Lâm Đạm ở lại ngoại ô Kinh thành hai hôm rồi trở lại. Mặt tiền cửa hàng đã bán cho Tần nhị nương, cô phải dọn đồ của mình ra ngoài, để người ta còn sử dụng căn nhà.
"Tiệm ngoài thành ngươi có thể không bán không, tiếp tục mở quán Món ngon quê nhà nhé?" Tần nhị nương cảm thấy mình có thể là người ngu xuẩn nhất thế giới, mua cửa hàng của người ta rồi còn một lòng nghĩ cách trả lại. Không được tiếp tục ăn đồ ăn Lâm chưởng quầy làm, bà cảm thấy cuộc sống này không qua nổi.
"Không mở, chuyện trong Kinh thành thế là đủ, ta cũng nên đi chỗ khác vòng vo một chút." Lâm Đạm đã quen với cuộc sống phiêu bạt khắp nơi, sẽ không dừng lại ở một chỗ quá lâu.
Đang nói chuyện, bên ngoài thi thoảng truyền tới tiếng gõ cửa cộc cộc, còn có người cất giọng hô: "Lâm chưởng quầy trở lại chưa? Lúc nào mở cửa làm ăn? Lâm chưởng quầy, Lâm chưởng quầy..." Liên tiếp gọi hồi lâu mà không thấy trả lời, người bên ngoài lúc này mới than thở rời đi.
Loại chuyện này liên tục xảy ra trong mấy ngày Lâm Đạm rời đi, cơ hồ cứ cách một lúc, lại có một thực khách tới đây gõ cửa một cái, hỏi một câu. Quán Món ngon quê nhà đóng cửa, người nam thành muốn ăn món ăn quê hương chính tông chỉ có thể ăn trong mộng. Đầu năm nay, người có thể rời xa quê hương đến Kinh thành kiếm tiền phần lớn đều là nam tử thân thể cường tráng. Bọn họ căn bản không biết nấu cơm, coi như biết làm, cũng không làm được mùi vị như Lâm Đạm, chỉ đành gặm bánh mì.
Có thể có cuộc sống tốt, ai muốn đi chịu khổ? Có món ăn vừa ngon vừa rẻ, ai muốn đi gặm bánh mì? Lâm chưởng quầy không có ở đây, cuộc sống này khó chịu đựng mà!
Lâm Đạm giống như không có cảm giác với tiếng động ngoài cửa, chỉ để ý thu dọn đồ đạc, Tần nhị nương lại nhổ ngụm nước bọt, cười khinh miệt: "Cứ không mở cửa, tức chết bọn họ! Lúc ăn uống trong tiệm nhận được bao nhiêu đồ tốt, thời điểm có người tới gây chuyện không một kẻ đứng ra hỗ trợ, một đám súc sinh vong ân phụ nghĩa!"
Lâm Đạm cười một tiếng, không nói gì. Súc sinh chưa đến mức, chẳng qua là thói đời nóng lạnh thôi. Nhưng cô vẫn phải cảm ơn Tần nhị nương, ngày đó nếu không phải bà mang các cô nương trong lầu tới đuổi Chu thị chạy mất, nói không chừng Chu thị còn nháo rất lâu. Người khác nguyện ý giúp bạn, đó là tình cảm; không muốn giúp bạn, đó là bổn phận, không oán được ai cả.
Cho nên cô mới dùng giá thấp mười lượng bạc bán rẻ mặt tiền cửa hàng cho Tần nhị nương, còn đưa cho bà công thức món rượu cất thịt chưng gạo nếp cùng vài món nhắm. Kỹ viện không phải chỗ ăn cơm, nhưng rượu và đồ nhắm thì không thể thiếu, những thứ này đủ trả nhân tình rồi.
Hai người một bên thu dọn đồ đạc một bên nói chuyện, lại nghe thấy ngoài cửa truyền tới tiếng kêu thê lương thảm thiết, mơ hồ còn có tiếng cầu xin tha thứ và tiếng dập đầu, xôn xao ồn ào khiến người ta thấy phiền.
"Ai đánh nhau ở cửa? Ta đi xem một chút, ngươi núp ở trong đi." Tần nhị nương bỏ chổi xuống đi ra ngoài.
Lâm Đạm sao có thể để bà mạo hiểm, kéo bà ra phía sau mình, xách dao phay ra ngoài. Cô bám vào vách cửa nhìn ra ngoài, lại thấy Thang Cửu dáng người thẳng tắp đứng trước bậc thang, mấy tên thị vệ đang dẫm đám côn đồ dưới chân, dùng sống đao cắt đứt từng cái xương tay của chúng.
Tiếng kêu thảm thiết và tiếng cầu xin tha thứ là từ đám côn đồ, bên cạnh còn có một nam tử trẻ tuổi bị trói gô quỳ xuống, chính là Thang Bằng. Trên lưng gã bị buộc vào mấy cành mận gai, tức giận kêu ầm lên: "Cửu ca, vì một người ngoài, ngươi hạ thấp mặt mũi của ta như vậy, ta trở về nhất định phải viết một lá thư nói cho đại bá!"
"Ngươi lấy quyền mưu tư, lấn áp bách tính, ngươi còn lý luận?" Thang Cửu giọng lãnh đạm.
"Hành động của ngươi hiện tại không phải cũng lấy quyền mưu tư à?" Thang Bằng còn giãy giụa, bị Triệu Lục dùng sức ấn lên bả vai, áp quỵ xuống đất.
Thang Cửu cũng không để ý tới gã, nghe tiếng động quay đầu nhìn lại, ánh mắt lập tức sáng ngời: "Lâm Đạm, muội trở lại."
"Các ngươi đây là?" Lâm Đạm vốn định chỉ tay vào Thang Bằng và mấy tên côn đồ, nâng lên mới phát hiện mình đang cầm con dao phay, lại vội buông xuống.
Thang Cửu mặt lộ vẻ xấu hổ chắp tay: "Chỗ quan phủ được Thang Bằng đánh tiếng, cho nên mới mặc kệ án phóng hỏa, hôm nay ta mang nó đến đây nhận tội. Mấy kẻ vô lại này chính là hung thủ phóng hỏa." Hắn hiển nhiên đã biết được tin tức, biết Lâm Đạm đang ở trong tiệm, cho nên mới không sợ đi một chuyến uổng công.
Lâm Đạm lộ ra thần sắc bừng tỉnh, liếc về phía Thang Bằng vẫn còn tức giận quát tháo ầm ĩ, cảm kích nói: "Đa tạ thế tử ra mặt vì ta, lời xin lỗi này ta nhận." Dứt lời liền đóng cửa lại.
Thang Cửu dùng nắm tay ngăn ở khe cửa, giọng điệu hàm chứa khẩn cầu, "Vậy muội có thể ở lại không?" Mười năm trước hắn không thể giữ lại Lâm Đam, mười năm sau hắn hy vọng mình có thể thay đổi kết cục này. Không một ai biết, bóng lưng quật cường của Lâm Đạm từng xuất hiện bao nhiêu lần trong mộng hắn, cô luôn là càng đi càng xa, sau đó dần dần biến mất trong sương mù dày đặc, làm hắn lòng đầy sợ hãi và áy náy tỉnh lại.
Nếu không phải hắn thiên vị, bức bách Lâm Đạm tỉ thí với Nghiêm Lãng Tình, Lâm thúc sẽ không vừa qua đời đã gặp phải oan khuất lớn như vậy. Hắn cơ hồ ăn thức ăn Lâm thúc làm lớn lên, lẽ ra nên hiểu Lâm thúc là người thế nào. Hắn khi đó cứ như bị người ta hạ cổ vậy, Nghiêm Lãng Tình nói gì hắn cũng tin, cuối cùng làm hại Lâm thúc thân bại danh liệt, Lâm Đạm và Tề thị đi tha hương, phiêu bạt nhiều năm.
Hắn cuộc đời này chưa từng làm chuyện gì trái lương tâm, duy chỉ có lỗi với Lâm thúc đã mất, với Lâm Đạm, với Tề thị. Thấy Lâm Đạm rốt cuộc trở lại Kinh thành sau bao năm xa cách, lần nữa chống lên môn đình nhà họ Lâm, hắn cao hứng hơn bất luận kẻ nào. Hắn biết bản lĩnh của Lâm Đạm lớn tới mức nào, chỉ cần cho cô đầy đủ thời gian, thành tựu của cô tuyệt đối vượt qua Lâm thúc.
Nhưng có vài người hết lần này đến lần khác không muốn cô sống tốt, xuất ra hết thủ đoạn hạ cấp này đến thủ đoạn hạ cấp khác, ép cô ra đi lần nữa. Hiện nay, Thang Cửu đã chán ghét người nhà họ Nghiêm tới tận xương tủy, nếu không cũng không dùng thủ đoạn đoạt đi chức vụ ngự trù của Nghiêm Lãng Tình.
Hắn cất cao giọng, lặp lại: "Lần này muội có thể ở lại không? Ta đảm bảo sau này không ai dám tới bắt nạt muội nữa."
Lâm Đạm cười nhẹ, nhưng vẫn kiên định lắc đầu.
Mong đợi trong mắt Thang Cửu tắt ngúm trong nháy mắt, hắn còn muốn nói thêm gì, một nam tử xuyên qua đám người tới gần, nơm nớp lo sợ nói: "Ta là sai vặt nhà họ Nghiêm, ta tới để đưa tin cho tiểu thư nhà ta."
"Đưa ta." Lâm Đạm đưa tay nhận thư, sau đó chậm rãi phun ra một ngụm trọc khí. Người cô chờ đợi, rốt cuộc đã tới...
Thang Cửu liếc lá thư một cái, chỉ thấy bên trên có một hàng chữ dùng bút lông đầu nhỏ để viết —— Mùng sáu tháng sáu, Hương Viên gặp lại.
Hương Viên là trang viên của Hoàng thật, người bình thường đừng nói tới đi vào, ngay cả đến gần cũng không thể. Đó là một trong những khu vườn Hoàng đế thích đến nhất, hàng năm có thị vệ trông chừng, bằng vào thân phận Nghiêm Lãng Tình, sao có thể sử dụng được? Chẳng lẽ Hoàng thượng đã gật đầu đồng ý?
Nghĩ đến đây, Thang Cửu chợt nhớ tới lời tỷ tỷ mình từng nhắn tới, nói những năm gần đây Hoàng thượng khá quan tâm tới Nghiêm Lãng Tình, hình như có ý thu vào hậu cung, để hắn nghĩ chút biện pháp. Cũng bởi vì điều này, mới có lời đồn Quý Phi nương nương có ý muốn gả Nghiêm Lãng Tình vào Hầu phủ.
Nếu Hoàng đế thật sự là chỗ dựa sau lưng Nghiêm Lãng Tình, cuộc tỷ thí này chỉ sợ sẽ không công bằng như bề ngoài. Vì vậy hắn thấp giọng nói: "Hương Viên là trang viên của Hoàng gia, nếu không có chỉ dụ thì không thể sử dụng. Lần trước người mở tiệc đón khách tại Hương Viên là Đại trưởng công chúa điện hạ."
Lâm Đạm hơi cau mày, một lát sau vuốt cằm nói: "Ta biết, tạ thế tử chỉ điểm." Giọng không nhanh không chậm, rất nhẹ nhàng.
Thang Cửu không nhìn ra cô đang nghĩ gì, tiếp tục nói: "Ta có thể nghĩ biện pháp hủy bỏ lần tỉ thí này." Cuộc tỉ thí không công bằng tham gia làm gì, trước hết để Nghiêm Lãng Tình mất đi thánh sủng, đến lúc đó tỉ thí cũng không muộn. Cõi đời này ít có công bằng, nhưng hắn muốn cho Lâm Đạm một công bằng, một công bằng đã đợi tới mười năm.
"Không cần, ta tự có biện pháp ứng đối." Lâm Đạm cười lắc đầu. Cô đã đợi mười năm, không còn kiên nhẫn để đợi thêm nữa.
"Muội suy nghĩ thật kỹ đã. Nghiêm Lãng Tình có Hoàng thượng che chở, trọng tài mời tới nhất định không dám để nàng ta thua." Thang Cửu không khuyên được cô, chỉ có thể nói thẳng.
Lâm Đạm khoát khoát tay, vẫn câu nói kia: "Ta tự có biện pháp, thế tử không cần lo lắng."
Thang Cửu cắn răng nhìn cô, trong lòng vừa không biết làm sao vừa xúc động cực kỳ. Lâm Đạm vẫn quật cường như vậy, chính bởi phần quật cường này, mới có thành tựu bây giờ.
"Thôi, để ta nghĩ biện pháp thay ngươi!" Dứt lời hắn xách Thang Bằng sải bước rời đi.
Tần nhị nương nhón chân lên nhìn bức thư, thở dài nói: "Hương Viên à, đây là nơi Hoàng đế thích đi nhất, người bình thường không cho vào. Lâm chưởng quầy, ngài chớ từ chối Thang thế tử, thỉnh thoảng thỏa hiệp nhượng bộ một chút, cũng không có nghĩa ngài đã thua. Ngài có tài nghệ thế nào, chúng ta biết rõ, cần gì phải lấy trứng chọi đá?"
Lâm Đạm lắc đầu một cái, ánh mắt kiên định.
---
Mùng sáu tháng sau tới rất nhanh, Lâm Đạm theo lời mời mà tới, trước trải qua tầng tầng lớp lớp cánh cửa, tầng tầng lớp lớp kiểm tra, lúc này mới được chấp thuận vào Hương Viên, bên trong năm bước một trạm gác, mười bước một đình nghỉ chân, lui tới toàn là thị vệ tuần tra và cung nhân làm việc, thể hiện rõ ràng uy nghiêm Hoàng gia.
Nếu đổi thành người bình thường đi vào, bị hù cho sợ chết khiếp, nào còn tâm tình tỉ thí? Không nghi ngờ chút nào, hai người còn chưa gặp mặt, Nghiêm Lãng Tình đã trước đánh Lâm Đạm một đòn phủ đầu. Lâm Đạm không biết mình là ai, nhưng cô có thể đoán được cảnh ngộ của mình nhất định hết sức kỳ diệu, thậm chí là vĩ đại. Bởi khi cô nhìn thấy tràng diện này một chút cảm giác sợ hãi cũng không có, nội tâm giống như một vũng nước đọng, không có nửa điểm gợn sóng.
Cô thần thái bình thường đi vào nội viện, tới nhà chính, nhìn thấy một nam tử tuấn mỹ ngồi ở chủ vị, lập tức quỳ xuống dập đầu. Nam tử chân đi minh hoàng tọa ngoa (1), nhất định là Hoàng thượng không thể nghi ngờ.
"Đứng lên đi, nghe nói ngươi muốn tỉ thí tài nấu nướng với Lãng Tình, trẫm liền ra cung làm chứng cho nàng." Hoàng đế tỏ vẻ rộng lượng nói: "Lần tỉ thí này, các ngươi chỉ cần để ý đến việc thi triển sở trường, không cần băn khoăn, muốn nguyên liệu nấu ăn gì có nguyên liệu nấu ăn đó, cung nhân sẽ chuẩn bị thỏa đáng cho các ngươi."
Nghiêm Lãng Tình cúi đầu che miệng, giống như ngượng ngùng. Hoàng đế nhìn nàng ta một cái, cười càng ôn nhu hơn. Hắn bề ngoài công chính, thực ra mấy câu đều để lộ quan hệ thân mật giữa mình và Nghiêm Lãng Tình, còn ai dám không vâng theo tâm tư của hắn?
Mấy người làm trọng tài trố mắt nhìn nhau, trong lòng có suy nghĩ. Những người này đều là ngự trù lâu năm đã rời cung an dưỡng, cũng là người sành ăn nổi tiếng xa gần, còn có vài đầu bếp chính ở quán cơm nổi tiếng, vô cùng tinh thông với đạo nấu nướng.
Lâm Đạm quét mắt sơ qua, trong lòng không khỏi bừng tỉnh. Những người này tám chín phần mười đã từng tham dự cuộc tỉ thí ngày xưa, tựa như thời gian quay ngược lại, quá khứ tái hiện. Những người quen cũ như Thang thế tử, Thành Thân Vương, Cung Thân Vương, Uy Viễn Hầu, Điền Kiềm Quận vương đang ngồi một bên xem. Nghiêm Thủ Nghiệp bị đánh đại bản, vốn nên tĩnh dưỡng trên giường cũng tới, dùng ánh mắt oán độc và đắc ý nhìn cô.
Lâm Đạm quỳ gối hành lễ, há mồm liền hỏi: "Hoàng thượng, ngài có thể đảm bảo được cuộc tỉ thí này công bằng không?" Hoáng đế tự xưng là minh quân, ban đầu lên ngôi rộng đường ngôn luận (2), mời chào hiền tài, trên triều thẳng thắn nghe lời can gián, vô cùng khoan dung với quan lại có thể liều chết khuyên giải. Lâm Đạm trực tiếp nói thẳng, hắn không muốn gật đầu cũng phải gật đầu.(1) Minh hoàng tọa ngoa: theo mình hiểu có lẽ là giày chỉ vua mới được dùng.
(2) Rộng đường ngôn luận (nguyên văn "nghiễm khai ngôn lộ"): tạo điều kiện cho mọi người phát biểu ý kiến.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...