Nét chữ trên giấy thanh tú, cứng cáp, mang theo vẻ tiêu sái trước giờ của Tần Tịch.
Kiều Sơ Hạ nhìn chằm chằm một lát, quay đầu nhìn về phía bạn tốt đang ngồi bên cạnh mình.
Tần Tịch nhìn mình cười cười, im hơi lặng tiếng làm khẩu hình: “Cố lên nhé Hạ Hạ.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Kiều Sơ Hạ nhẹ nhàng gật gật đầu.
Nếu là mấy ngày trước, có lẽ cô sẽ thật thương tâm, rất khó chịu.
Có khi còn không dám lên lớp, lặng lẽ trốn ở góc nào đó không người khóc lớn một trận.
Nhưng là hiện tại……
Cô duỗi tay nhẹ nhàng ấn lên lồng ngực, áo khoác hồng có túi bên trong, có một chiếc khăn tay được giặt sạch sẽ, gấp gọn gàng.
Cô sẽ không bị đẩy ngã vì những người khinh thường cô nữa.
Cô sẽ cố gắng, sẽ trở nên càng tốt hơn, tương lai mới có khả năng đứng cạnh một người ưu tú chói sáng như anh.
“Ừ.” Kiều Sơ Hạ nhẹ nhàng đáp lại, gật gật đầu.
Cô gấp tờ giấy Tần Tịch đưa cho, cất vào cặp sách.
Mấy bạn học như ong mật vui vẻ vo ve ong ong quanh người Tần Tịch cũng từ từ an tĩnh lại, chỉ có thể nghe thấy tiếng giáo viên giảng bài.
Những chữ trên sách dày đặc nhưng không có vặn vẹo như con kiến nữa, một tay Kiều Sơ Hạ ấn nhẹ lên túi trong áo khoác, bắt đầu chuyên tâm xem sách.
Tần Tịch nhìn sườn mặt bình tĩnh của bạn tốt, nhẹ nhàng thở ra.
Cô mở sách giáo khoa ra, cũng bắt đầu nghiêm túc nghe giảng.
Lúc tan học, không đợi các bạn học lại vây lại đây nữa, Tần Tịch đã đi ra trước bằng cửa sau.
Thật ra tứ khi học kỳ hai bắt đầu, lúc gần tới khi cuối kỳ, có không ít bạn học mon men lôi kéo làm quen với cô.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô cũng quen quá rồi.
Các bạn cùng lớp, cũng không có ý xấu gì.
Hôm nay khác là, người ngày thường luôn an tĩnh nhất là Kiều Sơ Hạ, bị bỏ rơi quá đáng.
Cô lo lắng trong lòng cậu ấy không thoải mái, tránh đi cho xong.
Hơn nữa……
Đứng trên sân thượng nhỏ cuối hành lang của dãy nhà dạy học, Tần Tây trầm ngâm nhìn về hướng phòng học.
Thật ra chuyện này chỉ có thầy Chiêm với đàn anh Ngô lén nói cho cô ngày hôm qua, luận văn còn chưa có chính thức đăng, trên mạng cũng không tìm được tin tức.
Đến cả cô tối qua cũng mới nhận được thông báo chính thức của bên biên tập tạp chí.
Các bạn học làm sao mà biết được?
“Phì……” Tần Tịch đang nghĩ ngợi, Âu Dương Nguyệt cũng đi khỏi phòng học tới, duỗi tay chống lên lan can, nhìn cô: “Biết ngay cậu ở đây mà.”
Cậu ấy nghiêng đầu, đuôi lông mày khóe mắt đều là vẻ hưng phấn tươi cười: “Có phải vị làm ồn quá mức không? Tớ cũng aiz..! Lần đầu tiên được làm giáo bá mọi người vây quanh, thì ra cảm giác thích ý như vậy! Tiểu Tịch…..”
Âu Dương Nguyệt nhào qua tựa lên vai Tần Tịch: “Ít nhiều cũng nhờ cậu, yêu cậu nhất trên đời, moa---”
Tần Tịch duỗi tay đè lên trán cô ấy đẩy ra, “Biết cậu yêu tớ nhất rồi! Nhưng mà cậu cũng yêu thần tượng của cậu, yêu tiểu thịt tươi, còn gần đây cậu yêu thêm đội trưởng nhóm dancer……”
“Không giống nhau mà! Cậu là độc nhất vô nhị!” Âu Dương Nguyệt nói năng hùng hồn đầy lí lẽ.
Vóc dáng cô ấy rõ ràng cao hơn Tần Tịch, lại cứ ăn vạ trên người cô, “Ừ đúng rồi!”
Âu Dương Nguyệt đột nhiên nhớ tới: “Tại sao chỉ có luận văn của Hạ Hạ không qua?”
“Cũng không phải không qua.” Tần Tịch lựa lời: “Đàn anh Ngô cảm thấy luận văn của Hạ Hạ phải sửa lại trước khi gửi đi, gần đây bọn mình lại phải thi cuối kỳ, anh ấy không muốn bọn mình bị phân tâm. Cho nên chờ đến khi sắp nghỉ đông rồi tìm Hạ Hạ nói chuyện này.”
“Như vậy à….” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu, le lưỡi: “Đàn anh Ngô yêu cầu đúng là nghiêm khắc. Nói thật ra, anh ấy tìm tớ tới mấy lần, để tớ sửa đi sửa lại, tớ căng thẳng vô cùng luôn. Mỗi lần đi về lưng đều ướt đẫm mồ hôi….. Ai nha! Vẫn phải cảm ơn bảo bối Tiểu Tịch của chúng ta, mỗi lần đều đi cùng với tớ, còn giúp tớ nói chuyện nữa, moa moa bắn tim cho cậu này!”
“Được rồi được rồi.” Tần Tịch lại đẩy cô ấy ra, buồn cười nhìn nhìn, “Tớ hít thở không khí một chút rồi về, cậu về trước đi, hôm qua không phải bỏo không khỏe à, đừng đứng đây trúng gió giờ.”
Giờ đã cuối tháng 12 rồi, gió trên hành lang lầu 4 lớn lắm.
Gió lạnh đầu đông thổi, Âu Dương Nguyệt đúng là cảm thấy gai gai người.
“Được rồi, cậu cũng đừng đứng lâu quá.” Cô ấy buông Tần Tịch ra, xoay người trở về phòng học.
“Tần Tịch?” Âu Dương Nguyệt đi chưa được mửa phút, một giọng nói lại vang lên phía sau cô.
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo ý cười.
Tần Tịch vừa xoay người lại, mùi khói đã xông lên trước mặt.
Cô theo bản năng lùi lại một bước, đã nhìn thấy Trịnh Thiên Lỗi lần trước ở lớp học chủ động tìm cô đang đứng ở cửa vào sân thượng.
Tay phải Trịnh Thiên Lỗi kẹp một điếu thuốc, chậm rãi đi về phía Tần Tịch.
Bọn họ tới gần cuối kỳ, bốn tiếng buổi sáng thường là học hai tiết liên tục.
Bây giờ là thời gian nghỉ giải lao giữa tiết hai và ba, kéo dài nửa tiếng, để thuận tiện cho sinh viên học xong hai tiết đầu còn phải đổi phòng học cũng như thầy cô giáo phải đi sang tòa nhà dạy học khác.
Cũng có vài người giống như Trịnh Thiên Lỗi, nhân lúc thời gian dài như vậy tìm một chỗ ít người tới lén hút thuốc.
Trịnh Thiên Lỗi dựa vào lan can, thoải mái rít thuốc.
Tần Tịch nhẹ nhàng nhíu mày, lại đứng cách xa anh ta một chút.
“Tôi nhìn bóng dáng đã biết là em.” Trịnh Thiên Lỗi quay đầu mỉm cười nhìn về phía cô, “Gần đây rất bận nhỉ? Sắp thi cuối kỳ rồi, áp lực lớn?”
Anh ta nói xong lại rít thuốc.
Trong sương khói lượn lờ, Tần Tịch nghe thấy anh ta hàm hồ hỏi: “Nếu có chỗ nào cần thầy giúp, không cần khách sáo, lúc nào cũng có thể tới tìm thầy.”
“Cảm ơn thầy ạ.” Tần Tịch lễ phép nói cảm ơn, “Em nên về phòng học rồi.”
Cô gật gật đầu xin lỗi với Trịnh Thiên Lỗi.
“Đi đi.” Trịnh Thiên Lỗi vẫn đứng đó nhả khói.
Tần Tịch vừa mới đi được hai bước thì nghe thấy đối phương gọi mình lại: “Tần Tịch.”
“Thầy còn chuyện gì sao ạ?”
“Nghe nói luận văn của em gửi cho tạp chí?” Anh ta vẫn đang cười, chỉ là lúc nói chuyện, đôi mắt nheo nheo lại, “Còn là tác giả chính, không tệ nha, bạn học nhỏ, đúng là hậu sinh khả úy.”
“Cảm ơn thầy đã khích lệ. Chủ yếu là thầy Chiêm với đàn anh Ngô hướng dẫn ạ.” Tần Tịch nói.
“Đồng tác giả là Ngô Hi Ngạn hay là thầy Chiêm?” Trịnh Thiên Lỗi lại hỏi.
Tần Tịch ngẩn người ra, thành thật nói: “Không thêm vào ạ.”
Lúc ấy cô có hỏi qua đàn anh Ngô Hi Ngạn, thông tin tác giả có nên thêm anh và thầy Chiêm vào không.
Đối phương lại nói, đề tài là các cô tự mình xin, thí nghiệm cũng là các cô tranh thủ lúc buổi tối và thời gian nghỉ ngơi cuối tuần làm, luận văn cũng là mấy người các cô tự mình viết.
Không cần thêm tên anh.
Thầy Chiêm cũng trả lời như thế.
Cho nên luận văn của ba người Tần Tịch, tác giả chính vẫn là tên các cô, không thêm đồng tác giả.
“Thực ra thêm thông tin tác giả vô cũng không ảnh hưởng gì.” Trịnh Thiên Lỗi cười cười nhìn cô: “Nhất là lúc luận văn của sinh viên gửi đi, như thế ngược lại bên tạp chí dễ dàng thông qua bản thảo. Lần sau em có thể suy nghĩ làm theo.”
“Được ạ, cảm ơn thầy.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Kỳ thi cuối kỳ chuẩn bị tốt chưa?” Trịnh Thiên Lỗi dừng một chút, nhàn nhạt hỏi: “Chương trình học năm hai nặng hơn năm nhất rất nhiều, nhiều bài chuyên ngành các em lần đầu tiếp xúc. Có vấn đề gì khó khăn không?”
“Chương trình học khó hơn nhiều so với năm nhất, cũng nhiều hơn nhiều.” Tần Tịch nói: “Em sẽ cố gắng.”
“À…..” Trịnh Thiên Lỗi không bày tỏ ý kiến gật đầu: “Vẫn câu nói kia, dù là giờ thầy khó có thể lên lớp cho các em, nhưng nếu có vấn đề gì, hoan nghênh tới tìm thầy.”
“Em có số điện thoại của thầy.” Anh ta nhìn Tần Tịch: “Không quan tâm là vấn đề học tập hay sinh hoạt, hoặc là đề tài bọn em có vấn đề gì, đều có thể tới tìm thầy.”
“Cảm ơn thầy Trịnh.” Tần Tịch nhàn nhạt nói tạ ơn.
Rõ ràng là cũng một lời nói, hôm đó lúc Ngô Hi Ngạn dẫn cô đi gặp giáo sư Trương, cô Tiền cũng vậy, chủ nhiệm Lục cũng thế, bọn họ cũng nói không khác gì.
Nhưng không biết vì sao, từ trong miệng thầy Trịnh nói ra, cô cứ thấy kỳ kỳ thế nào ấy.
Rõ ràng đây cũng là một thầy giáo rất giỏi, tuổi trẻ tài cao, mới 30 tuổi đã là phó giáo sư.
Ở đại học A nổi tiếng với nhân tài đông đúc, người như vậy xứng đáng với danh hiệu tuổi trẻ tiền đồ vô lượng.
Nhưng mà cô cứ cảm thấy, là lạ thế nào ấy.
Đặc biệt là hôm nay.
Ánh mắt của Tần Tịch dừng trên điếu thuốc đã được châm lửa kia của Trịnh Thiên Lỗi.
Rõ ràng là khu vực nhà trường quy định cấm hút thuốc, là một giáo viên tại sao có thể hút thuốc mà không hề kiêng dè gì thế kia.
Cũng hoặc là……
Tần Tịch bình tĩnh nhìn về phía Trịnh Thiên Lỗi, ánh mắt của đối phương, luôn làm cô có chút không thoải mái.
“Mau về phòng học đi.” Trịnh Thiên Lỗi vẫy vẫy tay với Tần Tịch: “Bên ngoài trời lạnh.”
Giọng nói của Trịnh Thiên Lỗi ôn hòa trầm thấp, dung mạo cũng coi như anh tuấn, tuổi trẻ nhiều triển vọng.
Anh ta cũng là một thầy giáo được sinh viên rất chào đón.
Nhưng mà có như vậy, cô vẫn nhịn không được mà sinh ra cảnh giác với anh ta.
Tần Tịch như suy nghĩ chuyện gì trở lại phòng học, Đường Lăng đứng lên để cô về lại chỗ của mình, hỏi: “Hạ Hạ bảo đi tìm cậu, cậu có thấy không?”
“Không.” Tần Tịch lắc đầu, quay đầu lại nhìn.
Đúng lúc Kiều Sơ Hạ đi vào phòng học, bước nhanh đến chỗ cô.
“Tiểu Tịch.” Kiều Sơ Hạ mỉm cười đưa một bình cacao nóng cho cô, “Tớ đi mua đấy, vốn dĩ muốn đưa luôn cho cậu, Âu Dương bảo cậu trên sân thượng, tớ đi tìm cậu mà sao không thấy cậu đâu?”
“Tớ ở cuối hành lang bên phải, có phải cậu đi sang bên trái không?” Tần Tịch cười tủm tỉm nhận lấy bình, mở ra, uống một ngụm lớn.
Trong phòng học mùa đông đã được lắp hệ thống sưởi mới, thật là ấm áp quá chừng.
Bên ngoài phòng học vẫn lạnh lắm.
Cô ở bên ngoài gió thổi một lát, gương mặt với tay cũng bị đóng thành băng lạnh ngắt.
Lúc nhận bình, đụng đến ngón tay Kiều Sơ Hạ, cũng lạnh ngắt y chang.
“Ôi, sao cậu cũng lạnh ngắt vậy?” Tần Tịch nói: “Thực ra phòng học rất ấm áp mà, đâu cần đi mua ca cao nóng làm gì.”
“Đúng lúc tớ muốn uống ấy mà.” Kiều Sơ Hạ cười ôn nhu.
Tần Tịch nhìn vẻ tươi cười trên mặt cô ấy, chị gái ôn nhu đáng yêu như vậy, là tri gái tri kỷ nhất phòng ký túc xá bọn họ.
Cô hoàn toàn yên lòng.
“Trên người cậu sao lại có mùi khói thuốc?” Kiều Sơ Hạ đột nhiên xấn qua, hít một hơi thật sâu trên vai Tần Tịch: “Tiểu Tịch?”
Cô ngước mắt nhìn về phía Tần Tịch: “Có phải gần đây áp lực của cậu quá lớn…..”
“Không có không có.” Tần Tịch liên tục xua tay, “Sao tớ có thể hút thuốc được, mùi khói trên sân thượng bám vào thôi.”
“Vậy thì tốt.” Kiều Sơ Hạ ngồi xuống chỗ của mình, vỗ vỗ mu bàn tay Tần Tịch: “Nếu áp lực quá lớn, nhớ phải chia sẻ với bọn tớ, đừng có mà cố gắng ngốc nghếch chống đỡ một mình đấy.”
Cô ấy nhìn vào đôi mắt Tần Tịch, giọng nói chân thành tha thiết: “Bọn tớ sẽ đau lòng lắm.”
“Yên tâm đi.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười với cô ấy.
Cacao ấm áp chạy xuôi theo thực quản, chạy vào dạ dày Tần Tịch, khắp người cô đều ấm lên theo.
Chuông vào học vang lên, thầy giáo tận trách bắt đầu tiếp tục giảng bài.
Trong phong học tĩnh lặng, ngoài tiếng giảng bài của thầy cũng chỉ thỉnh thoảng nghe được tiếng lật sách, còn có tiết bút ghi chép lại, xẹt xẹt trên giấy.
Tay trái Tần Tịch nâng mà, tay phải nhanh chóng ghi chép lại.
Thỉnh thoảng Âu Dương Nguyệt sẽ nhìn vở ghi chép của cô, ghi lại những câu mà cô ấy quên mất hổi nãy.
Tất cả đều tốt đẹp như vậy, năm tháng tĩnh lặng như nước.
Cũng ngày lễ Giáng sinh, bọn Tần Tịch thi ba môn.
Buổi sáng thi sinh lý, buổi chiều đổi khẩu vị thi triết học Mác Lênin.
Buổi tối lại là sinh vật hóa học.
“Thiên hạ” cũng được chiếu vào ngày hôm nay.
Nhưng kể cả là Âu Dương Nguyệt, một fan trung thành của Lê Phi cũng không thèm quan tâm đến thành tích của thần tượng nhà mình.
Lúc cô về ký túc xá, cả người đều bò rạp.
“Trời ạ.” Cái trán Âu Dương Nguyệt cụng lên bàn: “Tớ luôn cảm thấy câu hỏi lớn cuối cùng của sinh lý tớ không có làm, sao giờ đây?”
“Cậu có làm.” Tần Tịch nói: “Tớ nộp bài thi sau cậu, chắc chắn cậu đều làm hết.”
“Thật hả?” Âu Dương Nguyệt tạch một cái quay đầu lại, hai mắt sáng lấp lánh nhìn Tần Tịch: “Vậy….. cậu thấy tớ làm có đúng không?”
“Giáo viên nói nộp bài xong ra khỏi phòng này, có cho đứng lại đâu.” Tần Tịch dở khóc dở cười: “Chẳng qua nếu cậu nói lại một lần, tớ có thể nói cho cậu biết có đúng không?”
“Nghe cái giọng điệu này xem!” Âu Dương Nguyệt lên án cô với Đường Lăng và Kiều Sơ Hạ: “Giúp tớ xem làm có đúng không! Xì xì, đáp án của cậu là đáp án mẫu à!”
“Đúng vậy.” Đường Lăng xoay người lại, hỏi Tần Tịch: “Câu hỏi lý thuyết đầu tiên của sinh lý là kiểm tra phản ứng chuỗi bên của các axit amin và tính chất của quang phổ, đúng không?”
“Tớ nghĩ là vậy.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Gì cơ? Đặc tính quang phổ học? không phải là giáo viên bảo chỉ cần hiểu sơ một chút thôi sao?” Âu Dương Nguyệt trợn tròn mắt, “Tớ đánh dấu mà, hiểu sơ hiểu sơ, hiểu sơ là được mà! Trời ơi, tớ không nghĩ đến nó, không viết gì hết trơn.”
“Không sao.” Kiều Sơ Hạ cười an ủi cô ấy: “Dù sao đạt điểm tuyệt đối cũng không phải mục tiêu của cậu.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
Vẻ mặt cô ấy đưa đám: “Không được nói đáp án nữa, không là tớ không có cách nào đọc sách được.”
Cô ấy quay đầu lại nhìn về phía Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, bọn mình đừng để ý đến hai quái vật kia, có phải cậu cũng cảm thấy khó lắm đúng không? Cậu cũng không viết gì đặc tính quang phổ nhỉ?”
“Tớ có viết.” Kiều Sơ Hạ ôn nhu cười cười, “Tuy là tớ không chắc chắn lắm nhưng mà nghĩ viết thêm cũng được, chỉ cần không sai thì thầy cô sẽ không trừ điểm đâu, nên tớ viết vô luôn.”
“Phản đồ!” Âu Dương Nguyệt chỉ vào cô ấy: “Cậu là phản đồ! Cậu cũng muốn khuất phục hai quái vật kia sao? Hu hu hu hu cho nên ký túc xá này chỉ có tớ là người bình thường hả? Mẹ ơi con sợ quá đi thôi!”
“Tranh thủ thời gian đọc sách đi.” Kiều Sơ Hạ ôn nhu nói.
Cô ấy xoay người, cầm di động mình lên trước.
Sau khi nhìn thoáng qua, cô ấy lại xoay người lại: “Đúng rồi, Âu Dương.”
Kiều Sơ Hạ mỉm cười nói: “Bộ phim điện ảnh cậu thần tượng, ngày đầu tiên chiếu phim, từ 12 giờ trưa đến giờ, đã phá kỷ lục phòng vé.”
“Hà?” Âu Dương Nguyệt kinh ngạc, “Trong nhóm sao không nói gì?”
Cô ấy có gia nhập nhóm fan hậu cung của Lê Phi.
Nếu kỷ lục phòng vé bị phá, chắc chắn trong nhóm có người nói rồi.
Tuy là hỏi thế, Âu Dương Nguyệt cũng cầm di động liên lướt tin tức.
“Hình như chưa có á, mọi người đang chờ phá kỷ lục ngày đầu bán vé. Bây giờ mới có 3 giờ, đương nhiên chắc chắn sẽ phá. Nhưng mà fan thần tượng nhà tớ đều khiêm tốn, mọi người chờ tin tức chính thức mới chúc mừng.” Cô ấy tò mò nhìn về phía Kiều Sơ Hạ: “Có phải cậu nhìn nhầm rồi không?”
“Năm giờ vượt mốc trăm triệu….” Kiều Sơ Hạ cũng lấy di động lại: “Không phải là thời gian vượt mốc trăm triệu nhanh nhất à?”
“Đương nhiên cũng có thể tính thế…..” Âu Dương Nguyệt gật gật đầu, càng tò mò, “không nghĩ cậu còn chú ý đến thần tượng của tớ. Có phải lần trước xem công chiếu, cảm thấy anh ấy đẹp trai chết được, diễn xuất đỉnh? Sau đó không chống cự được mị lực bị anh ấy cảm hóa rồi?”
“Ha…..” Kiều Sơ Hạ cười thành tiếng: “Phải đó phải đó.”
Cô ấy xoay người để điện thoại lên bàn.
Qua nửa phút, nhịn không được lại cầm tới.
Trên màn hình là tin nhắn Tô Triệt gửi đến, là một bức ảnh hiện trường yến hội.
“Anh đang ở hiện trường mừng công, đáng tiếc hôm nay các em phải thi, không thì cũng có thể đến chơi cùng. Tới không ít nghệ sĩ trẻ mà các em thích đấy.”
Anh ta nói: “Thi cử cho tốt nhé, bạn học Sơ Hạ.”
Kiều Sơ Hạ cũng trả lời lại: “Vâng, hôm nay thi ba môn, không thể đi xem phim cống hiến sức lực, chúc mừng các anh nhé.”
Cô gửi tin nhắn xong, thoát khỏi giao diện chat với avatar chú hề, mở một khung chat khác ra.
Ngón tay cô lướt đi lướt lại, do dự một chút, cô mới gõ chữ thật nhanh: “Đàn anh Ngô, tết Dương lịch anh về nhà ạ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...