Nữ Phụ Hưởng Phúc Ở Tận Thế
"May quá, cháu không sao.
""Chú Cố?"Đúng vậy, không sai, người ở đầu dây điện thoại chính là cha của nhân vật chính mà Nguyễn Ninh vừa mới nghĩ đến việc tìm đến ôm chân, Cố Hoa Thịnh.
Giọng nói của Nguyễn Ninh nghe không hề hoảng loạn, có vẻ như nơi đó không có chuyện gì.
Lúc này Cố Hoa Thịnh mới an lòng, giọng nói trở nên bình tĩnh, hỏi về tình hình của cô:"Nguyễn Ninh, tại sao cháu lại ở nhà vậy?"Cố Hoa Thịnh gần như chắc chắn Nguyễn Ninh đi đến trường và đã mất liên lạc.
Ông gọi điện đến căn hộ chỉ là một ý nghĩ thử xem sao, không ngờ lại thực sự liên lạc được.
Điều này khiến Cố Hoa Thịnh vừa ngạc nhiên vừa vui mừng.
Bây giờ bên ngoài hỗn loạn như vậy, ở trong căn hộ chắc chắn an toàn hơn ở trường.
Nguyễn Ninh giải thích:"Chiều nay cháu không khỏe nên đã xin phép thầy cô về nhà sớm, chú Cố, có chuyện gì vậy ạ? Có phải đã xảy ra điều gì không ạ?"Vì không muốn để người khác phát hiện ra chuyện xuyên không của mình, Nguyễn Ninh chỉ có thể giả vờ như không biết gì.
Việc xin nghỉ hôm nay cũng chỉ là may mắn trùng hợp mà thôi.
Cố Hoa Thịnh không nghi ngờ gì:"Việc này chú nói một lúc cũng không rõ được, cháu chỉ cần nhớ bây giờ bên ngoài rất nguy hiểm, những ngày này cháu cứ ở nhà, đừng ra ngoài.
”“À, đúng rồi, Nguyễn Ninh, trong nhà còn nhiều thức ăn không?"Nguyễn Ninh chần chừ một chút, mới nói:"Thím Tôn mới đến hôm kia ạ.
"Thím Tôn là người giúp việc ở biệt thự, mỗi lần bà ta đến đều mua đủ hàng hóa cho căn hộ sử dụng ít nhất một tuần.
Có thức ăn thì tốt rồi, Cố Hoa Thịnh nghe xong thì yên tâm hơn hẳn:"Điện thoại nhà cháu hiện giờ có lẽ vẫn gọi được ra ngoài, chú sẽ cho cháu một số điện thoại, là số của Diệc Thừa, cháu gọi theo số này, nói vị trí của mình cho nó.
Nó đang ở thành phố S, sẽ đến đón cháu.
"Vừa muốn thì có luôn, đang buồn ngủ lại có người đưa gối sao?Nguyễn Ninh nắm chặt điện thoại:"Chú Cố, anh ấy thực sự sẽ đến đón cháu chứ ạ?"Giọng nói của cô tỏ ra lo lắng và sợ hãi.
Ngày đầu tiên nguyên thân được đưa về nhà họ Cố, cô đã bị Cố Diệc Thừa đẩy ngã xuống đất và cảnh cáo một trận.
Từ đó về sau, mỗi khi nguyên thân gặp anh ấy đều giống như chuột gặp mèo.
Cố Hoa Thịnh cũng biết chuyện này.
"Thằng ranh đó không đón cũng phải đón! Cháu là em gái của nó mà!"Cố Hoa Thịnh giận dữ nói.
Nghĩ đến Nguyễn Ninh ở đầu dây bên kia, ông mới hạ giọng:"Nguyễn Ninh, cháu đừng lo, chú đã nói với thằng bé rồi, nó chắc chắn sẽ đến đón cháu.
”“Nhớ nhé, ngoài anh trai ra, cháu không được mở cửa cho bất kỳ ai.
"Nguyễn Ninh mồ côi cha mẹ từ nhỏ, tính cách khá kín đáo, nhút nhát.
Cố Hoa Thịnh thực sự yêu thương cô, nếu không phải ông đang ở thủ đô, không thể chăm sóc cho Nguyễn Ninh ở thành phố S, ông sẽ không giao cô cho đứa con trai không ra gì của mình.
.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...