Gân xanh trên thái dương của Hà phương sĩ nổi lên từng đám, hơi thở mỏng manh như có thể đứt bất cứ lúc nào nhưng hắn vẫn cố gắng nặn ra từng chữ một: "Thiên Đạo Cung tìm... tìm Cô Quang kiếm mấy trăm năm, bọn họ phái ra không biết bao nhiêu đệ tử để tìm kiếm tin tức. Ngài... biết rõ, nếu bọn họ tìm ra nó trước ngài, ngài sẽ phải trở về nơi đó một lần nữa, ngàn năm vạn năm không được siêu sinh."
"Thật là một đề nghị đáng để người ta suy xét."
Tạ Vô Diễn nhìn qua như đang thật sự suy xét đề nghị của hắn, nhưng giây tiếp theo cánh tay đang bóp cổ Hà phương sĩ đột ngột xiết chặt: "Thế thì đã sao?"
Cảm giác áp lực làm Hà phương sĩ gần như hít thở không thông, hắn cố gắng dùng hết sức lực giằng tay Tạ Vô Diễn ra đồng thời mơ hồ nói ra vài chữ: "Đến lúc đó, Thẩm Vãn Tình cũng sẽ chết."
"Huỵch!"
Tạ Vô Diễn buông lỏng tay ra. Hà phương sĩ ngã nằm sõng soài trên mặt đất, lồng ngực phập phồng kịch liệt, ra sức thở hổn hển. Hắn ngẩng đầu nhìn chằm chặp vào mắt Tạ Vô Diễn, giọng khàn đặc: "Ngài còn rõ hơn cả ta, Thiên Đạo cung tuyệt đối sẽ không tha cho người có thể chất đặc thù như Thẩm cô nương."
"Nếu như bọn họ tìm được Cô Quang Kiếm, thiên hạ này sẽ không có người nào có thể cản trở việc mà bọn họ muốn làm." Hà phương sĩ nói: "Ta vừa chết, huyết hạc sẽ bay đến Thiên Đạo Cung, đám người đó nhất định rất muốn gặp Thẩm cô nương, ngài nói có đúng không?"
Tạ Vô Diễn ngồi xổm xuống, vươn tay túm lấy tóc của Hà phương sĩ một cách thô bạo, ép hắn nhìn thẳng vào mặt mình: "Ngươi đang uy hiếp ta sao?"
"Đúng vậy." Hà phương sĩ nhếch môi cười, nói nhỏ: "Ta đang lấy nàng để uy hiếp ngài."
Câu này nghe qua thì hơi vô lý nhưng lại có phần thắng vô cùng chắc chắn. Đây không phải là lần đầu tiên Tạ Vô Diễn cảm thấy bực bội như vậy.
Dựa theo tính cách trước kia của hắn, hắn sẽ không có kiên nhẫn mà ngồi nghe người ta thao thao bất tuyệt một đống lời vô nghĩa như vậy. Đến sống chết của mình mà hắn còn không thèm để bụng, sao có thể để bụng chuyện bị người khác uy hiếp chứ.
Nhưng mà giờ phút này, hắn cứ như vậy nhìn chằm chằm Hà phương sĩ hồi lâu sau đó mới buông tay đứng lên, giọng nói giá lạnh: "Ngươi muốn có cái gì?"
"Ta muốn có một sức mạnh cường đại và đủ số hồn phách cần thiết cho việc hiến tế, ngoài ra còn cần một cơ thể thích hợp để chứa đống hồn phách đó."
Hà phương sĩ hít sâu một hơi: "Quả thật Thẩm cô nương là người thích hợp nhất. Nhưng Tạ công tử, ngài cũng biết rõ trong đám người cùng đồng hành kia, người có thể chất phù hợp không chỉ có mỗi mình Thẩm cô nương."
Từ lúc thực mộng yêu bị Tạ Vô Diễn diệt trừ, Hà phương sĩ cũng đã có ý từ bỏ Thẩm Vãn Tình. Hắn cố ý làm cho mọi người cho rằng hắn vì Thẩm Vãn Tình mà đến để di dời sự chú ý của đám người Kỷ Phi Thần. Thứ hắn thật sự muốn có được là một người khác cũng có thể chất phù hợp, chính là Phong Dao Tình.
Ngay từ đầu Hà phương sĩ đã biết rằng hắn sẽ bị bại lộ. Nhưng hắn không để bụng điều này, mục đích của hắn rất rõ ràng, chỉ cần có thể lấy được thứ mà hắn muốn, cho dù phải trả giá thế nào hắn cũng chấp nhận.
"Sau đó..."
Khóe miệng Hà phương sĩ hiện lên ý cười. Hắn chống tay ngồi dậy, dựa người vào tường, ánh mắt nhìn vào trận pháp được dựng lên bằng nến, nhẹ nhàng nói: "Ta muốn làm một người đã chết sống lại."
Sống như một người bình thường.
Hà Hướng Sinh được Tú nương cứu vào một đêm tuyết rơi.
Hắn vốn không muốn sống nữa. Hắn không thể trở về Thiên Đạo cung, tu vi cũng bị phế hơn phân nửa, trên người không có gì đáng giá, ngay cả người thân cũng đã chết vì bị yêu quái trả thù mấy chục năm trước.
Vốn nghĩ nhắm mắt một cái sẽ thấy Diêm Vương, kiếp sau làm lại từ đầu, nhưng không ngờ rằng vừa mở mắt ra mới phát hiện mình còn sống, bên cạnh có một người phụ nữ, còn có một chiếc đèn đã khêu, hai mắt nàng đỏ bừng ngồi thêu khăn, kim vừa đâm xuống máu tươi lập tức trào ra, nhưng nàng lại không kêu một tiếng nào.
Đây là lần đầu tiên Hà Hướng Sinh nhìn thấy Tú nương, hình như cũng là lần cuối nhìn thấy người phụ nữ dịu dàng lương thiện đó.
"Mấy người nói xem cái cô Tú nương này có phải bị ngốc hay không? Thi cốt của cha mình cũng mặc kệ, lại đi nhặt một tên đạo sĩ không hề quen biết gì về nhà. Trai đơn gái chiếc cả ngày cứ ru rú trong phòng, truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì nữa."
"Các người chưa nghe nói sao? Chồng của nàng ta ở kinh thành khá lắm, hô mưa gọi gió, cái nhà họ Trịnh giàu nứt đố đổ vách kia còn muốn giữ hắn lại làm con rể nữa, chắc là không về nữa đâu."
Hàng xóm láng giềng thường lắm mồm. Bọn họ thích nhất là túm năm tụm ba lại nói này nói kia. Cái thôn này không lớn, chỉ có vài chuyện như vậy nói đi nói lại ngày này qua tháng khác.
Tú nương trước nay không để ý những chuyện đó.
Hà Hướng Sinh từng hỏi nàng: "Ngày đó cô chọn cứu ta, bây giờ cô có hối hận không?"
Khi đó Tú nương đang ngồi bên giường của con trai, vừa cười tủm tỉm vừa cầm cái trống bỏi dỗ dành thằng bé. Mái tóc đen nhánh búi đơn giản trên đầu, vài sợi tóc nhẹ nhàng rơi trên vai, mặt mày nàng dịu dàng bình thản.
Nàng không ngẩng đầu, giọng nhẹ như gió: "Cha ta đã từng nói, người ấy mà, khi quyết định làm một việc gì không cần lúc nào cũng phải suy nghĩ xem mình có hối hận hay không, việc đó có đáng giá hay không..."
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn Hà Hướng Sinh, sau đó cười: "... mà phải xem bản thân mình muốn cái gì."
Hà Hướng Sinh sửng sốt.
"Ít nhất ta cứu được một người, người đó vẫn còn sống." Tú nương nhẹ giọng nói: "Vậy là ta vui rồi."
Ngôi nhà này cách âm không tốt.
Tối nào Hà Hướng Sinh cũng có thể nghe thấy tiếng Tú nương nhẹ giọng hát ru con ngủ. Điều này làm hắn nhớ lại khoảng thời gian khi còn ở Thiên Đạo cung, hắn rất thích chạy đến một cái hang động dưới ngọn núi xuân. Tiếng nước chảy róc rách bốn phía mơ hồ nghe thấy tiếng chim bay lúc rời cành và tiếng chim cu gáy thấp thoáng. Không có nhiều âm mưu và nghi ngờ đố kỵ, tất cả mọi thứ đều bình yên và giản đơn.
Tú nương thường hay nhắc đến người chồng kia của nàng, nhắc đến chuyện có lần nàng thèm ăn bánh hoa quế, hắn bèn lao vào mưa gió đi mua, mua được bánh rồi thì ôm chặt trong ngực chạy thẳng về nhà, người thì ướt dầm ướt dề nhưng bánh hoa quế vẫn nóng hôi hổi.
"Nếu hắn thật sự cưới con gái của nhà họ Trịnh thì sao?"
"Đương nhiên ta sẽ oán trách chàng ấy rồi."
Tú nương đang rũ mắt thêu khăn bỗng tạm dừng hồi lâu, sau đó lắc đầu cười, nàng nâng ngẩng đầu nhìn về phía trước, đột nhiên nói: "Nhưng mà ta thật sự rất thích chàng, chỉ cần nghĩ đến không bao lâu nữa là có thể gặp lại chàng ấy, ta lại đột nhiên cảm thấy những thứ này đâu có là gì."
Nói đến đây, nàng quay đầu nhìn Hà Hướng Sinh. Nàng rõ ràng đang cười, nhưng đầu mày cuối mắt lại làm người ta cảm thấy rất khổ sở.
Hà Hướng Sinh: "Như vậy không công bằng."
"Ừm, đôi khi thương một người thì sẽ luôn cam tâm tình nguyện mà vì người đó làm một số chuyện không công bằng, nghĩ lại quả thật rất đau lòng."
Tú nương nói: "Nhưng ta lại rất muốn gặp chàng ấy."
Sau đó Hà Hướng Sinh rời đi.
Tú nương đã gánh trên vai quá nhiều gánh nặng rồi, hắn không xu dính túi, không thể nào cứ nằm không mà nhìn nàng làm lụng vất vả, nói không chừng lại làm đôi mắt vốn đang lành lặn của nàng biến thành mù lòa mất.
Nhưng sau khi hắn đi, Tú nương luôn có lòng mà để chong một chiếc đèn. Nàng nói, có lẽ một ngày nào đó hắn có đi qua, có thể sẽ muốn bước vào uống một chén trà nóng.
Sau đó tu vi của Hà Hướng Sinh khôi phục hơn phân nửa, hắn bắt được vài con yêu, kiếm được chút tiền. Nhưng sau khi trở về hắn lại nghe thấy tin Tú nương mất tích. Người chồng cự tuyệt cuộc hôn nhân của Trịnh gia mà áo gấm về làng kia của nàng đã lật tung cả Dung thành nhưng cũng không tìm được bóng dáng của nàng. Cuối cùng sau khi Hoàng thượng thúc giục hắn mấy lần, hắn mới vâng lời mà đưa con trai trở lại kinh thành.
Nhưng Hà Hướng Sinh đã tìm thấy nàng. Hắn dùng chút pháp thuật tìm thấy Tú nương lúc đó đã không còn chút sinh khí nào. Tất cả những cô nương bị ném ra từ Mãn Nguyệt Lâu đều sẽ ở chỗ này. Nhìn qua nàng cũng không có gì khác với những cô nương khác. Nhưng nàng vốn là một người trong sạch như vậy, sao lại phải chịu cảnh thân thể trần truồng quấn một manh chiếc rách rồi bị ném một cách tùy tiện ở một nơi hoang vu như thế này, đã vậy cơ thể nàng còn bị dã thú cắn nát, trên người còn có giòi bọ.
Hà Hướng Sinh bỏ Tú nương vào ngọc khóa hồn, sau đó bắt đầu tìm kiếm bí thuật có thể làm người chết hồi sinh kia. Sau đó từ một kẻ tà đạo hắn biết được rằng, muốn hồi sinh người chết thì phải dùng vô số hồn phách để nuôi dưỡng cái hồn phách đã chết này, sau đó tìm một cơ thể thích hợp có thể chứa nạp nó.
Lời thề chính đạo hắn từng nói khi quỳ trước cửa Thiên Đạo Cung rồi được thu làm môn hạ của sư tôn Chinh Thanh đã không còn nữa.
"...sẽ luôn cam tâm tình nguyện mà vì người đó làm một số chuyện không công bằng..." Hắn cuối cùng cũng đã hiểu được câu này của nàng.
*
Thẩm Vãn Tình đang đi tới nơi ở của Hà phương sĩ, mí mắt phải cứ giật giật mãi.
Trước khi đi đến thôn trang, Kỷ Phi Thần không tìm được Tạ Vô Diễn nên hắn chỉ có thể nhờ người báo một tiếng cho hắn.
Kỳ thật mấy người Phong Dao Tình cũng không mở miệng nói muốn cô làm mồi nhử. Mu bàn tay lòng bàn tay đều là thịt, hơn nữa gần đây Thẩm Vãn Tình cũng vừa mới bị thương, tất nhiên là hai người bọn họ cũng không muốn cô lại lâm vào hiểm cảnh.
Phong Dao Tình định dùng thuật dịch dung biến thành bộ dáng của Thẩm Vãn Tình sau đó đi nói chuyện với Hà phương sĩ, dụ hắn ra tay.
Thẩm Vãn Tình vốn rất vui vẻ đồng ý, nhưng hệ thống lại không đồng ý.
Thẩm Vãn Tình nóng máu battle với nó ngay tại chỗ: "Cho dù là xã hội hiện đại cũng phải có thời gian nghỉ phép sau khi gặp tai nạn lao động, tiền thưởng ta còn chưa tính với mi đâu, mi còn bắt ta mang cái thân đầy thương tật này đi làm nữa à?"
[Hệ thống nữ phụ: Chuyện này không quan trọng.]
"..."
Thẩm Vãn Tình coi như đã hiểu rõ.
Cái hệ thống này vốn dĩ không phải bàn tay vàng của nữ phụ mà hoàn toàn là đầy tớ của nam nữ chính. Nếu cô chết, hệ thống sẽ chọn một người xuyên không khác để làm thành nhiệm vụ. Mục tiêu của nó chỉ là đi đến kết cục cuối cùng, còn quá trình cần trả giá và hy sinh thế nào tất cả đều không quan trọng.
Thẩm Vãn Tình bụng mắng thì cứ mắng nhưng vẫn phải nghe lời nó mà làm việc. Vì thế cô xuống giường, dùng một giọng điệu ghét bỏ nói: "Không cần đâu, để ta làm, như vậy mới có đảm bảo, ta cũng muốn giúp những người đã bỏ mạng oan uổng đó một tay. Hơn nữa ta tin Phong tỷ tỷ và Kỷ đại ca nhất định sẽ bảo vệ ta thật tốt."
Diễn vai giả vờ ngây thơ là chuyện khó khăn nhất trên thế giới này.
Phong Dao Tình nhìn vào đôi mắt Thẩm Vãn Tình, hình như đã bị cô làm cho cảm động.
"Ta hiểu rồi." Phong Dao Tình nói ràng rọt từng câu từng chữ, vô cùng kiên định: "Yên tâm, lần này, ta sẽ không để muội bị thương một chút nào cả."
Vì thế cứ như vậy, công cụ hình người Thẩm Vãn Tình bị bắt lên thớt.
Dựa theo kế hoạch, Kỷ Phi Thần và Phong Dao Tình dán một lá bùa thuấn di trên người cô, Phong Dao Tình còn đưa cả khóa bảo mệnh của mình cho cô.
Thẩm Vãn Tình nhìn ngôi nhà tranh lụp xụp trước mắt mình mà không kìm được cảm thán: "Thu nhập của thầy bắt yêu bây giờ đúng là làm cho người ta phải rơi nước mắt.", sau đó mới giơ tay gõ cửa. Chưa nghe được tiếng trả lời, cửa đã "kẽo kẹt" mở ra.
Bên trong vô cùng tối tăm, tuy rằng trên mặt đất có trận pháp bày bằng nến nhưng ánh sáng lập lòe yếu ớt, chỉ chiếu sáng được một góc nhà.
Thẩm Vãn Tình đi vào.
Lạnh quá.
Bốn phía đều có âm khí làm người không rét mà run.
Tuy rằng bốn bề tối tăm nhưng cô vẫn mơ hồ nhìn thấy một cái bóng màu đen. Giây tiếp theo, cái bóng kia nháy mắt đến gần, bóp cổ cô, cả người cô bị sức mạnh này ép lùi về phía sau, cả người bay lên không trung, chuẩn bị va thật mạnh vào tường.
Thẩm Vãn Tình: "!!!"
Tên đạo sĩ rác rưởi Hà phương sĩ này từ khi nào lại trở nên mạnh như vậy!
Bây giờ phản diện đều xịn sò như vậy sao? Chưa đọc diễn văn lên sân khấu đã động thủ rồi? Đây không phải là một phản diện chuẩn mực đâu nhé!
Nhưng cảm giác đau đớn như tưởng tượng lại không xuất hiện. Lúc cả người sắp va chạm vào tường, một bàn tay đáp lên lưng Thẩm Vãn Tình, sau đó cả người cô bật về phía trước, đâm sầm vào lồng ngực một người. Ngay cả bàn tay đang đặt trên gáy cô kia cũng không dùng lực, chỉ đơn thuần là đặt lên đó mà thôi.
Xuyên qua một lớp ánh trăng bàng bạc, Thẩm Vãn Tình hé mắt.
"Tạ, Tạ Vô Diễn?"
Tạ Vô Diễn: "Ừ."
"Sao huynh lại..."
"Đừng có đứng ngốc ở đây" Hắn nói: "Nơi này sẽ làm nàng bị thương đấy."
Giây tiếp theo, ánh nến trong phòng bỗng cháy thành màu lam, miếng ngọc bội ở trung tâm trận pháp rung rung, sau đó một đám sương mù màu đen tràn ra, tức tốc lao về một hướng. Hướng kia là...
Hướng của đám người Phong Dao Tình?
_____
Meo: Thương Tú nương quá huhuhu....
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...