Nữ phụ không học tập sẽ chết

“……. Dạ.” Qua một hồi lâu, Tần Tịch mới nhẹ nhàng đáp lại.
Bông tuyết vẫn lả tả rơi xuống, giống như còn lớn hơn mới rồi một chút.
Trong trời đất từ từ thêm vào sắc trắng, trên mặt đất tuyết đọng cũng từ từ sếp chồng.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trên bồn hoa, trên cành lá cỏ cây bốn mùa đều xanh mướt, cũng chậm rãi phủ lên một lớp tuyết trắng.
Sau khi Ngô Hi Ngạn nói câu kia thì cứ im lặng mãi.
Hơi thở của anh hóa thành khói trắng, trong không khí cuộn vòng, rồi từ từ tan ra.
Trên tóc, trên vai anh, cũng bắt đầu từ từ có tuyết đọng.
Cuối cùng cả trên chân mày đĩnh đạc, bông tuyết cũng bắt đầu cư trú.
Tần Tịch nhịn không được lại cười cười.
Cô cũng chả có nơi nào tốt hơn, trên áo lông vũ ban đầu là một dải lông trắng tinh.
Giờ cũng trở thành thế giới của những bông tuyết.
Cô mỉm cười giống như nhắc nhở Ngô Hi Ngạn.
Anh đi nhanh về phía trước, giơ tay, che trên đầu Tần Tịch.
Ngón tay Ngô Hi Ngạn thon dài nhưng cũng không thể nào ngăn được những bông tuyết bay lả tả.
“Chúng ta đừng đứng đực ở đây nữa ạ!” Tần Tịch thở nhẹ ra tiếng.
Cô hơi hơi nhón chân, phủi đi bông tuyết trên vai Ngô Hi Ngạn.
“Lạnh quá!” Tần Tịch rùng mình một cái.
Vừa rồi còn không cảm thấy, giờ ngón tay tiếp xúc với bông tuyết.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trong nháy mắt bông tuyết tan chảy thành giọt nước nhỏ, ngược lại càng dễ đông lạnh ngón tay.
Một bàn tay ấm áp thon dài lật ngược lại nắm lấy tay cô.
Tần Tịch ngẩn ra.
Cô ngước mắt, bình tĩnh nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Cách nhau rất gần, cô có thể nhìn thấy rõ ràng.
Đàn anh ngày thường nhìn qua có vẻ nghiêm túc lại sắc bén, lông mày rậm rạp cũng có bông tuyết bắt đầu cơ trú.
Nhưng bông tuyết li ti mài bớt đi sự sắc bén trên khuôn mặt anh làm cho ngũ quan cũng nhu hòa đi nhiều.
Tần Tịch nhịn không được cười khẽ ra tiếng.
“Cười gì vậy?” Ngô Hi Ngạn hỏi.
Ngữ khí của anh vẫn rất nghiêm túc.
Nếu Âu Dương Nguyệt ở đây, chắc là sẽ lập tức thẳng lưng lên, im như ve sầu mùa đông.
Trong lòng thì điên cuồng hò hét, chủ nhiệm lớp Ngô Hi Ngạn về rồi.
Anh cũng không nóng nảy muốn nghe câu trả lời.
Thời tiết có tuyết rơi như này, xung quanh đều được bao phủ bởi một màu trắng tuyết, có chút giống như một thế giới cổ tích.
Dù sao cũng là giao thừa, hôm nay mọi người đều không có việc gì phải làm.
Ngô Hi Ngạn đơn giản nắm lấy tay Tần Tịch.
Hai người sát vai, xoay người chậm rãi đi về phía ký túc xá nữ.
“Dì cũng về quê ăn tết rồi.” Tần Tịch nhấp miệng cười, “Hôm nay không ai ngăn anh vào ký túc xá nữ.”
Trong một cái tay khác của cô còn nắm một cái bao tay nhưng hình như bọn họ đều quên rồi.

Tần Tịch nhướng mày, nhấp miệng cười khẽ nhìn về phía Ngô Hi Ngạn: “Muốn lên uống ly trà nóng không ạ?”
Cửa ký túc xá nữ mở rộng nhưng không có mở đèn.
Trời âm u, chỗ này ánh sáng cũng rất tối tăm.
Tần Tịch nhìn trái ngó phải, lại giơ tay vỗ vỗ bông tuyết trên vai đối phương.
“Vừa rồi cười gì vậy?” Rốt cuộc Ngô Hi Ngạn cũng là người cố chấp.
Vừa rồi không hỏi được đáp án, giờ lại hỏi lại lần nữa.
“Ừmmmmmm……” Tần Tịch kéo dài giọng, dậm dậm chân.
Trên tóc trên vai trên mũ cô cũng có bông tuyết.
Dậm dậm như vậy thì tuyết rớt xuống lả tả.
Còn chưa rơi xuống đất đã tan vào không khí.
“Thì là……” Tần Tịch nói: “Chẳng lẽ anh không biết, sau lưng anh mọi người lặng lẽ gọi anh là “chủ nhiệm Ngô” à?”
Cô nói lại nhịn không được cười ra tiếng.
Ngô Hi Ngạn nhíu nhíu mi: “Chủ nhiệm lớp? Ngô?”
Anh đúng là không biết thật.
“Ummmmmm….” Tần Tịch nghiêng nghiêng đầu
Cái này cố chấp giải thích trong một lúc, đúng là không dễ dàng gì.
Cô nghĩ nghĩ nói: “Thì là chủ nhiệm lớp cấp ba đó ạ, rất nghiêm túc, sẽ thần không biết quỷ không hay đứng ở cửa sau lớp học, xem học sinh đi học có nghiêm túc nghe giảng không đó ạ.”
Ngô Hi Ngạn: “……”
“Lúc làm gì sai sợ nhất là thấy bóng dáng thầy, cũng sợ nhất là chủ nhiệm lớp tới tìm mình tán gẫu.” Tần Tịch nói: “Đại khái là ý này ạ.”
Tâm trạng của cô siêu tốt.
Tuy là Ngô Hi Ngạn chưa nói gì cả nhưng mà anh vội vã xuất hiện ở đây.
Lúc này im lặng lại sinh động hơn ồn ào nhiều.
Tần Tịch cười cong cong mắt, sung sướng nói tiếp: “Âu Dương mỗi lần gặp anh, sợ như đi gặp thầy chủ nhiệm lớp của cô ấy vậy.”
“Tại sao lại sợ?” Ngô Hi Ngạn lại hỏi lại.
Anh không phải là người thích nói giỡn trêu đùa, mày kiếm đen rậm hơi hơi nhíu lại, hiển nhiên là không hiểu gì: “Thầy giáo của anh từ nhỏ đến lớn, đều rất tốt.”
Tần Tịch lẽ lưỡi: “Thần đồng ý.”
Từ trước tới giờ thầy cô giáo mà cô gặp đa số rất tốt.
Có người thậm chí trước khi đón tết còn lặng lẽ phát bao lì xì cho cô.
Chủ nhiệm cấp hai của cô là một cô giáo vô cùng xinh đẹp dịu dàng, còn rất khéo tay.
Tuổi con gái cô ấy và Tần Tịch cũng không chênh lệch lắm.
Cô ấy còn đích thân đan cho Tần Tịch một cái áo lông, vào lúc trời lạnh đưa cho cô.
Thật ra Tần Tịch không có thiếu quần áo, ba mẹ chưa bao giờ xuất hiện kia để lại cho cô rất nhiều tiền.
Nhưng mà áo lông ấm áp mùa đông của “mẹ”, chỉ cần mặc lên người, giống như mang theo một bếp lò nhỏ, làm cô ấm áp đến tận đáy lòng.
Nghĩ đến đây, cô nhịn không được lại gật gật đầu thật mạnh: “Chủ nhiệm lớp đều rất tốt. Không chỉ quan tâm học tập, còn phải nhọc lòng vì những chuyện khác rất nhiều.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn cũng gật gật đầu.
Hai người bọn họ tay trong tay đứng dưới lầu ký túc xá nữ.
Ấu trĩ y chang mấy đứa con nít ở nhà trẻ.
Tần Tịch chỉ cảm thấy lòng bàn tay như có đốm  lửa nhỏ ấm áp đang cháy, từ trên người Ngô Hi Ngạn truyền đến đáy lòng cô.

Làm cho cô không cảm thấy giá lạnh chút nào.
Bọn họ cứ an tĩnh đứng như vậy một lát.
Ai cũng không lên tiếng trước, cũng không buông tay nhau ra.
“Ông nội anh…..”
“Muốn lên……”
Sau đó hai người gần như đồng thời mở miệng.
Mặt Tần Tịch hơi hơi nóng lên.
Cho dù dì quản lý ký túc xá không ở đây, cô cũng không nên mời đi mời lại đàn anh Ngô nhiều lần.
Cũng không biết đối phương sẽ nghĩ về cô như thế nào.
“Anh nói trước đi.” Tần Tịch hếch hếch cằm với Ngô Hi Ngạn.
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
“Anh vừa mới về nước, ông nội vẫn còn đang đợi anh về.”
“Ặc ặc.” Tần Tịch vội vàng gật gật đầu: “Thời gian cũng không còn sớm nữa, anh đừng để ông phải đợi lâu.”
Ngô Hi Ngạn là một người cuồng phòng thí nghiệm, một năm có 365 ngày thì đến 95% thời gian đều ngâm mình ở trường học.
Nửa năm này thời gian Ngô Hi Ngạn đi phòng thí nghiệm của thầy Chiêm Hoa Phong rất nhiều.
Cô gần như chưa bao giờ thấy Ngô Hi Ngạn không ở đó.
Giống như ngoài lúc ăn sinh nhật anh lần đó, hoặc là đi công tác tham gia hội nghị học thuật quan trọng.
Những lúc khác, chỉ cần cô đi phòng thí nghiệm, luôn có thể nhìn thấy đàn anh thân cao đứng thẳng như tùng.
Cô đang muốn rút tay mình ra, ngón tay vừa mới động động, lại bị Ngô Hi Ngạn cầm chặt lấy.
“Lúc trước anh, anh….”
Cho dù vào lúc thí nghiệm quan trọng cho ra kết quả, Ngô Hi Ngạn cũng không căng thẳng như vậy.
Nhưng mà bây giờ, ngôn ngữ của anh nghèo nàn quá mức.
Lần trước buột miệng thốt ra, hỏi Tần Tịch có muốn về nhà ăn tết với anh không.
Và bởi vì thật lòng đau lòng cho đàn em này.
Bản thân anh đã rất quen với cảm giác cô độc nhưng chỉ cần nghĩ đến một mình Tần Tịch ở lại trường học ăn tết, bóng dáng cô tịch kia, nhịn không được mở miệng mời cô tới.
Khi đó anh còn không cảm thấy gì.
Nhưng mà bây giờ, anh nắm bàn tay mềm mại mảnh khảnh của người ta.
Bàn tay đó hoàn toàn không giống bàn tay anh, nhỏ hơn nhiều lắm, cũng mềm hơn rất nhiều.
Nhưng mà lúc cầm ống nghiệm hoặc là tiến hành các thao tác thí nghiệm, lại rất ổn định.
“Anh đã nói với ông nội rồi.” Ngô Hi Ngạn nói một cách khô khan: “Nhân viên quản lý ký túc xá về nhà đón tết, nhà ăn trường học cũng đóng cửa. Em có thể về cùng anh.”
Anh gian nan lắm mới nói xong mấy câu đơn giản này.
Lúc trước mời Tần Tịch, là lấy tư cách đàn anh, muốn chăm sóc đàn em kiên cường.
Mà hiện tại……
Mặt Ngô Hi Ngạn chậm rãi nóng lên.
Hơn 26 năm cuộc đời của anh, đây là lần đầu tiên đưa ra lời mời như thế với con gái.
Mặt Tần Tịch cũng đỏ.
“Nhưng mà….” Giọng nói của cô nhỏ xuống, “Về nhà anh ăn tết, chúng ta….”

Tay cô còn bị Ngô Hi Ngạn nắm chặt.
Nhưng mà bọn họ rõ ràng còn chưa nói gì cả.
Cứ như vậy……
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu, “Không sao cả.”
Anh nói: “Ông nội anh hiền từ lắm, ông nhất định sẽ thích em. Hôm nay nhà anh cũng không nhiều người, ba mẹ đều nghỉ lễ bên ngoài, những người khác trong nhà đều về nhà ăn tết rồi. Em tới, sẽ đông vui hơn nhiều. Chắc chắn bọn họ sẽ vui lắm.”
Tần Tịch: “……”
Không phải nguyên nhân này mà!
Cô quay đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn.
Thật ra Tần Tịch biết, Ngô Hi Ngạn vẫn luôn chú ý rèn luyện cơ thể.
Anh cũng từng nói, học y lâm sàng cũng được, học nghiên cứu y học cũng được, đều rất khổ cực, yêu cầu bản thân người hành nghề phải có sức khỏe khỏe mạnh.
Cho nên anh có mệt mấy mỗi ngày cũng chừa thời gian rèn luyện thân thể.
Áo khoác cắt may thủ công toàn thân màu đen mặc trên người anh, lộ ra vóc dáng chuẩn như người mẫu.
Vai rộng eo thon, chân dài thẳng tắp.
Nhưng mà Tần Tịch biết, cho dù Ngô Hi Ngạn không có sáu múi cơ bụng như trong truyền thuyết thì nhất định cũng không kém.
Cô đã từng thấy đối phương nhẹ nhàng nâng một chồng tư liệu rất dày mà phải hai vị đàn anh mới lung lay nâng lên được, dọn vào trong kho tư liệu.
Cũng từng nhìn thấy vào lúc mọi người bó tay chịu thua sửa không được thiết bị bị trục trặc thì anh lại nhẹ nhàng giải quyết xong.
Nhưng mà bây giờ, hình như Ngô Hi Ngạn đã quên mất mình giỏi biết bao nhiêu.
Cả người anh thậm chí còn cứng ngắc đứng cạnh Tần Tịch, mỗi tế bào trên người đều thể hiện rõ sự căng thẳng của anh.
“Ông nội anh nấu ăn ngon lắm luôn.” Ngô Hi Ngạn im lặng một lúc lâu, cuối cùng nghẹn ra được một câu: “Bên ngoài không ăn được đâu.”
“Phì…..”Cuối cùng Tần Tịch cũng bị chọc cười.
“Được ạ.” Cô gật gật đầu, thoải mái hào phóng nói: “Hy vọng không làm phiền tới mọi người.”
“Vậy chúng ta đi.” Ngô Hi Ngạn thật ra hơi sốt ruột.
Anh xuống máy bay thì tới trường học tìm Tần Tịch luôn, còn chưa báo bình an cho người trong nhà một tiếng.
“Đợi em một lát ạ.” Tần Tịch rút tay ra khỏi bàn tay anh, “Em đi lấy ít đồ.”
Cô nói rồi phi nhanh lên lầu.
Tần Tịch vọt đến trước gương.
Tóc ngắn thoải mái thẳng tắp suôn mượt, vừa rồi lúc chơi tuyết bị dính tuyết lên, ướt vài sợi tóc.
Trên áo lông vũ lớp lông ở mũ cũng hơi ướt chút.
Hơn nữa áo lông vũ này màu xanh lục quân, ăn tết thì hình như không có không khí vui mừng lắm.
Tần Tịch nhanh chóng sửa sang lại, lại nhanh chóng đổi sang áo lông vũ màu vàng nhạt.
Cô nhìn trái ngó phải, quần jean cũng đổi thành váy caro lông cừu dài qua gối.
Giày thể thao màu trắng thay bằng giày nhỏ màu đen.
“Hô……” Tần Tịch lại đứng trước gương nhìn nhìn.
May mắn mấy ngày trước đi siêu thị mua nhiều đồ tết về, cô chọn mấy thử, bỏ gọn vào túi.
Lát nữa trên đường có thể mua thêm ít trái cây.
Cô vừa cân nhắc vừa đi xuống lầu.
Ngô Hi Ngạn hơi kinh ngạc nhìn cô một cái.
Anh thấy nhiều nhất là bộ dáng mặc áo blouse trắng của Tần Tịch,
Không thì luôn là ăn mặc thoải mái, bộ dáng mặc váy dài đi giày nhỏ, đúng là lần đầu tiên Ngô Hi Ngạn nhìn thấy.
Đặc biệt là giày đen nhỏ còn cao mấy cm. “Có người lớn, trang trọng một chút thì tốt hơn ạ.” Tần Tịch bị anh nhìn thì hơi ngượng ngùng.
Cô duỗi tay vén tóc ra sau tai, cúi đầu nhìn nhìn mình: “Lạ lắm ạ?”
“Còn ổn.” Ngô Hi Ngạn nhàn nhạt nói.
Tần Tịch: “……”
“Anh nội anh rất ủng hộ anh học y.” Ngô Hi Ngạn lại nói.

Anh duỗi tay nhận đồ vật trong tay Tần Tịch, tự nhiên dẫn cô đi về phía trước.
“Ông nói lúc ông còn trẻ, nguyện vọng lớn nhất là có thể học y. Có điều điều kiện không cho phép.” Ngô Hi Ngạn vừa đi về phía trước vừa giải thích với Tần Tịch.
“Cho nên em có mặc áo blouse trắng tới, ông cũng sẽ rất vui.”
Tần Tịch: “……”
Cô không biết phải nói gì mới tốt nữa.
“Nhưng mà như này…. Như này cũng rất đẹp.” Ngô Hi Ngạn giống như cuối cùng cũng nhận ra, vội vàng nói lại.
“…… Cảm ơn.” Tần Tịch nói.
Bông tuyết vẫn còn rơi lả tả.
Trên mặt đất tuyết đọng còn dày hơn chút so với mới rồi.
Bước chân Tần Tịch bước mau hơn chút, sóng vai đi cùng Ngô Hi Ngạn.
Hai người bước đi để lại dấu chân uốn lượn trên nền tuyết, nhìn qua chỉnh tề lại hài hòa.
Xe Ngô Hi Ngạn dừng bên ngoài hoa viên đối diện ký túc xá nữ.
Lúc đi ngang qua mấy cây đại thụ là có thể nhìn thấy xe ô tô màu đen anh thường lái.
Anh đặt đồ của Tần Tịch vào ghế sau, sau đó ga lăng mở cửa xe cho cô.
Ô tô nhanh chóng khởi động, phá gió chạy về phía trước.
“Trễ tý nữa, có lẽ mặt đường sẽ đóng băng.” Ngô Hi Ngạn nói: “Thắt dây an toàn cẩn thận, anh lái chậm chút.”
“Dạ.” Tần Tịch ngoan ngoãn cài kỹ dây an toàn.
Xe màu đen dần dần biến mất ở chỗ ngoặt.
Bông tuyết bay lả tả, nhanh chóng không nhìn thấy chút tung tích nào nữa.
Sau mấy cây đại thụ kia, lúc này mới có một người chậm rãi đi ra.
Lạc Phỉ cũng mặc áo khoác màu đen.
Bông tuyết đọng thật nhiều trên vai hắn ta.
Trước khi rơi xuống đã dần tan ra, tuy là không thể làm ướt đẫm áo khoác hắn.
Nhưng mà từng trận lạnh lẽo, lại sớm như xuyên qua lớp quần áo, từng chút thấm vào xương cốt hắn.
Hắn lẳng lặng đứng đó, nhìn theo xe oto sớm đã không thấy tung tích.
Qua một hồi lâu, Lạc Phỉ mới quay đầu nhìn về phía nền tuyết.
Hai hàng dấu chân còn chưa bị tuyết phủ lên hết.
Lạc Phỉ đi qua, dấu chân của Tần Tịch rõ ràng nhỏ hơn nhiều.
Hắn ta bước một chân lên, dấu chân cũ được thay thế bằng dấu chân của hắn.
“Chú nhỏ.” Lê Phi ôm hai bình ca cao nóng chạy về.
Anh ta nhét đồ uống còn nóng trong tay mình vào tay Lạc Phỉ: “Tìm nửa ngày chỉ có quầy nước tự động còn đồ uống thôi ạ. Không nghĩ tới vậy mà vẫn còn nóng.”
“Ừ.” Lạc Phỉ nhàn nhạt đáp lại, mặt không cảm xúc nhận lấy đồ uống.
Hắn ta quyên góp mà.
Đồ uống lạnh mùa hè, mùa đông thì đồ nóng.
Hệ thống sưởi trong phòng học, điều hòa mát mẻ trên trần.
Mới toàn bộ, thiết bị tiến tiến nhất, độ an toàn cũng vượt qua quy định của thí nghiệm.
Nâng đỡ sinh viên y, trợ cấp đủ loại học bổng cho sinh viên và nghiên cứu sinh.
……
Hắn có thể nghĩ đến, tất cả đều quyên góp cho đại học A.
Nhưng mà lại quên đi hỏi một câu, người kia rốt cuộc có cần không.
Giống như tấm vé giải đặc biệt trước kia không người tới đổi.
Lúc hắn ta muốn dành tất cả những thứ tốt nhất cho cô.
Cô lại chỉ cần người ngược gió đạp tuyết, nắm tay cô nói một câu, “Đến trễ rồi.” mà thôi.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui