Nữ phụ không học tập sẽ chết

 
Tô Nhiễm nói xong, hít một hơi thật sâu.
Cô vẫn luôn là người có chính kiến, bằng không cũng không vừa chia tay với Tạ Liên Thành đã trực tiếp đi ra nước ngoài.
Liên hôn với Lạc thị, một phần nguyên nhân là đang giận dỗi với Tạ Liên Thành.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Anh vì áy náy với người con gái khác mà rời khỏi em.
Em cũng có thể lựa chọn người trước giờ vẫn luôn âm thầm thích em.
Hơn nữa trong mắt Tô Nhiễm, cũng chỉ là đính hôn thôi mà.
Đây không hoàn toàn là chuyện của một mình cô, lúc anh trai nói mọi chuyện cho cô biết, thể hiện người trong nhà cũng đã đồng ý.
Cô là con gái duy nhất của Tô gia, từ nhỏ đã được mọi người chiều chuộng mà lớn lên, ba, mẹ anh trai đều xem cô như công chúa nhỏ.
Cô có thể tùy hứng làm mọi việc mình thích mà không cần phải kiêng kỵ gì, theo đuổi tự do và giấc mộng của mình.
Nhưng cũng đồng nghĩa, khi gia đình cần đến cô, Tô Nhiễm cũng biết, bản thân mình phải trả giá ít nhiều.
Chỉ là không ai nghĩ đến, mọi chuyện lại đi đến bước này.
Tô Nhiễm lại thở dài.
Cô vừa mới xuống máy bay, gạt người nhà, cũng không dám thông báo cho bạn bè có qua lại với Tô gia.
Giờ cô đang ngồi trên taxi đi về khách sạn trong nội thành, sau một hồi bàng hoàng mờ mịt, đột nhiên cô nghĩ đến Tần Tịch.
Cô ấy sẽ cho mình một cái ôm ấm áp khi mình tùy ý uống say lúc đêm khuya.
Sẽ thay cô nhặt giày về, bảo cô phải chăm sóc bản thân cho tốt.
Sẽ nói với cô, người đã bỏ rơi cô, cô không cần vì họ mà làm tổn thương chính mình.
Đàn em của cô, không biết có phải là do học y hay không.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Luôn bình tĩnh, dũng cảm, lý trí lại kiên định.
Tô Nhiễm giống như nhìn thấy một tia ánh sáng trong màn sương mù tối tăm, cô gần như không nghĩ ngợi gì, mở máy gọi cho Tần Tịch.
Lúc nghe được giọng nói mềm mại ngọt ngào của cô gái nhỏ truyền đến, vậy mà cô lại cảm thấy thân thiết vô cùng.
Tia ấm áp truyền qua điện thoại, lan vào đáy lòng cô làm cho cô bình tĩnh lại.
Giống như buổi đêm hôm đó, Tần Tịch nhặt giày mà cô tùy hứng đá đi để xuống cạnh người cô.
Lúc cô bị gió đêm thổi đến đóng băng, thậm chí lúc xỏ giày còn thấy hơi đau chân, cho cô ấm áp.
Vẻ mặt Tô Nhiễm, cũng từ từ thả lỏng theo.
“Đàn chị.” Sau đó cô nghe thấy người đàn em rất có chủ kiến của mình kia, nói rõ ràng với cô: “Em xin lỗi, nhưng mà chắc là em không đi gặp Lạc Phỉ với chị được đâu ạ.”
Tô Nhiễm chớp chớp mắt, hơi hơi không hiểu ý của Tần Tịch.
Tần Tịch gần như là không do dự chút nào cự tuyệt Tô Nhiễm.
Trong di động truyền đến tiếng hít thở im lặng, cô nghĩ nghĩ, vẫn nên nghiêm túc giải thích thì hơn: “Đàn chị, lát nữa trung tâm cấy ghép nội tạng có tọa đàm, em rất hứng thú…. Người diễn thuyết chính là người đứng đầu rất có tiếng trong giới đến…..”
“Ừ.” Tô Nhiễm nhẹ nhàng đáp lại.

Từ nhỏ cô đã được bố mẹ cưng chiều bị anh trai sủng, bị Tạ Liên Thành và bạn bè bên người chiều chuộng.
Tuy là không phải lần đầu tiên bị cự tuyệt nhưng mà lại thua một buổi tọa đàm học thuật, trong lòng vẫn thấy mất mát.
“Một đàn anh của em khó lắm mới dành cơ hội đi dự thính này cho em, em không muốn bỏ lỡ.” Tần Tịch nói xong lý do của mình.
Cô nghe được giọng nói nhẹ nhàng của Tô Nhiễm “Ừ.”
Tần Tịch hơi bất đắc dĩ thở dài.
Cô phát hiện đối mặt với Tô Nhiễm đáng yêu như vậy, ngây thơ dũng cảm như thế cô vẫn dễ mềm lòng hơn chút.
Cô đành phải tiếp tục nói: “Hơn nữa em đi cùng chị cũng có lợi ích gì đâu?”
“Tiểu Tịch.” Tô Nhiễm giống như phục hồi tinh thần lại: “Em có nhớ không, lúc trước chị từng nói với em, chị hơi sợ Lạc Phỉ?”
“Vâng.” Tần Tịch nhớ rõ.
Lúc ở trong lòng cô còn hơi vui vui khi thấy người gặp họa cơ mà.
Đến của người Lạc Phỉ cũng sợ anh ta, đúng là quá thất bại, đáng đời anh ta!
“Cho nên Tiểu Tịch, em đi cùng chị đi, chị sẽ có dũng khí hơn.”
“Nhưng mà đàn chị.” Tần Tịch nói: “Em biết Lạc Phỉ mà chị nói kia, em nghe bạn cùng phòng em nhắc qua về anh ta rồi. Người như anh ta, em không tưởng tượng được, em đi với chị thì có tác dụng gì.”
Tô Nhiễm: “……”
Cô ấy nhẹ nhàng cắn môi dưới: “Tiểu Tịch, trước đó chị có nói với em chắc chị sẽ đính hôn với anh ta đó? Khi đó chị nghĩ là anh ta thích chị, cho nên mới muốn đính hôn với chị.”
“Chỉ là sau này chị, chị mới biết được….” Tô Nhiễm bất lực nói: “Tô gia liên hôn với Lạc thị, vốn dĩ không phải với anh ta. Anh ta muốn chị đính hôn với anh trai anh ta.”
Cô ấy nhắm mắt lại, rốt cuộc vẫn có kiêu ngạo của mình: “Chị không muốn gả cho anh trai anh ta.”
“Cho nên….” Tần Tịch chậm rãi chớp chớp mắt: “Lạc Phỉ thì được, anh trai anh ta thì không được, đúng không?”
“…… Ừm.” Tô Nhiễm nhẹ nhàng đáp.
Cô ấy cũng không rõ suy nghĩ của mình lúc này nữa.
Rõ ràng đều là liên hôn gia tộc không có tình cảm, cô ấy cũng không thích Lạc Phỉ.
Chỉ là bản thân cố chấp cảm thấy, Lạc Phỉ có thể.
Còn anh trai còn lâu mới bằng Lạc Phỉ, người chẳng khác gì chó nhà có tang kia, thì không thể.
Hơn nữa cô ấy đã gặp qua cái người là đại thiếu gia Lạc gia vài lần, đối phương tuy là diện mạo cũng rất anh tuấn, nhưng mà cặp mắt kia, cô ấy không thích chút xíu nào cả.
Sự dối trá, rồi ánh mắt coi thường em trai riêng mới vừa trở về kia của anh ta.
Làm cho Tô Nhiễm có ấn tượng vô cùng sâu sắc.
Tần Tịch đã hiểu: “Đàn chị, nhưng mà em muốn đi nghe tọa đàm.”
Đường Lăng đã nhìn sang phía cô mấy lần rồi, lần cuối thì trực tiếp giơ cổ tay nhắc nhở cô sắp đến giờ rồi.
Cô chắc là hiểu được băn khoăn của Tô Nhiễm.
Chỉ là người được người khác yêu thương, mới có tư cách tùy hứng.
Lạc Phỉ nếu có thể tuyệt tình bắt cô ấy đính hôn với người khác, Tô Nhiễm không dám đánh cược anh ta có thể sẽ bao dung cho mình không.
“Nhưng mà Tiểu Tịch….” Tô Nhiễm vội vàng nói: “Chị biết yêu cầu này đã làm khó cho em. Nhưng mà chị không tìm được ai giúp chị. Nhà chị…… Tô gia không muốn cự tuyệt yêu cầu liên hôn của Lạc thị.”
Cô ấy dừng lại một chút, lại nói: “Bạn bè của chị, ít nhiều cũng biết người nhà chị, là chị lặng lẽ về nước, cũng không tiên liên lạc với mấy cô ấy. Hơn nữa các cô ấy cũng không bằng lòng trở mặt với Lạc thị vì chị.”

Tô Nhiễm rất tỉnh táo: “Tiểu Tịch, nhưng mà một mình chị không dám đi tìm Lạc Phỉ. Chị thực sự sợ anh ta lắm, trước kia sợ, giờ còn sợ hơn.”
Tần Tịch: “……”
Em cũng sợ đây bà chị ơi?
“Đàn chị…..”
“Ngày mai cũng được, mốt cũng không sao.” Tô Nhiễm lại nói.
Giọng nói cô ấy mang theo vẻ cầu xin: “Tiểu Tịch, chị thực sự sợ lắm…..”
Tần Tịch đột nhiên hơn đồng tình với đàn chị này.
Sự sợ hãi này, thật ra cô có thể hoàn toàn thấu hiểu.
Lúc trước cô cũng sợ đối phương giận chó đánh mèo lên người Đường Lăng, thậm chí giận chó đánh mèo lên tất cả bạn bè khác của cô ở phòng thí nghiệm.
“Đàn chị.” Tần Tịch khẽ thở dài: “Vậy chiều ngày mai đi.”
Cô nói: “Em có thể đi cùng chị đến dưới lầu tập đoàn Lạc thị nhưng em sẽ không đi gặp Lạc Phỉ với chị đâu.”
Tô Nhiễm ngẩn ra: “Ừ.”
“Em sẽ chờ chị ở quán cà phê gần đó, đối diện với Lạc Phỉ vẫn cần chị tự mình đi mới được, như thế chị còn muốn em đi cùng không.” Tần Tịch hỏi lại.
“Muốn.” Tô Nhiễm gật đầu thật mạnh.
Cho dù chỉ cho cô một chút dũng khí thôi cũng được, hay là chỗ dựa cho cô có dũng khí đi gặp mặt Lạc Phỉ cũng được.”
“Cảm ơn em, Tiểu Tịch.” Tô Nhiễm nhẹ giọng nói.
“Đừng khách sáo.” Tần Tịch nói: “Em đi hội trường đây.”
“Đi đi. Cố lên nhé!”
Cô ấy cúp điện thoại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Xe taxi đã tiến vào nội thành, tốc độ trở nên chậm hơn rất nhiều.
Tòa nhà cao tầng dần dần nhiều lên, san sát nối tiếp nhau tràn ngập khắp thành phố A.
Rõ ràng nơi đây cô ấy rất quen thuộc, chẳng hiểu sao Tô Nhiễm lại thấy xa lạ đến vậy.
Cô ấy vòng tay trước ngực.
Người thân, anh trai, bạn bè, người đã từng cho rằng cả đời này sẽ thích…..
Kết quả người mà cô ấy có thể xin giúp đỡ, ấy vậy mà lại là một đàn em cô ấy quen biết chưa được bao lâu.
Cô ấy nhận ra sự khó xử của Tần Tịch, lại vẫn mặt dày nhờ em ấy giúp đỡ mình.
Cho nên đúng là, vẫn là không đủ mạnh mẽ.
Tô Nhiễm nhìn ngoài cửa sổ.
Vẫn không đủ mạnh mẽ, đủ kiên định. Người như vậy mới có thể bị người khác đùa giỡn trong lòng bàn tay.
Cô ấy nhớ tới lời nói mới rồi Tần Tịch nói trong điện thoại. Em ấy bảo nhất định phải tham gia buổi tọa đàm, bởi vì người thuyết trình chính là người đứng đầu ngành mà em ấy muốn phát triển sau này.
Bởi vậy em ấy từ chối mình chẳng hề do dự.

Tô Nhiễm đột nhiên hơi hâm mộ em ấy.
Người có mộng tưởng, quả nhiên mới dũng cảm, kiên định như vậy.
Tô Nhiễm bỗng nhiên ngồi thẳng người lên.
Cô ấy cũng muốn nhanh chóng giải quyết chuyện này. Sau đó cố gắng khiến  bản thân ngày càng mạnh mẽ hơn.
Lần sau lại gặp chuyện như này mà vẫn còn nhờ đến sự giúp đỡ của đàn em nhỏ tuổi hơn mình, thế thì cô ấy chả biết úp mặt vào đâu.
*
Mấy người Tần Tịch chạy chậm tới hội trường.
Trung tâm cấy ghép nội tạng là một tòa nhà trực thuộc đại học A được xây dựng cách đây không lâu.
Sau khi xây xong, viện trưởng tự mình ra trận, nghe đâu tự mình đào về mấy nhân tài trong lĩnh vực này, thành lập nên đội ngũ nòng cốt.
Hơn nữa chuẩn bị cho bọn họ phòng thí nghiệm với thiết bị tiên tiến nhất trong nước.
Ngô Hi Ngạn đang chờ mấy cô ở tòa nhà trung tâm cấy ghép.
Lúc này cách thời gian buổi tọa đàm còn chừng 15 phút, anh không kịp dẫn mấy người đi tham quan trung tâm, vội vàng dẫn các cô vào hội trường.
Mấy người Tần Tịch chỉ có thể ngồi ở mấy chỗ gần cuối, tương đối xa.
Nhưng mà có chỗ ngồi đã là may mắn lắm rồi.
“Cảm ơn đàn anh Ngô.” Cô ngẩng đầu nhìn về phía Ngô Hi Ngạn, “Xin lỗi anh, bọn em tới trễ, để anh chờ lâu quá chừng. Anh bận chuyện của mình đi ạ.”
“Ừ.” Ngô Hi Ngạn gật gật đầu.
Anh xoay người, vừa muốn đi, nghĩ đến cái gì, lại dừng lại nói với Tần Tịch: “Lát nữa xong để ý một chút.”
Không đợi cho Âu Dương Nguyệt kích hoạt bản năng nhiều chuyện, Ngô Hi Ngạn đã nói: “Anh thử xem có đưa em đi gặp giáo sư Trương được không?”
“Oa!” Trong mắt Tần Tịch nổi lên những ngôi sao lấp lánh, “Cảm ơn đàn anh! Anh tuyệt quá đi thôi!”
Vẻ mặt Ngô Hi Ngạn vẫn cứ vô cảm như vậy.
Anh gật gật đầu với mấy người, xoay người nhanh chóng bước đi.
Vóc dáng anh vốn dĩ đã cao, chỉ dựa vào vóc dáng với chiều cao, hoàn toàn chẳng thua kém mấy người mẫu đi trên sàn catwalk.
Âu Dương Nguyệt nhìn theo Ngô Hi Ngạn rời đi, “chậc chậc” tán dương: “Thật chứ, cá là tất cả những diễn viên điện ảnh mà tớ từng xem qua, chưa có ai mặc áo blouse trắng mà đẹp như anh ấy. Chỉ là Ngô Hi Ngạn vốn độc thân từ trong bụng mẹ đến giờ. Thật là…..ví dụ điển hình của vẻ ngoài quyết định sức hấp dẫn, tích cách quyết định thành công.”
“Còn mười phút nữa bắt đầu!” Tần Tịch nhìn đồng hồ: “Có thời gian buôn chuyện không bằng tranh thủ ôn lại hai khái niệm đi.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
Lời này sao cứ thấy quen tai là sao nhở?
Hình như ai đã nói qua rồi ấy, câu cửa miệng của đàn anh Ngô?
Vẻ mặt Tần Tịch vẫn cứ không cảm xúc nhìn cô: “Còn có chín ngày nữa thi sinh lý, mười ngày nữa thi giải phẫu, kế đó là sinh hóa….”
Cô nhắc nhở Âu Dương Nguyệt: “Sinh lý, sinh hóa, chín phần mười là tạch.”
Âu Dương Nguyệt: “……”
Vẻ mặt này nhìn qua, hơi hơi quen mắt nhở?
“Hơn nữa.” Tần Tịch lấy sổ ghi chép ra, bắt đầu ghi ghi chép chép, vừa viết vừa nói: “Sang năm đàn anh Ngô sẽ tốt nghiệp tiến sĩ, sang năm anh ấy mới có 26 tuổi thôi.”
Cô quay đầu nhìn Âu Dương Nguyệt: “Đàn anh Ngô không phải học hệ 8 năm mà là bảy năm thạc sĩ, 3 năm tiến sĩ đó. Nói cách khác, người ta 16 tuổi đã lên đại học rồi.”
Tần Tịch nói đầy thuyết phục: “Một lòng cống hiến cho y học, lập biết bao kỷ lục mới cho học viện y. Chủ bộ môn trẻ tuổi nhất toàn quốc, luận văn thạc sĩ còn có thể lên bảo vệ ở trên diễn đàn các bác sĩ trẻ tuổi nhất bên Thụy Sĩ…..”
Cô cong khóe môi, ánh mắt nhìn về phía Âu Dương Nguyệt đầy rẫy sự giảo hoạt: “Anh ấy mà yêu đương thì không phải là làm cho sự tiến bộ  của y học bị kéo dài à?”
Âu Dương Nguyệt: “……”
Được rồi, cô ấy đã biết rồi.
Cô ấy không còn là chị em mà Tần Tịch yêu thương nhất, thường xuyên bênh vực nhất nữa rồi.

Hu hu hu hu hu hu, đau lòng quá đi!
Nhưng mà bánh gato thì ngập mặt đó!
Đúng lúc này, giáo sư Trương, kim bài của giới, người thuyết trình chính của tọa đàm lần này, bước lên bục giảng.
Trong phòng ngay lập tức an tĩnh lại.
Tần Tịch cũng không tám với Âu Dương Nguyệt nữa.
Đây là cơ hội Ngô Hi Ngạn trang thủ cho bọn cô, mỗi giây mỗi phút mỗi từ cô đều không muốn lãng phí.
Giáo sư Trương nói rất nhanh.
Bởi vì người tới đây, ngoài mấy người bọn cô ra, trình độ thấp nhất cũng là thạc sĩ.
Cho nên không ít nội dung mà thầy ấy giảng, tạm thời Tần Tịch vẫn chưa hiểu lắm.
Chẳng qua cô đều ghi chép lại.
Thời gian một tiếng diễn thuyết rất nhanh đã kết thúc, sau đó có khoảng chừng 40 phút để mọi người giao lưu tại hiện trường.
Bây giờ thì Tần Tịch không có cách nào tham gia vào việc đối thoại.
Cô ngẩng đầu, ngưỡng mộ những người lúc thì bàn luận kịch liệt, khi thì bình thản giao lưu.
Tần Tịch yên lặng nghĩ, đây có lẽ là gió lốc tạo ra từ những va chạm giữa các tinh anh đầu ngành giao lưu với nhau.
Giống như trong tiểu thuyết võ hiệp hay viết đó, cao thủ so chiêu, không phải vì thắng thua, rất nhiều lúc chỉ là muốn xác nhận còn đường võ học mình theo đuổi là đúng đắn.
Đây mới là nơi mà cô hướng tới, là điện phủ mà cô muốn bước vào.
Buổi tọa đàm 1h40’ kết thúc rất nhanh.
Cuối cùng giáo sư Trương tổng kết đơn giản lại nói thêm vài vấn đề tâm đắc khi mọi người thảo luận sau này. 
“Cảm ơn các vị đã tham gia buổi tọa đàm hôm nay.” Cuối cùng giáo sư Trương mỉm cười nói: “Tôi rất thích những hoạt động như này. Y học nói chung và y học hiện đại nói riêng không thể nào đóng cửa nghiên cứu một mình. Những hoạt động như vầy luôn đem lại những ý tưởng mới cho tôi. Hy vọng tương lai sẽ có nhiều cơ hội đến đại học A giao lưu cùng các vị”
Tiếng vỗ tay nhiệt liệt vang lên. 
Giáo sư Trương thu dọn đồ đạc cá nhân của mình, mọi người cũng lục tục ra khỏi hội trường. 
“Tần Tịch.” Ngô Hi Ngạn bước nhanh tới, “Đi với anh.”
Tần Tịch vội vàng đứng bật dậy.
Lần đầu tiên cô cảm thấy tay chân luống cuống căng thẳng như vậy.
Loại căng thẳng này, thậm chí còn hơn cả lúc đứng từ xa nhìn thấy Lạc Phỉ, biết anh ta cũng trùng sinh như cô.
“Đàn anh, em, em….” Cô bước nhanh đuổi kịp Ngô Hi Ngạn, hiếm khi thấy nói chuyện lắp bắp.
“Đừng căng thẳng.” Ngô Hi Ngạn cũng bị Tần Tịch chọc cười, “Giáo sư Trương dễ tính lắm, anh có đi theo học làm thí nghiệm với thầy ấy một năm, thầy dạy cho anh rất nhiều thứ, là người rất thích giúp đỡ những bác sĩ, nhà nghiên cứu trẻ.”
Bọn họ đã đứng bên ngoài phòng nghỉ của giáo sư Trương.
Ngô Hi Ngạn đứng lại.
Khóe môi anh hơi giơ lên, trên mặt vẫn mang nét cười nhàn nhạt.
Khuôn mặt vốn hơi lãnh ngạnh lại vì ý cười mà nhu hòa đi không ít.
Chỗ nào của đàn anh giống giáo viên chủ nhiệm cấp 3 chứ?
Tần Tịch nhịn không được nói thầm trong lòng một câu.
Đây cũng đâu có gì đặc biệt chứ.
“Đừng sợ.” Ngô Hi Ngạn nâng tay lên, chần chờ một chút, vẫn nhẹ nhàng đặt lên vai Tần Tịch, vỗ vỗ vai cô, “Có anh ở đây.”
Anh nói.
 


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận
Quảng Cáo: Coin Cua Tui