Nữ Phụ Hào Môn Không Có Tiền Đồ

Editor: Diệp Khuynh Ẩn

Buổi đấu giá từ thiện "Nụ cười thiên sứ" được tổ chức hai lần một năm. "Nụ cười thiên sứ" được đánh giá khá cao trong giới nên bình thường chỉ có giới thượng lưu ở thành phố A mới có thể nhận được thiệp mời.

Theo thời gian việc có thể tham gia buổi đấu giá này hay không đã trở thành một thứ tượng trưng cho thân phận của tầng lớp giàu có ở thành phố A. Tất nhiên, buổi đấu giá vẫn là buổi đấu giá từ thiện. Mỗi lần "Nụ cười thiên sứ" được tổ chức, số người nhận được lời mời tham gia không nhiều nhưng số tiền quyên góp được sau buổi đấu giá lại không hề nhỏ.

Đỗ Hữu Vi nghiên cứu tấm thiệp một lúc, vừa bàn luận cùng Tưởng Mạn Lâm: "Số tiền này chắc chỉ là lông da của những kẻ có tiền thôi đúng không mẹ?"

Tưởng Mạn Lâm: ". . ." "Con chỉ cần để ý việc của con thôi, làm việc thiện nhiều là được rồi, những cái khác không cần con quan tâm. Con đã chuẩn bị gì cho tối nay chưa?"

"Dạ con chuẩn bị hết rồi. Trợ lý đã chuẩn bị tài liệu, con cũng chuẩn bị đồ đầy đủ rồi mẹ."

"Vậy tốt. Mẹ đã chuẩn bị trang phục sẵn cho con rồi. Tài xế và vệ sĩ sẽ đi cùng con. Thẻ ba đưa cho con cứ dùng đi, con thích thứ gì trong buổi đấu giá cứ tùy tiện mua, không cần lo lắng vấn đề tiền bạc."

"Dạ, con biết rồi mẹ." Đỗ Hữu Vi tiễn Tưởng Mạn Lâm ra ngoài rồi trở lại nằm nhoài trên sofa. Ah, hỏi Vệ Duệ một chút coi tối nay cô ấy có đi không.

Cô lấy điện thoại di động và gửi tin nhắn cho Vệ Duệ: "Duệ a, cậu có tham gia buổi đấu giá từ thiện tối nay không?"

Vệ Duệ: Không, bố mình cử trợ lý đi rồi. Mình mới cắt mí xong, bây giờ mình không muốn ra ngoài đâu.

Hữu Vi Vi: Này? Mình mới không gặp nhau có hai ngày thôi, cậu đã cắt mí rồi sao???

Vệ Duệ: Mình đã hẹn bác sĩ trước đó rồi. Có điều, cậu biết không? Lúc mình gặp bác sĩ, anh ta hỏi mình có muốn phẫu thuật nâng mũi không? :)

Hữu Vi Vi: Hahahahahahahahaha

Vệ Duệ: Cậu muốn gì?\\٩(๑'^'๑)۶//


Hữu Vi Vi: Mình nghĩ anh ta không cố ý đâu.

Vệ Duệ: May mắn là tay nghề của anh ta rất tốt, mình nghĩ mắt mình sẽ đẹp hơn. Có điều vẫn còn hơi sưng một chút, đợi nó hết sưng mình sẽ tới gặp cậu.

Hữu Vi Vi: Vậy được rồi, mình đi chuẩn bị cho tối nay đây. Gặp lại sau nhé.

Cô đặt điện thoại di động xuống và đứng dậy đi đến phòng giữ quần áo để thử chiếc váy mà mẹ cô đã chuẩn bị sẵn. Bộ đồ mẹ cô chọn gồm chiếc áo cổ chữ V phối với một cái quần dài màu đen, bên ngoài là chiếc áo vest khoác màu trắng xinh xắn.

Sau khi Đỗ Hữu Vi thử nó, cô đứng trước gương chụp một tấm ảnh đơn giản và ấn điện thoại nội bộ gọi quản gia: "Chú Ngô, chú gọi nhà tạo mẫu đến giúp cháu với. Cháu muốn chuẩn bị tạo hình từ bây giờ."

Bên kia điện thoại rất nhanh trả lời: "Dạ được thưa thiểu thư."

Tổng cộng có hai nhà tạo mẫu đến để tạo hình cho Đỗ Hữu Vi, họ đều tới rất nhanh chóng. Một người tạo kiểu tóc cho cô, một người trang điểm. Sau khi tạo hình xong, bọn họ còn giúp cô chọn túi xách và giày phù hợp với trang phục.

Kim anh tuấn ngồi chồm hỗm một bên nhìn bọn họ, thỉnh thoảng nó lại sủa lên hai tiếng để bày tỏ ý kiến của mình.

Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Đỗ Hữu Vi mang theo vệ sĩ và tài xế ra cửa. Trước khi đi cô còn quay lại hỏi Tưởng Mạn Lâm: "Mẹ ơi, con chưa được ăn tối. Con sợ đói, mẹ có chuẩn bị đồ ăn gì cho con không?"

"Con đi dự tiệc đấy, có chút tiền đồ nào không.? Ở hội trường có chuẩn bị đồ ăn nhẹ, con sẽ không bị đói đâu." Tưởng Mạn Lâm bất đắc dĩ nói rồi nhanh chóng nhét cô lên xe.

Xe chạy thẳng một đường đến hội trường diễn ra buổi đấu giá từ thiện. Thời điểm Đỗ Hữu Vi tới đã có rất nhiều người đến trước, bãi đỗ xe chật cứng đến nỗi không còn chỗ để. Đỗ Hữu Vi vừa xuống xe đã có một nhân viên tiếp tân tới đón tiếp và yêu cầu cô đưa ra thiệp mời của mình. Đỗ Hữu Vi gật nhẹ chào rồi đưa thiệp mời của mình ra, sau đó cô lẳng lặng đứng chờ.

Nhân viên tiếp tân nhận tấm thiệp rồi mở ra nhìn thoáng qua, anh ta mỉm cười nói: "Buổi tối tốt lành, Đỗ tiểu thư. Mời ngài đi cùng tôi tới hội trường."

Đỗ Hữu Vi đi theo nhân viên tiếp đón vào hội trường. Thành thật mà nói, lúc này cô vẫn còn khá lo lắng. Trước đây cô đã từng tham gia rất nhiều buổi tụ họp cao cấp, nhưng đây là lần đầu tiên cô tham gia một buổi đấu giá từ thiện có danh tiếng lớn như thế này. Lát nữa trong lúc đấu giá, nếu như có người cùng trả giá với cô thì phải làm sao đây? Nếu như cứ tiếp tục trả giá theo người ta thì không được hay cho lắm. Nhưng nếu như cô không mua được thứ gì thì về mẹ cô sẽ nổi cáu mất, có khi nào mẹ cô sẽ đánh cô luôn không?


Cô không muốn nghĩ đến kết cục.

Đỗ Hữu Vi được nhân viên tiếp tân đưa đến ghế ngồi số 19, anh ta đưa cho cô một cái bảng hiệu cũng được ghi số 19. Sau khi ngồi xuống vị trí của mình Đỗ Hữu Vi mới tò mò nhìn xung quanh. Nơi này có tất cả 2 tầng, hội trường đấu giá được tổ chức ở tầng một, ghế ngồi cũng tập trung hết ở đây. Nhưng có một điểm kì lạ, dường như tầng 2 cũng có một căn phòng trống. Căn phòng được rèm bao phủ kín toàn bộ xung quanh khiến cô không thể nhìn được tình huống bên trong. Bên ngoài hành lang có một nhân viên tiếp tân đứng cầm bảng, nhưng trên tấm bảng đó lại không viết gì.

Rốt cục trong đó là ai? Cố tình tỏ ra thần bí như vậy càng khơi dậy lòng tò mò của người khác a.

''Cô bé, lần đầu tiên cháu đến đây à?'' Người đàn ông trung niên ngồi bên cạnh thấy cô chăm chú nhìn căn phòng trên tầng hai liền bắt chuyện.

Đỗ Hữu Vi đành phải quay lại nhìn ông ấy. Cô có cảm giác mình đã gặp ông ấy ở đâu đó nhưng nhất thời không nhớ ra được là ai. Cô gật nhẹ đầu đáp lại, mỉm cười ôn hòa hỏi : ''Ngài thường xuyên đến buổi đấu giá này sao?''

''Không tính là thường xuyên. Mỗi năm một lần.''

''Ồ, vậy ngài có biết căn phòng ở tầng hai kia là của ai không?''  

Người đàn ông vừa nghe cô hỏi liền vội đưa tay đặt trước môi: "Xuỵt, cô bé a, cháu đừng hỏi về chuyện đó, chuyên tâm coi đấu giá là được rồi."  

Đỗ Hữu Vi: ". . . ."

Tại sao ông lại đến bắt chuyện với tôi? Tại sao? Không những không hỏi được gì, lòng tò mò của cô lại càng bị khơi dậy nhiều hơn.

May mắn thay, buổi đấu giá chính thức đã bắt đầu lúc 7 giờ, Đỗ Hữu Vi đành dời sự chú ý của mình sang buổi đấu giá mà bỏ qua căn phòng kia. Thứ tự của các vật phẩm đấu giá được sắp xếp theo số trên tấm bảng của mỗi người. Đỗ Hữu Vi nhìn một hàng đồ vật đấu giá kia, cô nghĩ cảm giác của mình đã ngủ quên rồi. Phẩm vị vủa những người có tiền ở thành phố A.... quả thực rất đặc biệt.

Tuy nhiên, theo thông lệ hàng năm, mọi người đều đến đây để làm từ thiện nên mọi vật phẩm đều sẽ có người mua. Bởi vì mỗi vật phẩm đấu giá đều do người tham dự tự mình mang đến nên khi đến số của mình, người tham dự đấu giá đều phải tự lên giới thiệu một chút về vật phẩm mình mang đến. Đỗ Hữu Vi là người thứ 19, khi người số 18 đang diễn giảng trên sân khấu thì cô đã chuẩn bị sẵn sàng.

May mắn là hôm nay cổ họng của cô đã khỏi, nếu không với cái giọng vịt đực khàn khàn của mấy hôm trước cô không dám bước lên nói câu nào.


"Tiếp theo là vật phẩm thứ 19 được đại tiểu thư Đỗ gia, Đỗ Hữu Vi cung cấp - album bản giới hạn có chữ kí của Mạc thiên vương Mạc Trăn!!!"

Nhân viên đấu giá vừa mới nói xong, Đỗ Hữu Vi đã nghe được vài âm thanh hút khí phát ra từ khách mời phía dưới, xem ra vẫn có người biết thưởng thức vật phẩm của cô.

Đỗ Hữu Vi bước lên bục, nhận lấy micro từ nhân viên đấu giá, cô đi ra giữa sân khấu rồi bắt đầu giới thiệu: "Xin chào mọi người, vật phẩm tối nay tôi mang đến là album bản giới hạn của Mạc thiên vương, album bản có chữ kí của anh ấy. Tôi nghĩ mọi người ở đây ai cũng biết được tầm ảnh hưởng của Mạc thiên vương và những đóng góp nổi bật của anh ấy cho nền âm nhạc thế giới. Trước đây tôi cũng đã mất nhiều công sức mới có được cuốn album này, nếu hôm nay không phải đấu giá từ thiện chắc chắn tôi sẽ không mang nó ra. Chính vì vậy, giá khởi điểm là 1 triệu (100 vạn), cảm ơn."

Đỗ Hữu Vi vừa dứt lời lập tức có người ra giá, là một vị phu nhân giữ bảng số 10: "1,5 triệu."

Hiện trường lập tức truyền đến vào âm thanh xôn xao nhỏ, có không ít người tỏ ra bất ngờ vì cái giá này. Cũng như việc Đỗ Hữu Vi không quá coi trọng những vật phẩm đấu khác, thưởng thức của người ta là khác nhau a, cô cũng đâu thể bắt họ đánh giá cao vật phẩm của cô nha. Nhưng không sao, vị phu nhân mới ra giá kia hẳn là fan của Mạc Trăn. Album này được người cs cùng sở thích mua lại cô cũng thấy đáng giá.

Tiếp theo cũng lục tục có vài người ra giá, mỗi lần nâng lên 10 vạn.

Vào thời điểm mức giá dừng ở con số 2 triệu, căn phòng bí ẩn trên tầng 2 bỗng có động tĩnh, nhân viên cầm bảng đứng bên ngoài đột nhiên ra giá: "10 triệu" (1000 vạn)

Tất cả mọi người có mặt ở hiện trường đều sửng sốt nội tâm không ngừng gào thét: "Này, đây là???"

Không ngờ đại nhân vật trên kia lại là fan của Mjac thiên vương a, sửng sốt một hồi tuy ngoài mặt không có quá nhiều biểu cảm, nhưng trong lòng đều có một nhận thức chung: sau này sẽ tích cực nghe Mạc thiên vương hát.

Đỗ Hữu Vi chú ý một điều nho nhỏ, người cầm tấm bảng đứng ngoài hành lang trên tầng 2 có đeo tai nghe. Mỗi lần giơ bảng cô ấy sẽ vô thức chạm vào tai nghe, tuy rằng người bên trong không hề lộ diện lấy một lần, nhưng chắc chắn anh ta có thể truyền lệnh qua tai nghe, dù sao thì cái giá đưa ra cũng lên đến chục triệu.

Đỗ Hữu Vi nhận ra một luật ngầm, một khi người trên tầng 2 ra giá thì không có người nào tăng giá nữa.

Rốt cục thì đại nhân vật trong căn phòng kia là ai? Địa vị của anh ta cao đến mức nào?

Lần này cũng không ngoại lệ, khi người trên tầng đưa ra giá 10 triệu thì không một ai ra giá thêm nữa. Người dẫn chương trình vui sướng đứng ra hoàn thành nốt thủ tục chốt giá của vật phẩm này, giọng nói thể hiện rõ ràng sự vui vẻ: "Gía của vật phẩm số 19 được chốt là 10 triệu, chúng tôi xin cảm ơn sự đóng góp của vị khách VIP, cũng cảm ơn Đỗ tiểu thư đã cung cấp vật phẩm này."

"Haha, không cần cảm ơn, đây đều là điều nên làm." Đỗ Hữu Vi nở nụ cười cứng ngắc rồi nhanh chóng đi xuống khỏi sân khấu. Cô vừa về tới chỗ của mình ngồi xuống, bỗng có một nữ nhân viên tiếp tân xinh đẹp đi về phía cô, cô gái ấy đến gần rồi cúi người thì thầm bên tai cô: "Đỗ tiểu thư, vị khách trong phòng riêng muốn mời ngài lên đó một chút."

"Ah???" Trong đầu vô vàn thắc mắc, Đỗ Hữu Vi cũng không vội vàng đồng ý: "Vị khách trong phòng riêng có danh tính như thế nào? Tôi có quen ngài ấy sao?"


Nhân viên vẫn mỉm cười ôn hòa với cô: "Tiểu thư lên gặp ngài ấy sẽ biết."

Đỗ Hữu Vi suy nghĩ thiệt hơn trước sau rồi mới đáp lại: "Tôi có thể mang theo vệ sĩ của mình không?"

Cô không biếtngười trong phòng là ai. Nếu một cô gái xinh đẹp như cô đi lên đó một mình thì thật không an toàn.

Nữ nhân viên nghe vậy liền nói nhỏ vài câu vào tai nghe, sau đó cô ấy quay lại trả lời: "Vâng, tiểu thư có thể dẫn vệ sĩ lên cùng, nhưng họ chỉ được phép đứng đợi ngoài cửa."

"Được, tôi đã biết, cảm ơn cô." Đỗ Hữu Vi đành gọi vệ sĩ của mình đi cùng mình lên lầu.

Sau khi lên tầng hai, cô không được mời vào căn phòng riêng đó, nhân viên dẫn cô tới phòng chờ: "Đỗ tiểu thư, làm phiền tiểu thư ở đây chờ một lát."

Đỗ Hữu Vi yên lặng đánh giá căn phòng, sắp xếp đưn giản nhưng cũng không hề thất lễ, trong phòng có sofa, được chuẩn bị cả đồ ăn và đồ uống chu đáo. Cô khẽ gật đầu với nữ nhân viên, đi đến sofa ngồi xuống chờ đợi.

Trong thời gian Đỗ Hữu Vi đợi trong phòng chờ, vị khách nhân bí ẩn trong phòng riêng đã điều tra tường tận về gia cảnh của cô.

''Đỗ Hữu Vi, con gái của Đỗ Chinh Đình và Tưởng Mạn Lâm, Đỗ gia còn có một người con trai là Đỗ Diệc Chanh. Đỗ Chinh Đình dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, hiện tại Đỗ gia cũng có thành tựu, quy mô của tập đoàn đã phát triển không nhỏ. Đỗ Diệc Chanh tốt nghiệp một trường đại học có danh tiếng, sau đó trở về giúp đỡ gia đình quản lý công việc. Phu nhân Tưởng Mạn Lâm cũng là tiểu thư của một gia đình dòng dõi thư hương, được tiếp nhận sự giáo dục tốt nhất, sau khi kết hôn cùng Đỗ Chinh Đình không hề lộ diện tham gia công việc mà an tĩnh chăm lo gia đình, thường xuyên tham gia các haotj động từ thiện. Tiểu thư Đỗ Hữu Vi ..."

Cao Dã đọc tư liệu đến đây liền dừng lại, dường như phần thông tin của Đỗ Hữu Vi không biết miêu tả ra sao. Cuối cùng hắn cũng cam chịu đọc lên: "Đỗ tiểu thư đang học năm 3 ở một trường đại học tư nhân trong thành phố A, thành tích học tập không quá xuất sắc, tính tình cô ấy chính là tiểu thư tùy hứng, lại được nuông chiều nên khá nổi loạn, tôi nghe nói mấy hôm trước cô ấy còn ra tay đánh bạn học cùng lớp."

Trương Thiếu Ngôn khẽ nhếch môi, không hề lên tiếng, Cao Dã cũng bồn chồn không dám lên tiếng. Ông chủ của mình tìm chủ nhân của giọng nói kia rất lâu rồi, cuối cùng hôm nay cũng gặp được người thật, nhưng người ấy lại là Đỗ Hữu Vi, vị tiểu thư không có chút ưu tú nào của Đỗ gia. Thành thật mà nói, đối với kết quả này tâm trạng của anh ta vô cùng rối rắm, huống chi ông chủ đã tìm người lâu như vậy.

"Cô ấy đã đánh ai ở trường?" Cuối cùng thì Trương Thiếu Ngôn cũng chịu lên tiếng, giọng anh hơi trầm vang lên trong căn phòng.

Cao Dã không còn cách nào ngoài thành thực trả lời, đảm nhiệm tốt vai trò của một trợ lý: "Phan Tĩnh, chính là bạn gái hiện tại của Trương Thánh Trạch. Trương Thánh Trạch trước đó có hôn ước với Đỗ tiểu thư từ nhỏ, có thể đây là nguyên nhân cô ấy có xích mích cùng Phan Tĩnh. Nhưng mà ngày hôm đó, sau khi Đỗ tiểu thư đánh Phan Tĩnh, Trương Thánh Trạch đã tát cô ấy một cái."

Nghe vậy biểu cảm bất biến trên mặt Trương Thiếu Ngôn cuối cũng cũng có chút thay đổi: "Trương Thánh Trạch đánh cô ấy?"

"Vâng, Trương Thánh Trạch ra tay trước mặt rất nhiều sinh viên trong trường, Đỗ tiểu thư đã không đến trường nhiều ngày rồi."

Sau chốc lát im lặng, rốt cục Trương Thiếu Ngôn cũng lên tiếng: "Mời cô ấy vào đi."


Truyện đánh dấu

Nhấn để xem...

Truyện đang đọc

Nhấn để xem...
Nhấn Mở Bình Luận