Tần Tịch làm theo accept lời mời kết bạn của Lê Phi.
Avatar của đối phương là một anh hề.
Hóa trang dày đặc, nhìn không ra hình dạng ban đầu.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mũ nhòn nhọn, biểu cảm phô trương, hai mắt nhìn thẳng màn hình.
Không biết có phải là do làm hiệu ứng đặc biệt không mà sao cứ thấy trong mắt anh hề tinh quang phát sáng.
Trước kia cô xem rất nhiều phim điện ảnh của Lê Phi rồi nhưng cũng chỉ nhìn thấy đối phương một lần.
Cơ mà cho dù là đời nào, trước khi Tần Tịch chết, nam diễn viên thiên tài trẻ tuổi này, đã nổi đến không thể nổi hơn rồi.
Thực ra bây giờ đối phương cũng vẫn xem như nổi tiếng rồi, chỉ là so sánh với sau này anh ta giành được tất cả các giải thưởng thì không thể coi là mặt trời ban trưa được.
Bộ phim điện ảnh giúp Lê Phi giành được giải ảnh đế kia, chỉ có thể xem là một tác phẩm văn nghệ vốn thấp, lấy thường thức là chính, rất giống những bộ phim chiếu rạp trong nước khác.
Tần Tịch nghĩ đến anh ta vừa nói tự mình bao vé, sợ rạp chiếu phim không bán được vé về sau không có phim để quay, nhịn không được hơi hơi mỉm cười.
Lúc ấy phim điện ảnh chiếu cũng không có gì đặc biệt tạo nên bọt nước.
Sau khi hạ màn ngược lại anh ta lại có fans, tỉ mỉ cắt nối các cảnh diễn của anh ta thành một vi deo chả kém gì video tuyên truyền của một trang web.
Cái video đó, nổi như cồn.
Chờ cư dân mạng chợt nhận ra, chỉ cần la liếm nhan sắc thần tiên của Lê Phi thôi cũng có thể khiến cho các cô sẵn sàng coi hết bộ phim, khi muốn ủng hộ một diễn viên mới không có tiếng tăm ấy mà, lại tiếc nuối nhận ra phim đã hết chiếu rồi.
Nhờ cái video đó mà Lê Phi xem như nổi tiếng một phen.
Hơn nữa kỹ thuật diễn vốn dĩ đã qua cửa rồi.
Tần Tịch còn nhớ rõ, sau khi Lê Phi dựa vào năng lực chân chính của mình huyết tẩy hết những liên hoan phim lớn, dành hết tất cả các danh hiệu trong năm đó.
Có những diễn viên từng có cơ hội hợp tác với anh ta lúc nhận phỏng vấn còn khen qua: diễn viên có thiên phú dị bẩm, còn chăm chỉ hơn cả những người có thiên phú, nam diễn viên xuất sắc nhất, danh xứng với thật.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chẳng qua nói nữa cũng rất trùng hợp, cái bộ phim Lê Phi đóng mà ít vốn kia, cũng không bán được bao nhiêu vé đó, Tần Tịch đúng lúc có xem rồi.
Cũng nhờ bộ phim điện ảnh đó khiến cô nhớ kỹ người diễn viên trẻ tuổi này.
Sau đó thì cô bận rộn học hành, sau đó thì bận rộn công việc, không có hứng thú gì với minh tinh và giới showbiz.
Chỉ có phim của mình Lê Phi, mỗi một bộ ra mắt, cô đều sẽ đi xem ủng hộ.
Cái nào mà thích ơi là thích còn đi xem vài ba lần.
Chỉ có một lần gặp mặt đó, nhịn không được đi qua xin chụp hình chung với chữ ký.
Cho nên xem như mình cũng là fan của đối phương nhỉ.
Tần Tịch cúi đầu nhìn nhìn avatar anh hề trên wechat của mình.
Sau đó ngẩng đầu nhìn về phía chủ nhân của tài khoản này.
Lê Phi ăn cái gì dáng vẻ cũng rất văn nhã.
Anh ta đeo bao tay, chuyên tâm lột tôm.
Chắc là chú ý tới ánh mắt của Tần Tịch, Lê Phi ngẩng đầu nhìn lại.
Vành nón che khuất ánh mắt anh ta, ngay cả vẻ mặt cũng mịt mờ nhìn không rõ.
“Sao lại không ăn?” Anh ta hỏi: “Cô gái nhỏ không thích ăn cay hả, sợ nổi mụn hả?”
Tần Tịch lắc đầu.
Cô không biết nên hình dung như thế nào, cô có phải là một fan trung thành lâu dài nhất của Lê Phi không.
Lúc anh ta còn chưa nổi tiếng đã ủng hộ phim của anh ta, chớp mắt đã qua ba đời.
Tần Tịch tuy là không có máu du idol nhưng mà ngồi đối mặt với diễn viên mình thích như vậy, cảm giác vẫn vui vẻ lắm.
Hơn nữa thực sự đã qua mấy đời rồi nhưng người vẫn là người kia.
Ăn xong đồ ăn ở nhà ăn, trời cũng đã tối.
Lê Phi không có ý định đi về.
Anh ta lại đeo khẩu trang lên, hứng thú bừng bừng tỏ vẻ muốn đi dạo vườn trường.
Lúc này còn an toàn hơn ban ngày, Tần Tịch đi cùng anh ta, bắt đầu từ khu đông, chậm rãi đi về phía khu dạy học.
“Khu nhà này còn ở đây.” Lê Phi ngửa đầu nhìn về một tòa nhà ven đường.
Một tòa nhà kiến trúc kiểu cũ, tường trắng ngói đỏ, không cao, chỉ có bốn tầng lâu.
Bên ngoài bờ tường dây thường xuân leo đầy, cửa phòng học mở rộng, đông ấm hạ mát.
Đây là kiến trúc ban đầu đại học A thành lập, có mấy chục năm lịch sử.
Giờ là bảo tàng lịch sử của trường, nơi đây trưng bày một vài hiện vật của những sinh viên ưu tú đại học A.
Tần Tịch nhập học không lâu đã đi tới đây xem.
Cô rất quen thuộc với trường học, nghe Lê Phi nói như vậy cũng quay đầu nhìn về phía anh ta.
“Tôi cũng đi học hơn 1 năm ở đại học A.” Lê Phi nhún nhún vai.
Tần Tịch xem rất nhiều phim điện ảnh của Lê Phi, nhưng cô không được xem là đu idol.
Nghe anh ta nói như vậy, vừa rồi còn nhận mình là fan trung thành lâu dài nhất của đối phương, lúc này lại hơi xấu hổ.
Cô không rõ lắm, Lê Phi đã từng học ở đại học A.
Fan như này, đúng là không đủ tiêu chuẩn.
“Tôi thi đỗ đại học A năm 16 tuổi.” Lê Phi nói: “Học viện vật lý, không ngờ đến nhỉ?”
“Ừ.”
“Năm nhất đại học tham gia câu lạc bộ kịch nói, nhận ra diễn kịch mới là chân ái trong lòng tôi. Cho nên lúc học kỳ hai năm nhất, tham gia thi nghệ thuật, năm sau đỗ học viện điện ảnh.”
“Thì ra chúng ta cũng coi như bạn cùng trường nhỉ.” Tần Tịch như suy tư gì đó.
Ngoài việc cô xem phim điện ảnh của Lê Phi ra thì phim truyền hình rất ít xem.
Nhưng cô nhớ rõ sau đó anh ta tham gia một vài gameshow nữa.
Khoảng thời gian đó, không ít người trên mạng chửi rủa Lê Phi đang dùng danh học bá để lăng xê.
Sự việc làm rùm beng lên ghê lắm, hơn một năm sau đó, ngoài tham gia gameshow ra, Lê Phi vẫn luôn không có ra tác phẩm mới, nên anh ta bị anti rất nhiều.
Sau đó được giải quyết như nào, Tần Tịch không rõ lắm.
Bởi vì năm thứ hai, Lê Phi càn quét hết thảy các liên hoan phim, giải thưởng nhận muốn rút tay, trở thành ảnh đế danh xứng với thực và ngôi sao phòng vé.
Thì ra danh tiếng học bá, không phải là lăng xê gì.
Người ta 16 tuổi đã thi đậu đại học A, còn là học viện vật lý, thành tích chắc chắn vô cùng ưu tú.
“Muốn vào nhìn.” Lê Phi nhìn cánh cửa nhà trưng bày đóng chặt, nóng lòng muốn thử.
Cửa sắt không cao lắm, phía trên không có đồ sắc nhọn gì.
Nơi này từ thứ hai đến thứ sáu mở cửa ra vào miễn phí, bên trong không có vật phẩm gì quý giá, có lẽ trong trường cũng chả ai nghĩ đến, buổi tối sẽ có người trộm trèo tường trốn vào.
“Hả?” Tần Tịch nói: “Nhưng mà đóng cửa rồi mà, ngày mai lại đến sếp hàng.”
“Đi.” Lê Phi duỗi tay, lay lay cửa sắt.
Anh ta ngó trái ngó phải, nơi này ít có người đi qua lắm.
Trong cửa sắt còn có một cái cái lan can, đẩy qua đẩy lại rất dễ.
“Nhưng mà……”
Tần Tịch nói còn chưa xong, Lê Phi đã nắm lấy cửa sắt.
Vóc dáng anh ta cao, chân cũng rất dài.
Cửa sắt nhiều lắm cũng chỉ chừng hai mét, cao hơn anh ta không bao nhiêu.
Anh ta nhẹ nhàng nhảy lên, đứng trên đó cúi đầu nhìn Tần Tịch: “Đi lên đây.”
Tần Tịch: “……”
Cô vẫn luôn là sinh viên ngoan, trước nay chưa bao giờ làm chuyện như vậy.
Cũng chưa bao giờ nghĩ tới sẽ làm ra chuyện như vậy.
“Nhanh.” Lê Phi lại thúc giục Tần Tịch, vươn tay: “Đừng sợ, tôi kéo cô lên.”
Tần Tịch dở khóc dở cười ngửa cổ nhìn Lê Phi đang ngồi trên cửa sắt.
“Nhanh!” Lê Phi lại giục, “Lên đây.”
“Được rồi.” Tần Tịch duỗi tay bắt lấy cửa sắt.
Cô cũng không biết sao lại làm vậy.
Có lẽ là sức ảnh hưởng của thần tượng duy nhất với mình.
Hoặc là, mấy tháng này, cứ ôn tập, làm thí nghiệm, sinh hoạt dù là phong phú nhưng cũng chả có gì thay đổi.
Trong một đêm đông như vậy, cô học bộ dáng của Lê Phi, nắm lấy song sắt trèo lên.
“Xuống đây.” Lê Phi nhảy xuống phía trong cửa.
Anh ta đứng ở bên trong, giơ hai tay ra với Tần Tịch: “Đừng sợ, cho dù có ngã xuống cũng có tôi đỡ cô rồi.”
“Không cần.” Tần Tịch cẩn thận thăm dò thử, nắm lấy lan can song sắt từ từ trèo xuống.
Cửa sắt đúng là không cao.
Cuối cùng cô nhẹ nhàng nhảy xuống, cũng đứng trên mặt đất.
Bảo tàng rất an tĩnh, không có bóng đèn nào.
Lê Phi lấy di động mở đèn pin lên, đi trước.
Tòa nhà bốn tầng hình chữ “L”, cổng vào chính là lối rẽ.
Cửa chỗ đó lại không khóa, Lê Phi nhẹ tay đẩy ra, ý bảo Tần Tịch vào trước.
“Rốt cuộc anh muốn xem cái gì?”
Cửa tầng trệt im lặng đóng lại, cả khu bảo tàng ngoài ánh sáng từ di động của Lê Phi ra chỉ có ánh sáng từ ngọn đèn đường chiếu qua cửa kính phía xa.
“Tôi chỉ muốn thử xem thôi.” Lê Phi nói: “Loại cảm giác này.”
Anh ta đứng giữa đại sảnh, nhắm mắt lại, mở hai tay đứng ở đó.
Sau đó hơi hơi ngẩng đầu lên, đè giọng nói: “Từ khi đi học mẫu giáo, tôi đã là một học sinh ngoan trong trường. Tiểu học nhảy lớp, trung học nhảy lớp, đến cuối cùng, bạn bè quanh tôi đều lớn tuổi hơn tôi một chút. Bạn học cũng tốt, giáo viên cũng tốt, đều chăm sóc tôi. Tôi luôn là học sinh lớp hỏa tiễn của trường, xung quanh đều là những học sinh ưu tú dị thường thành tích cao lại tuân thủ lễ phép, tôi chưa bao giờ thấy có ai là giáo bá phản nghịch bên người.”
Tần Tịch: “……”
Cho nên hôm nay anh ta cố ý trốn ra, đi khỏi đoàn, chính là muốn trải nghiệm sinh hoạt của giáo bá à?
“Lúc được nhận vào đoàn phim, đạo diễn với biên kịch cũng nói sơ với tôi một chút về nhân vật này.” Lê Phi lại nói.
Thấy anh ta không thèm để ý, Tần Tịch là cô gái hôm nay mới quen, bọn họ căn bản không thân.
“Nhưng mà tôi cảm thấy bọn họ nói rất là thổi phồng.” Anh ta xoay người nhìn Tần Tịch: “Hút thuốc, đánh nhau, trốn học. Còn đua xe máy, đánh bóng rổ giỏi, chơi game rất đỉnh, cuối cùng, thành tích phi thường tốt.”
Lê Phi nhìn Tần Tịch cười: “Còn là sinh viên y.”
Tần Tịch: “……”
“Vậy thì không thể nào.” Cô quyết đoán nói: “Sinh viên y muốn có thành tích đặc biệt tốt, cần phải tốt rất nhiều thời gian để học hành.”
Cô bấm bấm đầu ngón tay tính: “Anh coi nhé, chúng tôi năm nay sinh viên năm hai, tổng cộng học 9 môn lý thuyết, ngoài ra còn có thể dục, ngày nào cũng kín lịch.”
“Cuốn sách mỏng nhất cũng phải 400 trang. Không cần nhớ đâu, chỉ cần đọc hết một lần cũng phải tốn rất nhiều thời gian. Cho dù là người đọc qua sẽ không quên, muốn thành tích cao……. ừm…..”
Tần Tịch bĩu môi: “Ít nhất cũng phải xem hết một lần, thời gian cũng phải 1, 2 tháng.”
“Hơn nữa có rất nhiều bài chuyên ngành là hệ thống kiến thức mới.” Tần Tịch nói tiếp: “Đi học mà không nghe giáo viên giảng bài, chỉ dựa vào bản thân…. Đương nhiên cũng có những thiên tài tự học thành tài, chẳng qua tôi cảm thấy, bài chuyên ngành vẫn cần nghe giảng. Rất nhiều thầy cô sẽ phối hợp giảng những tình huống thực tế trong bài giảng, sẽ nói sâu sắc hơn, thậm chí sẽ thay đổi một chút tri thức mới trong sách, trốn học, không được đâu.”
Lê Phi không nói gì.
Lúc anh ta vào tầng một bảo tàng thì bỏ mũ với khẩu trang ra.
Ánh sáng từ di động chiếu lên trần nhà rồi rọi xuống, chiếu ra bóng dáng của anh ta.
Đôi mắt Lê Phi rất sáng, lúc này nghiêm túc nghìn Tần Tịch đang giải thích, đáy mắt lan lên ý cười nhàn nhạt.
“Hơn nữa thí nghiệm…..” Tần Tịch nói: “Có thể là do tôi ngốc nghếch, tôi chỉ cảm thấy thời gian không đủ dùng. Sinh viên y, nhất là sinh viên y ưu tú, dù sao lớp chúng tôi sẽ không có sinh viên ưu tú trốn học.”
“Ừ.” Lê Phi khẽ cười một tiếng: “Tôi cũng chưa gặp.”
“Ngành khác có lẽ còn có thể.” Tần Tịch hơi do dự: “Chẳng qua nếu là nam sinh, nếu là học ngoại khoa thì không nên uống rượu mới tốt. Dù sao cồn sẽ gây tổn thương thần kinh trung ương, uống nhiều, tương lai sao cầm dao giải phẫu được?”
“Ừ……” Lê Phi lại cười.
Tần Tịch nghe thấy anh ta cười, lập tức phản ứng lại.
Cô hơi ngại, Lê Phi muốn đóng phim, đâu phải là cuộc sống thực tế.
“Xin lỗi.” Tần Tịch nói: “Hình như tôi nói nhiều quá rồi, điện ảnh không phải là thế giới thật, vốn có thể điện ảnh hóa một chút.”
“Không sao.” Lê Phi nói: “Tuy là đóng phim, nhưng thổi phồng quá, thì không thể chấp nhận được.”
Anh ta nhắm mắt lại lần nữa: “Cho nên tôi muốn trải nghiệm chân thực một lần, sinh viên kiệt ngạo lại phản nghịch, cuối cùng là như thế nào?”
Anh ta quay đầu nhìn về phía Tần Tịch: “Tôi có thể đi học cùng các cô không?”
“Sợ là không được rồi.” Tần Tịch nói: “Chúng tôi sắp thi cuối kỳ rồi, gần đây nhiều môn đã kết thúc rồi, sắp nghỉ đông rồi.”
“Cũng phải.” Lê Phi gật gật đầu: “Chẳng qua cũng không vội, tầm giữa tháng tư sang năm phim mới khai máy, chờ các cô khai giảng học kỳ sau, tôi nhờ công ty giúp đỡ, tới dự thính một tháng.”
Anh ta nghĩ nghĩ, lại hỏi: “Phòng thí nghiệm tôi có thể vào không?”
“Phòng thí nghiệm à…..” Tần Tịch đột nhiên nhớ tới: “Nghỉ đông tôi sẽ ở lại trường làm thí nghiệm, nếu anh chỉ là muốn vào phòng thí nghiệm, vậy thì được. Nhưng mà tiết học thực hành thì không được. Giáo viên với trợ giảng lớp thực hành sẽ không cho người không phải là sinh viên vào đâu.”
“Vậy cảm ơn cô trước.” Lê Phi nói.
Thật ra Tần Tịch cũng hơi bất ngờ.
Cô biết diễn xuất của Lê Phi rất tốt.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...