“Phim gì đấy?” Kiều Sơ Hạ vừa hỏi vừa tò mò sáp lại: “Ơ? Đây không phải là bộ phim muốn chiếu vào dịp lễ Giáng sinh sao?”
“Chính là bộ đó.” Âu Dương Nguyệt gật đầu thật mạnh.
“Sớm thế mà đã coi được xuất chiếu đầu tiên à?” Kiều Sơ Hạ cầm vé xem phim nhìn nhìn, “Sớm hơn gần một tháng đấy.”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nghe đâu đạo diễn cũng tới buổi công chiếu đầu tiên để gặp gỡ mọi người” Âu Dương Nguyệt nói: “Nam chính siêu đẹp trai, khẩu vị của tớ.”
“Ha… chỉ cần là đẹp trai đều đúng khẩu vị của cậu.” Kiều Sơ Hạ nhịn không được trêu ghẹo nói.
Tần Tịch xem hai người lại bắt đầu tám chuyện, quay đầu tiếp tục chơi với máy tính.
Cái phần mềm thống kê Tạ Liên Thành đưa cho cô dùng tốt lắm.
Theo như lời anh ta nói, đúng là rất thích hợp với thói quen của bác sĩ và sinh viên y học trong nước.
Nhiều giao diện đã được làm cho thân thiện hơn với người dùng, nhìn qua là biết bọn họ đã bỏ công sức rất nhiều.
Rất nhanh Tần Tịch đã xử lý xong số liệu thí nghiệm đã làm xong.
Sau đó tắt đi phần mềm, mở PPT ra.
“Đây là PPT phải dùng trong tiết “Lớp học đảo ngược” ngày mai à?” Đường Lăng đứng phía sau cô.
“Ừ.” Tần Tịch gật gật đầu: “Thầy chỉ yêu cầu bọn mình tập trung vào chủ đề này, cũng không giới hạn phạm vi. Tớ đưa một ít thông tin trong đề tài của bọn mình vào. Đúng lúc mời thầy xác nhận giúp.”
Cô hơi đắc ý cười hề hề nói.
Tuy là có đàn anh Ngô tự mình chỉ đạo nhưng mà có ai chê có càng nhiều thầy cô giáo giúp đỡ đâu.
Âu Dương Nguyệt với Kiều Sơ Hạ còn đang lầm bầm thảo luận chuyện phim ảnh.
Nam chính là ảnh đế năm nay, vừa đẹp trai lại còn hát siêu hay.
Nữ chính xinh đẹp tươi trẻ, ngũ quan tinh xảo đến mức không giống người thường, quan trọng nhất là kỹ thuật diễn đỉnh của chóp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Ngay cả nam phụ cũng là sao hạng A bây giờ, nữ hai cũng là tiểu hoa đán có kỹ thuật diễn tốt nhất, lại còn đẹp gái.
Đến nỗi đạo diễn cũng là người luôn được giới phê bình khen ngợi xưa giờ, giải thưởng giành được kể không hết, thiếu mỗi cái giải ấn tượng cả đời để về ẩn cư nữa thôi.
……
Lầm bầm nửa ngày, Âu Dương Nguyệt thở dài một tiếng: “Đúng là nằm mơ cũng không mơ thấy đội hình siêu đỉnh như này. Nam thần nữ thần của tớ đều hội tụ ở bộ phim này! Đúng rồi, còn có nhạc phim nữa. Phối nhạc cũng là đại thần đó. Không phải lúc tung trailer lên mạng đó, lấy nước mắt người xem quá nửa là đến từ nhạc phim đấy.”
“Hay vậy cơ á!” Kiều Sơ Hạ cầm vé xem phim qua nhìn nhìn.
“Vé xem xuất công chiếu đầu tiên như này, cậu mua được ở đâu vậy?” Cô ấy hỏi.
“Khó nói lắm! Có khi công khai bán vé, có khi chỉ dành riêng cho một ít người, mời bọn họ đến xem!” Âu Dương Nguyệt nói: “Bộ phim này phòng bán vé không cần lo không bán được vé đâu, cho nên xuất công chiếu mở màn ít vé lắm, mấy người trong giới chắc là được mời hết. Là anh họ tớ biết tớ thích nam chính nên dành riêng cho tớ đấy, lấy cho cả ký túc xá bọn mình nữa. Tiểu Tịch….”
Âu Dương Nguyệt quay đầu gọi Tần Tịch: “Các cậu cũng đi, nhé?”
“Gì cơ?” Tần Tịch đang nói chuyện PPT dùng cho lớp học đảo ngược với Đường Lăng, bị gọi tên, mặt ngu ngơ quay lại nhìn Âu Dương Nguyệt.
“Xem phim, xem phim.” Âu Dương Nguyệt phe phấy vé xem phim trong ta, “Tối thứ bảy, cả cậu với Lăng tử cùng đi nhé.”
“Thứ bảy à…” vẻ mặt Tần Tịch khó xử.
Tuy là chủ nhật mọi người sẽ được nghỉ ngơi một ngày, tránh để trẻ tuổi mà đã không còn tóc.
Nhưng mà cô vẫn sắp xếp rất nhiều chuyện để mình làm rồi.
“Đi đi mà, đi đi mà.” Âu Dương Nguyệt nhảy phắt đến cạnh Tần Tịch, “Cậu dù gì cũng mới năm hai thôi, là thiếu nữ mơn mởn đấy, sao lại khiến mình như mấy bà cô dạy sinh lý vậy, gì mà chồi non….”
Cô ấy làm mặt quỷ với Tần Tịch, “Trừ phim phóng sự liên quan đến y học, xem phim gì khác cũng lãng phí thời gian.”
Tần Tịch: “…… Tớ muốn tố cáo cậu!”
Cô nghiêm túc nói.
“Cậu sẽ không đâu.” Âu Dương Nguyệt lại cười.
“Được rồi.” Tần Tịch gật đầu.
Cô nhìn lướt qua vé xem phim, cũng lâu lắm rồi không đi xem phim điện ảnh.
“À đúng rồi.” Lúc này ánh mắt Âu Dương Nguyệt mới nhìn đến màn hình máy tính của cô, “Đây là PPT cậu chuẩn bị cho lớp học đảo ngược ngày mai dùng hả?”
“Là bọn mình, không phải tớ.” Tần Tịch sửa lại cho đúng.
Lúc đó thầy đã nói rất rõ ràng, phân nhóm nhỏ thảo luận, hơn nữa xoay quanh một nội dung trong sách giáo khoa, tìm đọc những tài liệu lên quan, làm PPT trình chiếu cho cả lớp cùng xem.
Ký túc xá bọn cô lập thành một nhóm.
Tần Tịch còn thảo luận riêng với các cô rồi, chỉ là Âu Dương Nguyệt đã quên sạch.
“Nhớ rõ nhớ rõ.” Âu Dương Nguyệt tùy tiện gật gật đầu, “Không phải là còn có cậu à.”
Tần Tịch: “……”
Cô thở dài bất đắc dĩ, vẫy tay với Kiều Sơ Hạ: “Hạ Hạ, cậu cũng lại đây đi.”
Cô mở nội dung PPT ra nói một lần.
Bởi vì trước đó các cô đã thảo luận nội dung một lần rồi, tư liệu bổ sung chủ yếu là láy từ đề tài của các cô ra.
Mấy người Âu Dương Nguyệt nắm rõ rất nhanh.
“Toàn bộ là như vậy đấy, ngày mai không nhất thiết sẽ là tớ lên thuyết trình, nội dung của nhóm mọi người đều quen mà.” Tần Tịch nói xong, trừng mắt nhìn Âu Dương Nguyệt một cái.
“Ôi bảo bối ơi.” Đối phương làm quá ghé vào vai cô, “Một cái liếc mắt phong tình vạn chủng của nàng đã hút hết hồn phách ta đi rồi, nàng phải chịu trách nhiệm với ta đấy.”
“Đừng nghịch.”
“Tớ nói thật mà Tiểu Tịch.” Âu Dương Nguyệt vẫn bám riết lên người cô.
Cằm cô ấy gác lên vai Tần Tịch, quay đầu thổi hơi vào lỗ tai cô: “Không biết ai có phúc như vậy, có thể được bảo bối Tiểu Tịch nhìn trúng, anh ta chắc chắn sẽ hạnh phúc đến chết. Aiz….”
Âu Dương Nguyệt ra vẻ thờ dài: “Tớ hơi ghen tị.”
Tần Tịch cười cười.
Người mà cô thích, lại rất chán ghét cô.
Cũng chỉ có cô gái biết nói ngọt như Âu Dương Nguyệt mới nói được mấy lời này.
“Yên tâm đi.” Cô vỗ vỗ vai đối phương, “Ghi chép ôn tập cuối kỳ sẽ cho cậu mượn chép lại, còn nể mặt bạn bè làm tổng kết cho cậu một phần nữa.”
“Oh yeah! Bảo bối Tiểu Tịch à….”
Thấy Âu Dương Nguyệt lại bắt đầu nói tiếp, Tần Tịch không muốn bàn chuyện này nữa.
Cô xoay người rút ra một tấm vé xem phim từ trong tay cô ấy: “Thiên hạ?” phim kiếm hiệp à?”
“Không phải đâu.” Âu Dương Nguyệt giải thích, “ Viễn tưởng á.”
Cô ấy duỗi tay ra, mở trình duyệt tìm trailer phim: “Tuy nội dung là nói về quá trình trưởng thành của nam chính nhưng mà cảm động lắm luôn.”
“À.” Tần Tịch gật gật đầu.
Ngón tay Âu Dương Nguyệt nhảy múa trên bàn phím, mở ra trailer của bộ phim này.
Thế giới cổ kính kỳ ảo, từ từ hiện ra trước mặt bọn họ.
Tiên khí lượn lờ trong tiếng nhạc, một nam tử toàn thân mặc đồ đen huyền tiến vào màn hình.
Đơn độc một mình, mặt không cảm xúc, nhìn qua có vẻ lạnh lùng lại ngạo mạn.
“A a a!” Âu Dương Nguyệt thét chói tai, “Nam thần của tớ đẹp trai chết được!”
Tần Tịch liếc mắt nhìn khuôn mặt anh tuấn trên màn hình máy tính, trong đầu nhanh chóng nhảy ra tên của nam diễn viên.
Cô không có hứng thú gia nhập ngành giải trí, cũng không có thời gian mà du idol.
Đến cả phim truyền hình trên TV cũng chả xem được mấy bộ.
Nhưng mà diễn viên này thật sự rất nổi tiếng.
Lê Phi, ảnh đế trẻ tuổi nhất trong lịch sử, rất nhiều người cho rằng đây chính là đỉnh cao sự nghiệp mà anh ta đạt được, lại không ai ngờ rằng đó mới chỉ là bước khởi đầu.
Lại qua thêm năm năm nữa, anh ta sẽ nổi đến đỉnh điểm, nhà nhà đều biết, cho dù là Tần Tịch là người chả biết gì về giới giải trí cũng nghe nên quen mặt vị đỉnh cấp siêu sao này.
Cũng là diễn viên mà cô thích nhất.
Lê Phi có vẻ bề ngoài anh tuấn, kỹ thuật diễn tốt, diễn cái gì ra cái đó.
Ngoài đời cũng là người rất thân thiện.
Lúc Tần Tịch với Lạc Phỉ còn ở bên nhau, chỉ có một lần mê muội đu idol, khéo làm sao lại đi chung máy bay với Lê Phi.
Cô còn mặt dày muốn xin chữ ký, chụp ảnh chung.
Lúc đó Lạc Phỉ giả vờ tức giận, giống như đang ăn dấm.
Sau đó cả hành trình trên máy bay cứ nắm tay Tần Tịch mãi không buông.
Hiện tại ngẫm lại, có lẽ cũng là giả vờ đi.
Sau đó Tần Tịch lại gặp mặt Lê Phi trong một bữa tiệc tối.
Cái chàng siêu sao thân sĩ này còn nhớ rõ cô, sau khi cùng cô chào hỏi, còn nói đùa với cô là: “Trước giờ chưa bao giờ thấy Lạc tổng để ý đến ai như vậy, khiến cho anh ta còn mém nghĩ rằng nam chính của bộ phim mà Lạc thị sắp tới sẽ đầu tư vào, không đến lượt anh ta.”
Lúc đó trong lòng Tần Tịch rất ngọt ngào.
Bây giờ nhớ lại chỉ thấy châm chọc đến mắc ói.
Ánh mắt cô lạnh lùng, nhìn vào nam tử cao ngạo tột cùng trên màn hình.
Lạc Phỉ lừa cô, cũng lừa hết thảy những người bên cạnh họ.
Cho nên lời nói dối tột cùng này, chỉ có sự đau đớn đến mức phải chết đi, mới có thể khiến Tần Tịch hoàn toàn tỉnh ngộ.
Khi đó, cho dù có người nói với cô, vốn dĩ Lạc Phỉ không thích cô.
Sợ là Tần Tịch cũng không thèm tin.
“Đẹp trai quá đi, đẹp trai chết mất!” Âu Dương Nguyệt còn đang si mê.
Đường Lăng liếc cô ấy một cái, hừ nhẹ: “Cũng được thôi.”
Rất nhanh, trên màn hình xuất hiện nhân vật thứ hai.
Nữ tử mặc váy vàng nhạt giống như từ trên trời giáng xuống.
Tươi đẹp thông tuệ, lại ngọt ngào, ân cần.
Cô ấy ở bên cạnh nam chính, giống như làm nhạt nhòa đi sự thù hận trên người anh ta.
Trên khuôn mặt luôn nở một nụ cười trong trẻo, bất kể lúc nào, không điều gì có thể khiến cô ấy lùi bước.
Khung cảnh dừng lại ở một màn này: “Chàng đi đâu, ta sẽ luôn sánh bước bên chàng, núi đao biển lửa, gập ghềnh trắc trở, ta sẽ luôn bên chàng.”
Cô ấy vươn tay nắm lấy tay nam chính, áp lên má mình, nhẹ nhàng cười: “Ta sẽ không bao giờ rời khỏi.”
Trong nháy mắt kia, hình ảnh biến thành một mảnh xám trắng.
Âm nhạc ai oán êm tai vang lên.
Hình ảnh trailer được chuyển tiếp, bên người nam chính, sớm đã không có bóng hình xinh đẹp kia.
“A a a! Tớ chịu không nổi!” Âu Dương Nguyệt che lại lỗ tai, “Tớ không muốn xem lại thêm nữa đâu, ngược tâm quá đi thôi!”
“Hơ.” Tần Tịch hơi mờ mịt: “Ngược ở đâu?”
“Chẳng lẽ cậu không nhìn ra à? Cô ấy chết rồi á? Vì cứu nam chính nên mới chết đó! Vừa rồi chỉ là hồi ức thôi.” Âu Dương Nguyệt giống như kích động lắm: “Không phải bảo là lễ Giáng sinh chiếu à, sao lại có tình tiết ngược điên đảo thế này chứ?”
“Ha ….” Tần Tịch nhịn không được cười ra tiếng.
Cô duỗi tay tắt trailer đi: “Vậy không xem nữa.”
“Ai!!!” Âu Dương Nguyệt bất mãn, “Tớ cũng chỉ tiện miệng nói mấy câu thôi, cũng có bảo không xem đâu.”
“Thôi, không phải là thứ bảy sau có thể xem phim rồi à?” Tần Tịch cũng lười mở lại.
Cô đứng dậy duỗi người: “Hôm nay tớ muốn ngủ sớm chút.”
“Đi ngủ đi ngủ.” Âu Dương Nguyệt gật đầu rối rít, “Cậu phải ngủ nghỉ cho đàng hoàng.”
Rất nhanh Tần Tịch đã rửa mặt xong, bò lên giường đi ngủ.
Tuần sau thầy Chiêm Hoa Phong sẽ về, vừa hay số liệu thí nghiệm của đề tài bọn cô cũng đã xử lý xong, có thể nhờ thầy ấy xem qua cho.
Sau đó kế tiếp……
Lúc cô đang mơ mơ màng màng chuẩn bị ngủ, trong đầu toàn là thí nghiệm.
Một đêm không mộng mị tới tận bình minh.
Lớp học buổi chiều ngày hôm sau chính là lớp học đảo ngược mà mấy người Tần Tịch đã chuẩn bị từ rất lâu.
Đây có thể coi là một phương pháp giảng dạy mới của Đại học A trong những năm gần đây, cho phép sinh viên tích cực tham gia vào lớp học.
Chủ giảng cũng là học sinh.
Vì là hình mẫu cho lớp học đảo ngược nên ngoài thầy giáo lên lớp chính của các cô còn có không ít các thầy cô từ các khoa viện khác đến dự giờ.
Nhóm của Tần Tịch là nhóm thứ ba.
Sau khi bốn người bàn bạc, cuối cùng vẫn để cô lên thuyết trình.
Rất nhanh, hai nhóm trước đó đã thuyết trình xong, đến phiên nhóm Tần Tịch.
Đây không phải là lần đầu tiên cô học khóa học như vậy, chỉ là lần đầu tiên có nhiều thầy cô nghe thuyết trình như vậy.
Chẳng qua cô đã từng thuyết trình báo cáo hay những chuyện tương tự như vậy cho tất cả lãnh đạo cao cấp của Tạ thị rồi, vì thế cô vẫn luôn rất bình tĩnh.
“Đề tài nghiên cứu của nhóm chúng em là về tế bào Kupffer….”
*Tế bào Kupffer: Tế bào Kupffer là đại thực bào thường trú ở gan của tất cả mọi người, là những tế bào đầu tiên ở gan tiếp xúc với các vi khuẩn, độc tố tạo phản ứng miễn dịch, đồng thời có nhiệm vụ loại bỏ các tế bào gan chết.
Trình bày rõ ràng, giải thích kỹ càng tỉ mỉ, thuyết trình PPT 7 phút, thêm ba phút phân tích kỹ càng thích đáng.
Lúc cô nói xong, đột nhiên mấy nam sinh ngồi bàn đầu vỗ bàn, đồng thời bắt đầu vỗ tay.
“Cảm ơn.” Tần Tịch hơi hơi mỉm cười, đi về chỗ ngồi của mình.
“Giỏi!” Âu Dương Nguyệt giơ ngón tay cái với cô.
Đường Lăng cũng cười cười, giơ giơ mi tỏ vẻ tán dương.
Lúc đến giờ nghỉ giữa giờ, thầy đứng lớp các cô và mấy giảng viên khác tập trung lại, bắt đầu thảo luận về biểu hiện của mọi người trong lớp học.
Mấy người Tần Tịch cũng không ra khỏi phòng học, ngồi nguyên tại chỗ nhỏ giọng trò chuyện.
“Là Tần Tịch nhỉ?” Một giọng nói nam ôn hòa vang lên sau lưng bọn cô.
Tần Tịch vội quay đầu lại thì nhìn thấy một người đàn ông mặc tây trang màu xanh dương đứng đó.
“Chào Ngài!” Cô vội vàng đứng lên.
Tuy là không biết vị thầy giáo này là ai nhưng mà tới dự giờ đều là giảng viên trong trường.
Đối phương nhìn qua chừng hơn ba mươi tuổi, chắc là thầy giáo nào đó trong trường các cô mới đúng.
“Chào em.” Vị thầy giáo kia cười cười với Tần Tịch, ánh mắt đảo qua mấy người Âu Dương Nguyệt và Đường Lăng, “Tôi nhớ rõ mấy người các em, đề tài mà học kỳ này các em nghiên cứu tôi đã xem qua, rất thú vị.”
Anh ta nói rồi đẩy đẩy mắt kính, “Hôm nay nội dung mà em các em thuyết trình, hình như có liên quan đến đề tài kia.”
“Vâng ạ.” Tần Tịch gật gật đầu.
“Quên mất chưa giới thiệu.” Thầy giáo bật cười nói: “Nếu không có gì thay đổi, học kỳ sau các em sẽ học lớp của tôi.”
Anh ta nói: “Tôi rất mong chờ, sinh viên bây giờ khóa sau ưu tú hơn khóa trước. Đương nhiên…..”
Anh ta lại nói: “Lúc nào các em rảnh, tôi có chút ý tưởng về đề tài của các em, có thể đến gặp tôi, mọi người có thể giao lưu học hỏi.”
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...