ tay ý bảo: "Mời ngài!" rồi nói với hắn: "Được rồi, chúng ta đi tham quan nơi tiếp theo đi."

Địa điểm tham quan tiếp theo là vườn thú.

Mới vừa đi tới cửa, đám ma tướng vừa rồi còn đang tưng bừng hóng hớt lập tức trở nên nghiêm túc, bọn họ ra sức phóng thích linh lực và võ trang đầy đủ cho bản thân sau đó lặng lẽ lại gần Thẩm Vãn Tình và Tạ Vô Diễn, rón rén đi vào.

Tạ Vô Diễn nhíu mày, nghi hoặc nhìn bọn họ. Nhưng rất nhanh sau đó hắn đã hiểu ra nguyên nhân.

Vườn thú thì có gì?

Thẩm Vãn Tình nói: "Chàng xem! Hổ con! Chim con! Rắn con! Thỏ con! Gấu con! Còn có cá sấu con nữa!"

Tạ Vô Diễn nhìn sang: hổ U minh, thỏ vực sâu, chim lửa, cự xà, gấu quỷ, còn có cả cá sấu ăn ma khổng lồ.*

(*Nguyên văn: 幽冥虎,深渊兔,烈焰火鸟,青天碧莽,屠鬼白熊,还有食魔巨鳄。U minh hổ, thâm uyên thỏ, liệt diễm hỏa điểu, thanh thiên bích mãng, đồ quỷ bạch hùng, hoàn hữu thực ma cự ngạc.)


Hay cho một cái vườn bách thú.

Thẩm Vãn Tình lại rất vui vẻ giống như đang nuôi một đám thú cưng vậy. Cô nhiệt tình chạy lên ôm ôm sờ sờ mấy con minh ma được liệt vào danh sách "Mười đại ác thú" của Tu Linh thư.

Tạ Vô Diễn day day trán nhìn sang đám ma tướng phía sau. Ma tướng vẻ mặt khiếp đảm trốn ở bên ngoài vườn thú không ai dám ho he gì. Tạ Vô Diễn chỉ đành mím môi, cất bước đuổi kịp cô.

Đám minh ma này hiển nhiên không muốn gặp Thẩm Vãn Tình, đặc biệt là khi bây giờ bên cạnh cô còn có thêm Tạ Vô Diễn cả người đang tản ra sát khí vô cùng khủng bố.

Chúng nó vừa hoảng sợ vừa kháng cự.

Sao hôm nay lại có thêm một tên ma đầu nữa vậy!!

Hổ U minh là kẻ có tiền đồ nhất trong đám minh ma này. Lúc Thẩm Vãn Tình gãi cằm nó dỗ nó kêu "meo meo", nó cuối cùng cũng không chịu đựng được sự nhục nhã này nữa: "Cút ngay, ta không phải mèo!"

Thẩm Vãn Tình còn chưa kịp phản ứng lại, Tạ Vô Diễn đã nheo mắt xoay cổ tay, một thanh kiếm bỗng nhiên xuất hiện trong tay hắn. Hắn dùng ngón cái nhẹ nhàng đẩy vỏ kiếm ra, lưỡi kiếm bén ngọt hơi lộ ra ngoài.

Kiếm khí mãnh liệt làm cho vườn thú mới giây trước còn ồn ào nháo nhiệt lập tức im lìm như chết. Tất cả các hung thú đều bị kiếm khí dào dạt kia trấn áp, chúng nó lập tức phủ phục trên mặt đất không dám ngẩng đầu. Ngay cả đám ma tướng đang nhìn lén ở cửa cũng bị liên đới, kết giới phòng hộ trên người bon họ liên tục vỡ nát, bọn họ chỉ đành điều khiển linh lực để chống cự, ai nấy vẻ mặt hoảng loạn cực độ nhìn về phía tạ Vô Diễn.

Hổ U minh thiếu chút nữa bị hù chết. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy Tạ Vô Diễn sát khí đằng đằng, nó sợ đến mức không dám cử động.

Nhất định phải làm đến mức này sao!

Nó chỉ là một con hổ con thôi mà!

Không phải chỉ là không chịu kêu meo meo thôi sao? Ngươi sao phải lôi Cô Quang kiếm ra dọa hổ thế!

Ma tướng cũng choáng váng.

Kiêu ngạo quá đi mất!! Đó là Cô Quang Kiếm!! Là Cô Quang kiếm không ai không muốn sở hữu! Là Cô Quang kiếm mà Thiên Đạo cung đánh nhau vỡ đầu chảy máu cũng không giành được! Thế mà ngài lại đem nó ra dọa hổ dỗ Thẩm Vãn Tình?

Chỉ có Thẩm Vãn Tình là hồn nhiên không biết gì cả. Kiếm khí kia như có linh tính mà vòng qua người cô giống như một vòng tròn bảo vệ, đến một sợi tóc của cô cũng không bị thổi bay.

Thẩm Vãn Tình vẫn đang trầm mê dỗ hổ U minh: "Nhất định là những tên ma tướng kia không chải lông cho mi có đúng không? Meo meo?"

Hổ U minh: "Meo..."

Tạ Vô Diễn hài lòng thu kiếm về.

Ma tướng đột nhiên ngộ ra: Tạ Vô Diễn là người mạnh nhất, nhưng cung chủ nhà bọn họ mới là người đứng đầu chuỗi thức ăn. Cho dù cung chủ có làm mình làm mẩy làm này làm kia thế nào thì điện hạ cũng chỉ ra vẻ ghét bỏ chứ không hề tức giận với nàng.

Đương nhiên là trừ cái nơi tiếp theo: hậu cung trong truyền thuyết.

____

Meo: Vợ chồng anh chị định làm tôi cười chếc để khỏi lấp hố nữa đúng không?


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui