Nghe tiếng vang, nam tử lập tức trấn an nói: "Các ngươi tìm chỗ trốn đi, ta ra xem một chút. Tiếng vó ngựa đều nhịp, hẳn là binh lính đã qua huấn luyện, nơi này cách đại doanh Thương Sơn không xa, qua lại mất nửa giờ, chắc Triệu Lục và Thiết Thủ không tìm thấy chúng ta nên đi tìm cứu viện."
Lâm Đạm gật đầu, đưa mắt nhìn hắn đi ra ngoài, vì đề phòng bất trắc, cùng hai tiểu nha đầu tìm nơi ẩn khuất nấp kĩ. Chỉ chốc lát sau, cửa sơn trại từ từ mở ra, nam tử cùng một tướng lĩnh thân hình cao lớn, râu xồm xoàm đi tới, Triệu Lục và Thiết Thủ theo sau.
"Mịa. Con mẹ nó, hơn nửa đêm bị các ngươi lôi đi núi hoang rừng rậm cứu người, kết quả đi một chuyến tay không! Ta mang theo toàn là thân binh, mất một người trong lòng ta đau như đao cứa, tuy hôm nay không đánh nhau, nhưng bọn ta cũng đã chuẩn bị quyết chiến rồi, các ngươi nhớ phần ân tình này đấy!" Tướng lĩnh râu quai nón bụng đầy tức giận than phiền.
"Tướng quân, mấy người này được chúng ta cứu ra từ phòng chứa củi, không bị thương." Một hàng binh lính chạy tới bẩm báo tình huống, đi theo sau là đám người Tiểu Trúc đang cảm tạ rối rít.
"Chưởng quầy đâu? Các ngươi không phải nói có một Lâm chưởng quầy nhất định phải cứu sao?" Râu quai nón kiểm tra xung quanh, biểu tình không kiên nhẫn.
"Ta ở chỗ này, đa tạ các vị tướng sĩ tới cứu viện, Lâm mỗ xin bái tạ!" Lâm Đạm lập tức từ chỗ tối đi ra, cúi người chào thật sâu, Thược Dược và Đỗ Quyên cũng hết sức lo sợ chắp tay.
Râu quai nón quan sát Lâm Đạm, phát hiện cô chẳng qua dáng người thướt tha, chứ không có tư sắc, nhất thời mất hứng. Hắn còn tưởng Lâm chưởng quầy được Triệu Lục và La Thiết Thủ dặn dò đi dặn dò lại, nói nhất định phải cứu được toàn vẹn phải là giai nhân nghiêng nước nghiêng thành, hóa ra chỉ đến thế mà thôi.
"Bỏ đi bỏ đi, đứng lên." Râu quai nón không nhịn được, "Các huynh đệ ban ngày khổ cực thao luyện, hơn nửa đêm lại lặn lội tới, ngày mai chẳng biết sẽ nằm xuống mấy người. Sớm biết một ổ thổ phỉ nhỏ như vậy, chúng ta căn bản sẽ không tới!"
Triệu Lục và La Thiết Thủ lộ ra thần sắc ngượng ngùng. Nếu sớm biết lũ thổ phỉ này còn chưa lớn mạnh, bọn họ cũng sẽ không khẩn cấp chạy tới dưới núi gọi cứu binh. Thủ lĩnh võ công cao cường, nhất định có thể tự vệ, nhưng Lâm chưởng quầy và hai nha đầu không chịu được. Thổ phỉ từ trước đến giờ không có nhân tính, cướp được đàn bà liền làm nhục, cướp được đàn ông thì cắn lưỡi đem đi Tây Sơn bán, bọn họ nào dám chậm trễ, lập tức tìm người ngựa giết lên.
"Thổ phỉ đâu, bị ngươi giải quyết hết?" Râu quai nón nhìn về phía nam tử khôi ngô, không hề nghi ngờ về việc hắn có năng lực này.
"Đều bị Lâm chưởng quầy giải quyết." Nam tử chỉ chỉ phòng khách. Đoàn người vội vàng đi vào kiểm tra, sau đó kinh sợ.
"Cái đệch," Râu quai nón vòng tới vòng lui quanh đống người vài vòng, lại chạy tới bên bình rượu đang mở dùng sức ngửi ngửi, sắc mặt càng ngày càng đen, "Đây là rượu gì, quá con mẹ nó thơm!"
Tiểu Trúc kiêu ngạo đáp, "Đây là Thiên Nhật Tửu, do chưởng quầy của chúng ta ủ."
"Thiên Nhật Tửu? Là Thiên Nhật Tửu mà Lưu Huyền Thạch đã uống?" Râu quai nón cất cao giọng, biểu tình khiếp sợ, sau đó không ngại bẩn, cầm một ly rượu thổ phỉ đã dùng qua, rót hết số rượu còn bên trong vào miệng, không ngừng chặc lưỡi, phát ra âm thanh chậc chậc khoa trương.
"Rượu ngon, quả là rượu ngon khó gặp, đủ thơm, đủ thuần, đủ mạnh, vào cổ mát lạnh, vào bụng nóng bỏng, trong cay có ngọt, dư vị kéo dài... Đây là rượu tốt nhất lão tử từng uống, không hổ là Thiên Nhật Tửu trong truyền thuyết!" Râu quai nón một bên ca thán một bên giơ từng chén rượu còn trên bàn lên uống cạn, ngay cả một hai giọt cuối cùng cũng không buông tha.
Thân binh hắn mang tới phần lớn đều giống hắn quý rượu như mạng, rối rít kiểm tra bình rượu, hi vọng có thể tìm được chút rượu thừa. Chỉ tiếc thổ phỉ từ trước tới giờ tính tình tham lam, thứ tốt đều bị họ phá hoại không còn một mống, còn dư thế nào được?
"Không có, mẹ, lại không có, uống ít một chút các ngươi sẽ chết sao?" Râu quai nón tìm không thấy rượu, chỉ có thể đánh lũ thổ phỉ say như chết cho hả giận, bỗng nhiên nghĩ tới đây là rượu Lâm chưởng quầy ủ, vội vàng quay đầu tìm đối phương, con mắt to như chuông đồng sáng hơn cả đuốc.
Lâm Đạm tiếc nuối chắp tay, "Hồi tướng quân, rượu này rất khó ủ, ta hao phí ba năm chỉ ủ được một vò, không còn thừa nữa."
Ánh sáng trong mắt râu quai nón rất nhanh tắt lịm, tiện tay cầm bình lớn lên, dùng sức quơ quơ, sau đó vui vẻ nói: "Bên trong còn có một chút rượu thừa, mau mau, mau cầm cho ta một cái bình nhỏ tới!"
Nam tử khôi ngô lộ vẻ mặt bất đắc dĩ, nhưng cũng nhanh chóng cầm cho hắn một bình rượu loại nhỏ. Râu quai nón rót cạn, rượu vẫn chỉ có một tí tẹo, cái bình lớn bằng lòng bàn tay còn không đổ đầy, thật là ít tới đáng thương.
Râu quai nón nhìn cái bình nhỏ trong lòng bàn tay mình, lại nhìn cái bình lớn vốn đầy ắp, nhìn tiếp đến đám thổ phỉ uống vui vẻ tràn trề rồi lăn ra say như chết, nhất thời giận không chỗ phát tiết, đến bên cạnh một tên hung hăng đạp, trong miệng hùng hùng hổ hổ: "Đcm mi, cướp bóc đến tận địa bàn lão tử! Chờ các ngươi tỉnh, xem lão tử có chỉnh chết các ngươi không!"
Thổ phỉ kia bị hắn đạp tới mức hộc máu, nhưng vẫn không tỉnh, có thể thấy men rượu lớn tới mức nào.
Lâm Đạm đúng lúc chắp tay an ủi khuyên can: "Đa tạ các vị quân gia đêm khuya chạy tới cứu trợ bọn ta, trong phòng bếp còn một chút thức ăn, ta bưng lên để mọi người lót dạ nhé? Một đường bôn ba nhất định mệt mỏi, các vị vừa vặn cần nghỉ ngơi một chút, bổ sung thể lực."
Triệu Lục và La Thiết Thủ nhìn thẳng tắp vào đám đồ ăn thừa chảy nước miếng, nghe lời này ánh mắt sáng ngời, ngay cả nam tử khôi ngô cũng lặng lẽ nuốt nước miếng một cái. Râu quai nón chưa từng thưởng thức tay nghề của Lâm chưởng quầy, phản ứng chỉ thường thường, binh lính hắn mang tới cũng người được người không gật đầu, ngay sau đó lấy dây thừng ra, trói bọn thổ phỉ lại.
Lâm Đạm cười nhạt một tiếng, dẫn hai tiểu nha đầu tới phòng bếp. Bọn thổ phỉ chỉ lo uống rượu, vẫn chưa ăn bao nhiêu, bếp hãy còn đang nóng đâu.
Tức khắc, đồ ăn được bày biện lên, một bát tô lớn thịt trâu hầm rượu, một bát tô lớn canh thịt trâu viên, một đĩa gân trâu xào, một đĩa thịt trâu nổ hành, còn có một thùng cơm trắng, đều rất nặng, đủ cho hai ba chục người ăn. Thức ăn đều đang nóng, tỏa ra luồng khói trắng, mùi thịt lẫn với mùi rượu thơm nồng đậm đà không thể nói rõ từ từ tản ra.
Ừng ực, râu quai nón dùng sức nuốt một ngụm nước miếng.
Ừng ực, ừng ực... Thân binh hắn mang tới đứng lên, một bên nuốt nước miếng một bên che bụng, chỉ cảm thấy trong bụng mọc đầy con sâu thèm ăn, điên cuồng khuấy động.
"Khổ cực các vị quân gia tới cứu trợ chúng ta, Lâm mỗ không có vật gì quý giá, chỉ có tay nghề còn khá, hôm nay mượn bữa cơm này cảm ơn, mong các vị quân gia không chê." Lâm Đạm cảm ơn lần nữa, giọng điệu chân thành. Người làm của cô đã bày biện bát đũa sạch sẽ, xới cơm.
Râu quai nón rụt cổ, dùng sức nuốt một ngụm nước miếng to, ngay sau đó khoát tay lia lịa, "Không ngại, không ngại, được, được," Vừa nói vừa cười, nơi nào còn có nửa phân buồn rầu lúc trước. Thân binh của hắn cũng đều xúm lại, rục rịch.
"Ăn đi." Nam tử tuấn vĩ cầm đũa gắp trước, mọi người cũng vội vội vàng vàng cầm bát đũa lên.
"Thịt trâu này dùng Thiên Nhật Tửu để hầm sao?" Râu quai nón ăn một miếng thịt trâu hầm, con mắt to như chuông đồng lúc này còn trừng lớn hơn, ngay sau đó tăng thêm tốc độ, gió cuốn mây tan gắp thức ăn vào bát mình. Mọi người không yếu thế chút nào, một người hai người đều miệng đầy dầu mỡ, trên mặt đầy vẻ thán phục.
Các món thịt dùng năm loại thịt trâu làm ra, thịt nạc xen lẫn mỡ trắng như tuyết, mềm dẻo nhừ kĩ, vào miệng là tan; thịt viên dùng óc và cổ làm ra, lấy gậy gỗ nện nhiều lần cho nhuyễn rồi nặn thành hình, sau khi nấu chín khẩu vị trơn nhẵn, trong viên thịt còn xuất hiện một xoang rỗng, hút no mỡ trâu và nước cốt, răng nhẹ nhàng cắn rách sẽ tràn ra chất lỏng đậm đà, mùi vị làm người ta phải vỗ bàn kêu tuyệt; gân trâu đầu tiên dùng dầu nổ, chưng một khắc đồng hồ, cuối cùng bỏ vào nồi xào, nước sốt đỏ sánh bao quanh mỗi một miếng gân trâu, cắn vào trong miệng đầu tiên thấy mềm nhũn, nhai một lúc nếm được chút co giãn, khẩu vị ngon không thể tả.
Một bàn thức ăn này, thơm vô cùng thơm, mềm vô cùng mềm, đặc vô cùng đặc, tươi vô cùng tươi, tất cả mùi vị qua tay Lâm chưởng quầy làm ra quá tuyệt! Chuyến này đi đáng giá, quá đáng giá!
Lâm Đạm biết họ chưa ăn no, liền mang xương trâu để không hai giờ ra gõ bể, làm một nồi nước cốt xương trâu. Hầm nhừ tủy ẩn sâu trong xương, dùng miệng nhẹ nhàng hút một cái, mùi vị tươi đẹp vô cùng, chẳng những rửa trôi vị giác, tựa hồ ngay cả lỗ chân lông cũng được rửa sạch.
Râu quai nón hay tay nâng khúc xương trâu to vật, hút sồn sột sồn sột vô cùng vui sướng, hết sức ân cần nói: "Lâm chưởng quầy, tài nấu nướng của ngươi sao lại tuyệt đến thế? Nghe bọn Triệu Lục nói ngươi định vào Kinh mở tiệm? Khi nào tiệm chính thức mở rồi, ngươi nhất định phải nói cho ta một tiếng, ta gọi các huynh đệ tới cổ động cho ngươi."
Lâm Đạm thay nam tử khôi ngô múc một muỗng canh, khiêm nhường đáp, "Tay nghề của ta nào xứng với lời này, tướng quân khen sai rồi. Ngày sau nếu các ngài tới Kinh thành, đến chỗ ta..."
Không đợi Lâm Đạm nói hết lời, nam tử trầm giọng nói: "Cổ động là cổ động, tiền cơm vẫn phải trả, Lâm chưởng quầy mở tiệm không dễ gì." Dứt lời lạnh lùng quét râu quai nón một cái. Râu quai nón không tự chủ được rùng mình, liên tục nói nhất định sẽ trả tiền, một phần cũng không thiếu.
Lâm Đạm nhìn ra hành vi ngầm giữa hai người, trong lòng biết thân phận nam tử khẳng định không đơn giản, nhưng cũng không hỏi nhiều. Ra ngoài kị nhất là nói nhiều, nhìn nhiều, làm nhiều, rất dễ chọc phải rắc rối, dù sao vào Kinh họ sẽ không đi cùng nhau nữa, không cần tìm tòi nghiên cứu làm gì.
Chờ mọi người cơm nước xong, Lâm Đạm dẫn họ đi tìm xe ngựa của mình, thuận tiện lấy tang vật của thổ phỉ. Nam tử khôi ngô không biết cô dùng phương pháp gì để biết chỗ giấu tang vật, nhưng có thêm một tầng hiểu biết về sự thông minh của cô.
Thời điểm râu quai nón giúp Lâm Đạm sửa sang lại hàng hóa có tỉ mỉ kiểm tra một lần, chắc chắn cô thật sự không có rượu thừa, lúc này mới lòng đầy tiếc nuối trở về doanh, đêm đó liền mang bình Thiên Nhật Tửu kia vào Kinh, đi tìm cấp trên của mình Uy Viễn Hầu. Nếu nói quý rượu như mạng, râu quai nón còn xa mới theo kịp vị Hầu gia này, đối phương và Vĩnh Định Hầu một trấn thủ đông nam, một trấn thủ tây bắc, đều là nhân vật có thực quyền bậc nhất của nước Đại Sở, chỉ cần một câu nói của hắn, một bước lên mây nằm trong tầm tay.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...