Sau khi đóng cửa, Dương Chức lặng lẽ thở phào rồi vui vẻ kéo Lê Thiên Thiên vào nhà.
“Đi thôi, lên lầu xem thử đồ trang điểm và nước hoa dì mới mua cho con nào.”
Lê Thiên Thiên được dẫn thẳng lên lầu.
Dì ấy như là có được túi thần kỳ của Doraemon, một đống chai chai lọ lọ được lấy ra từ một cái túi giấy không lớn mấy, đủ loại sản phẩm dưỡng da, trang điểm, nước hoa đến từ các thương hiệu lớn bày đầy giường.
“Tầng hương đầu của loại này hơi ngọt nhưng cũng rất tươi mát, con ngửi thử xem.”
Dương Chức lấy một lọ nước hoa xịt thử lên cổ tay của Lê Thiên Thiên, cầm tay cô quơ quơ rồi đưa lên đặt trước mũi cô.
Hương cam quýt tươi mát xộc thẳng vào mũi, không hiểu sao cô bỗng nhớ đến cây kẹo bông gòn vị cam hôm lễ Giáng Sinh.
Tầng hương sau là bạc hà mát lạnh xen lẫn chút ngọt nhè nhẹ, cực kỳ hợp để dùng vào mùa hè.
“Con rất thích mùi hương này.”
“Dì biết là con sẽ thích mà.
Dì đã hẹn thợ mát xa rồi, một lát nữa chúng ta sẽ làm spa thư giãn.
Dì cũng đã dặn dì Lý chuẩn bị toàn món con thích cho bữa tối, hôm nay ở lại đây có được không?” Dương Chức vui vẻ cười hỏi.
Lê Thiên Thiên mím môi, cầm lòng không đậu mà ôm lấy Dương Chức, mặt cọ cọ trên cổ dì ấy, nhẹ giọng lên tiếng:
“Dì ơi, dì thật tốt.
Hôm nay con cảm thấy đặc biệt hạnh phúc.”
Dương Chức đang hưởng thụ Lê Thiên Thiên làm nũng thì bỗng cảm thấy chỗ cổ ươn ướt nên lo lắng hỏi:
“Thiên Thiên, làm sao vậy? Con khóc à?”
Lê Thiên Thiên hít mũi, tựa cằm trên đầu vai dì ấy, lẩm bẩm nói:
“Hôm nay con đến tìm cha mẹ ruột của mình, con muốn chuyển hộ khẩu vào nhà bọn họ, cũng muốn giải trừ quan hệ nhận nuôi với Lý Trác Mỹ.”
Dương Chức vỗ về phía sau lưng cô một chút rồi nhẹ giọng nói:
“Đương nhiên là phải giải trừ, nếu Lý Trác Mỹ không đồng ý thì cứ bảo Diệp Thừa giúp con giải quyết.
Đã bàn bạc tốt với cha mẹ ruột của mình chưa?”
“Con đến tìm bọn họ là để bàn chuyện này, con cảm thấy bọn họ có cảm tình với Lê Uyên hơn nên ngay từ đầu con lo sợ bọn họ sẽ vì để ý đến cảm xúc của Lê Uyên mà từ chối con.”
“Bọn họ từ chối con?”
Lê Thiên Thiên lắc đầu, đôi mắt cong cong, bên trong tràn ngập hạnh phúc.
“Bọn họ lựa chọn con.
Hơn nữa sau khi biết chuyện giữa con và Lý Trác Mỹ, bọn họ còn muốn ra mặt đi tìm Lý Trác Mỹ để nói chuyện.
Cha con đã nói nếu có ai dám bắt nạt con thì con phải nói cho ông ấy biết…”
Lê Thiên Thiên càng cố nén thì nước mắt lại càng chảy xuống, thì ra cảm giác được cha mẹ yêu thương chiều chuộng là như vậy.
Không đưa cô vào vòng nguy hiểm, không để cô phải tự mình giải quyết mọi chuyện.
“Dì ơi, hiện tại con cảm thấy vô cùng hạnh phúc.”
Dương Chức lau nước mắt rồi nói:
“Dì biết, vậy nên cả chú và dì đều rất thương con.
Nếu tiểu tử thúi Diệp Thừa dám đối xử không tốt với con dù chỉ một chút, dì có thể đánh chết nó!”
Lê Thiên Thiên nín khóc, mỉm cười nói:
“Chuyện hôm nay đều là nhờ vào Diệp Thừa, nếu không con thật sự rất sợ.”
“Xem ra nó còn có chút hữu ích, không uổng công dì cung cấp tình báo cho nó.”
Thợ mát xa đã đến, thừa dịp bọn họ chuẩn bị mọi thứ, Lê Thiên Thiên lau khô nước mắt rồi điều chỉnh lại cảm xúc.
Sẵn đây cô cũng nói với dì Diệp về hoài nghi của mình:
“Dì ơi, có phải là dì đã hiểu lầm chú rồi hay không?”
“Đương nhiên là không.” Dương Chức có hơi sững sờ nhưng cũng che giấu cảm xúc rất nhanh.
“Nhưng con luôn cảm thấy mình đã hiểu lầm nam tiểu tam kia.
Liệu có phải là do con đã tìm nhầm người rồi hay không?”
Nhất thời Dương Chức không biết nên trả lời Lê Thiên Thiên thế nào, đang lúc đại não cấp tốc nghĩ cách để vượt qua đề tài này thì bỗng nghe thấy dưới lầu truyền đến tiếng thứ gì đó bị đập vỡ.
Hai người đưa mắt nhìn nhau.
Cuối cùng Dương Chức cũng đã tìm được lý do để trốn tránh nên lập tức dẫn đầu xuống lầu xem xét.
Lê Thiên Thiên theo sát phía sau nhưng vừa mới đi đến cầu thang đã bị dì ấy ngăn lại, cũng nghe được đoạn tranh chấp giữa chú Diệp và Diệp Thừa.
“Mày làm gì vậy? Không phải chúng ta đã nói là chỉ làm bộ cãi nhau để khiến bọn họ chú ý thôi sao?” Giọng chú Diệp như chuông lớn, tức giận tận trời.
“Nhưng những lời cha mới vừa nói, đều là lời trong lòng có đúng không?” Giọng Diệp Thừa ẩn nhẫn nhưng tràn ngập bi giận.
“Không phải là đang cãi nhau à? Thì phải nói ra chút chuyện mới có thể cãi được chứ!”
“Nhiều năm như vậy, cha vẫn luôn mắng con lạnh nhạt không có cảm tình, vậy còn cha thì sao? Lúc ông nội bệnh nặng, bệnh viện đã đưa ra thông báo bệnh tình nguy kịch, con cũng đã gọi cho cha biết bao nhiêu cuộc điện thoại, chỉ vì muốn gặp được cha mà đến tận khi tim ngừng đập ông cũng chưa thể nhắm mắt! Nếu cha có tình cảm thì hàng năm nên đến quỳ trước mộ ông một đêm để chuộc tội!”
“Về chuyện này, mày định ghi hận tao cả đời có phải không?”
Dương Chức đang lôi kéo Lê Thiên Thiên trốn ở chỗ ngã rẽ cầu thang khẽ thở dài.
Hai cha con bọn họ, bởi vì ngăn cách này mà vẫn luôn không chịu nói chuyện đàng hoàng với nhau.
Rõ ràng đều quan tâm để ý đến đối phương.
Dì ấy kịp thời bước ra ngăn cản hai cha con lại sắp trình diễn vở tuồng đạo đức gia đình.
Tay trái kéo tay Diệp Thừa, tay phải kéo tay Lê Thiên Thiên, đem tay hai người chồng lên nhau
Diệp Thừa nhanh chóng thoát khỏi cảm xúc bi thương, tầm mắt dừng trên bàn tay nhỏ đang đặt trên mu bàn tay mình.
Dương Chức vỗ vỗ bả vai con trai, lời nói thấm thía:
“Con trai, đừng tức giận với cha con.
Con không đoán được ông ấy đã vì con mà hy sinh cái gì đâu.
Mau dẫn Thiên Thiên đến phòng trà nếm thử trà hoa tuyết* mẹ mới mua đi.”
*飘雪茶 (Bitan Piaoxue): một loại trà thơm được sản xuất ở núi Nga Mi, Tứ Xuyên.
Thời gian hái trà là vào buổi chiều nắng, hái những búp có màu trắng như tuyết, trong như pha lê, vừa chớm nở để trà được tươi và thơm, sau đó ướp hương bằng tay cẩn thận.
Tay Lê Thiên Thiên bị bàn tay to của Diệp Thừa nắm ngược lại.
Cô đi theo hắn đến phòng trà, ẩn ẩn còn nghe thấy giọng nói nghi hoặc của chú Diệp truyền đến từ phía sau.
“Tôi đã hy sinh cái gì vậy?”
-
Phòng trà nằm ở phía đông lầu một, bên trong được lắp đặt hệ thống sàn sưởi cao cấp và kính pha lê có thể nhìn ra toàn cảnh bên ngoài khiến căn phòng trở nên vô cùng ấm áp.
Nếu lúc này có tuyết rơi thì thật tốt, ngồi ở đây thưởng thức cảnh tuyết là tuyệt nhất.
Phong cách trang trí trong phòng mang đậm chất thiền, tổng thể đơn giản nhưng chi tiết lại tinh xảo.
Trên tấm thảm mành bày mấy tấm đệm hương bồ, Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa ngồi đối diện nhau.
Diệp Thừa bắt đầu đun nước tráng rửa dụng cụ pha trà, trong tư thái nho nhã mang theo lưu loát, kiềm chế oán giận để nghiêm túc pha trà, thoạt nhìn cảnh đẹp ý vui.
Cặp mi vẫn luôn rũ xuống của hắn bỗng nâng lên và bắt gặp ánh mắt của cô, cánh môi hơi cong lên, trong mắt hiện ra ý cười.
Một ly trà nóng được đặt trên miếng lót ly bằng trúc trước mặt cô.
“Anh đẹp lắm đúng không?”
Nghe được Diệp Thừa hỏi ra một câu không thấy ngượng miệng như vậy, Lê Thiên Thiên chậm rãi hít vào một hơi, cố giữ bình tĩnh, làm như chưa từng nghe thấy gì rồi nâng ly trà lên nhấp một ngụm, hương hoa nhài kết hợp với hương trà thơm ngát, thấm người thấm tỳ.
Trà ấm chảy vào thực quản, một đường uốn lượn qua các bộ phận rồi xuống đến bụng nhỏ, toàn bộ thân mình đều ấm lên.
“Uống rất ngon.”
Diệp Thừa cũng thong thả nhấp một ngụm rồi vừa lòng buông ly trà xuống, vẫn không chịu buông tha vấn đề vừa nãy, lại hỏi:
“Anh đẹp lắm đúng không? Em nhìn lâu như vậy mà?”
Dường như là muốn nhìn thấy bộ dáng ngượng ngùng đỏ mặt của cô.
Lê Thiên Thiên không tiếp chiêu, yên lặng trợn mắt rồi cứng nhắc chuyển đề tài.
“Giấy tờ nhà cửa và căn cước của anh em đã gửi lại cho trợ lý Hàn, hẳn là thứ hai đi làm anh ấy sẽ đưa lại cho anh.
Chìa khóa xe cũng trả lại cho anh, đợt nghỉ phép của trợ lý Hàn đã kết thúc, em cũng không cần đưa đón anh nữa.”
Lúc đó cô nhận xe chẳng qua là để xem rốt cuộc Diệp Thừa muốn trả thù cô như thế nào.
Hiện tại cô đã tin là hắn không phải muốn trả thù nên nhất định không thể tùy tiện nhận đồ từ hắn.
Diệp Thừa không nhận lấy chìa khóa xe trên bàn, lạnh nhạt nói:
“Anh có thể cho cậu ấy tiếp tục nghỉ phép.”
Lê Thiên Thiên: …
“Vừa nãy… anh với chú là giả vờ cãi nhau à?” Lê Thiên Thiên lại lần nữa cứng nhắc chuyển đề tài.
“Ừ.
Ai bảo em không có chút lương tâm nào, qua cầu liền rút ván.” Diệp Thừa thản nhiên thừa nhận, mặt mày tĩnh lặng mang theo tia tức giận.
“Em nào có qua cầu rút ván?” Lê Thiên Thiên buông ly trà, vì bản thân mà biện hộ.
“Sao lại không có? Vừa thấy mẹ anh đã lập tức buông tay anh ra, không phải trước đó còn sợ hãi nắm chặt sao?”
Lê Thiên Thiên: …
Không nên bàn luận ưu khuyết điểm cùng với quỷ ấu trĩ!
“Vậy vừa nãy dì nói chú đã vì anh mà hy sinh, anh biết là có ý gì không?” Đối với những lời này, từ đầu đến cuối Lê Thiên Thiên vẫn luôn có nghi vấn.
“Không biết.”
Nhắc đến Diệp Đào, sắc mặt Diệp Thừa liền trầm xuống, lại tiếp tục pha một ấm trà khác.
“Thật ra chú rất quan tâm đến anh.”
Thật kỳ lạ, mỗi khi người khác nói lời này thì Diệp Thừa đều sẽ rất tức giận nhưng khi Lê Thiên Thiên nói ra, nửa tia tức giận hắn cũng không có.
Thậm chí còn có mong muốn được nói ra hết mọi chuyện.
“Ông ấy mà quan tâm đến anh à? Mỗi lần quan tâm, anh và ông ấy đều có thể cãi nhau một trận.”
“Anh và chú ấy thật đúng là cha con, tính cách quá giống.” Lê Thiên Thiên cười khẽ.
Diệp Thừa bĩu môi, hơi nước bốc lên làm mờ hình dáng sườn mặt hắn.
“Anh và ông ấy không giống, anh là một người đàn ông ấm áp.”
*Phụt*
Lê Thiên Thiên phun trà trong miệng ra, may mắn là cô chỉ mới nhấp một ngụm nhỏ.
Diệp Thừa đưa khăn giấy qua, nheo mắt lại chăm chú nhìn cô, vẻ mặt âm trầm thoạt nhìn có chút nguy hiểm.
“Lời nào của anh đáng để em phải phun trà?”
Lê Thiên Thiên lau khóe miệng, không chút run sợ mà đón nhận ánh mắt kia, uyển chuyển hỏi ngược lại:
“Anh lấy tự tin ở đâu ra mà nói bản thân mình là người đàn ông ấm áp?”
Đối mặt với sự khiêu khích của Lê Thiên Thiên, Diệp Thừa bỗng đứng dậy đi qua ngồi xuống bên cạnh cô, đưa tay nhéo nhẹ mặt cô rồi nói:
“Em cảm thấy anh không ấm áp?”
Sao cứ luôn nhéo mặt cô vậy chứ? Mặt đã bị nhéo lớn một vòng rồi!
Lê Thiên Thiên đẩy tay Diệp Thừa ra, không muốn cãi nhau một cách ấu trĩ với hắn nữa nên thỏa hiệp nói:
“Được được được, anh là người đàn ông ấm áp.”
“Vậy em thích anh không?”
Cô trố mắt nhìn, không hiểu vì sao bỗng nhiên Diệp Thừa lại hỏi một câu như vậy.
“Không phải em thích đàn ông ấm áp à?” Giọng nói trầm thấp của Diệp Thừa hòa vào khung cảnh yên tĩnh.
Lê Thiên Thiên nhìn vào con ngươi sâu thẳm của hắn, chậm rãi nhăn mày lại, hoài nghi mà nhìn thật kỹ.
“Sao anh lại biết em thích kiểu đàn ông ấm áp?”
Lời này cô chỉ nói qua với hai người, một là Tần Hâm, còn lại chính là Quả cam.
Vẻ mặt Diệp Thừa cứng lại, có chút chột dạ mà tránh ánh mắt cô, thành thành thật thật đứng dậy quay về vị trí đối diện, lại rót thêm trà cho cô, làm như hiển nhiên mà nói:
“Không phải phụ nữ đều thích đàn ông ấm áp à?”
Lê Thiên Thiên: … Diệp Thừa không thích hợp.
“Đúng rồi, em có nghĩ rằng anh luôn cãi nhau với cha là đặc biệt không hiếu thuận hay không?” Diệp Thừa chuyển đề tài một cách gượng gạo.
Lê Thiên Thiên thu lại ánh mắt dò xét, hai tay nâng ly trà lên thổi thổi, nhẹ giọng nói:
“Chỉ là anh vẫn chưa cởi bỏ được nút thắt trong lòng mà thôi, đừng tự trách.”
Năm ấy khi chín tuổi cô đã ở lại Diệp gia gần một tháng, trong thời gian đó cũng đã trải qua rất nhiều chuyện.
Từ nhỏ Diệp Thừa cũng rất ít khi gặp cha mẹ, ông nội đối với hắn mà nói không chỉ là người thân mà còn là nơi ký gửi tinh thần.
Mỗi lần Diệp Thừa gọi điện thoại cho chú Diệp, cô có thể rõ ràng cảm nhận được hắn một lần so với một lần càng thêm thất vọng.
Khi đó cả một đêm Diệp Thừa không thể ngủ được vì sợ nếu nhắm mắt lại thì ông nội sẽ không còn nữa.
Mỗi lần có tiếng mở cửa, toàn thân hắn đều hoảng sợ, sau đó từ hy vọng biến thành thất vọng, cuối cùng là tuyệt vọng.
Trước khi ông Diệp lâm chung, chú dì Diệp cũng không thể trở về nên đến cuối ông vẫn không chịu nhắm hai mắt lại.
Điều này đã khiến Lê Thiên Thiên gặp ác mộng ba tháng liền.
Đêm hôm đó đối với hai đứa nhỏ mà nói là cực kỳ kinh hoàng.
Nỗi kinh hoàng mà người lớn bọn họ không thể nào hiểu được.
Sau ngày hôm đó, phải có cô dỗ dành thì Diệp Thừa mới có thể đi vào giấc ngủ.
Nhưng không đến hai tuần sau cô đã bị Lý Trác Mỹ đón đi.
Cô muốn được ở lại bên cạnh Diệp Thừa ca ca nhưng lại sợ Lý Trác Mỹ tức giận, cô chưa bao giờ dám làm trái lời bà ấy.
Nước trà trong ấm tràn ra chảy vào khe hở dưới khay trà.
Tiếng nước róc rách không chỉ gọi suy nghĩ của Lê Thiên Thiên trở về mà cũng khiến Diệp Thừa kịp thời lấy lại tinh thần sau một thoáng thẫn thờ.
Diệp Thừa buông ấm trà, khóe miệng chậm rãi cong lên, ánh trăng sáng từ bên ngoài chiếu vào vẩy trên nụ cười nhạt của hắn.
Diệp Thừa luôn nói muốn trở thành đàn ông ấm áp, kỳ thật hình mẫu ấm áp mà cô nói chính là dựa vào hắn.
Khi toàn thế giới đều cho rằng hắn sai, cô vĩnh viễn sẽ luôn thấu hiểu cho hắn.
- ????????????????????????????: @????????????????????????????????
Cuối cùng Lê Thiên Thiên cũng tìm được phòng ở trước khi Tần Hâm chuyển đi, là một căn nhà có hai phòng ngủ.
Vị trí không tệ lắm, cách công ty không xa, quan trọng hơn là người thuê cùng cô là một học tỷ.
Người bạn ở cùng trước đó của chị ấy vừa trở về quê vào tuần trước nên trong nhà còn trống một phòng.
Tần Hâm đi xem phòng cùng Lê Thiên Thiên, hai người đứng ở cửa nửa ngày cũng không tìm được dép đi trong nhà.
Trong nhà mở máy sưởi vừa đủ, học tỷ mặc một chiếc áo croptop hai dây đứng ở cửa tiếp đón hai người.
Dáng người của chị ấy rất đẹp nên ngoài công việc chính thì còn làm thêm công việc người mẫu bán thời gian.
“Cứ trực tiếp mang giày vào cũng được.”
Lê Thiên Thiên và Tần Hâm đưa mắt nhìn nhau rồi cùng bước vào, cảm nhận được dưới chân có chút dinh dính tựa như đã lâu rồi sàn nhà chưa được lau qua, nhìn không ra màu sắc ban đầu.
Học tỷ Chu Nhiễm lớn hơn bọn họ ba khóa, chị ấy châm điếu thuốc rồi đứng dựa vào khung cửa, chỉ vào một gian phòng ngủ nhỏ rồi nói với Lê Thiên Thiên:
“Đó là phòng của em.
Em cũng là Bắc phiêu* đúng không?”
*Bắc phiêu: chỉ những người Trung Quốc không có hộ khẩu ở Bắc Kinh và Thượng Hải nhưng vẫn lựa chọn sinh sống và làm việc tại hai thành phố này.
Mũi Lê Thiên Thiên đang cảm thấy không khỏe nhưng cô cố chịu đựng để đáp lại một câu:
“Vâng… *hắt xì*.”
Khói thuốc khiến cô không kìm được mà hắt hơi một tiếng.
“Bị cảm à?”
Chu Nhiễm không biết nguyên nhân là do khói thuốc của mình, lại dùng sức hút vào một hơi, có chút tang thương mà nói:
“Bắc phiêu rất khó, không có mấy người chịu nổi loại áp lực này.
Chị đã thay đổi nhiều ít bạn cùng phòng, mỗi lần đón vào tiễn đi đều luôn cảm thấy bọn họ chính là chị của ngày mai.”
Tần Hâm đưa cho Lê Thiên Thiên một tờ khăn giấy rồi lên tiếng an ủi học tỷ:
“Học tỷ, chị có công việc ổn định, lại còn làm người mẫu bán thời gian, nhất định sẽ càng ngày càng tốt.”
Chu Nhiễm tùy ý búng búng điếu thuốc, tàn thuốc rơi xuống mặt đất, khóe mắt Lê Thiên Thiên khẽ giật giật.
Cô nhìn qua thùng rác được đặt trong góc, dường như túi đựng rác hơi nhỏ nên đã bị tuột ra khỏi thùng, cơm thừa canh cặn được đổ thẳng vào đó đã lên mốc, đoán chừng túi rác này đã tồn tại không chỉ mới hai, ba ngày.
“Haiz, hy vọng có thể càng ngày càng tốt, ngày tháng hiện tại chính là tạm bợ.”
Lê Thiên Thiên hắt hơi liên tục ba lần, hai mắt đẫm lệ mông lung, trong lúc dùng khăn giấy lau nước mũi thì nói thầm một câu:
“Thật ra em cảm thấy cuộc sống hiện tại rất có ý nghĩa.”
Nếu xem cuộc sống hiện tại là tạm bợ thì sẽ thường xuyên cảm thấy lo âu, chán nản.
Dù sao thì chuyện thực hiện lý tưởng không phải là một sớm một chiều.
Nếu chỉ nhìn đến tương lai tốt đẹp thì sẽ bỏ lỡ mỗi một khoảnh khắc của hiện tại.
“Đúng rồi, nghe nói em làm việc ở Diệp thị, ở đó còn tuyển thêm người không? Bạn trai chị mới vừa nghỉ việc, thật ra anh ấy rất có năng lực nhưng chẳng qua là bằng cấp thấp nên không vào được công ty lớn, em giúp chị hỏi một chút được không?”
“Được ạ.
Chị gửi sơ yếu lý lịch của bạn trai chị cho em đi, ngày mai em sẽ đến bộ phận nhân sự hỏi thử.” Lê Thiên Thiên gật đầu đáp ứng.
“Được! Mặc kệ cuối cùng có được hay không thì chút nữa chị cũng sẽ mời khách, ba chị em chúng ta làm quen một chút.” Chu Nhiễm múa may quơ tay phải đang kẹp điếu thuốc, trông rất hào sảng.
Lê Thiên Thiên rất thích tính cách của vị học tỷ này, tuy rằng điều kiện vệ sinh phòng ở không phải là quá tốt nhưng cô cảm thấy nhân phẩm của bạn cùng nhà lại càng quan trọng hơn nên cô quyết định sẽ thuê chỗ này.
Sau khi đưa ra quyết định, Chu Nhiễm chỉ thu trước ba tháng tiền thuê nhà của cô, chị ấy nói:
“Chờ đến khi em có thể quyết định ở lại lâu dài thì hãy giao tiền một năm.
Đồ vật trong nhà cứ dùng thoải mái.
Tiền điện, nước, máy sưởi đưa theo tháng là được, chị không quá so đo mấy thứ này đâu.”
Bởi vì học tỷ cũng là chủ nhà thứ hai nên hai người chỉ ký một hợp đồng thuê nhà đơn giản.
Lê Thiên Thiên uyển chuyển từ chối lời mời khách của Chu Nhiễm, nói rằng muốn cùng Tần Hâm quay về ký túc xá thu dọn đồ đạc.
Hai người vừa ra đến cửa thì bỗng nghe thấy tiếng tra chìa khóa vào ổ khoá cửa.
Cửa nhà được mở ra từ bên ngoài, một người đàn ông với mái tóc nâu sẫm đang đứng trước cửa ngẩn người nhìn bọn cô.
“Đây là Lục Tiến - bạn trai chị.
Đây là hai học muội của em, đến đây để thuê chung nhà.” Chu Nhiễm lên tiếng giới thiệu.
Lục Tiến nhìn hai vị tiểu mỹ nữ, ưỡn ngực, dùng giọng Bắc Thành tiêu chuẩn nhiệt tình mà nói:
“Vậy chúng ta cũng nên làm quen một chút, để tôi mời khách, cùng xuống dưới lầu ăn một bữa đi.”
“Học tỷ, hai người sống chung ạ?” Lê Thiên Thiên do dự hỏi.
Chu Nhiễm dập thuốc, muốn ném đầu thuốc vào thùng rác nhưng lại ném trật, đầu thuốc rơi trên sàn nhưng chị ấy cũng không hề có ý định nhặt lên.
“Không phải, thỉnh thoảng anh ấy mới đến tìm chị.”
Chị ấy lại nghĩ đến gì đó, nói với Lục Tiến:
“Đây là học muội Thiên Thiên đang đi làm ở Diệp thị, anh gửi sơ yếu lý lịch cho em đi, em nhờ em ấy hỏi giúp anh chuyện xin việc.”
Sắc mặt Lục Tiến hiện lên xấu hổ, tựa như nhờ học muội giúp mình tìm việc là chuyện rất mất mặt, nhíu mày hỏi:
“Tiểu học muội, em đang làm chức vị gì vậy?”
“Trợ lý thực tập.” Lê Thiên Thiên thoáng nhìn một cái liền đoán được suy nghĩ của anh ta nên cô cố ý nhấn mạnh hai chữ thực tập.
Quả nhiên sắc mặt Lục Tiến đã tốt hơn rất nhiều, tặc lưỡi nói với Chu Nhiễm:
“Em đúng thật là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, người ta chỉ là một thực tập sinh mà thôi.”
“Thực tập sinh thì làm sao? Với bằng cấp hiện tại của anh thì làm thực tập sinh cũng không phải dễ đâu!”
“Đừng luôn lấy bằng cấp của anh ra để nói chuyện! Một thực tập sinh nhỏ thì có thể tìm cho anh công việc gì chứ? Bảo vệ à? Nếu em xem thường anh thì cứ việc nói thẳng!”
“Sao em lại phải xem thường anh? Anh bị gì vậy chứ?”
Mắt thấy bọn họ sắp cãi nhau, Lê Thiên Thiên giật giật cánh tay Tần Hâm, hai người ngầm hiểu ý nhau, lên tiếng ngắt lời Chu Nhiễm.
“Học tỷ, bọn em đi trước đây ạ.”
“Đừng đi, chị mời hai đứa ăn cơm!”
Chu Nhiễm tùy tay lấy thêm áo lông vũ mặc vào, đẩy Lục Tiến đang đứng ở cửa ra rồi khí phách lôi kéo Lê Thiên Thiên và Tần Hâm đi vào thang máy.
-
Lê Thiên Thiên và Tần Hâm cứ vậy mà bị Chu Nhiễm đang tức giận kéo đi dùng bữa tại một tiệm cơm dưới lầu.
Hai người nhìn ra được tâm tình của học tỷ không tốt nên cũng không dám để chị ấy ở lại một mình.
Lê Thiên Thiên nhìn Tần Hâm và Chu Nhiễm đang đua bia, buồn chán lấy điện thoại ra đăng Weibo.
Ăn không mập 0414: Cuối cùng cũng đã tìm được chỗ ở!
Mới vừa đăng chưa đến một phút, Diệp Thừa đã gọi đến.
“Em thuê được phòng rồi sao?”
Lê Thiên Thiên:?
Cô nhìn Tần Hâm vẫn còn đang cúi đầu ăn, bừng tỉnh hỏi:
“Anh theo dõi Weibo của em à?”
Trầm mặc một lúc, Diệp Thừa đáp ‘ừ’ rồi tiếp tục hỏi:
“Phòng ở chỗ nào? Em ở một mình hay ở cùng với người khác? Hoàn cảnh thế nào? Có an toàn không?”
“ … Chỉ là anh lo lắng cho an toàn của em, không có ý gì khác đâu.”
Nghe thấy lời bổ sung này, trong lòng Lê Thiên Thiên như được nắng ấm chiếu vào.
Đúng thật là Diệp Thừa càng ngày càng ra dáng một người đàn ông ấm áp.
Cô không khỏi nhớ đến chuyện ngày hôm qua ở phòng trà, khi Diệp Thừa thốt ra câu hỏi: Không phải em thích đàn ông ấm áp à?
Một khi đã nổi lên lòng nghi ngờ, cô liền suy nghĩ theo phương hướng kia.
Trò chuyện đơn giản vài câu xong Lê Thiên Thiên liền cúp điện thoại, quay qua vỗ vỗ Tần Hâm đang cố uống cạn ly.
“Hâm Hâm, cậu từng nói với Diệp Thừa chuyện tớ thích đàn ông ấm áp à?”
“Tuyệt đối không có, từ sau khi chúng ta phân tích Diệp Thừa là tra nam, tớ chưa từng cung cấp cho anh ta thêm bất cứ tin tình báo nào.” Tần Hâm lắc đầu như trống bỏi.
Tim Lê Thiên Thiên lệch một nhịp, một suy đoán nhìn như không có khả năng lại dần nảy mầm trong lòng cô.
Diệp Thừa… Quả cam…
Chu Nhiễm không ăn được bao nhiêu mà chủ yếu là ngồi uống, lúc này bắt đầu lên án tra nam.
“Hai đứa nói thử xem, dáng người, vẻ ngoài, bằng cấp, thu nhập của chị ổn như vậy mà sao lại không thể tìm được người nào tốt hơn, sao cứ phải treo cổ trên ngọn cây như hắn ta chứ?”
Lê Thiên Thiên cũng không tránh khỏi việc uống cùng với Chu Nhiễm hai ly, gương mặt đỏ lên, ánh mắt hơi mê ly.
Tửu lượng Tần Hâm không tốt nhưng lại rất thích uống, trực tiếp đứng dậy đập bàn cùng Chu Nhiễm mắng to tra nam, còn thuận tiện mắng luôn cả Diệp Thừa và Quả cam.
“Học tỷ, hãy giới thiệu cho Thiên Thiên nhà chúng ta một người đàn ông tốt đi ạ.
Cậu ấy cứ suốt ngày bị mấy tên tra nam theo đuổi thôi!”
“Nếu chị quen biết với đàn ông tốt thì còn ở cùng một chỗ với tên khốn Lục Tiến kia à?” Chu Nhiễm phiền muộn chảy nước mắt.
Lê Thiên Thiên mặc kệ hai ‘con ma men’ bên cạnh, cô bấm mở QQ, đầu ngón tay do dự đặt trên biểu tượng gọi video, đây là lần đầu tiên cô mãnh liệt muốn nhìn thấy mặt Quả cam như vậy.
Đang lúc do dự thì điện thoại đã bị Tần Hâm đoạt lấy.
“Lê Thiên Thiên, rốt cuộc cậu có tiền đồ hay không? Cậu nói người bạn trên mạng này giống Diệp Thừa khi còn nhỏ, vậy rốt cuộc là cậu thích người bạn trên mạng này hay vẫn là thích Diệp Thừa?”
Tần Hâm đã say, lại còn đang hăng hái lên án tra nam nên hoàn toàn không để ý rằng lúc cô ấy đoạt lấy điện thoại, ngón tay do dự của Lê Thiên Thiên đã chạm vào biểu tượng gọi video.
Điện thoại đã hiện chế độ đang gọi video.
Chưa tới một giây, video đã được kết nối, thậm chí ngay cả âm thanh chờ cũng chưa nghe được, đoán chừng là đầu bên kia cũng là bấm nhầm.
Lê Thiên Thiên muốn đoạt lại điện thoại, không ngờ lại thấy được khuôn mặt tuấn tú tinh xảo của Diệp Thừa xuất hiện trên màn hình.
Cứ như vậy trời xui đất khiến, Lê Thiên Thiên và Diệp Thừa, hai người hai mặt im lặng nhìn nhau qua màn hình điện thoại.
-
Tác giả có lời muốn nói:
Quả cam: Màn ‘rớt áo choàng’ này quả thật là vũ nhục chỉ số thông minh của tôi!.
Truyện đánh dấu
Nhấn để xem...Truyện đang đọc
Nhấn để xem...