Kỳ nghỉ đông của sinh viên đại học A năm nay có thể xem là sôi nổi cực kỳ.
Topic đăng lúc mới bắt đầu kỳ nghỉ đông, đến cả ảnh đế Lê Phi cũng ra mặt tham dự vào, khiến cho mọi người sướng vô cùng.
Không nghĩ mới sóng yên biển lặng được nửa tháng, trước mắt lại sắp đón tết, lại có tuồng hay như vậy để xem.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Từ chiều tới tối Nghiêm Tử Khâm cực khổ nhảy múa như vậy nửa ngày.
Vất vả lắm mới ném nồi sang cho Triệu Vệ Hoa được, dưới sự kích động của những thủy quân cô ta mua, rất nhiều người đang đồng tình với cô ta, đứng về phía cô ta.
Vốn dĩ cho rằng chuyện này cứ thế qua đi, không nghĩ tới Tần Tịch vậy mà còn để lại một chiêu như vậy.
Nghiêm Tử Khâm xém tí nữa tức đến ngất xỉu luôn.
Vừa mới trang điểm cầu kỳ xong, chuẩn bị đi tham gia buổi hẹn buổi tối, khuôn mặt cũng vặn vẹo hết cả lên.
Nghiêm Tử Khâm không kịp nghĩ, gọi điện ngay cho Tần Tịch: “Tần Tịch!”
Cô ta tức điên lên rồi: “Cô đang làm gì hả? Không phải đã nói rõ tôi xin lỗi cô, xin lỗi bọn họ xong, chuyện này cũng xong à?”
“Tại sao cô lại làm thế với tôi?”
Nghiêm Tử Khâm thực sự cảm thấy không thể nào nói lý với Tần Tịch được.
Đúng! Diễn đàn đang có người nói, để Tần Tịch tha thứ cho cô ta.
Chẳng qua những lời này thật ra không phải cô ta tìm thủy quân nói.
Nghiêm Tử Khâm xinh đẹp, gia thế lại tốt, trong trường nam sinh muốn kết bạn, theo đuổi cô ta nhiều lắm.
Sẽ có người che chở cô ta, tự giác nói chuyện thay cô ta cũng là bình thường.
Nghiêm Tử Khâm không định làm như thế thật, cô ta không rõ tại sao Tần Tịch còn làm ra những chuyện như này nữa.
“Đàn chị Nghiêm Tử Khâm.” Tần Tịch kiên nhẫn nghe đối phương gào lên xong.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô nghe thấy tiếng thở dốc thô nặng truyền đến trong điện thoại: “Lúc trước tôi nói rất rõ ràng, mời chị tự mình đi nhận hình phạt với nhà trường. Đã làm sai chuyện gì thì phải gánh vác trách nhiệm và hậu quả, nhận xử phạt. Tôi tin với năng lực của đàn chị, xử phạt này nhiều lắm cũng treo hai năm thôi, trước khi chị tốt nghiệp chắc chắn có cách xóa đi.”
Cô nhàn nhạt nói: “Tôi cho rằng tôi đã lùi một bước rất lớn, hơn nữa là nhìn vào việc đàn chị làm chuyện quá đáng với Hạ Hạ nhưng cũng giúp cậu ấy một chút mà nể mặt.”
Tần Tịch nói: “Không nghĩ tới đàn chị còn không thỏa mãn.”
“Hạ Hạ?” Nghiêm Tử Khâm nhăn mày lại, đột nhiên nhớ tới: “Cô không sợ tôi sẽ lôi Kiều Sơ Hạ ra, để cô ta không còn mặt mũi ở lại đại học A nữa sao?”
Cô ta nổi điên lên nhưng giờ cũng bình tĩnh lại nhiều: “Cái bạn tốt lo lắng cho gia đình kia của cô, chắc là không chịu nổi người khác chỉ chỉ chỏ chỏ đâu nhi?”
“Đàn chị sẽ không làm vậy” Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi, “Tôi chỉ công bố chứng cứ lên diễn đàn, miễn cho bạn học lại bị đàn chị lừa gạt thôi.”
“Nếu đàn chị làm như thế thật, vậy sau đó chỉ có thể đưa cho tòa án coi.” Cô khoan thai nói.
Nặng nhẹ trong đó, Tần Tịch đong đếm vô cùng chuẩn xác.
“Cô…….” Quả nhiên Nghiêm Tử Khâm im miệng.
Hô hấp của cô ta vẫn rất thô nặng, nhìn ra được tâm trạng đối phương không tốt.
“Đàn chị.” Tần Tịch lại nói: “Sự kiên nhẫn của tôi có giới hạn, không cần phải chơi chiêu trò với tôi. Thành thật xin lỗi, nên phạt gì thì phải nhận nấy. Chúng ta có thể im lặng để đàn chị thuận lợi tốt nghiệp, nói khác đi, đàn chị nên biết, trong vòng ba năm, lúc nào tôi cũng có quyền lợi tố cáo chị?”
“Được!” Nghiêm Tử Khâm thở sâu, “Tần Tịch, cô thắng, thắng đẹp mắt, tôi nhận thua!”
Cô ta đập điện thoại, lại mở diễn đàn lên.
Khóe môi Nghiêm Tử Khâm lộ ra một nụ cười khổ, bản thân vậy mà thật sự thua thảm bại.
Tần Tịch đối xử với bạn bè của mình thực sự rất tốt, bênh vực người mình đến mức cô ta còn hơi hâm mộ, cái mớ kia có là gì cũng không bằng Kiều Sơ Hạ bạn của cô.
Còn đối với Chiêm Hoa Phong, Ngô Hi Ngạn thì càng hơn thế.
Giờ xem như cô ta hiểu rõ, Tần Tịch muốn giữ thanh danh của chính mình, có rất nhiều cách.
Nửa tháng này nhẫn nhịn không phát ra.
Một mặt là vì bảo vệ Kiều Sơ Hạ, một mặt là để làm mình mất cảnh giác.
Cô quyết tâm phải ra mặt vì mấy người Ngô Hi Ngạn.
Hơn nữa còn dùng biện pháp đặc biệt trực tiếp——
Anh bôi nhọ những người này trên diễn đàn, vậy thì tự mình quỳ xuống liếm cho sạch sẽ cho người ta.
Còn nhất định phải nhận xử phạt thích đáng.
Nghiêm Tử Khâm nghiến răng nghiến lợi, lại chỉ có thể lạch cạch gõ từng chữ bài đăng mới.
Lần này cô ta không dám chơi chiêu nữa, thành thật thừa nhận lỗi lầm.
Xin lỗi Tần Tịch, xin lỗi đám người Ngô Hi Ngạn.
Cũng không dám đẩy hết trách nhiệm lên một mình Triệu Vệ Hoa.
Rốt cuộc, bài đăng cách vách kia còn đính kèm ghi âm với bản công chứng, sớm đã bị bao người lướt đến hót hòn họt rồi.
Trong vòng nửa ngày, từ Nghiêm Tử Khâm xin lỗi, ném nồi cho Triệu Vệ Hoa, tranh thủ sự đồng tình của mọi người.
Lại đến Tần Tịch im lặng không lên tiếng tung chứng cứ ra, Nghiêm Tử Khâm lại lần nữa đăng bài xin lỗi.
Quần chúng hít drama trên diễn đàn xem đến là đủ đã.
Trận phong ba này, kết thúc bằng một topic cuối cùng Nghiêm Tử Khâm xin lỗi, giống như bụi bặm lắng xuống, đặt một dấu chấm hết.
Trong cơn bão kéo dài liên tục hơn nửa tháng, quần chúng hóng hớt đại học A sôi nổi đưa ra tổng kết:
Đàn chị/ đàn em Tần Tịch rất đỉnh, kiến thức chuyên ngành rất vững chắc, những người trước đó nghi ngờ cô ấy mời tự mình ngâm cứu N quyển sách chuyên ngành y, bằng không cẩn thận đầu gối với mặt sưng húp đấy.
Đừng có mà tự tiện đi đắc tội với đàn chị/đàn em Tần Tịch, cô ấy nhìn qua có vẻ ngọt ngào mềm mại nhưng mà thật sự rất đỉnh, khả năng phản kích rất mạnh mẽ, không lưu tình tý nào đâu.
Làm bạn bè với đàn chị/đàn em Tần Tịch là một chuyện vô cùng hạnh phúc, bởi vì cô ấy vô cùng bao che, bênh vực người mình.
Tần Tịch cũng không biết trải qua chuyện này, hình tượng của mình trong lòng mọi người đã hoàn toàn thay đổi.
Cô nhìn bài topic xin lỗi lần nữa của Nghiêm Tử Khâm, hơi hơi mỉm cười.
Lại gửi cho đối phương một tin nhắn nữa, nhắc nhở cô ta: “Sau khai giảng, đàn chị nhớ rõ đi lãnh hình phạt của mình nhé. Sắp đón tết rồi, chúc mừng năm mới đàn chị trước, chúc mừng năm mới, cả nhà bình an^_^”
Nghiêm Tử Khâm nhận được tin nhắn, thiếu chút nữa không thở ra hơi.
Nhưng mà những thứ đó Tần Tịch không còn chú ý đến nữa.
Cất di động đi, cô chống cằm ngồi bên bàn học.
Tối nay đến cả sách cô cũng chưa đọc.
Cho dù đàn anh Ngô không nghe được những lời cô nói trong điện thoại với Nghiêm Tử Khâm lúc chiều nay, cũng sẽ nhìn thấy topic cô đăng ha?
Chẳng qua nói không chừng, đàn anh Ngô không phải là người thích hít drama.
Về nhà viết câu đối, chắc là không rảnh để hóng chuyện.
“Sao vậy à?” Ngày mai Đường Lăng phải dậy sớm ngồi tàu cao tốc.
Sau khi trở về thì thấy Tần Tịch đang ghé trên bàn, có vẻ lười biếng uể oải.
Cô ấy hiếm khi thấy bộ dạng này của bạn tốt, nhịn không được duối tay bóp mặt Tần Tịch.
Tay hơi ẩm ướt, còn mang theo lạnh lẽo của nước.
Tần Tịch nhịn không được run lập cập.
“Lăng tử.” Cô ôm lấy tay Đường Lăng, dán mặt mình vào lòng bàn tay cô ấy, “Cậu có cảm thấy? Tớ quá đáng quá không?”
Tất cả mọi chuyện Đường Lăng đều rõ ràng.
Tần Tịch không dối gạt cô ấy bất kỳ điều gì cả.
“Quá đáng?” Đường Lăng nhún nhún vai: “Cậu cũng còn chưa tống mấy người Nghiêm Tử Khâm vào tù, tớ còn thấy lương thiện chán.”
“Phì…..” Tần Tịch nhịn không được cười thành tiếng.
Cô cọ cọ vào lòng bàn tay Đường Lăng.
Bạn tốt sẽ luôn làm cô cảm thấy ấm áp vô cùng.
Về phần đàn anh Ngô.……
Tần Tịch thở sâu, mặc kệ!
Thật ra cho dù anh chưa nghe được gì cả, liên hệ với luật sư Tăng, anh cũng có thể biết Tần Tịch làm gì.
Giống như cô nói với Nghiêm Tử Khâm vậy, đều là người trưởng thành rồi, nếu lựa chọn làm như thế thì bản thân phải gánh vác hậu quả.
Tuy là nghĩ như vậy, Tần Tịch vẫn nhịn không được thấy hơi ảo não.
Ngô Hi Ngạn thẳng thắn chính trực như tùng, luôn mang theo một nguồn năng lượng tích cực.
Cô không phải vô cùng hy vọng bị một đàn anh tốt như thế nhìn thấy một mặt âm u khác của mình.
Có lẽ trước khi ngủ Tần Tịch cứ luôn nghĩ mãi về chuyện này.
Vào lúc ban đêm cô nằm mơ.
Trong khoảng thời gian này cô rất bận, thật ra rất lâu rồi chưa từng nằm mơ.
Cảnh trong mơ ngay từ đâu đã kỳ kỳ, làm cô không nhìn rõ thế giới chung quanh.
Chỉ cảm thấy có rất nhiều dáng người trong đó, lúc ẩn lúc hiện.
Nhưng cô lại không nhìn rõ bóng dáng người ta.
Đến cuối cùng,tất cả bóng dáng đó đều biến thành cũng một khuôn mặt…..
Lạc…… Phỉ……
Lạc Phỉ?!
Trong mộng, cặp mắt thâm thúy như mực cứ nhìn chằm chằm vào cô.
“Tôi thật rất vui.” Sau đó anh ta chậm rãi mở miệng, nói với Tần Tịch: “Trên người em, vẫn còn lưu lại bóng dáng của tôi.”
Hắn ta nói: “Ly gián, đánh tan phòng tuyến tâm lý của đối phương, chọn ra một điểm làm cho đối phương nghĩ đó là điểm mấu chốt của em, lại vào lúc đối phương không kịp phòng ngừa nhất, cứ thế đánh nát…..”
“Tần Tịch.” Hắn ta vươn tay với Tần Tịch: “Em học được tốt lắm! Không hổ là người tôi đích thân chỉ dạy.”
“Tôi vui mừng lắm, em còn nhớ rõ……”
Hắn ta nói rất vui vẻ, giọng nói lại vẫn lạnh như băng: “Em cuối cùng cũng biến thành công cụ tốt nhất, dùng tốt nhất trong tay tôi.”
Tần Tịch đột nhiên bật dậy ngồi trên giường.
Mồ hôi lạnh lấm tấm làm ướt tóc mái cô.
Thật ra cô tự mình cũng biết, cô không có cách nào quên hết tất cả những gì học được từ chỗ Lạc Phỉ.
Cô từng thấy một mặt âm u, tuyệt tình lãnh khốc của hắn.
Cũng chứng kiến thủ đoạn phiên vân phúc vũ tàn nhẫn của đối phương.
“Tiểu Tịch?” Đường Lăng nghe thấy tiếng động từ phía giường cô, “Cậu ngủ thêm chút đi, không cần tiễn tớ.”
Thì ra đã 6 giờ sáng.
Hành lý của Đường Lăng đã được thu dọn xong từ tối qua, lúc này cô mặc áo lông vũ nhẹ nhàng bên ngoài, kéo vali, nói vọng bào: “Ngủ tiếp đi.”
“Không được.” Tần Tịch chậm rãi thở ra.
Cô duỗi tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nhắm mắt lại: “Tớ tiễn cậu ra ga tàu cao tốc.”
“Không cần.” Đường Lăng vén màn lên luôn, “Qua năm tớ quay lại liền, cậu không cần tiễn tớ.”
Cô cười cười: “Nếu không tớ lại phải lo lắng, cậu quay về trường có an toàn không.”
“Ngủ đi.” cô duỗi tay, cầm lấy tay Tần Tịch: “Cậu biết tớ không thích đưa tiễn.”
“Được.” Tần Tịch chần chờ một lát, gật gật đầu: “Cậu đi đường cẩn thận.”
Cửa ký túc xá mở ra rồi lại đóng lại.
Tiếng Đường Lăng kéo vali hành lý dần dần đi xa.
Sau đó là tiếng cửa sắt mở ra rồi đóng lại.
Tần Tịch lại nằm xuống lần nữa, lần này cô lại không tài nào ngủ tiếp được.
Trong mộng, bóng dáng Lạc Phỉ dần dần trở nên mơ hồ, giọng nói của đối phương lại phảng phất như đang quanh quẩn bên tai.
Hắn ta nhìn Tần Tịch, cuối cùng nói: “Em như thế, ngoài ở bên cạnh tôi, còn có thể đi đâu được nữa?”
Hắn hỏi: “Em cho rằng, còn có người khác có thể chấp nhận em như này sao?”
Tần Tịch trở mình.
Cô mở to hai mắt, nhìn màn.
Ký túc xá chỉ còn lại một mình cô, bạn học trong một gian phòng khác nghỉ học đã đi hết rồi.
Tuy là cũng vẫn có người giống như cô, chọn ở lại trường học ăn tết.
Chẳng qua sinh viên như vậy vẫn luôn rất ít.
Tần Tịch nhắm mắt lại, trong hoàn cảnh xung quanh không một tiếng động, lời nói của Lạc Phỉ lại bắt đầu quanh quẩn bên tai cô.
Cô thở sâu, đơn giản xoay người ngồi dậy.
Cô thay quần áo xong, tùy tiện chọn những thứ hôm qua đi siêu thị mua về làm bữa sáng.
Lúc này mới 6 giờ rưỡi.
Ăn xong bữa sáng, Tần Tịch đội mũ mang bao tay đi khỏi ký túc xá.
Bầu trời đen kịt, mùa đông thời gian này trời vẫn còn chưa sáng.
Ánh ban mai còn chưa chiếu xuống sân trường, chỉ có đèn đường kéo dài bóng cây cối.
Tần Tịch dẫm lên cành khô lá rụng, đi từng bước về phía phòng thí nghiệm.
Nhóm chuột bạch cuối cùng, cần phải xử lý xong hết trước năm mới.
Cô đợi ở phòng thí nghiệm từ sáng cho đến tận tối, chỉ có mình cô, cơm trưa với cơm chiều chỉ có thể ăn bánh mì rồi uống sữa, tạm chấp nhận một ngày vậy.
Bình thường 4 cô bạn tốt ở bên nhau, còn có Lê Phi ở đó nói nói cười cười.
Tần Tịch còn không cảm thấy gì.
Đột nhiên chỉ còn lại mỗi mình mình, mấy dụng cụ trong phòng thí nghiệm làm bạn với cô thỉnh thoảng phát ra tiếng “lách cách.”
Còn có tiếng mấy đồ thủy tinh va chạm nhau vang lên nữa.
Mấy con chuột bạch kêu “chi chi.”
Bỗng chốc vắng lặng.
Ngày hôm sau, ngày thứ ba cũng là như thế.
7 giờ sáng đến 10 giờ tối, cuối cùng Tần Tịch cũng xử lý xong hết nhóm chuột bạch cuối cùng này.
Cô duỗi người, hoạt động cơ thể đã hơi cương cứng.
Quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ.
Trong nháy mắt, trọng sinh đã nửa năm, ngày mai là đón tết rồi.
Tần Tịch nhìn chằm chằm màn đêm đen như mực ngoài cửa sổ, lại thu dọn sạch sẽ phòng thí nghiệm, tắt đèn rồi đóng cửa lại đi về.
Trong đêm tối chỉ có đèn đường, kéo bóng của cô ra thật dài.
Chỉ có bóng cây làm bạn với cô.
Gió đêm phất quá lá cây, vang lên tiếng xôn xao.
Trừ âm thanh này, mọi thứ lặng ngắt như tờ.
Trường học thống kê lại sĩ số ở lại trường ăn tết, muốn tổ chức một bữa cơm tất niên sôi động cho mọi người ở nhà ăn.
Cho dù ở lại trường học, cũng có thể cảm nhận được không khí Tết ấm áp sum vầy.
Tần Tịch lại từ chối.
Cô hơi muốn một mình mình đón tết năm nay.
Có một ý nghĩa đặc thù, năm mới đầu tiên sau khi mình trọng sinh chọn một cuộc sống mới.
Cũng coi như là một khởi đầu hoàn toàn mới?
Buổi sáng ngày hôm sau Tần Tịch thức dậy rất sớm.
Ký túc xá không thể dùng đồ điện có công suất cao, cô đơn giản chạy tới nhà ăn duy nhất còn mở cửa ăn một bữa sáng.
Sau đó về ký túc xá nghiêm túc thu dọn lại.
Lại mua tặng mình một bó hoa mang về.
Đường Lăng gửi tin nhắn wechat qua là lúc Tần Tịch vừa mới cắm xong bình hoa.
“Tủ trưng bày mới!” Đường Lăng gửi ảnh chụp ở mấy góc độ qua.
Năm nay đồ cô ấy sưu tập ở nhà lại tăng thêm không ít, còn có mấy cái là mua lúc Tần Tịch đi dạo triển lãm mới với cô ấy: “Ba tặng quà năm mới cho tớ.”
Sau đó là một đoạn video ngắn, trong đó có có một tủ trưng bày rượu vang hoàn toàn mới, còn quay cả tay Đường Lăng vào: “Cảm ơn vì có bọn họ, cũng cảm tạ vì có cậu, phải vui vẻ nhé, Tiểu Tịch!”
“Chú dì đón tết vui vẻ, Lăng tử năm mới vui vẻ.”
Tần Tịch cười trả lời tin nhắn cô ấy: “Hy vọng làm bạn với Lăng tử từ năm này qua năm khác, ừm, tớ không tham lam đâu, tới 99 tuổi là được rồi!”
Kiều Sơ Hạ cũng gửi tin nhắn qua.
“Tiểu Tịch mẹ tớ làm rất nhiều đồ ăn ngon.” Cô ấy gửi ảnh chụp qua, mình thì mặc tạp dề màu hồng nhạt, cưởi tủm tỉm với máy chụp hình.
Trong tay còn bưng một đĩa sứ trắng rất to, bên trong đều là móng heo mềm mại múp míp, vừa nhìn là biết ăn ngon bá cháy.
“Qua năm tớ mang về cho cậu nhé! Ăn tết vui vẻ!” đôi mắt Kiều Sơ Hạ cười cong cong, nhìn ra là vui sướng thực lòng.
“Gửi lời hỏi thăm của tới tới chú dì nha, mọi người cũng phải vui vẻ.”
Sau đó chính là Âu Dương Nguyệt.
Cô đi nghỉ phép ở nước ngoài cùng cha mẹ và ông bà ngoại.
Một nhà bọn họ hẳn là ở trong biệt thự của Âu Dương gia ở nước ngoài nghỉ phép.
Trời xanh mây trắng, nơi xa là biển xanh bờ cát.
Thực vật nhiệt đới đong đưa lay động rất động lòng người.
Âu Dương Nguyệt mặc váy đi biển rực rỡ tươi tắn, làm tư thế “V” chụp hình.
“Bảo bối Tiểu Tịch, sang năm tớ chắc chắn sẽ bắt cóc cậu tới đây.” Trong tin nhắn của cô còn mang theo tiếng cười giòn tan, khiến Tần Tịch cảm thấy giống như có thể nghe được tiếng cười như ánh nắng vàng của những cô gái Tây Ban Nha.
“Được á.” Cô gửi lại một cái mặt cười.
“Này này.” Tin nhắn của Âu Dương Nguyệt gửi lại rất nhanh.
Cô không chỉ gửi tin nhắn mà còn videocall qua nữa.
Video vừa được kết nối, hình ảnh bên kia hơi rung rung, sau đó nhìn thấy Âu Dương Nguyệt đội nón kết màu cam đứng bên bờ biển.
Phía sau cô là bờ cát cùng biển rộng.
Phía xa xa còn có dàn cọ, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy chim hải âu trắng chao nghiêng.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...