Đối với người hắn không thèm để ý, chỉ sự lạnh nhạt của hắn cũng đủ làm cho người khác bị tổn thương.
Qua một hồi lâu, cô mới nhẹ giọng nói: “Với tôi mà nói, cái bánh kem đó không đáng yêu cũng chẳng ngon.”
Cô nói: “Đó là một cái tát, một cái tát thật mạnh vả lên mặt tôi.”
Ngữ khí của Tần Tịch cũng bình tĩnh lại.
Cô nói từng chữ từng chữ, không mang theo chút cảm tình nào.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Người đàn ông đứng bên người cô, cơ thể hình như cứng lại.
Cô không nhìn hắn, chỉ nhẹ nhàng cười một tiếng.
Tiếng cười ngắn ngủi lại châm chọc, còn mang theo sự bi thương không nói thành lời.
“Tôi thấy bên Sweet nói, nó có tên là nước mắt thiếu nữ, lúc nhìn thấy vòng quay ngựa gỗ.” Tần Tịch nói: “Tôi liền nhớ tới ngày đó…..”
Cô ngửa đầu nhìn bầu trời đêm: “Tôi ở công viên giải trí kia, ngồi vòng quay ngựa gỗ từng vòng từng vòng đến mức nôn ra. Ngồi trên mặt đất giống như một con ngốc, vì cái thứ mà mình nghĩ là tình yêu chân thực, khóc đến mức không kiềm chế được.”
“Sau đó cái người mà đã lừa gạt tình yêu của tôi, biết được chuyện này.” Tần Tịch nói: “Anh ta cho người làm bánh kem này, đưa tới cho tôi, còn nói cho tôi biết nó gọi là “nước mắt thiếu nữ”…..”
“Lạc Phỉ.” Tần Tịch gọi tên hắn.
Cô quay đầu nhìn về phía Lạc Phỉ, vẻ bĩnh tĩnh trên mặt còn có thêm sự tự giễu nhàn nhạt.
Cặp mặt trong trẻo kia, từng giọt nước mặt chậm rãi chảy xuống.
Lạc Phỉ chưa từng nhìn thấy một Tần Tịch như vậy.
Hắn từng thấy qua cô sợ hãi, thấy qua cô dũng cảm, nghiêm túc.
Cũng biết cô rất cố chấp.
Còn từng thấy qua vẻ ôn nhu điềm mỹ mà người khác chưa từng thấy qua ở cô.
Nhưng trước giờ chưa bao giờ nhìn thấy, rõ ràng là Tần Tịch đang cười, lại rơi lệ đầy mặt.
Đau thương gượng cười, lòng người tan nát…..
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Luvevaland. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của LuvEva land fanpage. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Anh cảm thấy, tôi có nên ghét nó không?” Sau đó, Tần Tịch cứ nghẹn ngào như vậy, chậm rãi hỏi hắn.
Lạc Phỉ không nói gì.
Hắn không biết lúc này mình nên nói gì.
Tần Tịch bây giờ, nhìn qua còn yếu ớt hơn cả quả cầu pha lê bằng đường kia.
Giống như chỉ cần hắn đụng nhẹ một cái, cũng sẽ vỡ vụn thành bột phấn.
Tần Tịch hít một hơi thật sâu.
Cô nâng tay lên, dùng tay áo cọ mạnh vào hai mắt mình.
Bộ dáng quật cường, so với vẻ im lặng rơi lệ còn khiến người khác đau lòng hơn.
“Lạc Phỉ.” Tần Tịch nói tiếp: “Cho dù là anh chưa bao giờ thích tôi, anh gạt tôi, lợi dụng tôi…….. chỉ là tôi cũng chưa bao giờ tổn thương anh, cũng không phản bội anh. Tôi kém cỏi hơn Tô Nhiễm, ngay cả so với anh K với Diêu Tu cũng không bằng. Nhưng cũng có thể xem như một cấp dưới làm công ăn lương trong tập đoàn Lạc thị nhỉ?”
Anh K với Diêu Tu, một người là bạn tốt của Lạc Phỉ. Một người là trợ thủ đắc lực nhất của hắn.
Bọn họ đều là bạn chơi chung từ nhỏ với hắn.
Sau đó khi hắn đoạt được Lạc thị, lại đấu tranh với những người trong Lạc gia, họ đã bỏ ra không ít công sức.
Lạc Phỉ đối xử với hai người này luôn rất tốt, cái gì cần đưa chưa bao giờ đưa thiếu.
Ít nhất lúc Tần Tịch biết được, anh K với Diêu Tu đều đã thành công thoát thân.
Bọn họ đã có được loại tự do hạnh phúc, vô ưu vô lo mà bọn họ muốn.
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ có chút động dung.
Tần Tịch nhắm mắt lại, trong lòng cuối cùng cũng chậm rãi thở ra.
Cô có thể không để tâm đến bản thân mà cứu Lạc Phỉ.
Cô nhìn không rõ tâm tư của Lạc Phỉ.
Đối phương có khi thật sự là vì cô không đề do dự dùng mạng mình để cứu hắn nên hắn muốn bù đắp.
Nhưng nếu là Tần Tịch chủ động nhắc đến, có lẽ kết quả cuối cùng sẽ hoàn toàn khác.
Lạc Phỉ không yêu cô nên sẽ không để tâm đến suy nghĩ của cô.
Tần Tịch hiểu rõ.
Từ việc hắn tự cho mình là đúng đi quyên tặng tòa nhà, giúp đỡ những người học y nghiên cứu khoa học.
Lại dùng thủ đoạn như thế đi xử lý Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên.
Không quan tâm có phải là Tần Tịch yêu cầu hay không, có đồng ý hay không là có thể biết.
Cách mà hắn đối xử với người mà hắn để ý, hoàn toàn không phải như vậy.
Ví dụ như hắn sẽ mời Tô Nhiễm làm đại diện thương hiệu cho những nhãn hàng dưới cờ của mình.
Dùng cách im hơi lặng tiếng không để cho Tô Nhiễm phải khó xử.
Hắn cũng sẽ quan tâm đến cuộc sống của những người anh em hoặc những cấp dưới đắc lực.
Để cho bọn họ lựa chọn nơi mình thích sống, tặng biệt thực cho sản nghiệp cả đời không cần lo ăn mặc cho họ. Để cho bọn họ sống cuộc sống mà bọn họ muốn.
Nhưng hắn chưa từng hỏi Tần Tịch, cô thích cái gì?
Ngay cả bây giờ gọi là bù đắp, cũng sẽ không suy xét đến ý nghĩ của cô.
Hắn muốn cho thì cho.
Giống như quân vương cao cao tại thượng ban ân.
Chỉ biết Tần Tịch cảm thấy khó chấp nhận, sợ hãi.
Nhưng ít ra, Lạc Phỉ sẽ vì cô, mà có chút động dung.
Đó chính là cơ hội của cô.
Tần Tịch không có nói chuyện ngay.
Cô không phải người được yêu thương, có đặc quyền trong lòng Lạc Phỉ.
Những gì bây giờ cô có thể lợi dụng, khiến cho Lạc Phỉ mềm lòng buông tha cho cô thực sự rất ít.
Cho nên mỗi câu mỗi chữ cô nói, đều phải cẩn thận không thể lãng phí.
Càng không thể khiến người đàn ông không coi luân thường thế tục này tức giận.
Cô còn có, những người mà cô thật lòng muốn bảo vệ.
Gió đêm thổi qua, vờn lên tóc Tần Tịch.
Nước mắt cô vẫn rơi, lăn dài từng giọt từng giọt, giống như từng hạt trân châu bị đứt dây liên tục lăn xuống trên mặt cô.
Trong đêm tối im hơi lặng tiếng thút thít khóc, vốn thân mình Tần Tịch có chút mỏng manh, nay nhìn lại càng thấy đáng thương không chịu nổi.
“Lạc Phỉ.” Tần Tịch nghẹn ngào: “Anh buông tha cho tôi đi, được không?”
Cô duỗi tay che lại mặt mình, nói từng chữ nghẹn ngào: “Một thời gian dài tôi đều gặp ác mộng. Tôi mơ thấy mình nằm trên mặt đất lạnh như băng. Mơ thấy lồng ngực mình đau lắm, đau lắm. Đau đến mức không thở nổi. Anh đứng cách đó không xa, tôi muốn gọi anh, nhưng lại chẳng phát ra âm thanh được…… tôi thực sự đau lắm…..”
Cô nức nở, khóc đến là thương tâm.
Tiếng khóc thút thít nhỏ nhỏ, như là đang cố gắng khắc chế cái gì.
Cô khóc một lát, lại nói tiếp: “Suốt bao đêm tôi đều không ngủ được, may mắn có bạn cùng phòng ở cạnh tôi, tôi còn phải đi khám bác sĩ tâm lý nhiều lần, cuối cùng mới tốt hơn một chút.”
“Chỉ là hôm nay…. Hôm nay tôi nhìn thấy đàn chị Ôn Diệc Nhiên và đàn anh Lâm Cao……”
Sắc mặt cô trắng bệch nhìn về phía Lạc Phỉ: “Tôi nhìn thấy bọn họ, không thể làm gì chỉ có thể làm như thế…. Tôi đã biết là anh làm. Biết là anh muốn cho bọn họ thân bại danh liệt, khiến cho bọn họ không thể nào ở lại đại học A nữa, cũng là để cho tất cả các bạn học sẽ không tin tưởng lời bọn họ nói. Tôi biết anh muốn trút giận thay tôi, nhưng mà…..”
“Tôi rất sợ. Tôi sợ đến ….” Tần Tịch quay đầu nhìn về phía thùng rác, nhìn bánh kem lẫn lộn trong đống rác, “Lúc phát hiện bánh kem là anh cho người đưa đến, tay chân đều nhũn ra, cái loại đau đớn như che trời lấp đất khiến tôi không thể nào quên nổi lại ùa đến……”
Hô hấp của cô trở nên thô nặng, giống như không thể nào thở nổi vậy.
Khuôn mặt vốn trắng nõn nhỏ nhắn, lại càng trắng bệch hơn.
“Tần Tịch…” Thần sắc của Lạc Phỉ, cuối cùng cũng xuất hiện vết rách.
Hắn bước một bước về phía Tần Tịch.
“A…..” Tần Tịch đột nhiên hét lên một tiếng ngắn ngủi, giống như buột miệng thốt ra “Đừng chạm vào tôi.”
“Bang” một cái, cô như phản xạ có điều kiện hất tay Lạc Phỉ ra, lại đánh thật mạnh vào mu bàn tay đối phương một cái.
Tần Tịch ngẩn người.
Cô không dám tin nhìn trừng trừng tay Lạc Phỉ.
Lạc Phỉ cũng ngẩn ra, hắn không nghĩ tới, khi bản thân mình tiếp cận cô, cô lại có phản ứng lớn như vậy.
Hắn cứng ngắc tại chỗ.
“Xin, xin lỗi……” Qua một hồi lâu, đột nhiên vang lên âm thanh nhỏ nhẹ xin lỗi của Tần Tịch.
“Thực xin lỗi…… Thực xin lỗi……” Tần Tịch lẩm bẩm nhắc lại, lại ôm đầu ngồi xổm xuống.
Mũ của áo hoodie lông xù che khuất nửa đầu của cô.
Âm thanh nức nở nho nhỏ, cùng với lời xin lỗi đứt quãng vang lên không ngừng.
Lạc Phỉ ngơ ngẩn đứng ở tại chỗ, không dám tin tưởng nhìn một Tần Tịch như vậy.
“Thực xin lỗi……” Tần Tịch vẫn còn nói mãi.
“Tần Tịch….” Lạc Phỉ há miệng thở dốc.
Tần Tịch ngồi xổm khóc một lát, dường như đã bình tĩnh hơn một chút.
Cô chậm rãi ngẩng đầu, khuôn mặt dính đẫm nước mắt, vài sợi tóc vì mướt mồ hôi mà dán vào da thịt cô.
Cô cứ ngồi như vậy, hai tay ôm đầu gối, ngửa đầu nhìn Lạc Phỉ.
Cuộn người tròn lại, đôi mắt hồng hồng, cả chóp mũi cũng hồng hồng.
“Thực xin lỗi.” Câu đầu tiên Tần Tịch mở miệng nói lại là lời xin lỗi.
Cô hình như có chút căng thẳng nhìn tay Lạc Phỉ: “Mới vừa rồi tôi, không phải cố ý đâu. Có phải đánh đau anh rồi sao?”
Lạc Phỉ gần như không phát ra âm thanh.
Hắn nghĩ Tần Tịch sẽ hận hắn, chán ghét hắn, sẽ không muốn nhìn thấy hắn.
Nhưng trước giờ hắn chưa từng nghĩ đến, Tần Tịch vậy mà…. Sợ hắn như thế?
“Tần Tịch….” Lạc Phỉ lại đi về phía trước một bước.
Tần Tịch đang cuộn thành một cục rõ ràng co rúm lại.
Nhưng mà hình như cô không dám lui lại nữa, ngoan ngoãn ngồi tiếp ở đó.
Tay Lạc Phỉ đã duỗi ra giữa không trung.
Hắn muốn sờ tóc cô, muốn trấn an cô thật tốt, để cô không cần phải sợ hãi.
Hắn sẽ không tổn thương cô nữa.
Nhìn thấy hành động đó của Tần Tịch, tay hắn chỉ có thể cứng lại giữa không trung.
Lạc Phỉ ngẩn ra một lát, nhanh chóng thu tay lại.
Ngón tay căng thẳng, lòng bàn tay đột nhiên truyền đến cảm xúc hơi lạnh.
—— Tần Tịch duỗi tay cầm lấy tay hắn.
“Thực xin lỗi……” Cô nhìn qua có vẻ vẫn rất căng thẳng, tay nhỏ lành lạnh nắm chặt lấy tay thon dài của Lạc Phỉ.
Ngón tay mảnh khảnh cọ qua mu bàn tay của Lạc Phỉ.
Hơi lạnh, mang theo một chút run rẩy.
Lạc Phỉ hơi cúi đầu, nhìn tay mình đang nằm trong tay Tần Tịch.
“Bạn học hôm nay đi cùng tôi tới đây, cô ấy không biết gì cả.” Tần Tịch lại nói.
Cô nói rất nhanh: “Cô ấy chỉ đi cùng tôi tới đây thôi, thật sự không biết gì hết. Thậm chí còn không biết tên anh, không biết thân phận của anh. Cô ấy chỉ là một sinh viên bình thường trong trường tôi thôi.”
Cô cẩn thận hỏi Lạc Phỉ: “Anh có thể, đừng trách cô ấy không?”
Lạc Phỉ: “……”
Có thứ gì, chặn lại trái tim hắn.
Giống như có trăm ngàn con kiến đang gặm cắn.
Rất đau, nhưng hắn lại không biết đau ở đâu.
Hắn chậm rãi rút tay mình về, đối diện với đôi mắt hồng hồng đẫm nước của Tần Tịch.
Rõ ràng trong lồng ngực bị rớt đi một nhịp, trên mặt lại càng lạnh như băng, giống như rơi vào hầm băng vậy.
Tần Tịch nghĩ là, hắn đưa bánh kem tới cho cô, là muốn sỉ nhục cô, là đang nhắc nhở cô cho dù cô đang làm gì hắn cũng biết cả.
Cô cho rẳng, chính hắn tay trừng phạt Lâm Cao với Ôn Diệc Nhiên, cũng là đang nhắc nhở cô, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn đến mức nào.
Cô thậm chị còn sợ hắn động tới cô, không cẩn thận đánh trúng hắn lại sợ hãi nói năng lộn xộn, xin lỗi không ngừng.
Sự sợ hãi và chán ghét rành rành khi hắn tiếp xúc với cô, bây giờ lại cẩn thận nắm lấy tay hắn.
Ngón tay đều run rẩy thành như vậy, cũng không dám buông ra.
Cô sợ hắn.
Khắc vào xương tủy, sợ là đã xem hắn như một ác ma.
Lạc Phỉ nhắm mắt lại, tuyệt vọng nghĩ.
“Nếu…” Hắn không nói gì, Tần Tịch liền nói.
Cô chậm rãi đứng lên, trong mắt hiện lên một tia lạnh lùng.
Cô cũng nhắm mắt lại.
Hắn từng lừa cô, giờ cô cũng lừa lại.
Chẳng qua chỉ là, gậy ông đập lưng ông, ăn miếng trả miếng mà thôi.
“Anh vẫn không chịu tha thứ….”
Tần Tịch cúi mắt, giấu đi sự lạnh nhạt trong đó.
“Vậy…” Cô buông tay Lạc Phỉ ra, xoay người đi về phía thùng rác, “Tôi có thể…”
“Tần Tịch.” Lạc Phỉ duỗi tay, cầm lại tay cô.
Hắn nói: “Anh không trách Đường Lăng, cũng sẽ không giận cá chém thớt cô ta, cũng không giận em.”
“Em về nghỉ ngơi đi.” Hắn duỗi tay, vén lại lọn tóc thay Tần Tịch.
Lạc Phỉ nói xong, buông lỏng cánh tay Tần Tịch ra.
Hắn xoay người, đi về phía chiếc xe dừng trước đó không xa.
Hình như cơ thể hắn hơi run lên, ngay cả bước chân cũng có vẻ hơi nặng nề.
Đi chưa được bao xa, Lạc Phỉ dừng chân lại nhưng không có xoay người.
“Em thắng rồi.”
Cuối cùng, hắn lẩm bẩm, chậm rãi nói.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...