Lúc Tần Tịch với Đường Lăng trở về ký túc xá, đúng lúc Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ đi ăn cơm tối về.
Sắp đến cuối kỳ, mấy môn kết thúc sớm đã có lịch thi cả rồi.
Sinh viên y ai ai cũng vội vàng, nhìn qua vô cùng bận rộn, người cũng tiều tụy đi.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người yêu cái đẹp nhất ký túc xá là Âu Dương Nguyệt quầng thâm mắt cũng đen xì rồi, cho dù vừa mới ăn cơm về đến ký túc xá cũng yên lặng cầm sách lên đọc.
“Các cậu về rồi?” Nhìn thấy Tần Tịch với Đường Lăng đẩy cửa bước vào, Âu Dương Nguyệt hết hơi hết sức chào hỏi với hai người.
“Ừ.” Tần Tịch đặt đồ ăn vặt trong tay lên bàn, sửa sang đơn giản một chút, cuối cùng cẩn thận lấy ra một cái hộp hình chữ nhật.
Sau khi cô với Đường Lăng đi dạo triển lãm xong, còn đi trung tâm thương mại dạo một vòng.
Lâu quá không vào trung tâm thành phố đi dạo, đúng là giống với người lâu ngày thấy chợ, gom được một đống đồ thắng lợi trở về.
“Hạ Hạ cần này.” Tần Tịch đưa hai cái bình nhỏ đặt lên bàn Kiều Sơ Hạ.
“Đây là của Âu Dương.” Âu Dương Nguyệt người thành phố A, mỗi tháng về nhà một hai lần, thật ra không cần nhờ Tần Tịch mua gì cho.
Tần Tịch cho cô ấy một hộp chocolate, chớp chớp mắt với cô ấy: “Bổ sung năng lượng.”
Vừa rồi Âu Dương Nguyệt còn chả có sức mà xoay người, giờ thì vui vẻ nhìn Tần Tịch: “Sao lại cảm thấy có chuyện gì xảy ra mà tớ không biết nhở?”
“Có hả?” Tần Tịch bắt tay cắt trái cây.
Cô mua về hai túi thạch lựu to, nhanh chóng dùng dao tách vỏ một hồi, hai chén thạch lựu lóng lánh ra lò.
“Ký túc xá bọn mình còn có chuyện gì mà Âu Dương không biết cơ?” Tần Tịch cười chia thạch lựu cho hai người, đùa giỡn hỏi.
“Tớ ngửi được mùi không bình thường nhá!” Âu Dương Nguyệt vui sướng nhận lấy đồ Tần Tịch chia cho, nhìn nhìn Đường Lăng: “Lăng tử, có đúng không?”
“Tiểu Tịch mua quà sinh nhật cho đàn anh Ngô.” Đường Lăng nói.
“Oa!” Âu Dương Nguyệt nhảy dựng lên: “Sinh nhật đàn anh Ngô khi nào thế?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cô không hiếu kỳ với chuyện này, nhảy nhót đến bàn Tần Tịch, ánh mắt quét đi quét lại trên đống đò mà Tần Tịch đang sửa soạn.
Chocolate, là đồ thường thấy trong siêu thị, chắc chắn không phải.
Tần Tịch thích sữa chua có đường, loại.
Đồ dùng hằng ngày với văn phòng phẩm, không phải!
Vậy chỉ còn….
Ánh mắt Âu Dương Nguyệt cuối dùng dừng lại trên hộp chữ nhật.
Hộp đựng nhìn qua rất đơn giản, nhãn hiệu in trên đó rất quen thuộc với sinh viên ngành y.
Ra vào phòng thí nghiệm không ít lần rồi, khẩu trang nhãn hiệu này dùng không ít.
“Không phải chứ?” Âu Dương Nguyệt chạy nhanh nhìn mấy đồ vật trên bàn Tần Tịch, không thể nào tin nổi quay đầu nhìn cô: “Cái, cái này là quà sinh nhật?”
Tần Tịch đút thạch lựu cho Kiều Sơ Hạ xong, đang ôm bát thạch lựu đút cho Đường Lăng.
“Ngẩng.” Hôm nay tâm trạng cô không tệ, vui sướng gật gật đầu, làm một động tác kênh kiệu với Âu Dương Nguyệt: “Có vấn đề gì á?”
Âu Dương Nguyệt: “……”
Cô ấy chớp chớp mắt, quay đầu nhìn Đường Lăng: “Lăng tử, cậu để cậu ấy mua cái này à?”
“Có vấn đề sao?” Đường Lăng cũng hỏi.
Âu Dương Nguyệt: “……”
Lúc này ngay cả Kiều Sơ Hạ cũng tò mò sáp lại.
Cô ấy nhìn vào hộp chữ nhật trên bàn, cũng có chút kinh ngạc: “Ống, ống khám bệnh?”
Kiều Sơ Hạ duỗi tay cầm cái hộp kia lên: “Tặng đàn anh Ngô làm quà sinh nhật à?”
Cô ấy trước giờ tính nết tốt, cũng không nói lời khiến người khác bị tổn thương, càng không bộc trực như Âu Dương Nguyệt.
Tuy là thế, cô cũng chần chờ một lát mới nói: “Hình như không hợp với đàn anh Ngô đâu.”
“Học bá các cậu biết chơi ghê!” Vẻ mặt thất vọng của Âu Dương Nguyệt hiện rõ lên: “Aiz, sinh nhất ấy mà, dù gì cũng phải tặng món quà gì đừng liên quan đến học tập chứ.”
“Đàn anh Ngô sắp tốt nghiệp rồi, lúc cần dùng đến chính trang cũng nhiều mà, mấy cái đơn giản như cà vạt, cài khuy áo này cũng được.” Cô ấy nói: “Không thì mua khăn quàng cổ, mũ đội hay bao tay cũng được.”
Tần Tịch tặng ống khám bệnh.
Sao cậu ấy lại cảm thấy tâm đắc chớ.
“Tớ thấy tốt lắm mà.” Tần Tịch cẩn thận cất hộp vào trong ngăn tủ của mình.
Cô nhịn không được lại nói thêm: “Tớ mới biết được, sau khi tốt nghiệp đàn anh Ngô muốn vào trung tâm cấy ghép nội tạng. Anh ấy học ngoại khoa mà.”
Âu Dương Nguyệt còn đang lải nhải việc chọn quà sinh nhật.
Tần Tịch ngâm nga vài câu vừa thưởng thức thạch lựu.
“Hôm nay tâm trạng của Tiểu Tịch có vẻ rất tốt nhể?” Âu Dương Nguyệt niệm chú nửa ngày cũng không có tác dụng gì.
Không niệm nữa.
Cô nhìn Tần Tịch, lại nhìn Đường Lăng: “Từ lúc vào cửa đã có vẻ vô cùng vui vẻ.”
“Nói!” Cô cúi người ôm lấy bả vai Tần Tịch từ phía sau: “Đã xảy ra chuyện tốt gì rồi hả?”
“Còn nữa, hôm nay cậu với Lăng tử bỏ rơi tớ chạy đến trung tâm thành phố đi dạo nửa ngày đấy, hừ hừ…..” Âu Dương Nguyệt nửa đùa nửa thật nói: “Tớ ghen tị! Vậy nên cậu cần phải nói rõ cho tớ nghe, cuối cùng là có chuyện tốt gì rồi, không thì tớ sẽ giận đấy!”
Chuyện tốt sao?
Tần Tịch nhếch nhếch khóe môi.
Cũng có thể xem như vậy nhỉ.
Không quan tâm Tô Triệt làm cách nào, cũng chả thèm quan tâm anh ta tính kế bao nhiêu người trong chuyện này.
Tóm lại anh ta ép Tạ Liên Thành phải ra mặt cho Tô Nhiễm, chính diện đối mặt với Lạc Phỉ.
Ừm, xem chừng Tạ gia với Tô gia hoàn toàn lên cùng một thuyền rồi.
Tạ gia nếu trói chặt cùng Tô gia, Lạc Phỉ đối phó cũng phải cố gắng chút.
Hơn nữa lần này ép Tô Nhiễm đính hôn với anh trai anh ta đã gây ra thù hận.
Có lẽ sắp tới anh ta sẽ bận rộn lắm.
Đây cũng coi như là chuyện tốt đi.
Đến nỗi Tô Triệt.……
Trước đây Tần Tịch còn cảm thấy anh ta không tệ lắm.
Dùng cách nhẹ nhàng uyển chuyển nhất giải vây cho Kiều Sơ Hạ, hơn nữa ở cạnh anh ta vô cùng thoải mái, khiến người ta hoàn toàn thả lỏng.
Nhưng mà lần này, cô không biết anh ta đã làm gì với Tô Nhiễm, cũng không biết rốt cuộc là anh ta đã tra được chút ít gì.
Anh ta đến cả em gái mình mà cũng tính kế được, vừa giải vây vừa công kích, thuận tiện còn gõ cho mình một gậy. Cho dù là Tạ Liên Thành có đặc biệt tới đại học A dạy học là vì mình không.
Nhưng mà tình cảm của anh ta với Tô Nhiễm vẫn sâu nặng hơn.
Thời điểm mấu chốt, vẫn sẽ đứng về phía chị ấy, đứng về phía Tô gia.
A ——
Tần Tịch thong thả ung dung sửa soạn đồ vật trên bàn mình.
Cũng không thể nói Tô Triệt đang làm chuyện thừa.
Chẳng qua cũng tốt, cứ như thế, Tạ Liên Thành chắc là không chạy đến đại học A lắc lư nữa.
Đúng thật là chuyện tốt!
“Này này này.” Âu Dương Nguyệt bất mãn: “Cậu đừng có mà im lặng nghĩ một mình nhá, cậu phải chia sẻ chứ! Chia sẻ với mấy bạn cùng phòng quan tâm cậu này!”
“Đương nhiên là có chuyện tốt rồi.” Tần Tịch cười hì hì quay đầu lại: “Âu Dương vậy mà có thể chống lại sự dụ hoặc của chuyện đi dạo phố, chủ động ở nhà lên thư viện tự học. Tớ có dự cảm, điểm bình quân cuối kỳ này của cậu có thể trên 85 đấy!”
“Trắng trợn bốc phét.” Âu Dương Nguyệt duỗi tay niêt mặt Tần Tịch một chút.
Chẳng qua cô cũng biết, có lẽ Tần Tịch không muốn nói ra.
Âu Dương Nguyệt không tiếp tục hỏi nữa, lại cầm bệnh lý mới rồi lên xem tiếp.
“Tiểu Tịch, cậu nói xem lần này thi, nội dung nào sẽ là trọng điểm nhỉ??”
Học kỳ này dưới sự đốc thúc của Tần Tịch, cô đúng là đang nghiêm túc đọc sách đấy.
Nhưng mà vẫn có hơi hoảng, bởi vì nội dung thật sự quá nhiều.
“Đương nhiên tất cả đều là trọng điểm?” Tần Tịch nói: “Cậu đi học không nghe thấy thầy cô nói à?”
Cô ho nhẹ một tiếng, học giọng điệu của mấy thầy cô: “Nguyên nhân gây bệnh của mỗi bệnh nhân, bệnh trạng, tình hình tiến triển với dự đoán bệnh tình, vì mỗi thân thể khác nhau mà có sự khác biệt. Các em bảo tôi liệt kê trọng điểm? Liệt kê thế nào đây? Có lẽ các em cảm thấy kiến thức có chỗ quan trọng, có chỗ không quan trọng lắm, nhưng với người bệnh mà nói, mỗi một kiến thức, đều có khả năng quyết định sống chết của người đó, không có gì mà trọng điểm với không trọng điểm.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
“Chẳng qua….” Tần Tịch lấy sách giáo khoa của cô ấy, “Tớ có thể nhắc nhở một chút kiến thức quan trọng cần ôn nhiều hơn.”
“Hu hu hu bảo bối Tiểu Tịch, cậu thật tốt!” Âu Dương Nguyệt cảm động nhảy lên vai Tần Tịch, “Cậu tốt quá đi mất!”
Tần Tịch hơi hơi mỉm cười.
Thật ra cơ bản của Âu Dương Nguyệt rất chắc, cũng rất nghiêm túc ôn tập.
Chẳng qua người không giống với người thôi.
Lúc đối mặt với thi cử, cậu ấy cứ căng thẳng, cho nên cô liệt kê phạm vi trọng điểm cho cậu ấy, cậu ấy sẽ cảm thấy an tâm hơn nhiều.
Tần Tịch không ngại tạo sự tin tưởng như vậy cho bạn tốt.
Cô nhanh chóng liệt kê nội dung quan trọng trong từng chương ra, thật ra cũng là chỗ khó mà thầy cô mất nhiều thời gian giảng dạy trên lớp thôi.
Vốn dĩ cũng có một vài chỗ khó hiểu, đúng lúc củng cố một chút cho Âu Dương Nguyệt.
“Được rồi, đọc sách đi.” Tần Tịch đưa lại sách cho Âu Dương Nguyệt.
Mắt thấy kỳ thi ngày càng đến gần hơn, giai đoạn thứ hai của thí nghiệm của mấy cô cũng tạm dừng lại.
Kể cả những sinh viên chính quy đến phòng thí nghiệm của thầy Chiêm giúp đỡ cũng bắt đầu không cần đi nữa.
Mọi người bắt đầu đánh trống khua chiêng ôn tập, mỗi ngày đều bận đến chân không chạm đất.
Nếu hỏi sinh viên y, khoảng thời gian nào qua nhanh nhất.
Mười người thì chín người sẽ trả lời, đó là khoảng thời gian ôn tập trước khi thi.
Giống như chớp mắt, thời gian mỗi ngày cứ trôi qua.
Trong nháy mắt, cách lễ Giáng sinh còn có ba ngày thôi.
Trong khoảng thời gian này, đúng là Tần Tịch trôi qua khá là vui vẻ cho.
Tạ Liên Thành rồi Lạc Phỉ kể cả Tô Nhiễm nữa, cứ lặng lẽ hành quân, cuối cùng không xuất hiện trước mặt cô lần nào nữa.
Nếu không phải tòa nhà thí nghiệm phía sau học viện y học lâm sàng đang thi công mỗi ngày.
Tần Tịch đã hoàn toàn quyên những người này luôn rồi.
Một phần chương trình học của các cô còn chưa có kết thúc, một vài môn đã bắt đầu thi.
Mỗi ngày cứ như con quay vậy, nhà ăn, ký túc xá, khu dạy học, đi tới đi lui.
Sáng hôm nay học bốn tiết, lớp buổi chiều đã kết thúc từ sớm rồi.
Bốn người Tần Tịch đang ăn cơm ở nhà ăn.
Cách lễ Giáng sinh càng gần, trong trường học cũng bắt đầu có không khí đón tết rồi.
Vài cửa hàng nhỏ, kể cả nhà ăn đều có thể nhìn thấy vài vật phẩm trang trí lễ Giáng sinh.
“A a a a a!” Âu Dương Nguyệt ghé vào bàn, cả người úp sấp xuống đó, “Mệt mỏi quá đi! Tớ thực sự thấy mệt sắp chết rồi! Lúc năm nhất có đàn chị nói với tớ, nói năm nhất thì có gì mà vất vả chứ, năm hai mới nhập môn kìa. Lúc đó tớ còn nghĩ, có thể mệt được bao nhiêu chứ, mệt hơn so với thi cấp ba à?”
Cô ấy nằm bò ra, không muốn động đậy, tuyệt vọng nói:” Giờ mà để tớ chọn, tớ chọn thi cấp ba! Hu hu hu….. tớ muốn một bình máu! Hơn nữa là cái loại uống vào một ngụm là có thể sung sức ngay ấy.”
“Bình máu của cậu tới này!” Tần Tịch đẩy đẩy vai Âu Dương Nguyệt, nhắc nhở cô: “Phía sau, poster!”
“Hả?” Âu Dương Nguyệt hết sức xoay người lại: “A a a a!”
Cô ấy lại hét lên: “Ôi thần tượng của tớ. Woa thần tượng của tớ muốn tới đại học A? Khi nào vậy?”
Cô lộc cộc chạy tới nhìn thời gian trên poster: “Chiều này! Xém tí nữa tớ bỏ lỡ rồi!”
Poster là poster tuyên truyền phim điện ảnh “Thiên hạ.”
Cách thời gian chiếu chính thức không còn mấy ngày nữa, đoàn diễn viên cũng bắt đầu ra quân tuyên truyền.
Tuyên truyền trong thành phố A, tổ chức ở đại học A.
Tuy rằng đã là lúc thi cuối kỳ, nhưng không phải học viện nào cũng giống như Tu la địa ngục như học viện y.
Hoạt động tuyên truyền diễn ra ở hội trường lớn trong trường, một đoàn diễn viên chính, chủ yếu là Lê Phi cũng sẽ đến.
Trên mặt Âu Dương Nguyệt đều hiện lên vẻ giãy giụa.
“Tự học hay là đi xem thần tượng.” Cô ấy bắt lấy tay Tần Tịch: “Tiểu Tịch bảo bối, cậu nói xem tớ nên chọn cái gì bây giờ.”
“Thật ra nghỉ ngơi nửa ngày cũng…..”
“Tiểu Tịch cậu cũng cảm thấy tớ ôn tập được kha khá rồi, có thể bớt mấy tiếng đi xem thần tượng đúng không?”
“Không phải tớ cảm thấy, mà là cậu cảm thấy!” Tần Tịch dở khóc dở cười, “Chẳng qua thời gian này cậu đúng là rất nghiêm túc, chuyện thần tượng sắp tới mà cũng không biết.”
Poster tuyên truyền thường sẽ được dán ở trường học trước, trên mạng cũng có thông tin từ lâu.
Lần này Âu Dương Nguyệt đúng là không hề để ý đến những chuyện bên ngoài, một lòng chuyên tâm đọc sách.
So với thời điểm năm nhất nghiêm túc hơn rất nhiều.
“Tớ muốn đi, tớ muốn đi!” Âu Dương Nguyệt đứng lên: “Đây là bình máu cho tớ hồi sinh trong nháy mắt! Hơn nữa còn giúp tớ tăng buff liên tục, để tớ thuận lợi vượt qua kỳ thi.”
“Các cậu thì sao?” Cô ấy hỏi lại.
“Tớ không đi đâu.” Tần Tịch lắc đầu.
Tuy rằng cô thưởng thức Lê Phi, nhưng mà……
“Đàn anh Ngô bảo tớ chiều nay đến phòng thí nghiệm.” Cô nói.
“Ặc…..” Âu Dương Nguyệt sâu xa nhìn cô một cái, “Tớ hiểu rồi, thần tượng của tớ ấy mà, sao mà quan trọng được bằng đàn anh Ngô chứ?”
Tần Tịch hừ nhẹ một tiếng.
Bây giờ đùa giỡn nhiều lần, cô cũng miễn dịch luôn rồi, cũng lười đi giải thích nọ kia.
“Tớ đi trước đây.” Tần Tịch cơm nước xong, bưng khay cơm lên: “Buổi chiều đi chơi vui nhé.”
Trong khoảng thời gian này bận rộn ôn tập, Tần Tịch không có tới phòng thí nghiệm một khoảng dài rồi.
Nói chính xác là, sau khi nghe tọa đàm của giáo sư Trương, cô không có đến nơi này nữa.
Nhóm sinh viên chính quy đều đang chuẩn bị thi cử, hiện tại phòng thí nghiệm ít hơn nhiều so với ngày thường.
“Tần Tịch tới rồi.” Tần Tịch đi đến cửa văn phòng, còn chưa nhìn thấy Ngô Hi Ngạn.
Trước mắt xuất hiện một người sắp ba tháng rồi chưa gặp- giáo sư Chiêm Hoa Phong- đang ngồi trước máy tính, nghe thấy tiếng bước chân cô quay đầu nhìn lại: “Lại đây, lại đây, đúng lúc nhắc đến em.”
Ông vẫy tay với Tần Tịch.
Ngô Hi Ngạn đứng bên người ông, mặc áo blouse trắng, đứng thẳng người.
“Thầy nghe đàn anh Ngô của em nói.” Chiêm Hoa Phong cười rất hiền hòa, “Đề tài tiến hành không tệ.”
Ông dù sao cũng là giảng viên hướng dẫn của bọn Tần Tịch, tuy thời gian này luôn ở nước ngoài, mỗi tuần vẫn nhận được bưu phẩm, nắm rõ tiến độ đề tài.
“Ngoài ra còn nói cho em một tin tức tốt.”
Chiêm Hoa Phong “ha ha” cười vui sướng: “Vẫn để cho đàn anh Ngô của em nói đi, dù sao cũng là em ấy hẹn em tới đây nhỉ?”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...