“Các cậu đang nói gì đấy?”
Âu Dương Nguyệt sáp qua đây.
“Tiểu Tịch, cậu nghĩ kỹ chưa? Qua nhà tớ đón Tết không?” Cô ấy hất hất cằm với Tần Tịch.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cảm ơn nha Âu Dương, tớ vẫn không qua đâu.” Tần Tịch thu dọn xong đồ của mình, “Đi thôi, hôm nay tớ mời khách.”
“Sao vui vẻ thế?” Âu Dương Nguyệt hơi mù mờ, “Xảy ra chuyện tốt gì à?”
“Tiến độ thí nghiệm rất thuận lợi mà!” Tần Tịch nói với vẻ đương nhiên.
Cô hơi hơi mỉm cười với Âu Dương Nguyệt, cúi đầu nghịch nghịch di động.
Hiệu suất làm việc của luật sư Tăng Húc vô cùng cao, rất nhanh đã gửi cho Tần Tịch những chứng cứ mà Triệu Vệ Hoa cung cấp cho Tần Tịch hết.
Tổng cộng có bốn đoạn ghi âm, còn có một ảnh chụp màn hình được nén lại gửi chung.
Mỗi đoạn ghi âm ông đều đã nghe xong trước rồi, đánh dầu rõ ràng lại.
Tần Tịch không có nghe file ghi âm trước mắt mấy người Âu Dương Nguyệt, cô mở file nén màn hình ra coi.
Bên trong có năm bức ảnh, đúng là lần trước Triệu Vệ Hoa xâm nhập máy tính của Âu Dương Nguyệt, chụp lại ảnh anh ta sao chép đề cương của các cô, sau đó còn xóa file đi nữa.
Trừ cái này ra, còn có cái USB.
Tần Tịch nhìn kỹ, USB hình trái tim bằng pha lê, vô cùng độc đáo.
Trong trường học số người dùng tới hầu như rất ít, đúng là cái USB đã mất rồi lại tìm thấy của Âu Dương Nguyệt.
Sự kiện kia rõ ràng đã qua đi rồi, chẳng qua vì để lấy được sự tín nhiệm của mấy người Tần Tịch.
Triệu Vệ Hoa dứt khoát triệt để bán đứng Nghiêm Tử Khâm.
Khóe môi Tần Tịch nhếch nhếch lên, cái gọi là thích là như này à, thật là…..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Không đáng giá nửa xu!
Bên kia luật sư Tăng lại gửi tin nhắn qua: “Cháu chuẩn bị trực tiếp khởi tố sao?”
Ông nói với Triệu Vệ Hoa 800.000 tệ, tuy là có hơi nói quá lên.
Bây giờ các vụ kiện liên quan đến danh tiếng trong trường học như này, tiền bồi thường không có nhiều như thế.
Chẳng qua nếu Tần Tịch đồng ý, ông thực sự có thể ép Triệu Vệ Hoa phải bồi thường nhiều như vậy được.
“Tạm thời không cần ạ.” Tần Tịch trả lời.
Cô thoát khỏi wechat, nhếch nhếch khóe môi.
Còn chưa lúc phải đi đến một bước kia.
“Tớ gọi cuộc điện thoại cái.” Tần Tịch nói với mấy người Đường Lăng, cầm di động đi ra khỏi phòng thí nghiệm.
Số điện thoại của Nghiêm Tử Khâm có thể lấy được rất dễ, đàn chị cùng ngành, cũng không phải quá xa lạ với nhau.
Tần Tịch dứng ở cuối hành lang tầng bảy tòa nhà thí nghiệm, kiên nhẫn nghe tiếng tút tút trong điện thoại.
Điện thoại vang lên rất lâu cuối cùng cũng có người bắt máy.
Giọng nói của Nghiêm Tử Khâm không được kiên nhẫn cho lắm, cho dù Tần Tịch không nhìn thấy mặt cô ta, cái loại khí thế kiêu căng ngạo mạn của đối phương cũng giống như dập thẳng vô mặt: “Ai đấy? Có chuyện gì?”
“Đàn chị Nghiêm Tử Khâm..” Tần Tịch cười cười, giọng nói ôn hòa.
Cô rất kiên nhẫn: “Tôi là Tần Tịch.”
“Tần Tịch?” Xém tí nữa Nghiêm Tử Khâm lại làm rớt điện thoại.
Cô ta khó khăn lắm mới khiến bản thân bình tĩnh hơn một chút, người này cũng dám trực tiếp đụng vào họng súng luôn.
“Đàn chị sẽ không nói không quen tôi đâu ha?” Tần Tịch ôn nhu hỏi: “Tuy là tôi với đàn chị cũng không thân quen gì, tiếp xúc cũng ít, nhưng sao lại cảm thấy đàn chị rất chú ý đến tôi vậy.”
Tần Tịch hơi hơi nheo lại đôi mắt.
Vừa thong dong nói vừa nhìn về phía xa xa.
Trời mùa đông bầu trời xám xịt khiến cho vườn trường trong đại học A cũng có chút hiu quạnh.
Cô có thể nghe được giọng nói của mình, cũng biết mình đang nói gì với Nghiêm Tử Khâm.
Phương thức nói chuyện như vậy…….
Phong cách hành sự như vậy……
Cuối cùng vẫn không thể né tránh mà nhiễm lên bóng dáng của Lạc Phỉ.
Chẳng qua có quan hệ gì đâu?
So với ép buộc bản thân loại bỏ sạch những ảnh hưởng nhỏ như này chi bằng thản nhiên đối mặt với nó.
“Cô có ý gì?” giọng nói của Nghiêm Tử Khâm tràn ngập cảnh giác: “Có chuyện nói thẳng, làm vậy thú vị à?”
“Đương nhiên là thú vị rồi.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười, “Lúc đàn chị sai đàn anh Triệu Vệ Hoa đăng bài lên diễn đàn, hẳn là cũng cảm thấy rất thú vị nhỉ?”
Cô dừng lại một chút, tiếp tục khoan thai nói: “Lúc sai Lâm Oánh Oánh trộm đề cương, cắn ngược lại nói tôi , cũng cảm thấy rất thú vị nhỉ?”
“Đương nhiên, lúc sai đàn anh Triệu Vệ Hoa bôi nhọ tôi, đàn chị chắc là phải cười đến vô cùng vui vẻ, đúng không nhỉ?”
Tần Tịch hơi hơi mỉm cười: “Cho nên bây giờ đến lượt tôi thu hoạch thành quả thắng lợi, đổi vị trí với đàn chị, chị nghĩ xem, thú vị không?”
“Cô?!” Nghiêm Tử Khâm tức đến trắng mặt.
Cô ta siết chặt di động, nghiến răng nghiến lợi không biết phải nói gì.
Trước giờ cô ta chưa từng nghĩ đến, cái đàn em nhìn qua thiện lương vô hại vậy mà lại là dạng người này.
“Cô muốn gì?” Nghiêm Tử Khâm hít sâu, lại hít sâu.
Cô ta hít sâu vài lần, tốt vài phút đồng hồ mới miễn cưỡng khiến bản thân mình bình tĩnh hơn.
Tần Tịch gọi điện thoại cho cô ta chắc chắn có mục đích, sẽ không chỉ khoe khoang như vậy.
“Nói đi!” Vẻ mặt Nghiêm Tử Khâm lạnh lùng.
Cô ta ngồi trên giường trong khách sạn, lạnh giọng nói: “Chẳng qua cô cũng đừng quá đắc y! Cô có biết không, cái bức ảnh trên diễn đàn kia, là bức cô với thầy Trịnh Thiên Lỗi ở cùng nhau ấy, là bạn tốt cùng phòng của cô, chị em tốt của cô tự mình chụp, còn chính tay gửi cho tôi đấy!”
Nghiêm Tử Khâm cười lạnh một tiếng, “Cho nên nếu tôi đây không hay, cô ta cũng chắc chắn phải xui xẻo theo.”
“Hạ Hạ à?” Giọng nói của Tần Tịch vẫn cứ mềm mại ngọt ngào như vậy, hoàn toàn không hề có chút kinh ngác nào: “Tôi đã biết từ lâu rồi mà.”
Cô cười: “Đàn chị đoán xem, chuyện đề cương lúc trước, thầy Tạ Liên Thành ra tay, sớm đã sờ đến ký túc xá của đàn anh Triệu Vệ Hoa, sau đó chúng tôi không làm gì cả, là vì sao đây?”
“Các cô?!” Bỗng nhiên Nghiêm Tử Khâm mở to hai mắt.
“Đàn chị lại đoán xem, ký túc xá bọn tôi, không nói đến Âu Dương, tôi với Đường Lăng cũng không thiếu tiền, vì sao em trai Hạ Hạ nợ mấy chục nghìn tệ, cũng chưa có biện pháp giải quyết lại chỉ có thể khóc lóc đi tìm cô nhờ giúp đỡ vậy?”
Nghiêm Tử Khâm : “……”
“Cô……” Cô ta thực không dám tin vào lỗ tai mình nữa: “Các cô cố ý? Thông đồng từ trước?! Vậy Triệu Vệ Hoa….. anh ta……”
Cô ta nghiến răng nghiến lợi, nửa ngày không nói lên lời.
Trong đầu Nghiêm Tử Khâm nảy sinh vô vàn ý nghĩ.
Có âm mưu, có bẫy rập, có phản bội……
“Đàn chị, chẳng lẽ chị không biết, đàn anh Triệu Vệ Hoa mỗi lần gặp mặt chị, đều ghi âm lại sao?” Tần Tịch khẽ cúi đầu cười.
Ngón tay mảnh khảnh của cô nhẹ nhàng lướt trên gạch men ở lan can, không nhanh không chậm nói tiếp: “Tôi cũng không nghĩ tới, chỗ anh ta vậy mà lại có đầy đủ hết chứng cứ nữa. Đàn anh Triệu đúng ra cũng vô cùng tinh tế đó.”
Nghiêm Tử Khâm: “……”
Cô ta thở sâu: “Nói đi, rốt cuộc là cô muốn cái gì?”
Cô ta ngã ngồi trên giường, không thể tin được chính mình vậy mà thật sự bị một đứa nhóc con tính kế.
Lại còn là một đứa nhóc nhìn có vẻ vô hại như vậy.
Triệu Vệ Hoa!
Kiều Sơ Hạ!
Hai người này thì ra vẫn luôn đứng bên phía Tần Tịch sao?
Cô ta sơ xuất quá!
Nghiêm Tử Khâm gắt gao nắm lấy điện thoại, mu bàn tay bởi vì dùng sức mà trở nên tái nhợt, trên đó còn nổi gân xanh, nhìn qua vô cùng đáng sợ.
“Rất đơn giản.” Tần Tịch nói: “Thứ nhất, mời đàn chị Nghiêm Tử Khâm đăng một topic lên diễn đàn, công khai xin lỗi tôi, thừa nhận sai lầm của bản thân.”
Nghiêm Tử Khâm không nói gì.
Ánh mắt cô ta lẳng lặng nhìn thảm khách sạn, di động cầm thật chặt.
“Thứ hai, xin lỗi thầy Trịnh Thiên Lỗi, thầy Chiêm Hoa Phong, đàn anh Ngô Hi Ngạn, đàn anh Triệu Vệ Hoa bị cô sai khiến đăng topic bôi nhọ tôi, tất cả.” Tần Tịch không nhanh không chậm nói thêm.
“Hừ!” Nghiêm Tử Khâm hừ một tiếng, “Anh ta rốt cuộc đứng bên ai, nghe ai sai sử, chính Tần Tịch cô trong lòng rõ ràng nhất.”
“Đàn chị thật biết nói đùa.” Tần Tịch khẽ cười một tiếng: “Tôi sai đàn anh Triệu bôi nhọ tôi? Chẳng may tôi không có cách xử lý thì phải làm sao đây? Không phải tôi đây thảm rồi sao?”
“Hừ!”
“Thứ ba, tự mình xin chịu hình phạt với trường học đi đàn chị.” Tần Tịch nhàn nhạt nói: “Làm ra chuyện như vậy, vẫn không thể nào không phải trả giá lớn được.”
Nghiêm Tử Khâm không lập tức đồng ý với cô.
Cô ta nhanh chóng cân nhắc lợi hại trong đầu: “Nếu tôi làm như vậy, có phải cô sẽ từ bỏ việc khởi kiện không?”
“Đàn chị.” Tần Tịch gõ gõ ngón tay lên gạch men, ngữ khí nhàn nhạt nói: “Tôi nên nhắc nhở chị một chút, bây giờ, không phải là lúc chị có thể nói điều kiện với tôi.”
“Tần Tịch.” Nghiêm Tử Khâm cũng nheo đôi mắt lại: “Nếu cô còn tìm tới tôi để nói điều kiện mà không dứt khoát trực tiếp khởi tố, vậy nói rõ cô còn có điều phải băn khoăn. Nói cách khác, cô hoàn toàn có thể trực tiếp khởi tố, bắt buộc bồi thường và xin lỗi, cái gì cũng có thể. Việc gì phải lòng vòng quanh co như thế!?”
“Nếu đàn chị cho là như thế.” Tần Tịch nói: “Vậy thì như chị mong muốn nhé.”
Đến cả cơ hội mở miệng cô cũng không cho Nghiêm Tử Khâm, dứt khoát cúp máy.
Tại sao lại trực tiếp đi tìm đối phương ra điều kiện? Đúng là vì Kiều Sơ Hạ thật.
Nhưng cũng không hoàn toàn là vì Kiều Sơ Hạ.
Tần Tịch sớm đã phiền muốn chết với mấy người ở sau lưng phá rối, cô muốn dựa vào Nghiêm Tử Khâm giết gà dọa khỉ, cũng cảnh cáo những kẻ đang núp trong bóng tối, hoặc đang ngo ngoe rục rịch.
Cũng đồng thời phá tan phòng ngự của Nghiêm Tử Khâm, ít nhất trong khoảng thời gian ngắn cô ta cũng không dám đối nghịch với cô nữa.
Dù sao, sau lưng Nghiêm Tử Khâm còn có Nghiêm gia.
Đó là một gia tộc thế lực không thua kém gia tộc của Âu Dương Nguyệt.
Thực sự ép quá, Nghiêm gia chắc chắn sẽ bảo vệ Nghiêm Tử Khâm.
Con gái có thể thi đậu đại học A trong gia tộc, nói gì thì nói Nghiêm gia sẽ không hoàn toàn mặc kệ được.
Luật sư Tăng là Ngô Hi Ngạn giới thiệu cho Tần Tịch, cô đương nhiên tin tưởng.
Cô cũng đoán được, gia cảnh đàn anh chắc chắn không hề bình thường.
Cô cũng tin tưởng, nếu Nghiêm gia vì Nghiêm Tử Khâm mà đối phó với cô, chắc chắn đàn anh Ngô sẽ không ngồi im không quản.
Nhưng cô không thể vì ý tốt của đối phương thì lợi dụng người ta không chừng mực được.
Tần Tịch vẫn quen dùng cách của mình để giải quyết vấn đề.
Tuy là hơi lòng vòng quanh co, có lẽ cũng sẽ hơi chịu thiệt xíu, chẳng qua cũng hết cách rồi.
Nhân lực nghèo nàn như này.
Có đôi khi cứng đối cứng, không phải là phương pháp tốt nhất với cô.
Hơn nữa trải qua những chuyện này, không chỉ có khí thể của Nghiêm Tử Khâm bị dập tắt đi nhiều.
Về sau sợ là cô ta cũng sẽ không tin tưởng người bên cạnh nhiều như vậy nữa, cả ngày nghi bóng nghi gió, cho dù có gây ra sóng gió gì, cũng sẽ bị nghi ngờ nhiều hơn.
Đặc biệt là nếu lại nhắm vào mình, cô ta sẽ nhớ tới thảm bại ngày hôm nay mà tém tém lại chút.
Tần Tịch suy nghĩ rất thấu đáo cho nên cô cũng rất kiên nhẫn chờ.
Cô tiện tay gọi cho Đường Lăng, sau khi đối phương bắt máy, cười bảo: “Giữ cuộc gọi nhá.”
Không đến mười phút, quả nhiên điện thoại của Nghiêm Tử Khâm gọi qua đây.
Tần Tịch híp mắt nhìn thông báo trên di động của mình, có cuộc gọi mới.
Chẳng qua cô không có nhận.
Vào lúc cuộc gọi thứ ba của Nghiêm Tử Khâm tới, Tần Tịch mới cúp cuộc trò chuyện với Đường Lăng, cũng cúp luôn cuộc gọi của Nghiêm Tử Khâm.
Cô nhanh chóng soạn tin nhắn: “Tạm thời không muốn nghe giọng nói của đàn chị, thấy hơi buồn nôn.”
Nghiêm Tử Khâm quả thực tức giận đến phát điên!
Từ nhỏ đến lớn ấm ức lớn nhất của cô ta đều đến từ đàn em này.
Đầu tiên là thành tích tốt hơn cô ta, học kỳ đầu tiên đã thi được thành tích tuyệt đối sáng chói, cướp đi tất cả nổi bật của cô ta!
Sau đó rõ ràng đã nói sẽ chuyển chuyên ngành, quay mặt lại thay đổi.
Thuận tay còn thành công xin được đề tài, cái đề tài này còn được gửi lên phó viện trưởng học viện y của cô ta, sau đó các thầy cô đều khen không dứt miệng, cảm thấy Tần Tịch tương lại tiền đồ vô hạn.
Lại sau đó, trong diễn đàn tiến hành bầu chọn hoa khôi các học viện.
Rõ ràng diện mạo Tần Tịch thua xa cô ta rất nhiều nhưng mà lại bị một đám nam sinh kêu gào dùng lăng kính “nhan sắc cộng hào quang học bá” xét chung, đẩy cô ta lên xếp nhất học viện y.
Tuy là sau đó Nghiêm Tử Khâm vẫn bảo hệ được danh hiệu hoa khôi học viện y, nhưng mà người đứng về phía Tần Tịch trên diễn đàn ngày lại càng nhiều hơn.
Cho nên lần này cô ta mới trực tiếp bảo Triệu Vệ Hoa đăng topic lên diễn đàn.
Chính là muốn cho những người này thất vọng về Tần Tịch, làm cho bọn họ hối hận vì đã bỏ phiếu cho Tần Tịch.
Không nghĩ tới lại thất bại thảm hại.
Nghiêm Tử Khâm nhìn tin nhắn Tần Tịch gửi tới, môi dưới bị cắn chảy máu.
Dùng tên thật đăng bài xin lỗi cũng được.
Trường học xử phạt cũng được.
Đối với cô ta mà nói, đều ở trong phạm vi chấp nhận được.
Cho dù bị xử phạt, cô ta cũng có thể nghĩ cách trước khi tốt nghiệp xóa bỏ.
Nếu mọi chuyện quậy tung lên, đối phương báo án, hoặc là phải hầu tòa.
Chuyện này sẽ không giấu được người trong nhà rồi.
Tưởng tượng đến sự nghiêm khắc và thất vọng của người lớn trong nhà.
Còn có những ánh mắt vui sướng khi người gặp họa của đám anh chị em họ trong nhà nhìn cô ta.
Nghiêm Tử Khâm ngồi không yên được.
Cô ta gần như cắn nát môi dưới, vẫn chỉ có thể nén giận nhắn tin cho Tần Tịch.
“Đàn em Tần Tịch, vừa rồi là tôi không phải, cô đại nhân đại lượng không cần so đo với đàn chị.”
Nghiêm Tử Khâm nghĩ nghĩ, cắn răng gửi tiếp: “Ba điều kiện cô mới nói, tôi đều chấp nhận.”
“Tích” một tiếng, cùng với di động chấn động.
Tần Tịch cúi đầu nhìn màn hình di động của mình, khóe môi nhếch lên.
“Đàn chị suy nghĩ cẩn thận là được.” cô cười trả lời lại, “Vậy, mong là sớm nhìn thấy bài đăng của đàn chị nhé.”
Tần Tịch còn nhắn một emoticon mặt cười cho cô ta, cô nượng mỉm cười ngọt ngào bản Q qua, nhìn moe hết sức.
Nghiêm Tử Khâm lại thiếu chút nữa tức đến ngất xỉu đi.
Cô ta còn tức điên hơn khi biết được cái tên ngu xuẩn Triệu Vệ Hoa kia phản bội mình.
Cô ta đứng lên điên cuồng xô ngã hết mọi đồ vật trong khách sạn, giống như chỉ làm như vậy mới có thể phát tiết áp lực cùng phẫn uất trong lòng cô ta ra.
Cô ta thật sự không nghĩ tới, bản thân vậy mà lại thua bởi Tần Tịch.
Còn thua thảm hại như vậy, quanh người đều bị cô ta tính kế tinh tường, chút xíu khe hở để có cơ hội phản kích cũng không có!
Cô ta đã xem thường đàn em nhìn có vẻ vô hại này rồi.
Tần Tịch biết nếu Nghiêm Tử Khâm nhận thua, vậy thì chắc chắn nói được làm được.
Cho dù cô ta có chó cắn chó với Triệu Vệ Hoa không, cái đó không nằm trong phạm vi quan tâm của cô.
Cô cất di động đi, lại hít một hơi thật sâu không khí lạnh lẽo của trời đông.
Xoay người, chuẩn bị về phòng thí nghiệm.
Sau đó Tần Tịch liền nhìn thấy, Ngô Hi Ngạn mặc áo khoác đen, đứng thẳng thân mình giữa hành lang.
Anh nhìn cô, vẻ mặt không thể hiện tâm tư của anh.
Chỉ có đôi lông mày đĩnh đạc hơi hơi nhăn lại.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...