Ca cao nóng thực ấm.
Hương thơm nồng thuần hậu.
Giọng nói Lạc Phỉ như bị dính cái gì đó, lạo xạo, không thể nào nuốt xuống.
“Về nhà ạ? Chú nhỏ.” Lê Phi lại nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh ta vốn là bởi vì Âu Dương Nguyệt nói mới tới tìm Tần Tịch, giờ đối phương đã đi với Ngô Hi Ngạn rồi, bọn họ cũng không cần ở lại.
Kết quả là, vậy mà vẫn chỉ có anh ta với chú nhỏ nhà mình, lẻ loi cô đơn đón tết cùng nhau.
“Nhà?” Lạc Phỉ lại nhàn nhạt đáp lại.
Giọng điệu của hắn có chút châm chọc.
Hắn không trả lời Lạc Phỉ, ánh mắt chậm rãi dừng trên nền tuyết, nhìn những dấu chân cùng một chỗ với Tần Tịch.
“Lê Phi.” Lạc Phỉ nói: “Cháu tới lái xe.”
Hắn đưa chìa khóa giao cho Lê Phi, xoay người đi về phía xe.
“Đi đâu ạ??” Lê Phi nhanh chóng ngồi vào ghế lái, anh ta đột nhiên có dự cảm không tốt lắm.
“Đi khu đông.” Lạc Phỉ nhàn nhạt nói: “Chỗ có công viên giải trí.”
Hắn nói: “Không biết thì, mở bản đồ.”
Lê Phi: “……”
Hôm nay chính là giao thừa.
Cho dù không có không khí toàn gia đón tết vui vẻ.
Anh ta với chú nhỏ nhà mình, hai thằng đàn ông lớn tướng, trong đêm giao thừa tuyết rơi, chạy tới công viên giải trí không mở cửa…..
Chỉ cần nghĩ thôi, hình ảnh cũng thật kinh dị.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Nhưng mà Lê Phi lại không dám không nghe theo chú nhỏ nhà anh ta.
Khu đông tuyết lớn hơn chút.
Công viên giải trí không mở cửa hoạt động vào hôm nay.
Ngoài bảo an ở lại trực ban, nơi này hầu như không có ai.
Trên mặt đất sớm đã tích một tầng tuyết không hề mỏng.
Lê Phi trực tiếp chạy xe vào bên trong công viên, dựa theo chỉ thị của Lạc Phỉ mà dừng lại trước một tòa lâu đài.
Anh ta nhanh chóng xuống xe, đi theo chú nhỏ nhà anh ta.
Hai người im lặng, một trước một sau đi về phía lâu đài kia.
“Chú từng cho rằng, trên đời này ngoài mẹ chú, tất cả tình yêu cũng chỉ giống như pháo hoa. Giả dối, chợt lóe lên rồi biến mất, chẳng qua cũng chỉ là câu chuyện mua vui cho người lúc trà dư tửu hậu.”
Lạc Phỉ dừng chân lại, ngửa đầu nhìn về phía vương quốc pháo hoa thuộc về thế giới đồng thoại.
Hai tay cắm vào túi, thân hình đứng thẳng.
Lê Phi đi theo sau hắn ta, cảm thấy chú nhỏ lớn hơn anh ta chưa tới hai tuổi lại càng tịch liêu hơn cả anh ta.
Anh ta học theo bộ dáng Lạc Phỉ, ngửa đầu nhìn lâu đài.
Lâu đài được tuyết đọng trang trí thêm, ngược lại càng giống với vương quốc trong đồng thoại hơn.
“Cô ấy chắc chắn rất thích.” Lạc Phỉ nhỏ giọng nói.
“Dạ?” Lê Phi không nghe rõ.
Lạc Phỉ căn bản không để ý tới anh ta.
Hắn xoay người, đi ngay về phía vòng xoay ngựa gỗ.
Bảo an trực ban bị đưa tới, sau khi nhận được một xấp thưởng cuối năm thật dày, giúp bọn hắn mở vòng quay ngựa gỗ ra.
Lạc Phỉ không đi lên, hắn ta đứng một bên nhìn ánh đèn ngũ sắc sáng lên.
Nhìn những con ngựa gỗ đó, từng vòng từng vòng, lặp lại từng vòng xoay theo tiếng nhạc.
“Chú nhỏ.” Lê Phi đứng sóng vai với hắn.
Đứng lâu như vậy trên nền tuyết, cả người lạnh run.
Ca cao sớm đã nguội, Lạc Phỉ lại không có ý tứ đi về.
Lê Phi lại gọi hắn một tiếng.
Thật ra vào lúc chú ấy kiên trì để mình diễn vai chính “Thiên hạ.”
Lê Phi đã thấy có gì đó kỳ kỳ.
Trong khoảng thời gian này, cảm giác đó càng rõ ràng.
Anh ta nghe thấy rất nhiều tin đồn về chú nhỏ này của mình.
Có người nói chú ấy độc ác tàn nhẫn, có người nói chú ấy tuyệt tình máu lạnh.
Cũng có người nói chú ấy lục thân không nhận, ngoài quyền lực và tài phú thì không để ý tới bất cứ thứ gì.
Trước khi Lê Phi gặp Lạc Phỉ lần đầu tiên, anh ta đã biết từ trước, mình có một chú nhỏ như vậy.
Đối phương so với anh ta cùng lắm lớn hơn có hai tuổi, đôi tay trẻ trung như vậy lại có thể khuấy lên phong vân ở Lạc gia.
Chú ấy hô mưa gọi gió lấy thủ đoạn thiết huyết cướp đi quyền lớn ở tập đoàn Lạc thị.
Đuổi anh trai ruột thịt đi, lại quét sạch thế lực phản đối chú ấy trong gia tộc.
Thủ đoạn mạnh mẽ quả quyết, Lê Phi cũng bị chấn trụ.
Nhưng mà hắn ta thấy Lê Phi, lại muốn đem anh ta đi.
Bồi dưỡng đứa nhỏ lưu lạc bên ngoài, con trai anh họ sớm chết từ lâu của hắn ta thành người thừa kế.
Lạc Phỉ tuy là không có nói rõ, nhưng mà rất nhiều chuyện của gia tộc Lạc thị và tập đoàn, đều sẽ không giấu Lê Phi.
Ngay từ đầu Lê Phi phản đối.
Anh ta thích diễn kịch, cũng hưởng thụ việc này.
Khi đó tuy là anh ta mới chỉ là người mới, chưa có gì trong tay.
Nhưng mà anh ta tin tưởng, có thể dựa vào thực lực của mình, tạo nên bầu trời thuộc về anh ta.
Không nghĩ tới sự phức tạp của giới này, vượt xa tưởng tượng của anh ta.
Anh ta không muốn tiếp nhận một vài quy tắc mà không muốn người biết trong giới này, vì thế bị phong sát.
Cố tình vào lúc này, mẹ anh ta đổ bệnh.
Tuy là bà đã tái giá nhưng dù sao cũng là mẹ Lê Phi.
Bà yêu anh ta, cũng đối xử tốt với anh ta lắm.
Ngay cả cha dượng Lê Phi, tuy là khách sáo với anh ta nhưng cũng rất tốt.
Chính vào lúc này, Lạc Phỉ lại xuất hiện lần nữa trước mặt anh ta.
Hắn nói Lê Phi có thể tiếp tục diễn kịch.
Thậm chí hắn ta có thể cho Lê Phi một mảnh trời thanh bạch, chỉ cần hắn chú tâm diễn kịch là được.
Hắn cũng có thể chi trả viện phí chữa bệnh cao ngất của mẹ anh ta.
Đương nhiên, Lạc Phỉ cũng có điều kiện.
Hắn muốn Lê Phi học quản lý tập đoàn Lạc thị, chuẩn bị tương lai kế thừa toàn bộ Lạc thị.
Yêu cầu thứ hai thì, khó có thể tưởng tượng.
“Chú nhỏ.” Lê Phi thu lại suy nghĩ bay xa, như suy tư gì nhìn vòng quay ngựa gỗ trước mặt.
“Yêu là gì?” Lạc Phỉ đột nhiên hỏi.
Lê Phi ngẩn người ra.
Anh ta lắc đầu, qua một lúc lâu mới chậm rãi nói: “Cháu không biết phải miêu tả cụ thể như thế nào, nhưng có lẽ là, có thể trả giá hết thảy chỉ để nhìn thấy một nụ cười tươi của đối phương.”
Không biết đây là lời thoại Lê Phi nhìn thấy ở kịch bản nào.
Anh ta không nhớ rõ.
Nhưng mà lại nhớ tới tâm trạng của mình khi đọc được những lời thoại này.
Anh ta nhiệt tình yêu thích diễn xuất, cũng hy vọng tương lai có một ngày, có thể tìm thấy một người kia, có thể làm cho anh ta vui vẻ trả giá hết thảy.
“Nếu trả giá hết thảy, cô cũng không cười, không thích thì sao?”
“Vậy thì cho thứ cô ấy muốn, cô ấy thích ạ.” Lê Phi nói rất tự nhiên.
Xe giường như chạy hết nửa thành phố A, cuối cùng cũng dừng trước một biệt thự.
Nói khu này là biệt thự thì không đúng cho lắm.
Nơi này biệt thự này cách biệt thự kia rất xa, mỗi căn biệt thự đều chiếm một hoa viên có diện tích rất lớn.
Nói là biệt thự không bằng nói là một trang viên nhỏ đi.
Ngô Hi Ngạn trực tiếp chạy xe vào một trong những căn biệt thự đó.
Kiến trúc châu Âu bốn tầng, nhìn vừa đẹp vừa khí khái.
Anh xuống xe trước, lại chuẩn bị mở cửa cho Tần Tịch, đối phương đã tự mình xuống xe rồi.
Trên đường cô mua hai trái bưởi và một túi cam lớn.
Những thứ đồ tết mua trước đó, đều được Ngô Hi Ngạn xách trong tay.
Lúc trước Tần Tịch nhìn thấy chiếc xe hơi dài kia cũng đại khái đoán được, gia cảnh của đàn anh này nhất định không tầm thường.
Nhưng đến khi nhìn thấy chỗ ở của đối phương, cô vẫn hơi lắp bắp kinh hãi.
Khu dân cư này…..
Nhớ không lầm thì, cách nhà cũ Lạc thị không xa.
Có thể làm láng giềng ở gần Lạc gia, đúng là có chút ngoài dự liệu của cô.
Dù sao thì đàn anh Ngô Hi Ngạn nhìn qua, vô cùng giản dị.
“Vào đi thôi.” Ngô Hi Ngạn xách ba túi đồ đi đằng trước.
Tần Tịch yên lặng đi theo sau anh.
Cô thật ra không căng thẳng.
Từ trước những trường hợp lớn hơn thế này cô cũng từng gặp qua.
Nhưng mà…. Nhưng mà…..
Được rồi, cô vẫn hơi căng thẳng.
“Đàn anh Ngô.” Tần Tịch đột nhiên gọi Ngô Hi Ngạn một tiếng, “Ặc…..”
Gọi đối phương rồi cô lại nhất thời không biết phải nói gì, im lặng mấy giây mới hỏi: “Chuyện của mẹ anh giải quyết xong rồi ạ?”
“Ừ,”
Ngô Hi Ngạn gật gật đầu: “Mẹ anh bị dị ứng nên phát ban, lại tự mình uống thuốc linh tinh, nên sốt nhẹ. Cha anh lo lắng quá, gọi bác sĩ gia đình tới khám cũng không an tâm, bảo anh ra nước ngoài.”
Anh kiên nhẫn nói: “Bay mười mấy tiếng qua, mẹ anh đã giảm sốt rồi. Lúc anh tới bà đang tắm nắng ngoài bờ cát.”
“Phì…..” Tần Tịch nhịn không được cười lên tiếng
“Mẹ anh cố chấp nói là di động anh có vấn đề, không gọi cho anh được nên không có cách nào báo với anh bà khỏi rồi. Lúc kiểm tra di động, không cẩn thận làm rơi xuống biển, không khởi động lại được.” Ngô Hi Ngạn nói một hơi liền.
Tần Tịch nhịn không được lại cười.
Cô rất khó tưởng tượng.
Cha mẹ như vậy sao lại nuôi dạy ra đứa con như đàn anh Ngô.
Rõ ràng nghe thì thấy tính cách cha mẹ rất hoạt bát, thậm chí là hài hước.
Hơn nữa nghĩ đến bộ dáng mẹ Ngô Hi Ngạn đúng lý hợp tình trách nói di động của con trai mình gọi không được, Tần Tịch lại muốn cười.
Cô chưa bao giờ ở chung với cha mẹ mình, không biết đây là cảm giác như thế nào.
Nghĩ tới, với tính cách của đàn anh Ngô, lúc ấy chắc là bất đắc dĩ lắm.
“Sau đó thì sao?”
Tần Tịch hỏi: “Di động sửa chưa ạ?”
“Mua mới rồi, mua ở sân bay quốc nội.” Ngô Hi Ngạn bất đắc dĩ nói.
“Dạ.” Tần Tịch nhẹ giọng đáp.
“Anh không nhớ được số điện thoại.” Ngô Hi Ngạn nói: “Xin lỗi em, làm em lo lắng rồi.”
“Không có……” Tần Tịch lắc lắc đầu.
Cô đột nhiên có chút ảo não.
Lúc ấy đúng là cô rất lo lắng, nhưng mà là nghĩ, có phải Ngô Hi Ngạn thấy được một mặt âm u thầm trầm của mình mà yên lặng cách xa không.
Tần Tịch ảo não vì nghi ngờ của mình.
Đàn anh Ngô thẳng thừng, trước nay xử xự đều có tác phong quân tử.
Sao có thể là người không nói một lời cứ thế nuốt lời chứ?
“Anh thấy topic em đăng trên diễn đàn.” Ngô Hi Ngạn đột nhiên nói.
Tần Tịch ngơ ngẩn.
Cô bỗng nhiên quay đầu nhìn về phía đối phương.
Ngô Hi Ngạn chuyển hết mấy thứ đồ trong tay trái sang tay phải.
Anh nâng tay trái trống không lên, chần chờ một chút.
Trên mặt hiện lên vẻ xấu hổ nhàn nhạt.
Sau đó nghĩ đến mình tay cũng đã nắm rồi, cái tay kia cuối cùng vẫn chậm rãi hạ xuống, nhẹ nhàng đặt lên đỉnh đầu Tần Tịch.
Mái tóc mềm mại, lạnh băng.
Mang theo một chút hương cỏ hơi đắng.
Trên tay Ngô Hi Ngạn hơi dùng sức, xoa xoa tóc Tần Tịch.
Cô gái nhỏ mở to đôi mắt trắng đen rõ ràng nhìn nhìn anh, thật sự là, khiến người khác đau lòng, lại nhịn không được có chút chua xót.
“Em làm tốt lắm.” Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt nói.
Đôi mắt Tần Tịch càng mở lớn hơn nữa.
“Nếu cô ta chân thành xin lỗi đàng hoàng, nhận xử phạt, em sẽ không làm gì nữa.” Ngô Hi Ngạn nói.
Tần Tịch chớp chớp mắt.
Cô có thể nghe hiểu ý của Ngô Hi Ngạn.
Ý anh là, anh biết mình……
“Cho dù là ai làm sai chuyện gì cũng phải trả giá, gánh vác hậu quả.” Ngô Hi Ngạn lại nói: “Em cũng đã cho cô ta cơ hội.”
“Nhưng mà……” Tần Tịch lại chớp chớp mắt.
Cô gần như không dám tin nhìn Ngô Hi Ngạn: “Anh không cảm thấy em rất đáng sợ à?”
Cô hỏi: “Nghiêm Tử Khâm là đàn chị của em, em từng bước tính kế, thậm chí cố ý bẫy cô ta, chờ topic của cô ta đủ ảnh hưởng mới đưa ra bản công chứng chứng cứ chứng minh….”
Tần Tịch lẩm bẩm nói: “Vào lúc cô ta đắc ý nhất, cho cô ta một kích tàn nhẫn nhất.”
“Nhưng mà làm sai, từ đầu đến cuối là cô ta.” Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt nói.
Tay anh vẫn đặt trên đỉnh đầu Tần Tịch, lại xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.
“Sao anh lại đi trách cứ người bị hại chứ?” Anh lại hỏi: “Phòng vệ chính đáng là được cho phép, được khích lệ, cũng được bảo vệ.”
“Phì……” Tần Tịch cười lên tiếng.
Cô cười không ngừng, mũi còn hơi chua xót.
Cô thật sự…. quá thích quá thích đàn anh Ngô như này.
“Nhưng mà……” Ngô Hi Ngạn chần chờ chút.
“Sao cơ?” Tần Tịch hỏi.
“Ngô gia không sợ Nghiêm gia.” Anh nói.
Giọng điệu của anh hiếm khi kiêu ngạo như này: “Lần sau em không cần phải băn khoăn đến anh, cứ thẳng tay mà làm chuyện em muốn làm.”
Lần sau?
Cứ thẳng tay?
Trong khoảng thời gian ngắn, Tần Tịch ngốc lăng.
“Anh nói là…..”
“Có thể bảo vệ tốt cho bản thân, bảo vệ tốt bạn bè bên cạnh, bảo vệ người mà em muốn bảo vệ. Tần Tịch….” Khóe môi Ngô Hi Ngạn hơi giơ lên.
Anh rất khi khen ai, hôm nay không chỉ khen Tần Tịch còn cười rất dịu dàng với cô: “Em giỏi lắm.”
Ngô Hi Ngạn nghĩ nghĩ, nói với Tần Tịch: “Rất tuyệt!”
Tần Tịch: “……”
Má ơi những lời này chắc chắn là Âu Dương Nguyệt dạy cho đàn anh Ngô!
Rất tuyệt gì đó.
Đàn anh Ngô cũng phạm quy quá rồi!
Hức hức hức hức!
Cô cũng muốn biến thành hức hức rồi!
“Vào đi thôi.” Khúc mắc cuối cùng cũng cởi bỏ.
Ngô Hi Ngạn thu tay mình lại.
Anh cầm đồ đạc đi về phía cổng biệt thự, vừa để Tần Tịch đi vào trước vừa lớn tiếng gọi: “Ông nội, bà nội cháu về rồi ạ.”
“Hi Ngạn về rồi à….. Ôi! Vị này là…..” một bà cụ mặc áo bông kiểu Trung Quốc, nhìn qua khoảng chừng 70 tuổi đi ra.
Bà đúng là bà nội của Ngô Hi Ngạn.
Nghe thấy giọng của cháu trai mình, bà nội Ngô vốn là muốn chào đón Ngô Hi Ngạn.
Sau khi nhìn thấy Tần Tịch, ánh mắt lập tức dính lên người cô: “Mau vào ngồi đi! mau……”
Bà nội Ngô nhiệt tình vô cùng, “Hi Ngạn cũng thật là, không nói sớm chút là dẫn…. khụ khụ dẫn bạn bè về.”
“Cháu chào bà nội Ngô.” Mặt Tần Tịch đỏ lên, vội vàng chủ động chào.
“Tốt! tốt! Nhìn thấy cháu càng tốt!” bà nội Ngô nhiệt tình lôi kéo cô vào phòng nghỉ, cả Ngô Hi Ngạn cũng ném qua một bên, “Ông già nhanh lên ra đây! Hi Ngạn dẫn theo cô…… gái nhỏ về nhà!”
Phòng khách thông với phòng bếp, bà nội Ngô vừa dứt lời, ông nội Ngô mặc tạp dề xanh biển caro đi ra ngay.
Trong tay ông còn đang cầm cái xẻng nấu ăn, nhìn thấy Tần Tịch đôi mắt tức khắc sáng ngời.
“Lúc trước Hi Ngạn nói có lẽ sẽ có bạn bè tới ăn tết cùng nhà chúng ta, tôi còn tưởng là……. Ha ha ha aha…..” Tiếng cười hào sảng của ông nội Ngô đúng là có thể thổi bay nóc nhà.
“Cháu chào ông nội Ngô.” Trong phòng rất ấm áp, mặt Tần Tịch hơi nóng lên.
“Mau ngồi! Trái cây đâu? Bánh ngọt, còn có kẹo, điểm tâm, đồ ăn vặt…… Mau đi lấy tới đi!” Bà nội Ngô vừa lôi kéo Tần Tịch ngồi xuống ghế sô pha vừa giục ông nội Ngô đi lấy đồ ăn thức uống tới.
Bà duỗi tay hiền từ sờ tóc Tần Tịch: “Cô gái nhỏ lớn lên thật đẹp mắt! Nhưng mà sao lại gầy thế này? Nhìn như con nít vậy. Cháu là bạn học của Hi Ngạn sao? Đứa nhỏ này không thích nói chuyện của mình. Lần này bảo có lẽ dẫn bạn về ăn tết, không nghĩ tới là một cô gái nha, ha ha ah.”
Bà nội Ngô cười cong hai mắt.
Tuy bà đã tóc hoa râm rồi nhưng mà mỗi một cử động đều vô cùng ưu nhã.
Cho dù nhiệt tình thân thiết tiếp đón Tần Tịch cũng không mất lễ nghĩa.
Hơn nữa nhìn ra được, lúc bà nội Ngô còn trẻ nhất định là một đại mỹ nhân.
Cho dù bây giờ đã lớn tuổi, da thịt vẫn vô cùng trắng nõn.
Đôi mắt vẫn trong suốt sáng ngời như trước, lúc cười rộ lên như hai mảnh trăng rằm.
Làm người ta thấy vô cùng thân thiết.
Bà nội Ngô trang điểm nhẹ, cho dù ở nhà nhưng quần áo mặc trên người cũng rất lịch sự tao nhã.
May mà mình thay một bộ quần áo khác.
Tần Tịch cảm thấy may mắn.
Hơn nữa cô cũng xem như nhìn ra.
Không phải là chỉ mấy người Âu Dương Nguyệt cảm thấy, đàn anh Ngô rất dễ thành người cô độc.
Ngay cả ông nội, bà nội anh cũng có lẽ lo lắng chuyện này.
Tần Tịch nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa.
Ngô Hi Ngạn thay giày khác, lại mang theo mấy túi đồ vào phòng khách.
“Bà nội, đây là Tần Tịch,” Anh đặt đồ tết với trái cây Tần Tịch mang tới lên bàn trà: “Em ấy gửi biếu quà tặng năm mới cho mọi người.”
“Khách sáo thế làm gì chứ?” Bà nội Ngô cười càng vui vẻ.
Tùy là nhà bọn họ không để ý những thứ này, nhưng mà đứa nhỏ hiểu lễ nghĩa ai cũng sẽ thích.
“Cháu có thể tới thì đã là quà tặng lớn nhất với hai vợ chồng già này rồi.” Bà nắm tay Tần Tịch, nhẹ nhàng vỗ mu bàn tay cô.
“Cứ xem đây như nhà mình nhé, thoải mái tự nhiên chút.”
Bà đang nói chuyện, ông nội Ngô bưng một đĩa lớn các loại đồ ăn vặt qua đây.
Kẹo đậu phộng rực rỡ muôn màu.
Ông quay người đi chưa được bao lâu lại bưng ra một đĩa lớn trái cây về.
Tần Tịch vội vàng đứng lên đón lấy đĩa trái cây.
Trong lòng cô có hơi hốt hoảng.
Thật ra, cô đã từng gặp qua hai cụ ông cụ bà này rồi.
Tổng giám đốc Ngô thị khi xưa, ở thành phố A cũng là một nhân vật hô mưa gọi gió nổi danh.
Không nói là úp tay gọi mưa, lật tay hô gió.
Cho dù là sau khi Lạc Phỉ hoàn toàn khống chế Lạc gia và tập đoàn Lạc thị rồi, vẫn rất khách sáo với vị lão nhân gia này.
Từ sau khi Ngô lão gia tử thoái ẩn khiêm tốn hơn rất nhiều, nhưng mỗi năm đại thọ vẫn có rất nhiều người đến mừng thọ ông.
Có thể nhận được một tấm thiệp mời tiệc mừng thọ của Ngô lão gia tử, là chuyện vô cùng vinh hạnh với những nhà phú quý mới nổi ở thành phố A.
Tần Tịch đã từng tới tham dự lễ mừng thọ của ông với Lạc Phỉ.
Đến bây giờ Tần Tịch còn nhớ rõ, trong khoảng thời gian đó vì có vài ý kiến bất đồng mà không vui vẻ với Lạc Phỉ.
Một mình cô chuồn ra khỏi đại sảnh, chạy đến hoa viên muốn hít thở không khí.
Vừa lúc đụng phải Ngô lão gia tử.
Đối phương nhìn cô, cũng là dáng vẻ vô cùng thân thiết, còn nói với cô: “Cô gái nhỏ, tuổi còn trẻ, khỏe mạnh, thấy sao cũng không phải là bộ dáng rất vui? Chờ đến lúc đến tuổi như lão đây thì sẽ biết, có thể sống khỏe mạnh, cũng chả có chuyện gì phải phiền não cả.”
Chỉ là khi đó, Tần Tịch chắc là có nằm mơ cũng không nghĩ tới, sau nhiều năm như vậy, qua một đời người, lại có thể lần nữa gặp được Ngô lão gia tử.
Hơn nữa cũng không nghĩ tới, đối phương vậy mà một lời thành sấm.
Có thế sống, chuyện gì cũng không cần phải phiền não.
Ánh mắt cô khẽ nhúc nhích, nhìn Ngô lão gia tử, dịu dàng nói: “Cảm ơn ngài, ông nội Ngô.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...